Mấy năm nay Chu Tử Dương ở sở Xây dựng có thể nói đã hưởng hết sự lạnh lùng của thế gian. Ông bố vừa xuống nhưng còn có uy tín trong thể chế, Chu Tử Dương lăn lộn ở sở Xây dựng còn tốt một chút. Nhưng sau khi Hác Nam không ngừng điểu chỉnh bộ máy sở Xây dựng, vận mệnh của Chu Tử Dương không ngừng biến hoá. Chu lão gia tử có lẽ chán ghét cuộc sống thành phố nên đã về quê tại vùng nông thôn mà ở. Hai vợ chồng già sống ở nông thôn, không quan tâm chuyện trong chốn quan trường nữa.
Chu Tử Dương cũng là người tranh cường háo thắng, trong chốn quan trường dù không thuận lợi đến đâu cũng để ở trong lòng, quyền lực bị đẩy đến bên bờ làm cho tâm lý bị đè nén, nhưng một thời gian sau Chu Tử Dương đã nghĩ ra không tranh với người nữa, yên tâm làm người bên bờ. Chu Tử Dương không tranh không phải trong lòng không có oán giận, cũng không phải là kẻ không muốn xoay người.
Sau khi Dương Phàm trở về, trái tim coi nhận mệnh của Chu Tử Dương đã trỗi dậy từ đống tro tàn.
Giám đốc sở Xây dựng Đái Lập Huy từ trước đến giờ vẫn không thuận mắt với Chu Tử Dương. Nguyên nhân không bởi vì việc gì khác, đó là do lúc Chu Tử Dương mới đến sở Xây dựng, tính cách thiếu gia khá nặng, dùng cách nói của lão Quách đó chính là trong công việc thì chọn ba bỏ bốn, không tôn trọng lãnh đạo, thiếu cái nhìn đại cuộc. Chu Tử Dương đến sở Xây dựng không đầy nửa năm, Đái Lập Huy đã có ý đồ tìm quan hệ đẩy tên này đi để nhét người nhà vào. Kết quả khi Đái Lập Huy tìm đến Hác Nam, Hác Nam làm cho Đái Lập Huy đừng có ý đồ đó, còn phê bình Đái Lập Huy bụng dạ hẹp hòi. Đái Lập Huy rất buồn bực. Trên thực tế không phải Hác Nam rộng lượng, nếu không cũng không có chuyện đẩy Dương Phàm đi. Hác Nam không động đến Chu Tử Dương là bởi vì tên này không đủ gây họa, hơn nữa học trò của lão Chu rất nhiều. Chu Tử Dương bị đẩy sang rìa ở sở Xây dựng là mâu thuẫn nội bộ, nếu thực sự điều Chu Tử Dương đi, có trời mới biết bao nhiêu tên sẽ nhảy ra.
Vị trí phó giám đốc thường trực thừa ra có không ít người động tâm tư. Trên nguyên tắc, ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy cũng có thể trưng cầu ý kiến Đảng ủy sở, cũng có thể phái từ nơi khác đến, tóm lại đây là một cơ hội.
Đái Lập Huy cũng hy vọng đề bạt người trong nội bộ sở Xây dựng, như vậy càng có lợi cho việc củng cố vị trí giám đốc sở của hắn.
Chu Tử Dương từ trong phòng làm việc đi ra, tìm đến phòng làm việc của Đái Lập Huy. Bên trong lúc này đang có người đang
“báo cáo công việc”
. Thư ký của Đái Lập Huy – Tiểu Lưu thấy Chu Tử Dương đứng ngoài cửa liền trực tiếp coi như không phát hiện ra, ra vẻ vô cùng bận rộn.
Cảnh tượng này Chu Tử Dương đã quen rồi, nên cũng không phát tác.
Chu Tử Dương đi tới gõ gõ lên bàn, thư ký Tiểu Lưu mới ra vẻ phát hiện có người đi vào, trên mặt mặc dù cười nhưng trong ánh mắt lộ vẻ khinh thường, cố ý quay đầu lại nhìn vào trong một chút, sau đó mới hỏi:
– Phó giám đốc Chu có việc sao?
