Lâm Hân Ngọc với Thanh Hư đạo trưởng đứng tại cánh cửa gỗ, lẳng lặng nhìn về phương xa, một hồi, Thanh Hư đạo trưởng hướng về Lâm Hân Ngọc nói: “Nha đầu, tình cảm là điều cấm kỵ với người tu đạo, cũng là trở ngại lớn nhất của việc tu đạo, trước mắt hai người bọn họ, là ví dụ tốt nhất, lâm vào vòng tình cảm con người, căn bản là không còn tâm trí tu luyện, ngươi không nên đi lại vết bánh xe đổ, bằng không, những năm tháng tu hành của ngươi, xem như phí công vô ích.” Nói xong, vỗ nhẹ lên vai Lâm Hân Ngọc, rồi thở dài, xoay người tiến vào căn nhà gỗ nhỏ.
Lâm Hân Ngọc xoay người hướng theo lưng Thanh Hư đạo trưởng, lè lưỡi, làm vẻ mặt quái dị, miệng co lại, giật giật cái mũi, trong lòng thầm nghĩ: “Ta sẽ không nghe theo người vô tình như vậy, ta nghĩ thế nào thì làm như thế ấy, nếu có người nam nhân nào yêu ta, ta cũng có thể sẽ lựa chọn cùng sống với người ấy.” Nàng nghĩ vậy, trong đầu lại xuất hiện hình bóng Trần Nhược Tư, trong lòng nàng nghi hoặc: “Ta làm sao vậy, vì cái gì mà cứ vô duyên vô cớ nghĩ đến hằn nhỉ ?”
Trong khi nàng trầm tĩnh tập trung vào dòng tư tưởng, trên không trung, đột nhiên phát khởi trận gió lớn,sau đó, kéo theo nhiều mây đen, bay đến không trung trên tiểu ốc.
Trong rừng, cây cối bắt đầu bị gió thổi dạt ra cả hai bên, trên mặt đất lá khô cùng với bụi đất, bị gió thổi tung lên, nhất thời, trong phạm vi mấy trượng chung quanh tiểu mộc ốc, lá cây bay tán loạn, cát bụi bay mù mịt.
Lâm Hân Ngọc thấy thế, trong long thất kinh: “Không tốt rồi, có một lượng lớn yêu vật đang đến.” Nàng nghĩ vậy, bước nhanh đến căn nhà gỗ nhỏ, kinh hoảng hướng về phía Thanh Hư đạo trưởng đang ngồi ở bàn mà nói: ” Sư phó, không tốt rồi, bên ngoài có một lượng lớn yêu vật đang đến đây”.
“Cái gì, có thể nào lại như thế?” Thanh Hư đạo truởng nghi hoặc, nói xong, đứng dậy, bước nhanh ra khỏi căn nhà gỗ.
Thanh Hư đạo truởng Quan sát tình hình truớc mắt, sắc mặt nhất thời trầm xuống, trong long thầm nghĩ: “Minh yêu đến rất nhanh, xem ra thật khó tránh khỏi kiếp nạn này.” Ông nghĩ vậy, đi vào căn nhà gỗ, nhìn Lâm Hân Ngọc nói: “Nha đầu, mau ẩn thân đi, không có mệnh lệnh của ta, không được ra ngoài”.
Lâm Hân Ngọc đáp lời, đi vào trong phòng trong, tìm nơi bí mật, bắt đầu ẩn thân.
Thanh Hư đạo trưởng không ẩn thân, mà đi ra khỏi căn nhà gỗ, đứng ngay tại cửa.
Tiếng gió hu hu, truyền đến tai Thanh Hư đạo trưởng, khiến cho hắn bắt đầu lắng nghe, dường như là từng đạo, từng đạo thôi mệnh phù đang đến, làm trong lòng ông, dấy lên cảm giác bất an, trong lòng ông, đích thực trở nên hỗn loạn.
Ông khép hờ ánh mắt, hơi thở nhẹ nhàng.
Qua một hồi lâu, ông mở mắt, tâm lý hỗn loạn đã biến mất, tâm tính cũng trở nên yên ổn, ông ngẩng đầu lên, yên lặng nhìn về phương trời xa.
Đột nhiên, trên không trung truyền đến âm thanh một nam nhân, hắn nói: “Thanh Hư lão đạo, trăm năm trước đã để ngươi đào thoát, hôm nay ngươi không có vận khí tốt như vậy đâu, Ha ha ha !”
