Ánh trăng lại nhô ra lần
nữa, chiếu sáng thành phố tươi đẹp này.
Thời tiết như thế này ở
Cambridge là rất hiếm, trong gió lạnh, hứng thú của mọi người càng tăng lên,
các hoạt động trên đường diễn ra, còn náo nhiệt hơn hôm qua.
Phương Triệt bị một vị
giáo sư lôi kéo một cái công thức ngăn bước, lại chui đầu vào phòng thí nghiệm.
Tần Mạt đi theo đoàn đi
thăm Cambridge một lần, ăn xong cơm trưa rồi mới từ biệt bọn họ, nhìn theo bóng
họ lên đường đi thăm quan. Buổi chiều nàng đi đến nhà người nữ sĩ Casey mà Kha
Hạ đã giới thiệu, đó là một vị trưởng bối thân thiết hòa ái, hơn sáu mươi tuổi,
đã về hưu, biết Tiếng trung, sau khi gặp đã pà mời Tần Mạt.
Nhà Casey có một vườn hoa
nhỏ, khi Tần Mạt đến thấy bà đang cầm chi quét lá vàng rụng đầy sân.
“Tôi rất có hứng thú
với trà đạo của cháu.” Casey lấy một chiếc bàn trả nhỏ trong hoa viên, đặt vào
mấy cái ghế, mở bếp pha trà.
Tần Mạt mỉm cười nhìn
động tác của bà, khi thưởng trà tán dương: “Lan hương gợn sóng, yên tĩnh
tao nhã, một chén kỳ hương này của phu nhân, hương cao ý xa.” Nàng rất
uyển chuyển không nhắc đến thủ pháp pha trà của Casey, bởi vì quả thật có chút
không vừa mắt nàng.
Trà là trà ngon, ít nhất
Casey cũng tạo được hương trà chân chính.
Casey cười tít mắt nói:
“Trước kia Kha Hạ từng đến học ở Cambridge, tôi dẫn ông ấy đi nghiên cứu
văn sử Hy Lạp, ông ấy liền dạy tôi pha trà, nói về bí mật của phương Đông, em
là học sinh đắc ý của ông ấy, chắc hẳn hiểu biết về văn hóa phương Đông sẽ
không khiến tôi thất vọng.”
Tần Mạt rất khiêm nhường:
“Chưa cần nói đến trình độ sâu cạn, trước mắt em chỉ có thể nỗ lực ngày
đêm, không dám lười biếng.”
“Gần đây tôi đang
nghiên cứu nguyên nhân hình thành tính cách các dân tộc, trong đó có một đề
tài, nói đến sở thích điển hình của văn nhân Trung Quốc cổ đại.” Casey dùng tay
khua lên, làm động tác ngửa đầu uống rượu, “Ngoài trà, còn có rượu. Phanh
dương tể ngưu thả vi nhạc, hội tu nhất ẩm tam bách bôi, làm sao có thể rời xa
rượu chứ? Thời Tây Tấn có một người tên là Lưu Linh[106], ông thậm chí còn
viết ra bài 《 Tửu đức tụng 》, sao ông có thể đề cao việc uống
rượu lên đến mức ấy?”
“Đó là tinh
thần.” Tần Mạt ngừng lại, cười nói: “Nho gia dạy đạt tắc kiêm tế
thiên hạ[107],
còn Đạo gia dạy thoát vong trần tục, Văn hóa Trung Quốc trước giờ không phải
chỉ có một nền, các triều đại thay đổi, các học giả phải tìm kiếm sự dung hợp
trong đó. Có nguyên tắc, nhưng cũng hướng đến tự do, bọn họ không thể rời được
rượu, là vì từ sớm trước kia, rượu đã thành lời thơ.”
Hai người chuyện phiếm
một mạch, Tần Mạt nói: “Uống rồi vui vẻ, uống đến tận tình, rót rượu dâng
hương, ly biệt cũng rượu. Rượu cùng âm với cửu, cửu trong thiên trường địa cửu.
chữ rượu tách ra, một bên là nước, một bên là dậu[108]. Dậu đứng thứ mười trong địa chi[109],
thuộc họ gà, có thể phá vỡ, có nghĩa là đấu tranh tinh thần.”