Theo lý thuyết Chu Tử Dương là phó giám đốc sở, còn là thành viên Đảng ủy, thư ký Tiểu Lưu ít nhất cũng phải đứng lên vấn an, mà không phải hỏi như vậy. Chu Tử Dương không khỏi cười lạnh trong lòng, hắn chẳng buồn tức giận mới nhân vật nhỏ nhoi này.
– Ừ, tôi tìm giám đốc Đái.
Tiểu Lưu vẫn cười cười mà nói:
– Giám đốc Đái đang bàn công việc với trưởng phòng Trầm, anh chờ một chút.
Chu Tử Dương gật đầu ngồi xuống ghế sô pha ở gian ngoài. Tiểu Lưu thấy Chu Tử Dương không nói gì, trong lòng có chút khó chịu. Bình thường người muốn gặp lãnh đạo không đều phải khách khí với hắn sao?
– Vậy anh cứ chờ đi, tôi còn có việc bên người.
Chu Tử Dương ngồi xuống nửa tiếng liền, bên trong coi như đã kết thúc cuộc nói chuyện. Trưởng phòng Trầm gầy gò đi ra. Thấy Chu Tử Dương, vẻ tươi cười của trưởng phòng Trầm trong nháy mắt đọng lại, lập tức khôi phục vẻ bình thường rồi gật đầu nói với Chu Tử Dương:
– Chào phó giám đốc Chu, tôi đi trước.
Bên trong nói chuyện gì, Chu Tử Dương đại khái cũng đoán ra, có lẽ là Đái Lập Huy hứa hẹn điều gì đó.
Thư ký Tiểu Lưu nhân lúc Chu Tử Dương nói chuyện với trưởng phòng Tầm liền đi vào, không lâu sau liền đi ra cười nói với Chu Tử Dương:
– Phó giám đốc Chu, giám đốc Đái còn có chút việc cần xử lý, ngài chờ một chút?
Chu Tử Dương thấy vẻ châm chọc trong mắt thằng ranh này, mặt không chút thay đổi mà nói:
– Được, tôi đợi.
Chu Tử Dương vừa nói, sau đó lấy điện thoại di động ra. Tiểu Lưu thấy Chu Tử Dương thản nhiên như vậy liền hừ một tiếng về vị trí. Vừa nãy ở trước mặt Đái Lập Huy, hắn đã thấy được và biết Chu Tử Dương nhất định đợi đến hết giờ cũng vô dụng.
– Anh, Chu Tử Dương đây. Giám đốc Đái rất bận, ừ, anh đợi nửa tiếng rồi. Sao? Chú tự mình đến đây. Được, anh ở phòng làm việc của giám đốc Đái đợi chú.
Khi Chu Tử Dương nói chuyện, Tiểu Lưu dựng đứng lỗ tai lên, chẳng qua không có nghe thấy rõ ràng mấy. Tiểu Lưu chỉ cảm thấy có lẽ bạn nào đó của Chu Tử Dương tìm Đái Lập Huy có việc. Vừa nghĩ như vậy, Tiểu Lưu thầm nghĩ thằng nào tìm Chu Tử Dương giúp đúng là con chó mù mắt.
Sở Xây dựng có một giám đốc, ba phó giám đốc. Sau khi một phó giám đốc thường trực rời đi, phó giám đốc còn lại có khả năng cạnh tranh cao tự nhiên là phó giám đốc Quách Tam Tài. Khi Chu Tử Dương đang chờ ở đây, ngoài cửa xuất hiện thân hình gầy gò như cây trúc của Quách Tam Tài. Thấy Chu Tử Dương ở đây, Quách Tam Tài sửng sốt một chút.
– Ồ, Tiểu Chu tới trước à.
Lời này có ý gì, trong lòng mọi người đều hiểu rõ. Quách Tam Tài dùng chữ
“trước”
là muốn châm chọc Chu Tử Dương. Quả nhiên Tiểu Lưu vừa nhìn thấy Quách Tam Tài liền cười cười đứng lên mà nói:
– Phó giám đốc Quách, ngài có việc gấp sao?
Tiểu Lưu nhấn mạnh một chút
“việc gấp”
Quách Tam Tài rất phối hợp mà nói:
– Đúng thế, làm phiền thư ký Lưu.
