Ta Không Làm Thiếp

Chương 81: Gặp lại



Đàm Anh mất hồn mất vía trở về túp lều tranh ở phủ Tổng đốc, đẩy hàng rào trúc Tương Phi ra, vòng qua những chạc tùng xanh cùng những nhành liễu đỏ, trông thấy Bùi Thận mặc áo quần giản đơn đang ngồi phía sau chiếc bàn dài, chậm rãi lựa mấy khối đá.

“Vương Bổng chết rồi?” Bùi Thận nhướng mày. Nhưng mà ngẫm lại, hạng người như thế nếu không chết, quả là lẽ trời khó tha. Y tiện tay nhặt lên khối đá Thọ Sơn, nhân tiện hỏi: “Chết như thế nào?”

Đàm Anh ôm trong lòng lắm nỗi suy tư, chắp tay thi lễ rồi kể rành mạch chuyện xảy ra bên ngoài. Từ lúc Thẩm trạch dấy lên trận lửa cho đến Thẩm nương tử giằng co với Vương Bổng ra sao, lại đến cơn bạo động xảy ra thế nào, để tới kết cục Vương Bổng đã chết. Chờ hắn bẩm báo hết thảy đã là mười lăm phút sau.

Bùi Thận thuận miệng khen ngợi một câu: “Vị Thẩm nương tử này cũng nhanh trí đấy.” Nói đoạn, y nhàn nhã lấy ra con dao khắc, ước lượng kích thước dây bấc và khối đá, sau đó dùng ba ngón tay ấn con dao khắc, lưỡi dao trượt thẳng đi tới.

Advertisement

Thạch Kinh Luân đứng cạnh nhìn thấy, nhủ thầm bên ngoài loạn lạc như vậy, mà đại nhân mấy ngày nay ngược lại càng thêm trầm tĩnh tập trung, bây giờ còn bắt đầu thưởng thức đá quý, nhường hết sân khấu ngoài kia lại cho đám Vương Bổng.

Nghĩ đến đây, Thạch Kinh Luân thấp giọng nói: “Vương Bổng chết rồi, chắc chắn phải có người đứng ra gánh trách nhiệm. Từ Tuần phủ trở xuống e là đều chịu liên lụy. Ngay cả đại nhân, có lẽ đều sẽ bị răn dạy một phen. Còn vị Thẩm nương tử này đã là đầu sỏ gây nên dân biến, chỉ sợ khó mà bảo toàn tánh mạng.”

Vừa nghe câu này, Đàm Anh vốn dĩ đã hồn vía lên mây bỗng chốc hít một hơi thật mạnh. Cử chỉ quái dị ấy khiến Bùi Thận cùng Thạch Kinh Luân phải đồng thời giương mắt nhìn sang.

Bùi Thận biết rõ Đàm Anh xưa nay thận trọng, tinh thần không dễ chịu kíc/h thích dao động, e là đã có chuyện lớn xảy ra nên mới như thế. Y ngừng dao khắc, nghiêm mặt hỏi: “Ngoài kia phải chăng đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng?”

Đàm Anh đột nhiên lúng ta lúng túng, thấp giọng nói: “Đại nhân, hôm nay ti chức thoáng trông thấy dung mạo của Thẩm nương tử. Vậy mà, vậy mà giống ……” Hắn lầu bầu mấy tiếng không rõ, mới nói tiếp “…… Giống nhau như đúc.”

Bùi Thận hơi giật mình. Cũng đã từ lâu lắm y chưa được nghe lại cái tên này. Những người thân cận dè dặt cẩn thận, không dám nhắc tới. Mà chính bản thân y, ngoại trừ say rượu đôi lần nhớ lại chuyện xưa, thường ngày cũng không dám nghĩ nhiều. Vì nghĩ nhiều nhớ nhiều, chỉ càng thêm ốm o gầy mòn, thậm chí đớn đau mà rơi lệ.

