Ta Là Chính Thê Của Chàng

Chương 92



“Giải thích? Nếu như tại hạ không có nghe nhầm, vừa rồi khi Tam đệ nhà ta xin lỗi Bạch tiểu thư, chính Bạch tiểu thư nói cũng không bị đụng. Như vậy bảo Sở gia xin lỗi thế nào?” Sở Diệp Triển vẻ mặt nghiêm túc, mặt hiện sắc lạnh. Loại nữ tử này cũng dám nhớ Đại ca hắn? So với Ninh An công chúa, quả thực là một trời một vực.

“Tiểu nữ chỉ nói lời khách sáo. Đụng hay không đụng, chẳng lẽ trong lòng Sở tam công tử không có sổ?” Cho đến bây giờ Bạch Tuyết Lan cũng không phải người dễ xua đuổi. Nàng ta tuyệt không cho phép sau khi mình bị vũ nhục như vậy, chỉ biết khóc rời đi.

“Sao giống chó điên vậy, gặp ai liền cắn người đó.” Triệu Thụy nhịn không được thì thầm thành tiếng. Thanh âm không lớn, lại truyền đến trong tai Bạch Tuyết Lan.

“Vị công tử này luôn luôn tìm tiểu nữ phiền toái, không biết tiểu nữ có từng đắc tội công tử? Nếu như không có, vậy mời công tử đóng miệng tôn lại.” Đúng như Bạch Tuyết Lan trong trí nhớ của Tiết U Nhiễm, một khi lấy chuyện mẫu thân nàng ta là nữ tử thanh lâu bày ra trước mặt mọi người, Bạch Tuyết Lan lập tức sẽ giống như mất đi lí trí liều mạng phản kích.

“Bạch Tuyết Lan, ngươi mới phải câm miệng cho bản công tử. Bằng không, Bạch gia Thành Tây liền lập tức biến mất ở Tuyên thành cho bản công tử.” Thương hương tiếc ngọc như Triệu Thụy cũng bị Bạch Tuyết Lan triệt để chọc lông. Nữ nhân này đầu tiên là mơ ước Sở gia muội phu, sau lại khi dễ U Nhiễm muội muội của hắn, bây giờ thế nhưng còn dám đối hắn hô to gọi nhỏ? Tuy rằng không biết thân phận của đám công tử trên lầu kia, nhưng Bạch Tuyết Lan có thể cảm giác được những người này không phải chỉ nói mạnh miệng. Đuổi Bạch gia ra khỏi Tuyên thành, chỉ cần câu nói đầu tiên của quan gia là có thể làm được. Nếu như bọn họ thật là công tử nhà quan, nàng ta chỉ phải nhận tội. Nhưng là, nàng ta sẽ không nhận thua. Nhìn khắp bốn phía một vòng, giọng Bạch Tuyết Lan nhỏ mà bén nhọn: “Nói cách khác, các vị công tử có mặt ở Khách Duyệt lâu liên hợp lại khi dễ một tiểu nữ tử như ta?”

Trong đại sảnh yên tĩnh truyền ra giọng nữ chói tai, Tiểu Quân Ức trong lòng Tiết U Nhiễm dường như bị kinh hách, ‘oa’ một tiếng khóc rống lên. Tiết U Nhiễm vừa đau lòng lại vừa căm tức, giận dữ đứng dậy, ôm Sở Quân Ức ra ngoài phòng bao. Nghe được lời nói của Bạch Tuyết Lan, sắc mặt mọi người có mặt trong đại sảnh Khách Duyệt lâu khẽ biến. Một đám đại lão gia khi dễ một tiểu nữ tử, quả thật kì quái. Tuy rằng nữ tử này tuyệt không yếu, nhưng nói như thế nào mọi người cũng là nhân vật có mặt mũi, truyền đi quả thật có chút mất thể diện.