Kết quả rất rõ ràng, Chu Tử Dương tới trước mặt không chút thay đổi ngồi chờ ở bên ngoài, Quách Tam Tài đến sau ngẩng cằm đi ngang qua mặt Chu Tử Dương. Mười phút sau, Quách Tam Tài đi ra, thấy Chu Tử Dương vẫn ngồi ở đó, không khỏi cười lạnh trong lòng. Trước khi đi ra, Quách Tam Tài còn cười nói:
– Phó giám đốc Chu vẫn ở đây sao? Anh cứ chờ, tôi về trước.
Chu Tử Dương không thèm để ý phất phất tay, người thoải mái dựa lưng trên ghế sô pha, thậm chí còn gác chân chữ ngũ. Đối với việc này Tiểu Lưu rất bất mãn. Quách Tam Tài cười lạnh trong lòng. Vừa nãy Đái Lập Huy đã hứa hẹn nếu như do sở đề cử, người được tiến cử tự nhiên chính là Quách Tam Tài.
Chu Tử Dương vốn không muốn nói gì, nhưng tên Quách Tam Tài nói quá đáng giận. Chu Tử Dương hừ một tiếng rồi nói:
– Phó giám đốc Quách đi cẩn thận một chút, đường trơn cẩn thận ngã gãy tay gãy chân.
….
Chu Tử Dương gọi điện tới nói hai câu đơn giản. Dương Phàm lập tức đoán ra tên này bị người ta đẩy ra rìa, gọi điện tới tự nhiên là muốn phát tiết oán giận trong lòng.
Mặt mũi này của Chu Tử Dương, Dương Phàm tự nhiên phải lấy lại giúp hắn. Dương Phàm gọi Lâm Chí Quốc và Lý Thắng Lợi, xe số 3 tỉnh ủy ra khỏi trụ sở, nhằm thẳng đến sở Xây dựng.
Khi xe đến trước cửa sở Xây dựng, bảo vệ từ trong phòng đi ra thấy biển số xe liền run run một chút, vội vàng ấn công tắc, cửa sắt từ từ thu vào, xe ô tô đi vào lưu lại một đạo bụi mù.
Tìm vị trí đỗ xe, Lý Thắng Lợi đầu tiên xuống xe mở cửa, chờ Dương Phàm xuống liền đi sát theo sau nửa bước lên lầu. Dương Phàm không quen nơi này, tùy tiện chặn một người phụ nữ mà hỏi:
– Chào chị, phòng làm việc của Đái Lập Huy ở đâu?
Không ngờ có người ở ngay sở Xây dựng gọi tên họ của giám đốc như vậy, điều này làm cho người phụ nữ không cười nữa. Khi người phụ nữ đang định nói chuyện thì bên cạnh có người xen miệng vào:
– Anh là ai, tìm giám đốc Đái có việc gì?
Nói chuyện này là một người đàn ông lùn, hai tay chắp sau lưng rồi dùng ánh mắt nghiêm khắc trừng mắt nhìn người phụ nữ:
– Đi làm việc của cô đi.
Đuổi người phụ nữ kia đi, người đàn ông rất nghiêm túc, dùng ánh mắt càng thêm nghiêm khắc nhìn Dương Phàm.
Dương Phàm có chút khó chịu trong lòng, người dám dùng ánh mắt như vậy nhìn Dương Phàm, cả tỉnh Giang Nam còn không có ai. Ngay cả bí thư tỉnh ủy Hác Nam cũng không dám dùng ánh mắt như vậy với hắn. Dương Phàm khẽ cau mày. Lý Thắng Lợi phía sau đã đi lên một bước mà nói:
– Anh là ai? Dám nói như vậy với lãnh đạo sao?
– Tôi là Trầm Đồng – trưởng phòng Quy hoạch. Anh … tôi việc gì phải trả lời anh?
Trầm Đồng lập tức có phản ứng, trừng mắt nhìn Lý Thắng Lợi mà nói:
– Mau nói rõ lai lịch, nếu không tôi gọi bảo vệ.
Dương Phàm lạnh lùng nhìn Trầm Đồng một cái, trong nháy mắt lộ ra khí thế làm Trầm Đồng theo bản năng rụt cổ lại.
– Để hắn cút đi, tôi tự mình tìm.
