Tà Đạo Tu Tiên Lục

Chương 84: Tam đại thánh tăng



Trần Nhược Tư bọn họ vừa mới vào phòng, xa xa trên bầu trời, xuất hiện vài phiến bạch sắc vân đóa(đám mây màu trắng) đang hướng y quán bay tới.

Trên đám mây trắng đó, kim sắc quang mang lấp lánh mờ mờ ảo ảo.

Đám mây trắng nọ khoảng cách với y quán càng tới càng gần, trên đám mây phát ra kim sắc quang mang, cũng càng lúc càng mãnh liệt. Để cho người ta nhìn lên, bay tới không phải là ba đám mây trắng, mà là ba bảo vật sáng ngời phát ra kim sắc quang mang.

Truyện được copy tại

Truyện FULL

Không lâu sau, ba đám mây đó bay đến vùng trời y quán, tiếp đó nhanh chóng hạ xuống, khi ba đám mây đó còn cách mặt đất khoảng ba trượng thì mới dừng lại, thân ảnh của ba người cũng xuất hiện trên ba đám vân.

Ba người này là ba hòa thượng mặc hồng sắc cà sa, trên cà sa có kim sắc điều văn(đường sọc,vằn), cái kim sắc quang mang vừa mới nhìn thấy khi nãy đều là từ kim sắc điều văn trên chiếc áo cà sa này.

Ba hòa thượng này, tay phải đều cầm một cây pháp trượng, tay trái cầm vật phẩm không hoàn toàn giống nhau, một người cầm một vòng phật châu, một người cầm một cái bát vu(1), còn một người thì cầm phục yêu lệnh.

Ba hòa thượng này chính là ba thánh tăng của Phổ Đà tự , ba người bọn họ tu hành đã đạt tới bán tiên cảnh giới rồi, chỉ cần tiếp tục dốc lòng tu hành vài năm, liền có thể gia nhập hàng ngũ chúng tiên.

Ba người bọn họ nếu đơn đả độc đấu tối đa cũng chỉ có thể chiến thắng được nhân vật hàng nhất lưu của Huyết Nghê gia tộc ở Minh tộc, nhưng ba người bọn họ nếu hợp lực, pháp lực có thể tương đương với hạ tiên, thêm vào pháp khí cầm trên tay bọn họ nữa, uy lực lại càng thêm kinh nhân.

Ba người bọn họ ,ở trên bạch vân đứng lại một lát rồi tung người bay xuống, quan sát bốn phía xung quanh, đem pháp khí bên tay trái cất vào ống tay áo, sau đó tay trái đặt ở trước ngực, đồng thời trong miệng, không ngừng nhẩm niệm : “A di đà phật !”

Nghe được tiếng nổ mạnh, mà dân chúng nghe thấy thanh âm đi tới xem, nhìn thấy thảm trạng như thế, trong lòng vô cùng lo lắng khẩn trương, hữu nhiều người này bắt đầu mở miệng chửi đổng: “hỗn đản ác ma, yêu thú, cũng không biết những người tu đạo nọ đang làm cái gì nữa, gần đây những cảnh tượng, như thế này liên tục phát sinh, cũng không có nhìn thấy có người tới ngăn trở đám yêu ma này hoành hành, cái gì là thần tiên chó má, ngay cả một cái bóng cũng đều không có nhìn thấy.”

Ba vị hòa thượng, nghe được tiếng dân chúng chửi rủa, bọn họ chỉ có thể là bất đắc dĩ lắc đầu.

Qua một lúc sau, một vị hòa thượng nói: “hai vị sư huynh, chúng ta hãy vì những người đã chết này mà tụng một đoạn An Tức kinh nhé, để an ủi oan hồn đã mất của bọn họ.

Hai vị hòa thượng còn lại, gật gật đầu, đáp ứng: “Ân.”

Thuận theo đó, ba người bọn họ tụng niệm lên an hồn kinh văn, theo tiếng tụng niệm của bọn họ, một đám phù văn, ở trạng thái quang ảnh, từ trong miệng bọn họ bay ra, rồi bay tới những thi thể đang nằm trên mặt đất.