Thấy mọi người không lại phản bác, Bạch Tuyết Lan được một tấc lại muốn tiến một thước: “Tiểu nữ là một kẻ nữ lưu, chỉ là ngưỡng mộ đại danh Khách Duyệt lâu, muốn tìm hiểu tất cả mà thôi. Ngồi ở đại sảnh đơn giản là nghe theo gia huấn cần kiệm, không nghĩ tiêu xài vô độ. Tiểu nữ đi thẳng, ngồi ngay, không sợ người khác ác ý hãm hại. Khách Duyệt lâu là sản nghiệp Sở gia, tiểu nữ không cùng người khác tranh cãi, muốn chỉ là một câu giao đãi của Sở đương gia. Yêu cầu như vậy quá đáng sao?”

“Quá phận hay không quá phận không phải do ngươi nói. Nếu không muốn bị ném ra ngoài, Bạch tiểu thư vẫn nên tự rời đi thì tốt hơn.” Tay Tiết U Nhiễm nhẹ vỗ về Tiểu Quân ức, vẻ mặt lạnh lẽo như băng. Tiết U Nhiễm khí thế nổi lên, Bạch Tuyết Lan theo bản năng rụt một chút. Nàng ta biết Ninh An công chúa xác thực có bản lĩnh ném nàng ta ra ngoài, nàng ta cũng chính mắt nhìn thấy ca ca mình bị ném ra bên ngoài trước mặt mọi người. Có điều, nên tranh vẫn phải tranh: “Phu nhân dựa vào cái gì mà không phân biệt đúng sai, ỷ thế hiếp người?”

Lời của Bạch Tuyết Lan còn chưa dứt, Sở Quân Ức trong lòng Tiết U Nhiễm vốn đã yên tĩnh lại khóc lên. Tiết U Nhiễm thoáng giơ Sở Quân Ức lên, châm chọc nói: “Bạch tiểu thư hẳn là biết vị này chính là đương gia đời tiếp theo của Sở gia. giọng của Bạch tiểu thư quá mức chói tai, quấy nhiễu thanh tịnh của đương gia Sở gia đời tiếp theo. Cho nên, phiền toái Bạch tiểu thư lập tức rời xa sản nghiệp Sở gia. Đúng theo như lời Bạch tiểu thư, không ỷ thế ức hiếp người. Như vậy, Bạch tiểu thư càng thêm cần phải tự giải quyết cho tốt.”

Bạch Tuyết Lan không có khả năng nghe không hiểu uy hiếp trong lời nói của Tiết U Nhiễm, nhưng nàng ta không tin Sở gia thật sự sẽ đối đãi với nàng ta như vậy: “Sở gia mở cửa buôn bán, lại bảo khách nhân rời xa sản nghiệp Sở gia? Lời nói của phu nhân chính là ý của đương gia? Vẫn là phu nhân ước gì Sở gia đóng cửa?”

“Lời của đương gia chủ mẫu Sở gia chính là ý của tại hạ. Bạch tiểu thư ở Khách Duyệt lâu khóc lóc om sòm làm ầm ĩ lâu như vậy, vẫn chưa mệt? Tại hạ đã phái người đi báo tin cho Bạch gia thành Tây đến đón Bạch tiểu thư hồi phủ rồi. Nếu Bạch tiểu thư còn không yên lặng, muốn tiếp tục ép buộc, không bằng về nhà mình rồi tiếp tục điên đi. Khách Duyệt lâu không phụng bồi, sản nghiệp Sở gia càng không chào đón.” Muốn nói không nể mặt, Sở Lăng Húc kinh nghiệp thương trường tuyệt đối là người giỏi trong giỏi. Ngữ điệu trầm thấp, từng chữ châm biếm.

“Sở…” Rốt cục nhìn thấy Sở Lăng Húc, Bạch Tuyết Lan tràn đầy lửa giận hóa thành vui mừng kích động, ánh mắt đưa tình sáng rọi bốn phía.

“Tuy giao tình của Sở gia và Bạch gia không sâu, nhưng cũng chưa trở mặt. Bạch tiểu thư lại nhiều lần ở Khách Duyệt lâu của ta gây chuyện thị phi, hôm nay Bạch gia nhất định phải cho Sở gia ta một cái giao đãi. Tất cả các vị khách nhân ở đây cũng chỉ là bênh vực lẽ phải, giúp Sở gia lấy được công đạo. Tại sao khi dễ? Bạch tiểu thư sao lại ăn nói bừa bãi như vậy, bịa đặt sinh sự, làm hỏng thanh danh người khác, chính là ỷ vào Bạch gia thành Tây làm chỗ dựa vững chắc?” Không cho Bạch Tuyết Lan cơ hội nói chuyện, Sở Lăng Húc nhẹ nhàng nói mấy câu liền biến đúng lý hợp tình phía trước của Bạch Tuyết Lan thành nói linh tinh, thậm chí lôi Bạch gia ra làm cái đích cho mọi người chỉ trích.