Casey hứng thú ngẩng cao
mời Tần Mạt đi vào trong phòng sách của bà. Bà mang ra rất nhiều tài liệu đã
chuẩn bị, còn có vài ghi chép, rồi cùng Tần Mạt thảo luận.
Casey nghiêng cứu rất sâu
về vấn đề khác biệt văn hóa Đông và Tây phương, tiếng Trung của bà cũng không
tệ, hai người trao đổi không có vướng mắc gì. Mà Tần Mạt thì đến từ thời bắc T
với nhận thức phương Đông thì không ai có thể bằng nàng, mỗi khi Casey nghĩ ra
một vấn đề cần xem tư liệu, có Tần Mạt bên cạnh, lại hình như không cần phải
lật xem điển tích nữa.
Sau một khoảng thời gian,
Casey bỗng cảm thán một câu: “Tần à, nếu như không nhìn dáng vẻ của em,
tôi còn cho rằng bên cạnh tôi là bộ bách khoa toàn thư tối tân nhất phương
Đông.”
Cổ nhân có bản lãnh học
thuộc lòng, quả thật là người hiện đại khó mà tưởng tượng nổi. Tần Mạt lắc đầu
cười cười: “Phu nhân, bà quá khen. Chảu chỉ nhớ một chút thôi, đúng lúc bà
cần, nếu đổi thành bộ sách khác, có khi hỏi gì cháu cũng không biết.”
Đến bốn giờ chiều, Phương
Triệt gọi điện đến, nói nhiệm vụ nghiên cứu của hắn hôm nay đã hoàn thành, hỏi
muốn đi đâu.
Tần Mạt đang trò chuyện
với Casey, thuận miệng trả lời: “Tối muộn em mới có thời gian.”
Casey mời Tần Mạt ở lại
nhà bà ăn cơm tối, đích thân bà xuống bếp, nướng cá, bánh tùng, món pudding,
thịt nướng khoai tây….. Đồ ăn thanh đạm, Tần Mạt tuy không có khẩu vị này,
nhưng ăn xong cũng rất thoải mái. Vì Casey chân thành, không khí lại có vẻ ấm
áp.
Tần Mạt vốn không biết ăn
cơm Tây, nhưng Casey cầm tay dạy nàng, tinh tế tỉ mỉ coi như là con gái mình.
“Chồng tôi đã qua
đời năm năm trước.” Casey nhún nhún vai, có chút cô đơn nói: “Hai đứa
con thì thích chạy nơi nơi, ở nhà một mình, không làm nghiên cứu thì rất muốn
tìm người nói chuyện.”
Tần Mạtận tay giúp bà lấy
nước táo ép, cười ôn hòa. “Nói chuyện cổ kim, những văn tự cất giấu chuyện xưa
kia vẫn luôn ở trong lòng bà.”
“Trung Quốc có một
thành ngữ, là thiện giải nhân ý (khéo hiểu lòng người).” Casey vừa cười, “Cambridge cũng cất giấu
rất nhiều chuyện xưa, rất nhiều tên nhóc lần đầu đến đây sẽ nghe được nói… ví
như, trường học hai trăm năm trước không cho nuôi chó, thế là một người trẻ
tuổi tên là Byron đã lén nuôi một con gấu, mang lại xấu hổ cho học viện. Còn
nữa, bọn họ còn nói, đừng nhín chúng tôi hôm nay đến đây xin học, có lẽ không
đến vài chục năm nữa, chúng tôi sẽ biến nơi này thành kho sách giáo khoa.”
Mãi cho đến khi sắc trời
tối dần, hơn tám giờ tối khi ánh đèn mờ mờ, Casey mới tiễn Tần Mạt ra cửa, hơn
nữa còn mời nàng ngày mai đến tiếp tục bàn luận.
Tần Mạt đi trên con đường
mòn rải sỏi gọi điện cho Phương Triệt, hai người ở gần đây, liền hẹn gặp ở công
viên Christ. Nơi này cách khách sạn Tần Mạt ở không xa, đi đến cũng nhàn tản
thư thái.
