Lúc Chu Cẩm Trình gọi điện thoại tới, ta mới vừa tan lớp. Ta dạy Anh văn ở một trường đại học. Ta đến phòng làm việc để sách xuống, cùng các đồng nghiệp hàn huyên, vừa lúc xe của Chu Cẩm Trình đến dưới lầu.
Ta đi tới mở cửa xe ngồi lên ghế lái phụ. Người bên cạnh trước sau như một tây trang giày da, thành thục tháo vát. Hắn hướng ta cười cười, khởi động xe. Nam nhân này gần bốn mươi tuổi, thủ đoạn cùng tu vi đã thành tinh. Mười mấy năm trước ta đoán không ra ý nghĩ của hắn, hiện tại càng không.
Lần này, là hai tháng không gặp mặt rồi? Không biết hai tháng này hắn đang bận cái gì? Ta không suy đoán nữa, ta thậm chí cảm thấy, hắn không đến, ta ngược lại nhẹ nhõm rất nhiều.
Ta là đứa nhỏ bên họ hàng thân thích của mẫu thân hắn, thời điểm ta mười bốn tuổi, song thân bởi vì chuyện ngoài ý muốn qua đời, là hắn thu dưỡng ta. Lúc đó hắn cũng mới hai mươi bốn tuổi, mới vừa tốt nghiệp đại học, mới vừa được phân công đến đơn vị, nhưng bàn về vai vế ta phải gọi hắn một tiếng thúc thúc.
Mới đầu ta xác thực gọi hắn thúc thúc, trưởng bối duy nhất chịu thu dưỡng ta. Cho đến khi ta mười lăm tuổi kinh nguyệt đến, hắn thay ta đi mua băng vệ sinh, dạy ta dùng những thứ đó như thế nào. Ga trải giường dính máu của ta hắn cầm đi ngâm trong nước, giặt sạch sẽ.
Bắt đầu từ khi đó, ta không biết tại sao, không gọi hắn thúc thúc hắn nữa.
Ta mười sáu tuổi lên cấp 3. Thi đậu chính là trung học xếp hàng thứ nhất trong thành phố. Hắn mang ta đi bên ngoài ăn cơm chúc mừng, trong bữa tiệc ta nói với hắn ta dự định ở nội trú tại trường. Ta coi như là hỏi ý kiến của hắn, nếu như hắn không đồng ý, như vậy ta liền học ngoại trú. Nhưng hắn từ trước đến giờ sẽ không vì loại chuyện này lãng phí tâm tư, nhấp một ngụm trà, gật đầu nói tùy ngươi.
Cao trung là lần đầu tiên ta ở nhà ngủ tập thể, rất mới lạ, cũng thật thích, những người chung quanh đều rất nhiệt tình thoải mái, ta từ lúc kia bắt đầu cố gắng kết giao không ít bằng hữu. Ta trước kia đều một mình, nhất là mấy năm cha mẹ mới vừa qua đời, âm trầm không người nào nguyện ý thân cận. Sau hai năm ở cùng Chu Cẩm Trình, ta dần dần thay đổi mình, ít nhất không thể để cho hắn chán ghét, không thể để cho hắn có lý do đuổi ta đi, ta đã không có nhà để về, chỉ có hắn nguyện ý muốn ta. Ta chịu khó học tập, cũng giao tiếp với lão sư, làm việc ngoài giờ, kiếm một chút phí sinh hoạt, không muốn trở thành gành nặng cho hắn, cho dù về chuyện tiền bạc này hắn không coi vào đâu. Ngắn ngủn thời gian 2 năm, hắn đã ngồi lên vị trí thật tốt, hắn rất lợi hại, ta hiểu rõ.
Cao trung, những cô gái trong một phòng ngủ thường muốn hàn huyên tới rất khuya mới ngủ, các nàng nói không có gì hơn là nam sinh này tương đối đẹp trai, nam sinh kia thông minh thành tích tốt, lúc các nàng nói, trong lòng ta luôn luôn nghĩ, bọn họ dù đẹp trai nữa, dù thông minh nữa, cũng không mảy may sánh bằng Chu Cẩm Trình.
Ngày chủ nhật đầu tiên sau khi ở nội trú, ta về nhà, trong lòng là tưởng niệm. Nhưng hôm nay hắn lại không có ở đây. Ngày thứ hai, lúc ta đi tới phòng khách liền nhìn thấy hắn đang trong phòng bếp làm bữa sáng.
Buổi sáng kia hai chúng ta cùng nhau ăn điểm tâm, trên bàn ăn ta vẫn cúi đầu, hắn cầm tờ báo, vừa xem tin tức vừa ăn một chút điểm tâm, thong thả ung dung.
Đến cuối cùng hắn hỏi ta ở trường học mới thích ứng như thế nào?
Ta nói tốt vô cùng.
Chu Cẩm Trình cười cười, “Vậy thì tốt.”