Hồ Hán Tam tao cuối cùng đã trở về.
Hai người cùng nói, cùng cười ha hả. Trầm Ninh đây là cảm tình mà nói, Dương Phàm biết thằng ranh này sẽ nói câu đó. So sánh với Trầm Ninh nhiệt tình ôm, Lâm Đốn lại không như vậy, đi lên một bước cung kính cúi đầu nói:
– Chào lãnh đạo.
– Anh đó, bớt khách sáo đi. Nhiều năm không gặp, ôm anh một cái.
Dương Phàm cười cười đi lên ôm Lâm Đốn. Từ cảm tình mà nói, Lâm Đốn là thư ký đầu tiên của Dương Phàm. Hai người năm đó đã cùng chung hoạn nạn ở Vĩ Huyền, tình cảm này không thể bình thường được. Dương Phàm nhiệt tình như vậy làm hai mắt Lâm Đốn đỏ lên, lúc ôm không khống chế được mà rơi nước mắt.
– Được rồi, đây không phải chỗ nói chuyện, lên xe đi.
Lâm Đốn thành thục ngồi ở ghế trên, vị trí này Lâm Đốn rất quen thuộc. Trầm Ninh ngồi phía sau với Dương Phàm, Lý Thắng Lợi phụ trách lái xe. Mấy người mà Dương Phàm tín nhiệm nhất coi như đến đông đủ.
– Mấy năm nay như thế nào? Trầm Ninh coi như giảm béo thành công.
Dương Phàm nói lời này có chút cảm khái. Năm đó khi rời khỏi thành phố Hải Tân, Dương Phàm đã lưu Trầm Ninh và Lâm Đốn lại. Hai người này là tay chân thân tín của Dương Phàm, cuộc sống nhất định không thoải mái như trước đây.
– Lão Tào sau khi nhận vị trí bí thư, thị trưởng là ái tướng của bí thư tỉnh ủy Hà Thiếu Hoa. Lúc trước mày đánh trụ cột, cũng tiện nghi người khác.
Trầm Ninh ít nhiều có chút không hài lòng mà nói. Lâm Đốn đằng trước nghe xong quay đầu lại cười nói:
– Lãnh đạo, ngài đừng nghe bí thư Trầm nói càn. Sau khi ngài đi, lão Tào ngồi trên vị trí bí thư thị ủy khá vững vàng. Chẳng qua trong tỉnh điều chỉnh chế độ công an rất mạnh, bí thư Trần nhất định là tức tối.
Dương Phàm cười cười nhìn Trầm Ninh không nói gì. Trầm Ninh cười hắc hắc mà nói:
– Thực ra cũng không có gì. Trên tỉnh có ý định điều tao lên sở Công an tỉnh làm phó giám đốc. Nhưng thà làm đầu gà hơn là đuôi trâu nên tao vẫn kéo. Còn nhớ Nguyễn Tú Tú không? Năm ngoái lên chính, người phụ nữ vừa lên đài liền trở mặt rất nhanh, thằng em của mụ ta bây giờ là phó thị trưởng thường trực tỉnh thành đó.
Dương Phàm vẫn không nói gì mà là nhìn về phía trước. Lâm Đốn có chút không tiện nói:
– Tôi chịu chút ủy khuất nhưng cũng không có gì. Hơn nữa tôi bây giờ cũng là phó thị trưởng và thường vụ thị ủy, đây coi như đề bạt sử dụng. Bí thư Tào mấy năm nay khá mềm dẻo, đối với tôi cũng không tệ lắm.
Có những lời không cần nói rõ thì Dương Phàm cũng biết có chuyện gì xảy ra. Dương Phàm cười cười một tiếng rồi lạnh nhạt nói:
– Nguyễn Tú Tú giỏi lắm, không ngờ tính sổ về sau. Năm đó bị ép gắt gao, bây giờ lấy các người hả giận. Các anh yên tâm, cô ta chỉ có thể làm trưởng ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy một khóa, chuyện tương lai cần tính nhất định phải tính rõ ràng.
Trầm Ninh biết kiện cáo không tác dụng, cười hắc hắc rất tùy tiện hỏi:
– Định an bài chúng tôi như thế nào?
Trầm Ninh vừa mở miệng nói, Lâm Đốn đằng trước cũng kịp thời ngậm miệng, ánh mắt tập trung vào người Dương Phàm.
