Tiết U Nhiễm và Sở Mộng Văn tất nhiên là không phải thật sự đi tìm Sở Lăng Húc. Khi Tiết U Nhiễm và Sở Mộng Văn chọn xong lễ vật trở lại Sở gia, Tiết U Nhiễm rốt cuộc gặp được Tiền Viên Viên lần thứ hai. Nhìn mỹ nhân yêu kiều ngồi trong đại sảnh Sở gia, trên mặt Tiết U Nhiễm hiện ra nụ cười khách sáo nhưng cũng không mất lễ nghi. Nên đối mặt thì luôn luôn sẽ phải đối mặt, lùi bước không phải là tác phong của Tiết U Nhiễm nàng. Mặc kệ là Tiền Viên Viên hay là Bạch Tuyết Lan, một đời này, người thua tuyết đối sẽ không phải là nàng.
“U Nhiễm trở lại? Tới, đây là tiểu thư Tiền gia, khuê danh là Viên Viên, là biểu muội bà con xa của Húc tiểu tử.” Thấy Tiết U Nhiễm đi tới, Sở nãi nãi nhiệt tình giới thiệu nói. Người bà con xa này mặc dù thật sự rất xa, nhưng tốt xấu gì cũng coi như là có quan hệ họ hàng.
“Viên Viên gặp qua Đại biểu tẩu.” Giọng nói dễ nghe như hoàng anh truyền tới, Tiền Viên Viên đứng lên đối Tiết U Nhiễm thi lễ, rất có phong phạm của tiểu thư khuê các.
“Biểu muội không cần đa lễ.” Đứng trước mặt tình địch đã từng đấu đến ngươi sống ta chết, trong lòng Tiết U Nhiễm ngũ vị tạp trần. Tiền Viên Viên đã xuất hiện, Bạch Tuyết Lan còn có thể xa sao?
“U Nhiễm, Viên Viên muốn ở trong phủ mấy ngày. Hai con tuổi tác xấp xỉ, đừng ngại thân cận nhiều hơn.” Kéo tay Tiết U Nhiễm qua, Sở phu nhân cười nói.
“Vâng, Tiết U Nhiễm gật gật đầu. Cho dù trong lòng không thích vị biểu muội này đi nữa, nàng cũng sẽ không biểu lộ ra ngoài mặt.
“Đại biểu tẩu, Viên Viên làm phiền.” Mắt thấy Tiết U Nhiễm rất dễ nói chuyện, Tiền Viên Viên lại cúi người thi lễ. Tháng trước nàng đã xuất môn, đến Tuyên thành mới biết Đại biểu ca đã đón dâu. Nghe nói Đại biểu ca thú chính là công chúa cho chính Hoàng thượng phong, không nghĩ tới thế nhưng lại là quả hồng mềm.
Tiết U Nhiễm không có từ chối, mang theo nụ cười nhận lấy cái lễ này. Tuy nói thi lễ nhiều người khác cũng không cảm thấy kì quái, chỉ có điều biểu hiện của Tiền Viên Viên này dường như là cố ý nhằm vào nàng. Cho dù là làm phiền, thì cũng nên nói với Sở nãi nãi cùng Sở phu nhân. Đối nàng hành lễ? Dường như có chút không thỏa đáng.
Nói là vì Tiền gia biểu muội đón gió tẩy trần, đêm đó Sở gia bố trí một tiệc rượu nhỏ. Mọi người đối với Tiền Viên Viên coi như nhiệt tình, trong bữa tiệc cũng là hòa thuận vui vẻ. Tiền Viên Viên tình tình uyển chuyển hàm xúc, lại cực kì am hiểu nói chuyện. Sau tiệc rượu đó, mọi người trong Sở gia bị nàng ta dỗ đến ngoan ngoãn.