Âm thanh nam tử kia hạ dần, mấy đạo bóng đen từ trên trời giáng xuống, bay thẳng tới phía trước Thanh Hư đạo trưởng, ngoài một trượng, thân hình dừng lại.
Lúc này, gió cũng dừng lại, cây cối cũng dừng lắc lư, cát bụi tung bay cùng lá cây cũng từ từ rơi xuống.
Người đến đúng là Thanh Mâu cùng mấy thủ hạ dưới tay.
Thanh Mâu khẽ cười hai tiếng, tiến lên hai bước, đưa tay chỉ Thanh Hư đạo truởng nói: “Thanh Hư lão đạo, là ngươi tự mình kết thúc, hay muốn ta động thủ?”
“Minh yêu, chớ có càn rỡ, muốn lấy mạng ta, phải xem ngươi có khả năng hay không.” Thanh Hư đạo trưởng lạnh lùng nhìn Thanh Mâu nói, nói xong, thể hiện một dáng vẻ không hề sợ hãi, bắt đầu cười nhẹ.
Thanh Mâu thấy hắn bình tĩnh như vậy, hắn trong lòng cũng có chút e ngại, tròng mắt không ngừng chuyển động, trong lòng thầm nghĩ: “Ta không thể mạo hiểm, hãy để thủ hạ thử xem, sau đó hãy liệu.” hắn nghĩ vậy, lạnh lùng nhìn Thanh Hư đạo truởng, cũng bắt đầu cười to, cười xong, hắn thay đổi bộ mặt, giơ tay phải lên, phát lệnh tấn công.
Thanh Hư đạo nhân thầm nghĩ: “Ta dù sao cũng chết, tại sao không cùng hắn liều mạng một phen.” Lão hít một hơi chân khí, đưa hai tay ra sau lưng, tập trung lực luợng pháp lực, ngưng tụ về bên phải, cùng đợi thủ hạ Thanh Mâu đến.
Đám thủ hạ nhận được mệnh lệnh công kích của Thanh Mâu, đều nhẹ nhàng phi thân, cấp tốc hướng Thanh Hư đạo trưởng mà đến.
Thân hình bọn họ nhanh như thiểm điện, trong nháy mắt đã đến.
Thanh Hư đạo trưởng lui bước về phía sau hơn một trượng, đồng thời đưa cánh tay đã tập trung năng lượng pháp lực, phóng ra ngoài, theo đó, một quang cầu đường kính ước chừng một thước, rít lên bay ra.
Đám thuộc hạ Thanh Mâu, thầm giật mình, lắc mình sang một bên né tránh.
Thanh Hư đạo trưởng kỳ thật chỉ là hư trương thanh thế, mục tiêu công kích thật sự của hắn không phải bọn họ, mà là Thanh Mâu đang đứng xem ở bên ngoài.
Thanh Mâu thấy quang cầu hướng thẳng vào mình mà đến, hắn cả kinh thầm nhủ: “Lão đạo này thật giảo hoạt, sử dụng phương pháp chuyển hướng công kích này để công kích ta, cũng may ta không phân tán sự chú ý, bằng không …” hắn vừa suy nghĩ vừa cấp tốc lắc mình né tránh.
Hắn suy nghĩ sự tình, không ngoái lại, nghe “Òanh” một tiếng, quang cầu do Thanh Hư đạo truởng phát ra bay vào chỗ hắn vừa đứng, nổ mạnh.
Nhất thời, chỗ vừa bị nổ, tro bụi bay lên, khói đen tràn ngập.
Chờ khi bụi bặm lắng xuống, tại chỗ vừa nổ, xuất hiện một hố lớn ước sâu chừng mấy thước.
Thanh Mâu thấy thế, trong lòng cả kinh thầm nhủ: “Nguy hiểm thật!”, hắn trụ thân hình lại, thầm niệm chú, khởi động múa tay trong không trung.
Tiếp đó, từ bàn tay hắn, phát ra mấy đạo thanh quang, lập tức bay nhanh ra ngoài.
Một cơn lốc nổi lên.
Thanh Hư đạo nhân cảm giác được một cỗ lực lượng khí tức cường đại, nhanh chóng hướng vào mình đánh tới, lão cảm thấy hoảng hốt, thầm hô một tiếng, lùi nhanh về phía sau, vừa lùi vừa niệm chú, phất tay phát ra một đạo quang cầu, nghênh đón mấy đạo thanh quang kia.