– Trong tỉnh thời gian gần đây sẽ tiến hành điều chỉnh nhân sự trên quy mô lớn. Hai người các anh lúc trước coi như mượn điều động đến tỉnh Thiên Nhai, cũng nên trở về. Giám đốc sở Công an tỉnh Ngụy Gia Quốc cũng sắp đến tuổi về hưu. Trầm Ninh về trước làm phó giám đốc thường trực hai năm. Lâm Đốn về thì đến thành phố Tam Hà làm thị trưởng được chứ? Nếu không có gì phản đối thì cứ quyết định như vậy đi.
Dương Phàm nói rất nhẹ nhàng nhưng hai vị này nghe xong trong lòng lại rất kích động.
Trong lúc nói chuyện, hai người cảm thấy đây là khổ sở đã hết. Lâm Đốn vội vàng quay đầu lại nhìn phía trước, Trầm Ninh vẫn luôn cười lúc này đã im lặng.
Một lúc sau Trầm Ninh mới nhỏ giọng nói:
– Thằng ranh tao vẫn câu nói kia, mày chỉ đến chỗ nào, tao đánh chỗ đó.
Xe ra khỏi cao tốc cũng không trực tiếp đến tỉnh thành mà chạy về phía Tây Nam.
Trầm Ninh có chút kỳ quái nói:
– Lãnh đạo, đây là đi đâu vậy?
Dương Phàm cười cười vỗ vỗ vai Trầm Ninh mà nói:
– Quay về Uyển Lăng.
Bạn đang đọc truyện được copy tại
Truyện FULL
Xe đã đến trước trạm thu phí đường cao tốc. Một chiếc xe Jeep dừng ở ven đường, bên cạnh có Chu Tử Dương và Tề Quốc Viễn đứng. Khi Dương Phàm cười cười hạ cửa kính xe xuống thì có chút ngạc nhiên thấy phía sau còn có hai người phụ nữ là Vu Lỵ Lỵ và Cao Khiết.
– Chuyện gì thế?
Dương Phàm thò đầu ra nhỏ giọng nói với Chu Tử Dương.
Chu Tử Dương có chút bất đắc dĩ cười khổ nói:
– Xấu hổ quá, gần đây tình cảm mãnh liệt nên khi ra ngoài hơi nhanh miệng một chút, Vu Lỵ Lỵ biết liền đòi đi theo, hơn nữa còn kéo cả Cao Khiết theo nữa. Hay là tôi đuổi hai cô ta về?
Dương Phàm nhìn Chu Tử Dương với vẻ trách cứ, sau đó thản nhiên nói:
– Bỏ đi, đã đi thì đi theo luôn.
Nói xong Dương Phàm thò đầu vào, kéo cửa kính lên. Chu Tử Dương có chút xấu hổ cười cười, quay đầu lại không hài lòng nhìn Vu Lỵ Lỵ đang cười cười quyến rũ với hắn.
Vu Lỵ Lỵ thấy thế liền cười cười đi lên, đến gần nhỏ giọng nói đầy nũng nịu:
– Sao thế? Ngại em ở đây chướng mắt thì em có thể về. Em cũng không phải cô bé mười tám tuổi không hiểu chuyện, sẽ không làm khó anh.
Chu Tử Dương gần đây đúng là không chịu được thế tiến công đầy ngọt ngào của Vu Lỵ Lỵ. Vu Lỵ Lỵ nói về tướng mạo cũng là vô cùng xinh đẹp. Bên ngoài vừa xinh đẹp, bên trong lại dâm đãng vô cùng, bình thường khi ở chung lại rất hiểu ý người, lúc nào cũng suy nghĩ cho Chu Tử Dương. Lại nói tiếp ở bên cạnh Vu Lỵ Lỵ, Chu Tử Dương có cảm giác mình đã hồi xuân.
– Không có gì, chẳng qua anh đã sớm cảnh cáo em rồi cơ mà, đây là đoàn đội trung tâm của Dương Phàm, nói chuyện thì nhất định phải coi chừng một chút. Nếu Dương Phàm khó chịu với ai, kẻ đó chưa từng có kết quả tốt.
Chu Tử Dương trầm giọng nói. Vu Lỵ Lỵ lộ ra vẻ kinh ngạc mà nói:
– Không phải chứ? Mặt mũi của anh không lớn bằng bọn họ sao?