“U U?” Giữ chặt Tiết U Nhiễm đang đi ở phía trước, vẻ mặt Sở Lăng Húc lộ vẻ nghi hoặc. U U hình như đang tức giận…
Mặc cho Sở Lăng Húc lôi kéo, Tiết U Nhiễm có chút thất thần. Cho dù đã nói với chính mình rằng không cần để ý, nhưng lại vẫn không có biện pháp làm được tâm bình khí hòa. Chung quy là quên không được, quên không được một năm lục đục với nhau, quên không được một năm coi nhau như người xa lạ.
“Vì sao tức giận?” Bình tĩnh nhìn Tiết U Nhiễm, Sở Lăng Húc trầm giọng hỏi. Hắn không thích loại cảm giác vô lực cái gì cũng không biết này. Biết rõ U U đang tức giận, lại không biết vì sao nàng tức giận.
“Sở ngốc tử, chàng cách cô biểu muội này xa một chút cho thiếp. Nếu để thiếp phát hiện ra chàng dám hái hoa ngắt cỏ, chàng có biết sẽ là hậu quả gì.” Những chuyện đã từng xảy ra nàng không có biện pháp nói với Sở Lăng Húc, chỉ đành phải căm hận uy hiếp nói.
Biểu muội? Sở Lăng Húc cảm thấy oan uổng. Từ lúc vào cửa nhìn thấy vị biểu muội kia đến khi theo U U rời tiệc, hắn cùng biểu muội Tiền gia nói chuyện không vượt quá ba câu. Ở đâu ra hái hoa ngắt cỏ như lời nàng vừa nói?
Thấy Sở Lăng Húc vẻ mặt mờ mịt, Tiết U Nhiễm cúi đầu, thẳng thắn nói: “Thiếp không thích nàng ta.”
“Được.” Tiết U Nhiễm vừa dứt lời, giọng nói của Sở Lăng Húc lập tức vang lên. Về sau nhìn thấy vị biểu muội kia, tránh chút là được.
Tiết U Nhiễm lập tức ngẩng đầu, không dám tin nhìn Sở Lăng Húc: “Chàng không biết là thiếp đang cố tình gây sự sao?”
“Chỉ cần U U thích là được.” Sở Lăng Húc vẻ mặt bình tĩnh, giọng điệu ôn hòa mà kiên định. U U là ông trời ban ân cho hắn, hắn nguyện ý theo nàng, sủng nàng.
“Sở ngốc tử, chàng sẽ làm ta hư.” Mũi đột nhiên có chút chua xót, cổ họng Tiết U Nhiễm cũng bắt đầu có vị chát. ✶ ✴ ❄ ❉
“Nàng là nương tử của ta, ta không sủng nàng thì sủng ai? Chỉ có điều, nàng về sau không được một mình sinh hờn dỗi. Có chuyện gì thì trực tiếp nói cho ta biết, có được hay không?” Chỉ cần U U nguyện ý nói ra, hắn không ngại làm U U hư. Cho dù nàng có hư, cũng vẫn là U U của hắn.
“Trở về phòng.” Nghe thấy câu nói của Sở Lăng Húc, Tiết U Nhiễm quay đầu liền đi. Tiếp tục đứng ở đây, nàng sẽ không nhịn được mà khóc ra. Nàng mới không cần dọa người, cho dù là cảm động cũng cần phải trở về phòng rồi lại cảm động.
Mắt sắc nhìn thấy hốc mắt U U đỏ hoe, Sở Lăng Húc bị bỏ lại phía sau không chút suy nghĩ, trực tiếp đuổi theo.
Sáng sớm ngày hôm sau, thấy biểu muội Tiền gia ngồi ở trong phòng đùa Sở nãi nãi và Sở phu nhân cười đến thoải mái, Tiết U Nhiễm tới thỉnh an dừng bước lại. Nàng không am hiểu dỗ người, cũng không am hiểu nịnh bợ người. Vô luận là Sở nãi nãi hay vẫn là Sở phu nhân, nàng vẫn luôn yên lặng ngồi ở một bên, lắng nghe mọi người nói chuyện. Náo nhiệt và thoải mái như trước mắt là chưa từng có, cũng là điều nàng không có biện pháp làm được.