Vành mắt Phương Triệt có
chút xanh đen mờ mờ, như là không ngủ đủ, hắn thấy Tần Mạt thì câu đầu tiên hỏi
là: “Ăn tối chưa?”
“Em ăn rồi.”
Tần Mạt nhíu mày, “Anh có chuyện gì sao?” Ý nàng là thần sắc Phương
Triệt sao lại bỗng tệ như thế.
Phương Triệt lại hiểu
lầm, hắn im lặng trong chốc lát, mới thấp giọng nói: “Mạt Mạt, hôm nay anh
làm chậm, ngày mai đã xin nghỉ, có thể đi cùng em một ngày.”
Tần Mạt buồn cười nói:
“Em chỉ đến thăm anh thế nào thôi mà, nếu như lại còn muốn anh giành thời
gian cho em, không phải là mang thêm rắc rối cho anh sao? Vậy thì em còn đến
làm gì? Hơn nữa hôm nay là em đến muộn, giáo sư Casey kiến thức uyên bác, em
học được rất nhiều từ bà.”
Ánh mắt Phương Triệt trầm
tĩnh, đang muốn nói chuyện, bên cạnh đã có người chào hỏi Tần Mạt: “Tần
tiểu thư, không ngờ lại gặp em ở đây.”
Tần Mạt quay đầu, liền thấy một chàng trai phương Đông trẻ tuổi
cùng một cô gái da trắng đứng đó mỉm cười.
“Tạ tiên sinh.”
Khóe miệng Tần Mạt cong lên, “Xin chào.”
Người này là Tạ Sơ Lãng,
hôm qua hắn đã giải thích nghi ngờ của Tần Mạt ở công viên Christ, hai người
cũng coi là biết nhau.
“Tần tiểu thư, vị
tiên sinh này là?”
“Tôi là Phương
Triệt, gọi thẳng tên cũng được.” Phương Triệt phong độ nhẹ nhàng làm tư
thế bắt tay, “Cùng là đồng bào, gọi tiên sinh tiểu thư, thật là xa
lạ.”
Tần Mạt kinh ngạc nhìn
Phương Triệt, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, nàng thật sự khó mà tưởng
tượng thiếu niên lạnh lùng năm đó, cũng có tư thái tao nhã hữu lễ như thế.
Tạ Sơ Lãng lịch sự bắt
tay Phương Triệt, lay nhẹ, cười yếu ớt nói: “Tôi là Tạ Sơ Lãng, đây là bạn
gái tôi Caroline Bane. Hai người là người yêu à? Trước mặt quảng trường nhỏ có
nơi để các đôi tụ họp, người tổ chức thiết kế rất nhiều trò chơi nhỏ, nhất định
phải là hai người nam nữ cùng chơi, người được điểm cao nhất có cơ hội đến bên
kia xem người máy giúp việc tối tân nhất đang trong giai đoạn thí nghiệm.”
“Rất tiếc.”
Phương Triệt thản nhiên nói: “Chúng tôi không phải người yêu.”
Lực chú ý Tần Mạt đều bị
mấy chữ “người máy giúp việc” hấp dẫn, nàng không nhịn được hỏi:
“Thế nào là người máy giúp việc?”
Tạ Sơ Lãng giải thích
nói: “Chính là một loại trí tuệ và năng lực được sử dụng qua máy móc, với
trình độ khoa học kỹ thuật toàn cầu mà nói, phương diện này cũng chỉ có vài
bước tiến bộ. Nhưng nghe nói người máy lần này rất tối tân, lại còn sử dụng an
toàn nữa. Tuy chỉ được sử dụng trong trường, nhưng cũng hấp dẫn không ít người
đi tham gia trò chơi.”
Caroline bên cạnh Tạ Sơ
Lãng lại tò mò đánh giá Phương Triệt, bỗng dùng tiếng trung có chút biến âm
nói: “Phương Triệt, hình như ở CMD tôi đã từng gặp cậu. Không phải cậu
đang nghiên cứu trí tuệ nhân tạo sao?”