“Sở đương gia nói rất đúng. Bạch gia này cũng chỉ là một thương gia nho nhỏ, chẳng những ngang nhiên đối bản công tử hô to gọi nhỏ, còn vu oan cho bản công tử ỷ thế ức hiếp người? Việc này không thể nhịn, Bản công tử nhất định phải cho Bạch gia một cách nói.” Triệu Thụy hợp với tình hình nháy mắt bảo một đám đệ tử quan gia phụ họa. Một viên đá làm gợn ngàn tầng sóng. Thấy bọn công tử nhà quan trên lầu phóng túng nói, nhóm đệ tử thương gia trong đại sảnh cũng bất mãn la lên. Bạch gia thì có thể khi dễ người? Nhà ai không có bản lĩnh như Bạch gia?

Thế cục xoay chuyển kịch liệt, Bạch Tuyết Lan bị bác á khẩu không trả lời được. Không phải nàng ta không muốn nói, mà là nàng ta hoàn toàn bị Sở Lăng Húc sẵng giọng dọa sợ. Không phải Tiêu Vũ Sắt nói Sở Lăng Húc tính tình ôn hòa, cũng không nặng lời với người khác sao? Không phải Tiêu Vũ Sắt nói Sở Lăng Húc có phong thái của quân tử, thời khắc cuối cùng vẫn cứu cửa hàng lương thực Tiêu gia đang trong tình huống nước sôi lửa bỏng sao? Không phải Tiêu Vũ Sắt nói…

“Nếu Bạch tiểu thư không phục, có thể đến quan phủ tố cáo Sở gia ta ỷ thế ức hiếp người, Sở gia tùy thời phụng bồi.” Sở Lăng Húc vừa nói vừa đi về phía Tiết U Nhiễm trên lầu. Sở Bạch nói U U mang theo Tiểu Quân Ức ra ngoài, Nhị đệ và Tam đệ đều đến Khách Duyệt lâu. Hắn có dự cảm U U sẽ cùng Bạch Tuyết Lan đối mặt, lại không nghĩ ra trận lớn như vậy. Cùng hợp nhau tấn công sao? Nếu là một đám tiểu thư cũng thôi, sao một đám công tử cũng đều ra tay rồi? Như thế rất tốt, không để ý thiệt thòi cũng biến thành ỷ mạnh hiếp yếu. Cũng may hắn kịp thời chạy qua, bằng không ngày mai Tuyên thành sợ là muốn truyền ồn ào huyên náo.

Nếu Bạch tiểu thư không phục, Bản công tử có thể lướt qua quan phủ trực tiếp bẩm báo lên trên.” Triệu Thụy lúc nào cũng không quên châm ngòi thổi gió, bỏ đá xuống giếng. Triệu Thụy thốt ra lời này, Bạch Tuyết Lan cảm thấy không ổn. Bẩm báo lên trên? Nói cách khác vị công tử này cùng hoàng thất có quan hệ thân mật? Vậy Bạch gia… Đảo mắt nhìn Ninh An công chúa đứng yên một bên không đếm xỉa đến, Bạch Tuyết Lan cân nhắc có muốn đi lên nhận sai hay không, cầu cái tình. Cảm nhận được tầm mắt của Bạch Tuyết Lan dừng trên người mình, Tiết U Nhiễm cười khẽ: “Chẳng lẽ là Bạch tiểu thư muốn nhờ bản phu nhân trình bẩm thay? Bạch tiểu thư cứ yên tâm đi, việc này ngày mai lập tức sẽ truyền đạt cho bên trên nghe.”

Lúc này Bạch Tuyết Lan triệt để tuyệt vọng. Bên trên nghe? Trên Ninh An công chúa trừ hoàng thất ra không còn suy nghĩ khác. Nếu như Ninh An công chúa ra tay, Bạch gia ở Tuyên thành nhất định không còn nơi sống yên ổn nữa.