Ngặt nỗi chuyện sinh tử, Bùi Thận dù nắm trong tay trăm vạn hùng binh có thể cởi bỏ kiếp nạn của trần gian, cũng không thể nào đủ sức xoay chuyển đất trời. Sau cùng kết quả cũng chỉ là đau nát cõi lòng, bi thương chồng chất.

Bùi Thận trong cơn hoảng hốt, bần thần chợt thấy bàn tay hơi đau. Y cúi đầu, nhận ra con dao khắc đá bén ngót vạch một đường trong lòng bàn tay, máu tươi trào ra ồ ạt.

“Đại nhân!” Thạch Kinh Luân vội la lên. Đàm Anh quýnh quáng sửa soạn đi lấy thuốc.

“Không sao.” Vẻ mặt Bùi Thận bình tĩnh như thường, chỉ mỗi giọng nói bỗng chuyển có phần khàn khàn. Y ngẩng đầu đối diện Đàm Anh, lúc này đã là đêm khuya thanh vắng, mưa xuân từng giọt tí tách tí tách rơi.

Dưới ánh đèn vàng vàng mờ ảo, Bùi Thận thu vẻ tươi cười, thần sắc bình thản, từ tốn hỏi: “Quả thực giống nhau như đúc?”

Y ngồi phía sau chiếc bàn dài, cửa sổ bốn bề đóng chặt, bóng đêm đen đặc, chỉ có bấc nến trong ngọn đèn lập lòe nhảy múa, rọi lên gương mặt Bùi Thận chợt sáng chợt tối. Trông y hệt như một con thú dữ ẩn nấp trong bóng đêm, chậm rãi ngắm nghía con mồi mà nó sắp sửa lao vào cắn xé.

Đàm Anh sợ hãi cúi đầu: “Bẩm đại nhân, lúc ấy đã là hoàng hôn, lại thêm ánh lửa tận trời, tro bụi bay tán loạn, ti chức không dám khẳng định chắc chắn. Vốn muốn bẩm cho đại nhân để đi điều tra thêm.”

“Không cần.” Bùi Thận lặng lẽ thở dài một tiếng. Đàm Anh tánh nết kỹ lưỡng, nếu không phải diện mạo giống nhau, sao đến nỗi mất hồn mất vía, ngạc nhiên không giải thích được.

Trên đời này, dung mạo giống nhau như đúc chỉ có chị em song sinh. Nhưng nếu là song sinh, sao mãi tận sáu năm trước mới đột nhiên xuất hiện? Thế gian này làm gì có chuyện trùng hợp đến thế?

“Chuẩn bị ngựa, tới Thẩm trạch.”

Mưa gió kéo dài thấm ướt quần áo, vó ngựa phi nhanh, ầm ầm như sấm nổ. Bùi Thận tay phải cầm cương, tay trái nắm roi ngựa. Ngặt nỗi bàn tay trái ban nãy vừa bị dao khắc vạch một đường, bấy giờ da thịt sưng phồng, máu tuôn như suối, nhưng y chẳng hề may mảy để ý.

Trần Tùng Mặc cùng Lâm Bỉnh Trung theo sau, trông thấy máu thấm theo roi ngựa hòa lẫn với nước mưa, từng giọt từng giọt nhỏ xuống trên con đường lát đá. Cả hai người sợ tái mặt.

Họ biết Gia đây là bên ngoài tỏ ra bình tĩnh, thực ra trong lòng đã nóng như lửa đốt, liền chỉ lặng lẽ nhìn nhau cúi đầu đi tiếp, không dám mở miệng khuyên lơn.

Lúc bấy giờ, ngọn lửa ở Thẩm trạch đã khiến ngôi nhà cháy rụi gần hết. May sao nửa đêm trời đổ trận mưa xuân, từ từ dập đi ngọn lửa lớn.

Bóng đêm đen nhánh, đám đàn ông của đội đánh cá, hộ vệ và các tiểu nhị gấp rút chạy tới tìm kiếm nơi phế tích còn sót lại, xem xem có thể vớt vát được gì như vải vóc, bàn ghế, hàng hóa chưa bị cháy hỏng hay không. Nếu còn dùng được thì tốt, nếu không thể thì lấy đi tặng lại cho bá tánh xung quanh để mua chuộc lòng người cũng được.