Dương Phàm vừa dứt câu, Lâm Chí Quốc ở phía sau tiến lên một bước đưa tay ngăn lại. Dương Phàm bước lên lầu, Trầm Đồng vội vàng kêu to:
– Anh đứng lại cho tôi … ô ô …
Miệng Trầm Đồng đã bị Lâm Chí Quốc bịt kín.
Không có kẻ quấy rối, Dương Phàm mặt mang theo nụ cười rất dễ dàng tìm được phòng làm việc của Đái Lập Huy. Khi Dương Phàm vừa đến cửa thì đúng lúc Quách Tam Tài đi ra. Quách Tam Tài vừa đi ra ngoài vừa quay đầu lại khinh thường nhìn Chu Tử Dương. Nếu không phải Dương Phàm phản ứng nhanh và tránh ra, hai người thiếu chút nữa va vào nhau.
– Anh là ai? Sao xông loạn vào đây? Bảo vệ làm ăn thế nào vậy hả?
Quách Tam Tài vừa thấy là người xa lạ, cơn lửa giận với Chu Tử Dương liền được phát tiết lên người Dương Phàm.
Chu Tử Dương thấy rõ vội vàng che miệng nếu không bật cười thành tiếng. Quách Tam Tài nói rất nhanh, nước bọt vung ra, Dương Phàm lui ra sau một bước nếu không đã được rửa mặt rồi. Chờ Quách Tam Tài nói xong, Dương Phàm mới từ từ nhìn Quách Tam Tài đầy nghiêm nghị, trầm giọng nói:
– Tôi là ai? Vậy anh là ai?
Ý của Dương Phàm rất rõ ràng, muốn biết tôi là ai, anh còn chưa đủ tư cách.
Quách Tam Tài tự xưng là nhân vật số 2 trong sở Xây dựng không ngờ đối phương lại có thái độ này. Câu nguyền rủa vừa nãy của Chu Tử Dương làm Quách Tam Tài tức giận chưa kịp phát tiết, bây giờ lại bị người ta khinh bỉ như vậy, có thể nói là đổ dầu vào lửa.
Bàn tay gầy gò như cây khô chỉ ra, thiếu chút nữa chỉ thẳng vào mặt Dương Phàm. Quách Tam Tài nghiêm túc nói:
– Tôi là Quách Tam Tài – giám đốc sở Xây dựng. Anh là đơn vị nào?
Quách Tam Tài thầm nghĩ mình phải biết rõ lai lịch của đối phương rồi mới nói tiếp.
– Giám đốc? Giám đốc không phải Đái Lập Huy sao?
Dương Phàm cười lạnh một tiếng, nhìn Chu Tử Dương mà nói:
– Lão Chu, anh làm ăn thế nào vậy hả? Đái Lập Huy đâu? Ăn một bữa cơm mà cũng phiền phức như vậy?
– Anh … thì ra là đến tìm phó giám đốc Chu.
Quách Tam Tài yên tâm hơn, mặt đầy tức tối trừng mắt nhìn Chu Tử Dương mà nói:
– Phó giám đốc Chu, bạn của anh rất không có lễ phép.
Dương Phàm lại nhíu mày, Lý Thắng Lợi tiến lên một bước đưa tay ra ngăn lại. Quách Tam Tài bị đẩy lui ra sau hai bước, vẻ mặt ngạc nhiên không thể tin vào điều đang xảy ra, không ngờ có người dám đẩy hắn.
– Anh …
Quách Tam Tài vừa mới nói được một chữ, Dương Phàm đã lạnh lùng nói:
– Cút.
– Anh sao lại nói như vậy? Đó chính là phó giám đốc Quách của chúng tôi. Anh là lưu manh từ đâu tới.
Thư ký Tiểu Lưu không nhìn được nữa, ưỡn cổ căm tức nói với Dương Phàm. Lý Thắng Lợi thấy thằng ranh này dám nói với Dương Phàm như vậy, không nói một câu, đi lên vung tay tát mạnh vào mặt Tiểu Lưu. Lý Thắng Lợi quay đầu lại có chút lo lắng nhìn Dương Phàm một chút, phát hiện lãnh đạo không hề có ý trách mắng.