“Tránh ra tránh ra, sao lại thế này?” Ngay lúc Bạch Tuyết Lan tâm như tro tàn, Bạch Hữu mang theo gia nô khoan thai đi đến.

“Bạch công tử đến vừa vặn. Phiền toái Bạch công tử đón lệnh muội trở về.” Bạch gia phái Bạch Hữu không có việc gì đến đây đón người, Sở Lăng Húc cũng không nói nhiều, trực tiếp đuổi người. l

“Đi thôi đi thôi!” Thấy người tới là Bạch Hữu, mọi người cũng đều buông tha cho ý niệm tìm phiền toái. Dù sao còn nhiều thời gian, bọn họ còn có rất nhiều cơ hội giáo huấn Bạch gia.

“Đón trở về?” Bạch Hữu nghi ngờ nhìn Bạch Tuyết Lan, “Ngươi lại nháo ra tuồng gì rồi?”

“Không phải chuyện của ngươi. Về nhà.” Tức giận trừng mắt nhìn Bạch Hữu, Bạch Tuyết Lan thầm nghĩ lập tức rời khỏi chỗ này.

“Bạch Tuyết Lan, ngươi bày bộ dáng thúi tha cái gì? Không có chân vẫn là không biết đường? Còn muốn người đến đón, cho rằng ta ăn no rửng mỡ không có việc gì làm đúng không?” Vừa tới đã bị người đuổi, Bạch Tuyết Lan còn trút giận lên người hắn, Bạch Hữu lập tức phát hỏa. Bạch Tuyết Lan ở nhà ỷ vào nương nàng ta được sủng ái bày dáng vẻ hắn cũng nhịn, ở bên ngoài nàng ta thế nhưng còn không cho hắn mặt mũi, quả thực là không biết điều. Thật sự cho rằng nương nàng ta bắt được trái tim của cha hắn liền gà chó lên trời à? Đương gia Bạch gia đời tiếp theo là Bạch Hữu hắn, không phải Bạch Tuyết Lan nàng.

“Bạch Hữu!” Bạch Hữu vẫn luôn nhường nhịn đột nhiên phát uy, Bạch Tuyết Lan tức giận đến hét lớn một tiếng.

“Kêu cái gì mà kêu? Không tôn trọng huynh trưởng, gọi thẳng tên ca ca. Nương ngươi chính là dạy ngươi như vậy?” Bạch Tuyết Lan ở trước mặt người ngoài gọi thẳng tên của hắn, Bạch Hữu há có thể từ bỏ ý đồ?

“Ca ca, muội muội biết sai rồi.” Hôm nay Bạch Hữu không dễ ứng phó, Bạch Tuyết Lan thuận theo xuống nước, cúi đầu nhận sai. Lại tiếp tục giằng co, mất mặt chính là nàng ta.

“Về nhà.” Khó được khi Bạch Tuyết Lan cúi đầu trước hắn, Bạch Hữu ngẩng cao đầu, dương dương đắc ý đi đằng trước. Cho bóng lưng rời đi của Bạch Hữu một nụ cười khinh bỉ, Bạch Tuyết Lan cúi đầu đi theo ra ngoài. Sỡ dĩ cúi đầu trước Bạch Hữu, chỉ là do tình thế bắt buộc. Nàng ta cực kì may mắn hôm nay người tới là Bạch Hữu chứ không phải cha nàng ta, bằng không những người này không có khả năng dễ dàng thả nàng ta rời đi như vậy.

Nàng ta quả thật rất lo lắng Sở Lăng Húc kiên trì tìm Bạch gia muốn giao đãi, cũng may Sở Lăng Húc không có tuyệt tình. Nhìn Bạch Hữu và Bạch Tuyết Lan một trước một sau rời đi, trong mắt Sở Lăng Húc xẹt qua tàn khốc. Bây giờ tha thứ cho các ngươi cũng chỉ là do Khách Duyệt lâu khó giữ bí mật nếu bị nhiều người biết, người làm chủ Bạch gia lại không ở đây. Về phần sau này, Bạch gia chỉ còn một cái vỏ trống, đủ để làm loạn?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.