Chu Tử Dương nói:
– Không giống nhau. Anh và Dương Phàm là anh em tốt, nhưng hai người ngồi trong xe vừa là anh em vừa là tử sĩ của Dương Phàm.
Vu Lỵ Lỵ nửa hiểu nửa không gật đầu, thầm nghĩ coi như đã kiếm được, không ngờ có thể tiếp xúc với vòng tròn trung tâm nhất của Dương Phàm.
Bốn chiếc xe lên đường cao tốc, im ắng không kinh động một ai.
Trầm Ninh bên trong xe nhìn chiếc xe Jeep và xe Porsche phía sau, cười nói với Dương Phàm:
– Lão Chu và lão Tề đúng là vẫn như xưa, đi theo còn mang theo phụ nữ chơi cùng.
Dương Phàm cười cười không nói gì. Nhưng thật ra Lý Thắng Lợi lái xe lại xen vào mà nói:
– Bí thư Trần, một người phụ nữ trong đó là Mc đài truyền hình tỉnh.
Lý Thắng Lợi nhìn xuyên qua kính chiếu hậu thấy Dương Phàm nhướng máy, vì thế vội vàng ngậm miệng lại. Trầm Ninh nghe ra mùi vị trong đó, lập tức lộ ra tia cười dâm:
– Ha ha, thì ra là đạn bọc đường, ý đồ hủ hóa cán bộ cao cấp của Đảng ta.
Trầm Ninh vừa nói như vậy, Dương Phàm không nhịn được bật cười. Không khí trong xe trong nháy mắt liền tích cực hơn một chút. Ngay cả Lâm Đốn ngồi phía trước cũng không nhịn được quay đầu lại nói xen vào:
– Theo tôi thấy người phụ nữ kia cũng không như thế nào cả, dùng đạn bọc đường để mà đánh lãnh đạo, nhưng hình như thiếu chút gì đó.
Lời này không phải không có ý nịnh nọt, chẳng qua cũng là nói thật.
– Nhân hai ngày nghỉ này, tôi chơi với mấy người hai ngày. Sáng thứ hai tôi có thể phải về tỉnh thành.
Dương Phàm thản nhiên nói. Lúc này Lâm Đốn là người đầu tiên có phản ứng, mặt liền nghiêm lại mà nói:
– Lãnh đạo, tỉnh ủy Giang Nam có động tác nhanh như vậy sao?
– Sao có thể là nhanh, Hác Nam căn bản là không chờ đợi được nữa.
Dương Phàm nói xong liền dừng lại. Trầm Ninh lúc này đã theo kịp câu chuyện, cười hắc hắc:
– Không có mày ủng hộ, tao sợ lão ta không làm ăn gì được.
Lúc này Lý Thắng Lợi phát hiện Dương Phàm không có ý trách mắng mình, vì thế mới dám cười nói:
– Bí thư Hác gần đây giơ cao ngọn cờ chống hủ hóa, trong tỉnh sau đây không biết chừng sẽ là một cơn gió lớn quét qua.
Dương Phàm không nói gì, cũng không có ý ngăn Lý Thắng Lợi lại. Nếu trong hoàn cảnh này nếu không thể nói thật thì đối với vòng tròn trung tâm này của Dương Phàm mà nói là quá thất bại.
Lý Thắng Lợi cẩn thận lái xe, một bên cười cười tiếp tục giới thiệu tình hình trong tỉnh với hai người kia:
– Thời gian trước các anh chắc không biết, Bí thư Hác không dám ở lâu trong tỉnh, cả ngày đều chạy lên Bắc Kinh. Mãi cho đến khi lãnh đạo ra tay, Bí thư Hác mới về với tư thế người thắng.
Nghe Lý Thắng Lợi nói như vậy, Trầm Ninh và Lâm Đốn đều nhíu mày. Lâm Đốn nói trước:
– Chuyện trước có quên được không?
Trầm Ninh cười ha hả rồi lạnh lùng nói:
– Vết thương không thể không nhớ.
Năm đó Dương Phàm khổ tâm kinh doanh ở thành phố Uyển Lăng, sau đó lại thành chiếc áo của người khác. Điểm này trong lòng hai người Lâm Đốn và Trầm Ninh đều nghi nhớ trong lòng. Hai người vừa nói xong đều dùng ánh mắt nhìn Dương Phàm, chờ lãnh đạo vỗ bàn.