Tiểu Lưu bị đánh đến ngây ra, rất nhanh lấy lại tỉnh táo, mặt đỏ lên lớn tiếng nói:
– Mày dám đánh tao?
– Đánh còn nhẹ. Chó mù mắt.
Chu Tử Dương ngồi bên cạnh lạnh lùng nói.
Dương Phàm trừng mắt nhìn Chu Tử Dương mà nói:
– Lãnh đạo sở Xây dựng các anh đúng là rất oai phong.
– Ai làm ồn ở bên ngoài vậy?
Một giọng nói đầy uy nghiêm vang lên. Giám đốc sở Đái Lập Huy tay chắp sau lưng, mặt đầy nghiêm túc và bất mãn đi ra. Chẳng qua trong nháy mắt khi thấy rõ Dương Phàm, Đái Lập Huy dùng sức dụi mắt. Thấy Đái Lập Huy đi ra, Tiểu Lưu như thấy chỗ dựa, vẻ mặt nhăn nhó đi lên nói:
– Giám đốc, nó …
Tiểu Lưu vừa mới nói như vậy, vẻ lạnh lùng trên mặt Đái Lập Huy như tuyết gặp ánh nắng tháng ba, rất nhanh hòa tan. Giám đốc Đái phất tay đuổi Tiểu Lưu ra, mặt đầy vẻ tươi cười đi lên, cằm cũng cúi thấp xuống.
– Phó bí thư Dương, cơn gió nào thổi ngài tới đây?
Đái Lập Huy đã thấy Dương Phàm trong hội nghị mà tỉnh ủy triệu tập các cán bộ từ cấp giám đốc sở trở lên.
– Đái Lập Huy, đồng chí quản lý nhân viên của mình như thế nào hả? Vừa nãy ở dưới lầu tôi bị người chặn hỏi như một tên ăn trộm. Người sở Xây dựng các đồng chí thấy người ngoài đến đều dùng vẻ mặt đó hay sao? Tôi đến đây còn như vậy, vậy quần chúng nhân dân bình thường đến đây còn không bị đá bay ra ngoài cửa sao?
Dương Phàm lạnh lùng nói. Trên trán Đái Lập Huy lập tức đầy mồ hôi hột.
Đái Lập Huy thì còn đỡ, Quách Tam Tài phía sau thì thảm rồi. Nghe thấy cách gọi Phó bí thư Dương này, Quách Tam Tài hiểu ngay người đến là ai. Quách Tam Tài đến gặp Đái Lập Huy chính là vì nhằm vào vị trí phó giám đốc thường trực. Đầu tiên không ngờ bị Chu Tử Dương nguyền rủa một trận, lửa giận còn chưa kịp phát tác thì đã đắc tội với phó bí thư tỉnh ủy. Lần này đừng nói là đề bạt, ngay cả vị trí vốn có cũng không nhất định có thể bảo vệ được.
– Phó bí thư Dương, vừa nãy thật sự là …
Quách Tam Tài vội vàng đi tới trước một bước, cúi đầu muốn giải thích. Kết quả Dương Phàm trừng mắt nhìn hắn mà nói:
– Sao anh còn không cút đi?
Lời này của Dương Phàm như một tia sét đánh trúng đầu Quách Tam Tài. Quách Tam Tài mặt mày hoảng sợ, trong đầu hiện ra một suy nghĩ
“Lần này xong đời rồi”
sau đó mặt mũi tối sầm. Quách Tam Tài ngã vật ra sau, miệng sùi bọt mép.
“Quyền lực to lớn như vậy đó”
Dương Phàm không khỏi thầm than trong lòng, thương xót nhìn Quách Tam Tài đang co quắp trên mặt đất. Dương Phàm nói với thư ký Tiểu Lưu đang run lên ở đó:
– Gọi điện cho xe cấp cứu.
Vừa nói Dương Phàm không buồn nhìn Đái Lập Huy, nói với Chu Tử Dương:
– Tôi xuống dưới chờ, anh nhanh lên một chút.
Chu Tử Dương chờ Dương Phàm ra ngoài, lúc này cười nói với Đái Lập Huy:
– Giám đốc Đái, tôi mời Phó bí thư Dương dùng cơm, định gọi cả anh, không ngờ lại thành như vậy, đúng là xấu hổ.