“Chiếc thau đồng này tuy bị khói hun hơi xám, nhưng lau đi chắc vẫn còn dùng được.”

“À, đây là sách, cẩn thận chút.”

“Ghế sơn đen khắc hoa cháy chắc phải một nửa rồi, gom qua chỗ mấy món linh tinh để dành làm củi đốt vậy.”

Mọi người bận rộn tới lui. Quản gia của Triệu phủ – Triệu Minh Chí bước qua những thanh xà nhà bị đổ sập xuống, những chiếc cột bị đốt trụi và những khối gỗ đen thùi lùi không phân rõ hình dạng nằm đầy trên đất, cẩn thận bước lại gần Thẩm Lan đang đứng trong đình.

Thẩm Lan thấy vậy, vội chắp tay cười nói: “Hôm nay Triệu gia dẫn mười mấy hộ vệ tới hỗ trợ, xin thay mặt ta gửi lời cảm tạ Triệu lão gia.”

Triệu Minh Chí xua tay nói: “Thương nhân buôn lương ở Hồ Quảng vốn như chim liền cánh. Chuyện nhỏ mà thôi, cần gì nhắc đến.” Nói rồi, ông lại trù trừ: “Hôm nay nhà của Thẩm nương tử bị đốt, Vương Bổng bỏ mạng. Hai bên đã vạch mặt đến tận đây rồi, e là trời vừa sáng, quan phủ sẽ phái sai dịch tới bắt Thẩm nương tử hạ ngục hỏi tội. Chẳng hay Thẩm nương tử có dự tính gì chưa?”

Hộ vệ Lục Tử nghe vậy, lập tức ném khối gỗ mục nát trong tay xuống chạy lại cạnh Thẩm Lan, sầu lo nói: “Phu nhân, chi bằng nhân lúc trời tối chạy trốn đi thôi. Hôm nay chúng ta chẳng qua may mắn thoát được một mạng. Nhưng đợi trời sáng rồi, bộ khoái của nha môn nhất định sẽ mò tới cửa.”

Thẩm Lan cười cười: “Vương Bổng bỏ mạng, việc này chắc chắn phải có người đứng ra chịu trách nhiệm. Tri phủ Võ Xương nếu muốn nhốt ta vào ngục để trị tội, kiểu gì cũng bị dân chúng chửi bới công kích, nhưng nếu không làm gì, lại sợ triều đình hỏi tội. Lúc này đây, người nên đứng ngồi không yên phải là ông ta mới đúng.”

Lục Tử thạo võ nghệ, nhân phẩm thật thà đôn hậu, không rõ những việc rắc rối xấu xa này. Hắn thấy Thẩm Lan nói với vẻ chắc chắn như thế, cuối cùng cũng gật gật đầu.

Thẩm Lan nói chuyện với Lục Tử thì tỏ ra bình tĩnh tự tin là vậy, lòng nàng thực ra ngập nỗi âu lo, khe khẽ chau đôi mày đẹp.

Tình huống tốt nhất có thể xảy ra đó là, Tri phủ Võ Xương lựa chọn viết Thẩm Lan thành người bị hại thuần túy, chứ không phải đầu sỏ kích động bạo loạn dân chúng.

Cứ thế, Tri phủ chỉ cần tìm vài tên tù nhân ác ôn phạm trọng tội đem giao cho Hoàng đế là xong việc. Vừa không đắc tội hoàng đế, cũng không đắc tội bá tánh Hồ Quảng. Chỉ có điều, không biết Tri phủ Võ Xương có chịu lừa gạt hoàng đế hay không?

“Phiền Triệu quản sự về báo lão gia nhà ngài cho mời các đồng minh tới, dặn họ đầu giờ Mẹo hãy tụ tập lại trước nha môn Tri phủ, yêu cầu quan phủ giải thích lý do vì sao Vương Bổng dám tới hiếp đáp goá bụa, đốt cháy nhà cửa của Thẩm nương tử.”

