Một tuần sau, ta chia tay với bạn trai, ta cúi người nói thật xin lỗi. Hắn hỏi ta tại sao? Ta nói mau lớp mười hai rồi, ta muốn cố gắng học tập, ta muốn thi vào Bắc Phương. Hắn cười cười nói, cùng nhau cố gắng. Ta không biết chúng ta có tính là hòa bình chia tay hay không?
Lớp mười hai năm ấy ta rất ít về nhà, căn bản là một hai tháng mới trở về một lần. Có lúc có thể gặp được Chu Cẩm Trình, có lúc không gặp.
Thời điểm gặp phải cũng liền chỉ nói là hai ba câu, tất cả nội dung đều không quan trọng. Hắn càng ngày càng bận rộn, giống như đã chính thức là nhân viên ngoại giao. Ta ở trên TV cũng thấy qua hắn một lần, nghiêm cẩn thỏa đáng, nụ cười thân thiện. Ta tìm mọi cách lên web ghi đoạn tin tức kia vào đĩa, sau này thỉnh thoảng sẽ lấy ra xem một chút.
Thi tốt nghiệp trung học ta cố hết toàn lực, thành tích cùng dự đoán của bản thân không khác nhau lắm. Điền bảng nguyện vọng ta không hỏi Chu Cẩm Trình. Điền xong nguyện vọng, lớp tổ chức ăn cơm cùng ca hát, một đám người bị nghiền ép ba năm chơi đùa đến điên rồi. Ta cũng cùng mấy người trong phòng ngủ uống bia, lúc đi ca hát đều có chút men say.
Ta nhìn đám người đang ầm ĩ trước mặt, trong lòng cũng có chút buông lỏng. Bên cạnh có người đẩy đẩy ta nói: “Thanh Thanh, điện thoại di động của ngươi kêu.”
Ta lấy ra xem, cái tên nhấp nháy phía trên khiến cho tim ta đập mạnh.
Ta đi tới bên ngoài hành lang nghe điện. Chu Cẩm Trình hỏi ta ở nơi nào?
“Đang cùng đồng học đi hát.”
Hắn đáp một tiếng, nói: “Lúc nào thì xong? Ta đi đón ngươi.” Hắn là khẩu khí thương lượng, muốn hay là không muốn thờ ơ.
Ta lần này cắn môi dưới, nói ta ở đâu, “Ngươi bây giờ có thể tới đón ta sao?”
Hắn giống như cười cười, “Được.”
Ta cùng bằng hữu trong phòng hát nói phải đi trước, sau khi khó khăn thoát thân, đến trước cửa lớn KTV chờ Chu Cẩm Trình, chỉ chốc lát sau lưng có người vỗ vỗ ta, ta quay đầu lại, là nam sinh trước kia ta kết giao. Hắn nói: “Đi nhanh như vậy? Ngươi cũng chưa hát.”
“Ta hát không dễ nghe.”
Hắn ngượng ngùng cười một tiếng, nói: “Ta cũng báo đại học Bắc Phương.”
“Viên Bách. . . . . . Thật xin lỗi.”
Hắn xua tay, “Ai, ngươi không có lỗi với ta. Bất quá, Phan Thanh Thanh, bốn năm tới chúng ta ở cùng một thành phố, nếu như ngươi có chuyện gì cần giúp một tay, cần cùng người nói, làm ơn nghĩ đến ta đầu tiên, có thể không”
Nếu như không có Chu Cẩm Trình. . . . . . Ta có thể sẽ thích nam sinh nhiệt tình thiện ý trước mắt hay không? Cũng mặc kệ đáp án như thế nào, giả thiết cũng không có ý nghĩa. Bởi vì ta đã có Chu Cẩm Trình. Tình cảm ta đối với hắn là lệ thuộc vào, là e sợ, là kính ngưỡng, là hy vọng xa vời. Là không người nào có thể thay thế.