– Hả.
Đái Lập Huy lập tức choáng váng, hận không thể tát mình một cái thật mạnh vào mặt. Đái Lập Huy là người có tin tức khá linh thông, biết trong hội nghị thường ủy tỉnh ủy xảy ra những vấn đề gì. Chỗ dựa của Đái Lập Huy là Bí thư Hác còn đang mong được Dương Phàm ủng hộ. Càng đừng nói Dương Phàm là phó bí thư tỉnh ủy quản lý mũ quan, bình thường muốn nịnh bợ còn không tìm thấy cửa. Bây giờ cơ hội đưa lên cửa, kết quả mình lại đẩy ra. Điều này còn chưa tính, giống như đắc tội với Phó bí thư Dương. Có Hác Nam ở tỉnh Giang Nam, Đái Lập Huy cũng không quá sợ đắc tội Dương Phàm, chẳng qua lần đắc tội này khá oan uổng. Càng đừng nói Đái Lập Huy cũng không có dũng khí chủ động đắc tội Dương Phàm.
Đái Lập Huy quay đầu lại tức giận trừng mắt nhìn thư ký Tiểu Lưu đang gọi điện thoại. Sau đó Đái Lập Huy nói với Chu Tử Dương:
– Tử Dương, cậu xuống tiếp Phó bí thư Dương, tôi xử lý xong ở đây sẽ lập tức đến.
Dương Phàm vừa xuống dưới lầu, Chu Tử Dương đã đuổi theo. Thấy Dương Phàm, Chu Tử Dương liền cười hì hì nói:
– Thật kịp thời.
Biết Chu Tử Dương có ý gì, Dương Phàm cười cười một tiếng rồi thản nhiên nói:
– Có thể giúp anh là tốt rồi, đừng so đo nhiều. Trong chốn quan trường là như vậy, anh nói thế giới lạnh lùng cũng tốt, nói thật ra bản tính con người vốn là như vậy. Sau này muốn lăn lộn trong chốn quan trường thì mặt mày phải có.
Chu Tử Dương cười ha hả một tiếng mà nói:
– Đạo lý này thì anh hiểu, bên phía Đái Lập Huy chú đừng lo. Lão già này còn không có gan thù chú. Chú đã đến coi như cho anh em đủ mặt mũi. Sau này lão ta sẽ cố gắng cải thiện quan hệ với anh.
– Chính là bọn chúng.
Một tiếng hét lớn vang lên. Trầm Đồng dẫn ba cảnh sát lao vào.
– Chào anh. Mời anh lấy chứng minh thư ra. Chúng tôi nhận được lời tố cáo nói có người ở đây đánh nhân viên nhà nước.
Mắt của cảnh sát rất sắc. Vị cảnh sát đi đầu thấy Dương Phàm đứng im ở đó mà có khí thế như ngọn núi, vừa đi lên đã chào đầy tiêu chuẩn, sau đó mới nói chuyện.
Thái độ này của cảnh sát làm Dương Phàm thấy rất tốt, cẩn thận nhìn phù hiệu của đối phương, sau đó cười cười móc thẻ công tác trong túi ra đưa tới rồi nói:
– Xem đi.
Cảnh sát cầm lấy nhìn, mặt lập tức thay đổi, đứng nghiêm lại mà nói:
– Kính chào thủ trưởng.
Nguồn: http://truyenfull.vn
Hai cảnh sát phía sau thấy lãnh đạo như vậy sao không biết học theo, đứng nghiêm chào.
Bịch. Hai chân Trầm Đồng mềm nhũn lại, đặt mông xuống mặt đất. Dương Phàm không thèm để ý đến hắn, nói với cảnh sát cầm đầu:
– Vất vả rồi. Chấp pháp văn minh, anh làm rất được.
Vừa nói Dương Phàm chỉ chỉ vào phù hiệu của đối phương. Trên mặt viên cảnh sát lập tức kích động.
– Cảm ơn thủ trưởng đã khen. Không có chuyện gì khác thì chúng tôi xin thu đội?