Triệu Minh Chí hơi ngẩn ra, vuốt râu nói: “Thẩm nương tử định đánh đòn phủ đầu?”

“Vương Bổng tuy chết, nhưng chuyện triều đình cử Khoáng Giám Thuế Sứ xuống sẽ không chấm dứt tại đây. Một là phái người khác đến, hai là đề bạt một người mới từ trong đám Vương Bổng mang đến để đảm nhiệm vị trí này.”

Vẻ mặt Triệu Minh Chí lập tức nghiêm nghị, ông biết Thẩm Lan đang cảnh cáo bọn họ, đừng hòng đẩy nàng ra làm con dê thế tội để mong kết thúc câu chuyện. Nếu không thể hợp tác một cách chân thành, chờ Khoáng Giám Thuế Sứ mới xuất hiện, tình huống e là sẽ càng trở nên khốc liệt.

Thấy Triệu Minh Chí đã hiểu ý, Thẩm Lan mỉm cười rút lại vẻ sắc bén, chỉ mềm mại thở dài: “Ta chỉ là một người góa chồng, gian khổ cầu sinh để nuôi con sáu năm nay, cũng coi như tích góp được ít của cải, có thể dùng lấy cải thiện đời sống của bá tánh Hồ Quảng ngày một tốt hơn. Ngờ đâu phải gặp phải kẻ ác như Vương Bổng, thấy nhà ta mẹ góa con côi cô đơn bạc nhược, liền phóng lửa đốt nhà. Bá tánh Hồ Quảng thấy ta đáng thương, nhớ ơn đức ta ngày trước, lại thêm bị những ngày qua bị Vương Bổng hành hạ phẫn nộ, cho nên mới tụ tập đông đúc rồi dẫm đạp đám người Vương Bổng đến chết.”

Triệu Minh Chí biết nàng là muốn ông ta tiện thể gửi lời nhắn để hội đồng minh thông nhất rằng, cái chết của Vương Bổng không có đầu sỏ cụ thể. Chẳng qua là do chính hắn tội nghiệt chồng chất, cho nên phải hứng chịu cơn thịnh nộ của quần chúng nhân dân mà thôi. Đổi cách khác mà nói thì tức là, người đánh chết Vương Bổng đã xen vào trong bá tánh lẩn trốn mất dạng.

Cứ thế, Thẩm Lan có thể được tách ra khỏi câu chuyện, hoàn toàn biến thành người bị hại chân chính.

“Nên vậy.” Triệu Minh Chí vuốt râu cười, đoạn thấp giọng nói: “Có điều, chẳng hay ngày mai có cần cho mời Lý lão gia?”

Thẩm Lan đương trường cười lạnh. Lý gia cách Thẩm gia chỉ mỗi hai con phố, lại không hề thấy nửa bóng người xuất hiện.

Loại tiểu nhân chỉ biết bo bo giữ mình như Lý Tâm Viễn, thấy Vương Bổng dẫn người tới đốt nhà, tất nhiên sẽ phái người ra xem xét tình hình. Nhưng khi ấy thế trận quá lớn, hơi chớm bắt đầu bạo động, ông ta liền nhanh tay rút người trở về, không chịu xen vào, sợ xong việc bị quan phủ chụp mũ tạo phản mà hỏi tội.

Nhưng giờ đây bạo động đã kết thúc, Vương Bổng bỏ mạng, Thẩm Lan thế vào chỗ Lý gia, biến thành con chim đầu đàn. Cho nên ngày mai Lý Tâm Viễn chắc chắn sẽ xuất hiện cùng với các phú hộ khác, yêu cầu triều đình hủy bỏ chuyện Khoáng Giám Thuế Sứ.