Linh hồn trên thi thể căn bản còn chưa có ly khai thể xác, bọn chúng kỳ thật là không muốn ly khai, cũng không nguyện ý cứ như vậy mà hồ đồ ly khai, khi những phù văn nọ tiếp xúc với thi thể, mỗi một cái linh hồn từ trên thi thể nhấc mình bay lên. Bọn chúng bay vòng quanh thi thể của mình ,sau vài vòng bay hóa thành từng đạo hắc sắc yên mạc(khói đen), biến mất vào lòng đất.

Mọi người ở một bên quan sát thấy thế cũng trầm mặc không nói, trong lòng cũng cảm thấy được an ủi vài phần, lúc này bọn họ nhận thấy rằng, những người tu đạo này, cũng không có bỏ rơi bọn họ những người dân bình thường, cũng không có quên chức trách tế thế cứu nhân(giúp đời cứu người).

Qua một lúc lâu,vị hòa thượng cầm bát vu, lại lấy ra bát vu của mình, nhẩm niệm chú ngữ, đem bát vu ném lên không trung, bát vu này tại hơn một trượng cao trên không trung, đứng lại ở đó, đảo ngược một cái, làm cho miệng bát vu hướng xuống phía dưới.

Lúc này, từ trên cây pháp trượng trong tay vị hòa thượng đó phát ra một đạo kim sắc quang mang, thẳng hướng bát vu bay tới.

Vào lúc kim sắc quang mang đánh lên bát vu, từ trong miệng bát vu phát ra vô số đạo kim quang chiếu rọi khắp mặt đất..

Ngay tức khắc, trên mặt đất tràn ngập ánh hoàng kim, vàng óng ánh, rực rỡ chói mắt.

Kim quang chiếu vào những người trên mặt đất, giống như được quét một lớp vàng trên người, để cho người ta nhìn thấy giống như một cái kim nhân(người vàng).

Những người đang sống, trợn tròn mắt há hốc miệng kinh sợ nhìn ba vị hòa thượng nọ, không biết bọn họ đã làm điều gì.

Những thi thể nằm trên mặt đất được kim quang chiếu vào, chậm rãi co rút khô héo , chỉ chốc lát, trên thân những thi thể đó bốc khói, tiếp đó ngọn lửa xuất hiện, cháy bùng lên. Rất nhanh, những thi thể trên mặt đất, toàn bộ bị đốt thành tro tàn, theo gió phiêu tản.

Vị hòa thượng, tay trái vung lên, bát vu bay trở về nằm trong tay hắn, lúc này hắn cũng đình chỉ niệm chú.

Chẳng biết từ khi nào, Trần Nhược Tư, Mộng Tuyết, Lâm Hân Ngọc ba người cũng đứng ở cửa y quán, quan sát vị hòa thượng nọ làm phép giúp linh hồn an nghỉ.

Sau khi Trần Nhược Tư nhìn thấy vị hòa thượng nọ làm phép xong sau, hắn bước nhanh đi tới trước mặt ba hòa thượng, nhìn bọn họ, nói: “Xin chào ba vị Đại pháp sư, thật cám ơn các vị đã vì những người đã chết mà niệm tụng an tức kinh, bọn họ vể đến thế giới cực lạc, cũng sẽ nhớ kỹ ân tình của ba vị pháp sư.”

Ba vị hòa thượng nghe Trần Nhược Tư nói, trong lòng cảm thấy kỳ lạ: ” tiểu tử trước mắt này, lại biết chúng ta mới vừa rồi niệm tụng an tức linh hồn kinh văn, xem ra hắn cũng là một người tu hành, nhưng hắn như thế nào lại cùng hai người nữ tử ở chung một chỗ đây?” bọn họ nghi hoặc quay đầu nhìn thoáng qua Mộng Tuyết và Lâm Hân Ngọc, đáy lòng hoảng sợ: “hai người bọn họ không phải là người bình thường, một người có ngũ thải hà quang hộ thân, một người thì có kim sắc quang mang hộ thân, việc lạ, các nàng ……, tiểu tử này ……” bọn họ sau khi nhìn thấy Mộng Tuyết và Lâm Hân Ngọc, trong lòng càng cảm thấy nghi hoặc.

Ba vị hòa thượng này sở dĩ thấy được quang mang trên người Mộng Tuyết các nàng, là bởi bọn họ sử dùng pháp nhãn để nhìn , người thường căn bản là nhìn không thấy hộ thân quang mang trên người các nàng.