“Đại tẩu, sao tẩu lại không đi vào?” Từ xa đã thấy Đại tẩu nhà mình đứng ở ngoài cửa, Sở Mộng Văn cảm thấy kì quái. Nhìn nhìn lại tình cảnh trong phòng, trong lòng Sở Mộng Văn có chút không hờn giận. Mỗi ngày vào thời gian này Đại tẩu đều sẽ vội tới thỉnh an nãi nãi cùng nương, hôm nay dường như lại bị người khác đoạt trước. Mà cái người khác này, lại vẫn là người ngoài cũng chỉ mới đến Sở gia có một ngày.
“Ta cũng là vừa mới tới, cùng đi vào?” Sắc mặt Tiết U Nhiễm khôi phục bình thường.
“Dạ. Đại tẩu phải giúp muội.” Kéo cánh tay của Tiết U Nhiễm, Sở Mộng Văn lấy lòng nói. Nãi nãi và nương mỗi lần thấy nàng đều nói rất nhiều, có Đại tẩu ở còn có thể giúp nàng nói chuyện.
“Nãi nãi và nương cũng là vì muốn tốt cho muội.” Trưởng bối căn dặn cùng cằn nhằn luôn luôn không ngại phiền toái, Tiết U Nhiễm cảm động lây. Nhớ ngày đó, nàng cũng là như vậy. So với Sở nãi nãi và Sở phu nhân, mẫu phi nhà mình chắc chắn sẽ không ngại nhường một chút.
“Muội biết, chỉ là nghe nhiều thôi!” Sở Mộng Văn vẻ mặt nhăn nhó, ủy khuất nói.
“Được, Đại tẩu sẽ tận lực.” Buồn cười chỉ chỉ trán Sở Mộng Văn, Tiết U Nhiễm đồng ý.
“Muội chỉ biết Đại tẩu tốt nhất.” Sở Mộng Văn càng ngày càng cảm thấy Đại ca thú về người Đại tẩu này thật là quá đúng, người nào cũng không bằng.
“Hai nha đầu các con đứng ở ngoài cửa nói cái gì đó? Đến đây rồi sao lại không tiến vào?” Nghe thấy tiếng hoan hô của Sở Mộng Văn, Sở phu nhân nhìn về phía ngoài cửa hô lên.
‘Đến đây đến đây. Đây không phải là thấy nãi nãi và nương đang cùng biểu tỷ nói chuyện, đại tẩu và con ngại quấy rầy thôi!” Sở Mộng Văn vừa nói, vừa lôi kéo Tiết U Nhiễm đi vào.
“Chỉ có con mới sẽ tìm cớ. U Nhiễm, qua đây ngồi.” Ở trong lòng Sở nãi nãi, người việc tốt không nhường ai như Tiết U Nhiễm xếp thứ nhất. Vị công chúa nhu thuận không hề kiêu ngạo này quả thật là phúc khí của Sở gia, cẩn thận cung ứng tuyệt đối là đúng.
“Nãi nãi, nương.” Bỏ qua Tiền Viên Viên ở một bên, Tiết U Nhiễm mở miệng kêu lên.
“Biểu tẩu sớm.” Có một số người không phải ngươi không muốn nhìn thấy thì sẽ không nhìn thấy, ví dụ như Tiền Viên Viên tự động tiến lên chào hỏi.
“Biểu muội cũng sớm.” Tiết U Nhiễm gật gật đầu.
“Kỳ thật không tính là sớm. Viên Viên đều đã bồi nãi nãi và cô nói chuyện một hồi lâu rồi.” Tiền Viên Viên cầm lấy khăn tay che miệng, cười rụt rè. Công chúa vội tới thỉnh an bà bà? Xem ra, cũng chỉ là như vậy.