“Phương Triệt
á?” Tạ Sơ Lãng ngạc nhiên, lập tức cười nói: “Thì ra cậu là người
trong nghề, vừa rồi thật xấu hổ. Nói như vây, người máy này, cậu cũng tham gia
chế tạo?”
Phương Triệt nói:
“Không có, tôi chỉ tham gia vào thí nghiệm thôi.”
“Tôi vốn còn muốn
mời hai người tham gia trò chơi, bây giờ xem ra, quả nhiên là không cần.” Tạ Sơ
Lãng cười cười, cáo biệt, “Vậy tôi và Caroline đi trước, tạm biệt.”
Sau khi bọn Tạ Sơ Lãng đi
không lâu, gió lạnh dần dần nổi lên, mưa nhỏ rơi xuống, thời tiết trở lạnh.
Phương Triệt thấp giọng
nói: “Mạt Mạt, anh đưa em về khách sạn.”
Ngày hôm sau không mưa
nữa, nhưng tầng mây lại dày, mặt trời cũng không ló, xem ra là một thời tiết
lạnh nhiều mây.
Giữa không khí lạnh ở
Cambridge này, lại có vẻ tao nhã. Sáng sớm Tần Mạt đã ra khỏi khách sạn, lại
gặp Phương Triệt đứng trên bãi cỏ trước khách sạn, trên tay còn cầm một hộp
thức ăn nhiều tầng hình tròn.
“Mạt Mạt.” Vẻ
mặt Phương Triệt nhàn nhạt, như mang theo không khí vui mừng, “Có món này
cho em.” Thần sắc của hắn hôm nay tốt hơn hôm qua nhiều, mặt mũi tuấn tú,
khí chất thanh nhã.
Tần Mạt cảm thấy hắn khá
vui, cố ý cau mày nói: “Có thể là đồ gì tốt? Anh đừng mang ra một đống cơm
chiên ngổn ngang cho em, em sẽ không vì an ủi anh mà cố ý nói ngon đâu.”
“Nếu như em nói ăn
không ngon, anh sẽ coi là em nói ngược.” Phương Triệt cúi đầu cười,
“Nếu như em nói ăn ngon, anh sẽ coi là em thật lòng đánh giá.”
“Da mặt quá
dày!” Tần Mạt cười thành tiếng, nâng tay cầm hộp thức ăn trên tay Phương
Triệt, “Đi đâu ăn? Anh ăn chưa?”
“Anh chưa ăn. Đến
bãi cỏ trước công viên đi, có thể ngồi xuống đất.” Phương Triệt đi lên trước,
Tần Mạt bước = theo sau, lại thấy hắn đi tìm một chỗ đất trống, trải tấm thảm
bông hình chữ nhật màu xanh lên.
Buổi sáng công viên
Christ cũng không có nhiều người, không khí trong lành. Tần Mạt ngồi bên cạnh
Phương Triệt, nâng tay liền muở nắp hộp thức ăn. Phương Triệt lại nhẹ nhàng giữ
chặt tay nàng, hơi thần bí nói: “Đoán đi, đoán đúng có thưởng.”
Tần Mạt mỉm cười nói:
“Có thưởng gì? Phần thưởng quá thấp thì em không đoán.”
“Nếu như em muốn có
phần thưởng cao, vậy thì nếu em không đoán đúng, có phải nên có tiền đặt cược
không?” Phương Triệt hơi nghiêng người, nhìn chằm chằm Tần Mạt.
“Nếu như em không
đoán đúng, em sẽ đưa anh…” Tần Mạt cẩn thận nhìn trái nhìn phải Phương
Triệt mấy lần, “Đưa anh mấy quyển sách nấu ăn, để anh nuôi mình thật
tốt.”
Khóe môi Phương Triệt khẽ
nhếch lên: “Nếu như em đoán đúng, anh sẽ thưởng cho em đĩa trò chơi.”
“Lại là trò
chơi?” Tần Mạt nhíu mày.