Dương Phàm có chút kinh ngạc, cảnh sát này không có thuận thế yêu cầu bảo vệ thủ trưởng, mà tỏ vẻ muốn thu đội. Cách làm này càng khiến Dương Phàm có cảm tình hơn. Dương Phàm cười nói:
– Trên lầu có người bị bệnh, phiền các đồng chí đưa vào bệnh viện.
….
Xe số 3 ra khỏi sở Xây dựng, Chu Tử Dương vẫn nghiêm mặt đột nhiên lớn tiếng cười to, một lúc sau mới nói:
– Thật sướng.
Dương Phàm cười khổ một tiếng rồi đưa điếu thuốc tới, nói với giọng khuyên bảo:
– Ông anh, tôi vừa tới, trọng lượng lời nói còn chưa đủ, mọi việc phải có chừng mực.
Chu Tử Dương cười hắc hắc mà nói:
– Anh hiểu mà. Chẳng qua hôm nay mà không phát tiết, sau này anh ở trong sở Xây dựng sẽ không khá giả. Cho nên đừng trách ông anh này mượn chú giết người.
Dương Phàm không nói gì, quay đầu lại nhìn phía sau một chút. Chu Tử Dương cười nói:
– Anh đã nói địa điểm cho Đái Lập Huy. Hắn ta sẽ tìm tới. Đái Lập Huy không thích anh, nhưng cũng không dám đắc tội với chú.
Dương Phàm trầm ngâm một chút rồi nói:
– Tình hình tỉnh ủy lúc này rất phức tạp. Mặc dù nói tôi có thể miễn cưỡng đối phó, nhưng không dám phân tâm quá nhiều. Chức phó giám đốc thường trực sở Xây dựng, tôi sẽ cố gắng tranh thủ giúp anh. Nhưng tôi có thể làm chỉ là dựa vào danh sách do sở Xây dựng đề cử.
Chu Tử Dương thu lại vẻ mặt không thèm để ý, lộ ra một tia lo lắng:
– Chú có bao nhiêu % nắm chắc thông qua đề nghị này?
– Việc này không khó. Tôi bây giờ là miếng bánh ngọt mà.
Đái Lập Huy tức tối nhìn Quách Tam Tài đang nằm trên mặt đất. Trên trán Đái Lập Huy lúc đen lúc xanh, trong lòng không biết là than khóc hay nên cười nữa. Đái Lập Huy cố đè cơn tức tối trong lòng, nói với thư ký Tiểu Lưu:
– Ấn Thái Dương cho phó giám đốc Tài.
Quách Tam Tài ngất đi, trong lòng Đái Lập Huy có chút đồng tình. Đương nhiên đồng tình không có nghĩa là đưa tay ra giúp. Đối mặt với lãnh đạo vô cùng mạnh mẽ, cao cao tại thượng và có ác ý không rõ ràng, Đái Lập Huy tự nhiên sẽ không mạo hiểm đưa tay ra giúp đối phương.
Trên mặt Tiểu Lưu vẫn hiện rõ dấu tay, đây là kết quả của miệng không sạch sẽ. Cũng may Dương Phàm không có ý so đo với nhân vật kém cỏi này. Nếu không vị trí thư ký cũng chỉ là một lời nói mà thôi.
Tuổi Tiểu Lưu tương đương với Dương Phàm. Bây giờ nhìn người ta một chút, lại nhìn mình, mặc dù chưa đến mức bi ai, nhưng Tiểu Lưu lại cảm thấy vận mệnh khác nhau.
Quách Tam Tài thực ra cũng không có gì, chỉ là ham muốn quyền lực quá lớn, trong lúc nhất thời khí huyết công tâm nên mới bất tỉnh. Trên thực tế Dương Phàm muốn động đến vị trí của Quách Tam Tài cũng không dễ động như vậy. Cán bộ cấp sở nếu không có khuyết điểm gì thì nhiều nhất điều ngang hàng đến đơn vị có công việc
“nhẹ nhàng”
hơn một chút, cấp bậc vẫn giữ lại được.