“Yên tâm đi, Lý lão gia ngày mai nhất định sẽ đến.” Thẩm Lan khẽ cười, “Ông ta không chỉ sẽ đến, còn sẽ dẫn theo những đồng minh của mình nữa. Ngày mai chúng ta sẽ có cơ hội chứng kiến khung cảnh toàn bộ các phú hộ ở Hồ Quảng này đứng chen chúc trước phủ nha.” Càng đông người tới, Lý Tâm Viễn xen lẫn trong đó mới không quá nổi bật.

Triệu Minh Chí là dòng phụ của Triệu gia, sống lâu ở đất Hồ Quảng, nghe vậy không khỏi đồng tình: “Lẽ ấy cũng đúng với tánh nết của Lý lão gia.”

Một già một trẻ cùng lúc nở nụ cười.

Triệu Minh Chí chắp tay: “Sắc trời cũng đã tối, lão phu còn phải trở về báo tin, không quấy rầy Thẩm nương tử thêm nữa.” Nói rồi, ông dẫn mười mấy hộ vệ của Triệu gia rời khỏi.

Thẩm Lan cũng chắp tay thi lễ, mỉm cười tiễn Triệu Minh Chí ra ngoài cửa, lại hàn huyên vài câu, mới đứng đó nhìn đoàn người của Triệu Minh Chí đi xa.

Sau đó còn phải cần tìm chỗ nghỉ qua đêm, chuẩn bị vài thứ để cảm ơn hàng xóm láng giềng. Việc này chưa xong, tối nay chưa nên đón Triều Sinh về, huống hồ ngày mai vẫn còn một trận ác liệt khác phải đánh.

Nghĩ đến đây, Thẩm Lan đang định xoay người quay vào tiếp tục chỉ đạo mọi người, lại bỗng nghe thấy tiếng vó ngựa nện lên mặt đường, ầm ầm như sấm giật.

Thẩm Lan che chiếc ô giấy dầu cán trúc vẽ bức Hồ sơn xuân hiểu đứng trên đường. Ánh trăng lấp loáng, xa xa vài đốm sao thưa, mưa phùn rầm rĩ tích tách rơi không ngớt.

Mưa bụi mênh mông, giai nhân lả lướt. Thẩm Lan hơi nâng chiếc ô từ xa nhìn lại, thấy ở nơi xa, bóng ngựa lao nhanh tiến lại gần như thanh đao sương lạnh, rạch nát mưa bụi, chém nứt ánh trăng.

Trong khoảnh khắc, lưỡi đao ngừng lại bên cạnh Thẩm Lan.

Bóng đêm thăm thẳm, người tới mặc áo quần giản đơn, tóc mai đẫm mưa, vẻ mặt nhàn nhạt lẳng lặng giấu trong bóng tối.

Chỉ độc đôi mắt, hừng hực nóng cháy bừng lên như ngọn lửa. Lửa ấy phực lên cao vút, nóng rực như muốn thiêu đốt Thẩm Lan thành đống tro tàn.

Tim Thẩm Lan đập thình thịch từng tiếng một, gương mặt xoát cái trở nên trắng bệch, co tay nắm cán ô thật chặt.

Bùi Thận nhìn nàng.

Chỉ một ánh nhìn này thôi.

Mà thần sắc bình tĩnh của y hệt như viên đá rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng, lăn tăn gợn sóng không ngừng. Lại tựa như trong cơn kíc/h thích, chiếc mặt nạ giả tạo y tự đeo lên để bảo vệ mình bị đánh nát vụn, không còn giữ nổi vẻ thản nhiên ngày xưa.

Khóe mắt Bùi Thận như muốn nứt toác ra, đau đớn đến cơ hồ rơi lệ, nhưng lại không thể thốt ra dù chỉ nửa lời. Y hung ác vung roi, duỗi tay kéo Thẩm Lan ngồi lên ngựa.

Máu từ bàn tay y vẫn trào ra không ngớt, chảy dài dọc theo roi ngựa. Y vung roi, khiến máu tươi cứ thế bắn tung tóe đầy mặt Thẩm Lan.

Sáu năm như cánh bèo trôi dạt, đêm mưa gặp lại máu tuôn trào. (1)


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.