“Quả thật không tính là sớm. U Nhiễm hầu hạ phu quân ăn xong bữa sáng lại tiễn phu quân xuất môn, chẫm trễ chút thời gian. Mong nãi nãi và nương không lấy làm phiền lòng.” Tiết U Nhiễm bất vi sở động, nhìn Sở nãi nãi và Sở phu nhân giải thích nói.
“Người một nhà, có gì kỳ lạ? U Nhiễm và Húc nhi sống tốt mới là chuyện quan trọng nhất. Nương, người nói đúng hay không?” Sở phu nhân cười đến không khép được miệng. Nghe tình cảm giữa nhi tử mình và con dâu tốt, bà người làm nương này đều vui mừng hơn người khác.
“Đúng đúng. U Nhiễm tốt nhất là theo Húc tiểu tử cùng nhau xuất môn, không đến thỉnh an cũng không sao.” Sở nãi nãi đi theo gật đầu.
“Nãi nãi, người nói như vậy đại tẩu sẽ xấu hổ.” Sở Mộng Văn đi qua chen miệng nói.
“Tiểu nha đầu cháu biết cái gì? Đại ca và đại tẩu của cháu mới thành thân, đương nhiên là muốn ở chung nhiều hơn.” Sở nãi nãi vẻ mặt đương nhiên nói.
Tiết U Nhiễm quẫn bách. Sở nãi nãi dù sao cũng không phải mẫu phi nhà mình, nói như vậy nàng thật đúng là sẽ xấu hổ.
“Nãi nãi, đại tẩu đỏ mặt rồi. Nha…. Nãi nãi khi dễ đại tẩu, cháu muốn cáo trạng với đại ca.’ Nhìn đỏ ửng trên mặt Tiết U Nhiễm, Sở Mộng Văn cao giọng hô.
“Mẹ con hai người hợp nhau hắt nước bẩn lên bà già này phải hay không? U Nhiễm, cháu cần phải thay nãi nãi làm chứng. Nếu Húc tiểu tử thật sự tìm đến nãi nãi tính sổ, cháu nhất định phải nói với nó là nãi nãi không có khi dễ cháu.” Sở nãi nãi phụng phịu, nghiêm túc nhìn Tiết U Nhiễm giao đãi.
“Nãi nãi..” Đỏ ửng trên mặt càng thêm đậm, mặt Tiết U Nhiễm lúc này thật sự đỏ.
Trong lúc này, tiếng nói tiếng cười trần ngập tiểu viện của Sở nãi nãi. Sờ gia, dường như lại muốn náo nhiệt
Nhìn náo nhiệt trước mắt, trong lòng Tiền Viên Viên lại là dời sông lấp biển. Tiết U Nhiễm vừa tới, tầm mắt mọi người lập tức dời đến trên người nàng. Chỉ bằng thân phận của nàng đã không dung khinh thường, huống chi nàng lại còn bớt làm cao giành được hảo cảm của người Sở gia. Quả thật là kình địch, không thể coi thường.
Tiền Viên Viên muốn nhấc lên cuộn sóng ở Sở gia đồng thời Tiết Tâm Lam ở phủ Thái tử chính là kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay. Thái tử ca ca vì sao không đến nhìn nàng? Vì sao không đến nhìn hài tử trong bụng nàng? Nàng đợi hắn hai ngày, dĩ vãng hắn sẽ không đối đãi với nàng như vậy, sẽ không….