Nói thì nói như vậy nhưng Quách Tam Tài tích cực yêu cầu tiến bộ, phát hiện Dương Phàm là vì Chu Tử Dương mà tới đây, cũng đã xác định chức phó giám đốc thường trực không phải là của hắn. Trong tỉnh cho dù không phái người xuống, Đái Lập Huy cũng không dám đề cử hắn. Chỉ khi nào đầu Đái Lập Huy vào nước mới làm chuyện ngu xuẩn như vậy. Quách Tam Tài vừa vô cùng thất vọng, vừa lo lắng bị điều khỏi sở Xây dựng đến một cơ quan nghèo nào đó, hai tâm trạng này đan xen nhau đã biến thành tuyệt vongju. Quan trọng chính là Dương Phàm còn quá trẻ. Khi Dương Phàm còn trên vị trí, Quách Tam Tài gần như không có cơ hội tiến lên.
Tiểu Lưu ấn huyệt thái dương có hiệu quả rất tốt. Quách Tam Tài từ từ tỉnh lại, sau khi mở mắt ra không nhịn được mà kêu lên:
– Phó bí thư Dương, tôi thật không biết là lão nhân gia ngài mà.
– Mẹ nó chứ.
Trong lòng Đái Lập Huy như ăn phải con ruồi vậy, quay đầu lại nói với Tiểu Lưu:
– Cậu tìm người trông chừng phó giám đốc Quách, tôi xuống trước.
Đúng lúc này cảnh sát xông lên. Quách Tam Tài ngồi trên vị trí phó giám đốc sở Xây dựng, cái mông ít nhiều có chút không sạch sẽ, thấy có cơ quan chuyên môn đi lên, lại nói là Dương Phàm tìm tới. Trong lúc nhất thời Quách Tam Tài mắt tối sầm, ngã ra sau.
Đái Lập Huy dở khóc dở cười nhìn cảnh này, đi lên biết rõ lai lịch của cảnh sát, cảnh sát liền mang Quách Tam Tài đi. Đái Lập Huy dặn văn phòng phái người đi chiếu cố một chút. Tốt xấu gì Quách Tam Tài cũng vất vả theo hắn mấy năm mà.
Một bên chạy đến địa điểm dùng cơm, trong lòng Đái Lập Huy vẫn luôn suy nghĩ có nên nói giúp Quách Tam Tài hay không. Không cầu Dương Phàm hoàn toàn tha thứ, tốt xấu hy vọng yên ổn ở lại sở Xây dựng. Nếu sở Xây dựng thực sự xảy ra chuyện gì, giám đốc sở cũng có trách nhiệm nhất định.
Hơn nữa nói giúp cấp dưới cũng là việc nên làm. Bình thường yêu cầu mọi người theo mình lăn lộn, xảy ra chuyện lại không nói câu nào, người bên dưới sẽ nghĩ như thế nào?
…
Chu Tử Dương mời khách tự nhiên là nhà hàng do Tề Quốc Viễn mỡ. Mấy năm qua việc kinh doanh của Tề Quốc Viễn có Chu Tử Dương giúp đỡ tìm các quan hệ cũ nên coi như cũng được, chỉ là không thể so với khi Chu lão gia tử còn ở vị trí. Tề Quốc Viễn cũng là người biết điều, tâm tính khá tốt. Ở tình hình này không mong kiếm được quá nhiều, kiếm chút tiền là được rồi.
Dương Phàm đột nhiên trở về, không riêng Chu Tử Dương lấy lại tinh thần, Tề Quốc Viễn cũng như vậy. Người làm ăn có ai không muốn lợi ích.
Bữa tối Tề Quốc Viễn tự mình ra mặt chuẩn bị cẩn thận, địa điểm được chọn ở trong biệt thự ven hồ ngoài ngoại thành. Nơi này đã được Tề Quốc Viễn biến thành một câu lạc bộ rất xa hoa. Vì bữa tối này mà câu lạc bộ dừng hoạt động, có thể thấy Tề Quốc Viễn coi trọng như thế nào.
Ngôi biệt thự 4 tầng được xây dựng theo kiến trúc cổ, từ cầu thang tầng hai xuống tầng một đã được trải thảm đỏ, cứ cách hai bậc thang là có hai nữ nhân viên phục vụ đứng hai bên. Không cô nữ nhân viên phục vụ nào mà không xinh đẹp, trẻ tuổi, tùy tiện lấy một người ra đường đi dạo một vòng đều khiến kẻ khác quay đầu lại.