“Trò chơi mới lần
này rất hay.” Phương Triệt khẽ giục, “Mau nói đáp án, mở ra xem
đi.”
“Bánh chẻo (sủi cảo), em đoán là bánh chẻo.” Tần Mạt nói xong, cuối
cùng mở nắp hộp ra, chỉ thấy hơi nóng bốc lên, bên trong đúng là một chén sủi
cảo. Nàng vốn là đoán mò, không ngờ lại đoán đúng, lập tức có điểm vui mừng, mở
tầng thứ hai ra, lại thấy bên trong là sủi cảo.
“Em đoán đúng
rồi.” Phương Triệt mỉm cười, lấy một cái chén ra, lại lấy đũa đưa cho Tần
Mạt: “Nhân lúc còn nóng, ăn đi, phần thưởng lát nữa đưa.”
Tần Mạt uống một ngụm
canh, phát hiện hương vị rất không tệ, lại có chút ngạc nhiên: “Đây là anh
l”
“Sao em biết?”
Phương Triệt nghe hạ đũa.
“Giống tay nghề hồi
làm cơm dã ngoại, còn có tiến bộ nữa.” Tần Mạt lại ăn một miếng bánh chẻo,
rủ hai mắt nhấm nháp, “Có tiến bộ, không giống em, muôn đời không được vào
phòng bếp.”
Phương Triệt chỉ nói một
câu: “Không xuống bếp cũng tốt.” Rồi không nói gì nữa, chuyên tâm ăn
xong bánh chẻo.
Sau bữa sáng Phương Triệt
cất hộp đựng thức ăn đi, trước khi về khách sạn, Tần Mạt lại đi thăm Casey.
Lần này Casey vừa thấy
Tần Mạt liền kéo nàng đến phòng sách, còn tìm ra nhiều tư liệu chữ tiểu triện
và giáp cốt[110],
hỏi nàng có thể dịch ra hay không. Tần Mạt cẩn thận phân biệt, toàn bộ chữ tiểu
triện thì nhận ra, nhưng chữ giáp cốt thì có hơi khó. Hai người thảo luận
nghiên cứu cho đến giữa trưa, sau đó Casey lại mời Tần Mạt dùng cơm.
Phương Triệt lại gọi điện
thoại đến, cũng là hỏi Tần Mạt chuẩn bị ăn trưa ở đâu.
Tần Mạt đang nói mình sẽ
ở lại nhà Casey, Casey bỗng hỏi nàng: “Là bạn em à?” Tần Mạt gật gật đầu,
Casey vội vàng nói: “Để cậu ta đến nhà tôi dùng cơm, hôm nay náo nhiệt một
chút.” Bà còn vỗ tay một cái, dáng vẻ đáng yêu như một đứa trẻ.
Khi Phương Triệt đến,
Casey đã bày ra một bàn ăn thịnh soạn. Bà vừa nhìn thấy Phương Triệt, liền lộ
vẻ kinh hỉ: “Đúng là đứa trẻ tốt.” Nói xong, bà mời Phương Triệt
ngồiánh mắt bao hàm ý vừa lòng.
“Giáo sư Casey, học
sinh đã quấy rầy.” Phương Triệt rất lễ phép mỉm cười.
Hắn mang đến hai chai
rượu đỏ Mouton Rothschild, Casey lại để rượu qua một bên, có chút buồn nói:
“Sao lại uống rượu đỏ? Thật là, khi vui không được uống rượu đỏ, chúng ta
uống brandy!”
Bà lấy ra một bộ chén
thủy tinh, từ từ rót rượu vào. Mùi rượu hơi chua, mang theo hương thơm của nho.
Tần Mạt và Phương Triệt
cũng nhiệt tình, cùng bà chạm cốc.
Brandy này là brandy tiêu
chuẩn của Anh quốc, ủ chín năm, rượu mạnh cao tới bảy lăm độ, Tần Mạt chỉ uống
vài ngụm nhỏ liền bắt đầu cảm thấy hơi nóng xông lên mặt, mà Casey uống phóng
khoáng, mặt lại không đổi sắc. Sắc mặt Phương Triệt cũng có chút hồng, khiến
cho sự lạnh lùng của hắn trong nháy mắt biến mất, lại càng có phong cách.