Tuệ cô khinh thường nhìn Tiết Tâm Lam đang khóc nháo. Nếu như trong bụng Tiết Tâm Lam thật đúng là có long chủng, chút tiểu tính tình ấy trên dưới phủ Thái tử đều có thể dễ dàng tha thứ. Đáng tiếc, cái bụng mà Tiết Tâm Lam vẫn lấy làm kiêu ngạo vô cùng không chịu thua kém. Thái tử điện hạ nói để Tiết Tâm Lam tự sinh tự diệt, Tuệ cô lại nuốt không trôi khâu khí này. Cũng dám giở thủ đoạn tiến vào phủ Thái tử? Nếu không phải là Hoàng Hậu nương nương đã biết việc này, Tiết Tâm Lam há có thể vẫn hoàn hảo đứng ở trước mặt bà muốn sống muốn chết? hiện tại không được động không có nghĩa là sau này không được động, chờ xem!
Tiết Tâm Lam bưc tức, Tần Trạch Dật càng bực bội hơn nàng ta. Mẫu hậu luôn phái người đưa đồ bổ dưỡng tới, nói là để cho Tiết Tâm Lam dưỡng thân thể. Dưới động tác liên tiếp, liền phụ hoàng cũng biết việc này. Hôm nay tiến cung, phụ hoàng đặc biệt giữ hắn lại hỏi việc này. không thể khi quân hắn chỉ có thể im lặng không đề cập đến chuyện của Tiết Tâm Lam.
Khoảnh khắc khi phụ hoàng cùng hắn nói lập Lạc Thấm Nhi làm Thái tử phi, trái tim của Tần Trạch Dật trong nháy mắt lỡ một nhịp. đã từng có một người nữ tử luôn tự cho mình là Thái tử phi của hắn, nhưng là hắn lại gả nữ tử đó cho người khác. hiện tại, vị Thái tử phi của hắn rốt cuộc có người muốn ngồi lên, lại không biết nữ tử kia có còn để ý hay không.
Bởi vì Tần Trạch Dật im lặng, thánh chỉ lập Lạc Thấm Nhi làm Thải tử phi không đến mấy ngày liền truyền đến Lạc gia. Cùng ngày đó, Qúy Như Nhã nghênh đón thánh chỉ tứ hôn làm Trắc phi của Thái tử. Mây bay đi làm bầu trời càng thêm sáng, tức giận tích tụ trong lòng Qúy Như Nhã lập tức chuyển thành vui sướng. Chỉ cần vào phủ Thái tử, là có thể gặp long chủng trong bụng Tiết Tâm Lam rồi.
Tay nâng thánh chỉ Lạc Thấm Nhi trước sau như một bình tĩnh mà đứng. hiện giờ Lạc gia đã sớm công cao chấn chủ, Tân hoàng đăng cơ nhất định sẽ gọt cánh chim Lạc gia. Vì sự an ổn của Lạc gia, Hoàng thượng đã sớm ám chỉ quyết định nữ nhi Lạc gia làm Thái tử phi. Vào lúc Thái tử chưa đăng cơ làm cánh tay trợ lực thứ nhất, chỉ cầu ngày sau có thể bảo vệ mọi người của Lạc gia bình an. Làm chủ hậu cung là đối Lạc gia hứa hẹn, cũng là đối Lạc gia cảnh cáo. Hứa hẹn Lạc gia sẽ không vong, cảnh cáo Lạc gia không thể xâm phạm.
Thân là nữ nhi lạc gia, đây là trách nhiệm nàng nên gánh vác. không có tình yêu, chỉ có lợi ích. Bảo vệ hậu cung, bảo vệ Lạc gia, bảo vệ cân bằng giữa hai nhà Tần – Lạc. Mỗi người đều có một vận mệnh của chính mình. Vận mệnh của nàng đã được định từ sớm, nàng sẽ dốc hết toàn lực ngồi lên vị trí thuộc về nàng. Mà trên con đường kia gặp phải bất kỳ uy hiếp nào, nàng sẽ không chút lưu tình diệt trừ toàn bộ. Gặp thần giết thần, gặp ma giết ma. Đây là vận mệnh thuộc về nữ nhi Lạc gia, cũng là vận mệnh thuộc về Lạc Thấm Nhi nàng.