Người tu đạo, tu thân tu luyện tới nhất định trình độ, cũng là khi đạt tới bán tiên tiêu chuẩn, pháp nhãn sẽ tự động mở, thông qua pháp nhãn, bọn họ cũng có thể nhận biết chân thân của yêu ma quỷ quái. Tuy nói như thế, nhưng mở pháp nhãn, có hai con đường có thể thực hiện, có thể thực hiện, con đường thứ nhất là thông qua tu luyện kỳ kinh bát mạch của bản thân mới có thể mở ra, nhưng cũng không nhất định tất cả những người có sở hữu chân thân tu hành đều có thể mở pháp nhãn. Con đường thứ hai cách, là được thượng tiên dùng pháp lực cường đại của mình giúp đả khai pháp nhãn, nhưng vì người khác đả khai pháp nhãn, cũng là sự việc tương đương hao phí năng lượng, chính vì vậy mà sẽ không có ai nguyện ý giúp đỡ người khác đả khai pháp nhãn..

Trần Nhược Tư tuy nói là tu hành được mười năm, nhưng pháp lực của hắn, cũng không có bước tiến thật lớn, muốn đạt tới tiêu chuẩn của bán tiên, kém kém rất xa, tuy nói hắn là bất tử bất diệt chi thân, nhưng còn không thể đủ đả khai pháp nhãn của hắn. Nếu không bởi cơ duyên xảo hợp, hắn sợ rằng cho đến khi chết cũng chỉ mang số mệnh của một tên phàm phu tục tử mà thôi.

“tiểu thí chủ đã quá lời rồi, cúng tế người là nhiệm vụ của những người nơi cửa phật chúng ta,

tiểu thí chủ sống ở chỗ này , có biết được sự tình vừa mới phát sinh, có hay không nhìn thấy một tên mặt mũi như lang(chó sói), thân hình giống như quái vật, từng xuất hiện qua ở chỗ này, chúng ta tới đây, chính là truy đuổi hắn mà tới.” một vị hòa thượng nói.

Ba vị hòa thượng này trong giới tu hảnh ở trung thổ danh khí rất lớn, chỉ là Trần Nhược Tư ba người bọn họ, tuy nói là người tu hành, nhưng đối với ba vị hòa thượng này không hề hay biết..

Trần Nhược Tư suy nghĩ một chút, nói: “đúng vậy, hắn đã tới đây, đứng ở chỗ này, sau đó liền rời đi.”

“Ngươi có từng nhìn thấy có người cùng hắn đánh nhau không, từ cảnh tượng xung quanh đây nhìn ra được, không phải là lực lượng của một mình lang nhân.” một vị hòa thượng hỏi, kỳ thật, ông ta đã sớm đoán được người đã cùng tên lang nhân đó giao thủ là ai ,mục đích câu hỏi của ông ta, chính là muốn dò xét một chút Trần Nhược Tư là có nói dối hay không, ông ta cũng không biết bản thân vì cái gì lại muốn hỏi câu này.

Trần Nhược Tư trầm mặc, nhìn thoáng qua Mộng Tuyết, nhìn thấy nàng mỉm cười, hắn quyết định không giấu diếm mấy vị cao tăng đắc đạo trước mắt này, hắn vươn tay phải, chỉ vào Mộng Tuyết đang đứng ở cửa, nói: “là vị Mộng Tuyết cô nương kia đã cùng hắn đấu một hiệp, nếu không là nàng, sợ rằng phòng ốc xung quanh đây, tất cả đều bị nổ vỡ rồi.”

Trong khi hắn đưa tay lên, vạn tượng kiền khôn quyển đang quấn trên tay hắn, trong lúc vô ý, lộ ra khỏi ống tay áo.

Mộng Tuyết và Lâm Hân Ngọc nhìn thấy Trần Nhược Tư chỉ về phương hướng của mình, còn tưởng rằng Trần Nhược Tư gọi các nàng lại đấy, hai người bọn họ, lẫn đưa mắt nhìn nhau,nụ cười rất miễn cưỡng , đồng thời cất bước hướng chỗTrần Nhược Tư đi tới.

1: Tiếng Phạn là bát-đa-la, là cái bát ăn của sư, nhà chùa dùng bát xin ăn đời đời truyền để cho nhau, cho nên đời đời truyền đạo cho nhau gọi là y bát 衣 鉢.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.