Thật ra uống rượu không
đỏ lên mặt mới là không tốt, người như vật nhìn tưởng tửu lượng lớn, nhưng trên
thực tế lại rất dễ say.
Quả nhiên, không lâu sau
Casey đã nói mê sảng, bà nói cả Trung và Anh, đảo lộn lên, “David, hôm nay em
rất vui, chúng ta uống chén nữa… Không, anh nhìn con kìa, em nói nó nên học
luật, tài ăn nói của nó rất tốt…. nhưng mà lúc nào cũng muốn làm về âm nhạc.
David, cống thoát nước hỏng rồi, sao anh không đi sửa? Không đúng… em để anh
sửa nóc nhà, em muốn nuôi chó ở trên đó…David…”
Tần Mạt đưa chén lên
miệng, yên lặng uống một ngụm lớn đặt chén rượu xuống, than nhẹ một tiếng.
Casey uống say đến mê
sảng rồi bắt đầu an tĩnh lại, chén thủy tinh trên tay bà bỗng rơi xuống, mảnh
trong suốt đầy đất.
Trong vô tình, Tần Mạt đã
uống xong cả chén rượu.
Hai má nàng hồng như
nhiễm nắng chiều, mi mắt cũng nửa mở, có chút không mở ra được
“Casey…” Tần
Mạt như thì thào, thấp gọi một tiếng, nàng chống người dậy muốn đi đỡ Casey.
Nhưng một chén brandy kia không phải tầm thường, Tần Mạt vừa đứng thẳng lên,
một cảm giác tê dại lại len vào đầu nàng, đánh trúng cả người nàng.
Loảng xoảng một tiếng!
Trước là cái ghế bên cạnh
bị Tần Mạt đẩy xuống đất, sau đó chính nàng lại vấp vào chân ghế, va vào bàn,
chạm vào chén đĩa trên đó, lúc nào nàng mới hướng xuống mặt đất.
Phương Triệt đã sớm đứng
lên, hoàn toàn ôm được eo Tần Mạt, nhưng hắn lại lảo đảo, suýt nữa thì mang
theo cả Tần Mạt cùng ngã.
“Mạt Mạt…”
Hắn thắt chặt hai tay, cúi đầu xuống, “Mạt Mạt…”
“Anh là Phương…
Phương Triệt?” Tần Mạt muốn chớp mắt, đầu óc lại không thể khống chế thân
thể. Nàng dùng rất nhiều sức mới đẩy được người kia ra, chỉ có Phương Triệt
không sao, căn bản không bị ảnh hưởng bởi sức yếu ớt của nàng.
“Mạt Mạt…”
“Ù? Ai đấy? Ai gọi
tôi?” Tần Mạt thong thả ngá một cái, hai chân lại bắt đầu không an phận,
“Tôi muốn đi ngủ, Mạt Mạt muốn đi ngủ…” Hai tay nàng hua hua trong
không khí, như là muốn bắt cái gì đó.
“Mạt Mạt…”
Phương Triệt thấp gọi, bỗng bị Tần Mạt kéo cổ áo, hắn dừng bước, mang theo Tần
Mạt lui từng bước, cuối cùng ngã ngồi xuống bên tường, thuận tiện còn làm cho
Tần Mạt một miếng đệm để dựa.
Bỗng nhiên ngã đến chấn
động, đầu óc Tần Mạt hơi tỉnh, nàng chống tay lên mặt đất, mở nửa mắt nói:
“Phương Triệt? Là anh à? Sao anh lại ở đây? Anh về nước à?”
Phương Triệt thấp giọng
cười, bỗng ho nhẹ.
Tần Mạt nghi ngờ nói:
“Phương Triệt, anh làm gì đấy?”
Phương Triệt nghiêng
người lại gần, lại ôm Tần Mạt thật chặt vào lòng, đặt cằm trên vai nàng, không
nói chuyện.
Hơi thở ấm áp, êm dịu như
lá mới.