Lão phát ra quang cầu, vừa mới ra tay, một đạo cường quang thoáng đã xuất hiện trước mắt, nhất thời, hoả quang ngất trời, sóng nhiệt cuồn cuộn dũng mãnh hướng ra bốn phía, trên mặt đất lá khô, cỏ xanh, cành cây đều bị đốt cháy thành tro, tiếp đó, phát ra một tiếng nổ “Oành”.
Bạn đang xem tại
Truyện FULL
– truyenfull.vn
Khi tiếng nổ vang lên, Thanh Hư đạo trưởng cảm giác được một cổ lực lượng cường đại, nhắm vào thân thể mình mà đánh tới, người lão như tên buông dây, bay thẳng ra sau, ngã sấp xuống mặt đất.
Thanh Mâu thấy thế, bắt đầu ha ha cười to, vừa cười vừa nói: “Lão già này, ta còn tưởng ngươi có nhiều bản lĩnh, không ngờ rằng người không còn dùng được nữa. Chỉ cần ngươi nói cho ta biết tiểu tử kia hiện ở đâu, ta sẽ để cho ngươi được toàn thây”.
Thanh Hư đạo truởng lúc này cảm giác trước ngực cực kỳ đau đớn, lão ho khan hai tiếng, hộc ra một ngụm máu tươi, đứng lên một cách khó nhọc, ôm ngực, lạnh lùng nhìn Thanh Mâu mà nói: “Phì, Minh yêu vô sỉ, ngươi đừng có vọng tưởng, ngươi nghĩ rằng ta màng đến cái túi thịt này hay sao?” Hắn nói xong, bắt đầu cười to, hắn cười được mấy tiếng, đột nhiên dừng lại, tiếp đó, từ từ khuỵ ngã xuống phía trước, nằm trên mặt đất.
Lâm Hân Ngọc ẩn thân trong phòng của căn nhà gỗ, nghe được tiếng cười của lão đột nhiên dừng lại, nàng biết sư phó đã xảy ra chuyện, nàng trong lòng vô cùng sợ hãi, tâm hồn hoảng hốt không thôi, cả người bắt đầu run rẩy, nước mắt đẫm má nàng, rơi xuống đất.
Qua một hồi lâu, nàng cắn răng, trong lòng phẫn nộ phát ra, nàng từ trong căn nhà gỗ, vọt đến bên cạnh Thanh Hư đạo truởng, nâng lão dậy, kêu khóc: “Sư phó, người không được chết!”
Thanh Hư đạo trưởng từ từ mở mắt, nhìn Lâm Hân Ngọc nói: “Ngươi đến để làm gì?”
“Ta lo lắng cho người mà” Lâm Hân Ngọc khóc nói.
Thanh Hư đạo truởng thở dài, lắc lắc đầu.
Thanh Mâu thấy Lâm Hân Ngọc tự mình đến đây, mắt hắn chuyển động, lòng thầm nghĩ: “Ta tại sao không bắt tiểu nha đầu này, sau đó uy hiếp lão đạo, có lẽ hắn sẽ phải chịu hợp tác.” Hắn nghĩ đến đây, hướng về các thủ hạ nói: “Các huynh đệ, bắt tiểu nha đầu đó cho ta, ta có chỗ cần dùng”.
Giọng hắn vừa hạ xuống, hắn chợt nhớ là Lâm Hân Ngọc trên tay có quang lăng kính, hắn hối hận, đang muốn ngăn lại, nhưng đã không còn kịp.
Vài thủ hạ của hắn đã niệm chú phát động công kích.
Bọn chúng phát ra mấy đạo hắc quang hướng về phía Lân Hân Ngọc bắn tới.
Lâm Hân Ngọc đứng dậy rất nhanh, phất tay xuất ra quang lăng kính, hướng tới mấy đạo hắc quang đang bay tới.
Mấy đạo hắc quang kia, gặp quang lăng kính chiếu vào, tất cả đều thay đổi phương hướng, bắn về lại phía phát ra công kích, chính là thủ hạ của Thanh Mâu.
Nhiều người bọn chúng, cảm thấy hốt hoảng, thầm giật mình, né tránh, cước bộ của chúng vừa mới di động, hắc quang đã xuyên thấu thân thể, làm cho cử động của chúng lập tức dừng lại.
Thanh Mâu thấy thế, thở dài ảm đạm.