Hai năm qua các nhà đầu tư đến Vĩ Huyền giảm mạnh, các công ty lúc trước đầu tư vào khu công nghiệp trước sau đã có mười mấy nhà rời đi.
Dư Phượng Hà ở trước mặt Dương Phàm sẽ phản ánh một cách rõ ràng, trên mặt đầy vẻ tức giận.
– Công ty trách nhiệm hữu hạn tổng hợp Lâm Công Vĩ Huyền kia, nói trắng ra là do cháu ruột của Chu Quang Vinh và con trai Vân Đại Thành làm ra, đám nhân viên của chúng đều là kẻ không nghề ngỗng trong xã hội. Có hơn trăm tên.
Thấy Lâm Chí Quốc đi vào, Dương Phàm đưa tay cắt ngang lời Dư Phượng Hà, rồi nói:
– Chí Quốc về rồi à.
Lâm Chí Quốc đi tới trước, đưa phong bì lớn cho Dương Phàm rồi nói:
– Đồ đã lấy được.
Dương Phàm sau khi cầm lấy rồi đưa cho Dư Phượng Hà:
– Hai người xem một chút, có gì cần bổ sung thì viết thành tài liệu, nhớ phải có chứng cớ. Chu Hàng chắc rất nhanh sẽ tới, tài liệu này lát nữa sẽ giao cho hắn ta.
– Phó bí thư Dương, chẳng lẽ chuyện huyện Vĩ Huyền, ngài không quản sao?
Dư Phượng Hà có chút lo lắng. Dương Phàm cười cười đưa tay vỗ vỗ vai Dư Phượng Hà mà nói:
– Chị cảm thấy như vậy sao? Tôi trực tiếp nhúng tay vào thì tốt, hay là đứng bên quan sát thì tốt?
Dư Phượng Hà trong lúc nhất thời liền hiểu rõ, vội vàng kéo Biện Vĩ Cường vào trong nhà. Không lâu sau Biện Vĩ Cường vội vàng đi ra nói với Dương Phàm:
– lão lãnh đạo, tôi muốn mượn xe và người đưa tôi đến ngân hàng. Phượng Hà để vài thứ trong két bảo hiểm ngân hàng công thương.
Dương Phàm đương nhiên biết lời này là có ý gì, vì thế nói với Lâm Chí Quốc:
– Chí Quốc, cậu đưa Vĩ Cường đi một chút, nhất định phải bảo vệ tốt tài liệu.
Lâm Chí Quốc lái xe đi chưa được bao lâu, ngoài cửa đã truyền đến tiếng động cơ xe. Trần Minh Dương ra ngoài nhìn một chút, Chu Hàng và Tùng Vân Chu trước sau xuống xe.
– Phó trưởng ban thư ký Trần, Phó bí thư Dương ở trong này chứ? Tôi đến kiểm điểm với Phó bí thư Dương.
Chu Hàng vừa mở miệng liền tỏ thái độ cúi đầu nhận sai.
Trần Minh Dương thấy thế không khỏi thầm nghĩ thằng nhãi này đúng là biết ứng xử.
Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL
– www.Truyện FULL
Dương Phàm ở bên trong đang mỉm cười, đứng lên chờ Chu Hàng đi vào. Sau đó Dương Phàm khẽ bắt tay Chu Hàng mà nói:
– Tôi đến thăm bạn bè, đồng chí Chu Hàng đúng là quan sát rất tốt.
Lời này của Dương Phàm rõ ràng lộ ra vẻ châm chọc. Chu Hàng nghe thấy rõ ràng, nhưng cũng chỉ có thể nhịn mà nghe. Trong lòng mặc dù hơi khó chịu, chẳng qua dù hôm nay không xảy ra chuyện, Chu Hàng cũng chỉ có thể nhịn. Càng huống hồ chuyện hôm nay đối với Chu Hàng mà nói tuyệt đối là chuyện quá khó. Bỏ qua trách nhiệm không nói, hai bộ máy thị ủy và chính quyền thành phố coi như không còn chút mặt mũi nào.
– Các đồng chí huyện Vĩ Huyền đã bắt đầu hành động. Các đồng chí phòng Công an huyện căn cứ theo quần chúng tố cáo đã bắt hơn mười tên lưu manh gây náo loạn trong khu chợ hoa quả. Tôi đã nói với các đồng chí huyện Vĩ Huyền, nhất định phải nghiêm túc xử lý, điều tra rõ ràng. Phó bí thư Dương còn có chỉ thị cụ thể gì không?
Chu Hàng hơi cúi đầu, vừa đi lên đã chủ động một chút, đồng thời thử dò xét thái độ của Dương Phàm một chút.
– Chuyện cụ thể tôi không quản, tôi chỉ cần biết kết quả.
Dương Phàm cười cười ngồi xuống. Chu Hàng không khỏi hoảng hốt trong lòng. Lời này của Dương Phàm quá độc ác, ý là các người cứ làm, tôi đứng ngoài xem kịch hay. Đứng bên ngoài vòng tròn xem náo nhiệt, muốn chọn ra chút tật xấu là quá dễ dàng. Chu Hàng rất khó khăn mới nghĩ ra biện pháp chủ động, bây giờ xem ra chuyện không dễ thu thập như vậy.
– Phó bí thư Dương, nếu đã đến huyện Vĩ Huyền thì đến Huyện ủy gặp các đồng chí.
Tùng Vân Chu đột nhiên xen vào một câu, ánh mắt nhìn vào mắt Dương Phàm. Dương Phàm mỉm cười, gật đầu nói:
– Vậy đi gặp một lần đi.
Tùng Vân Chu nói xong hơi lui về phía sau một bước. Trong lời nói vừa rồi của Tùng Vân Chu ngoài ý thông cảm còn một ý khác, đó chính là vấn đề huyện Vĩ Huyền, thị ủy nhất định sẽ có báo cáo rõ ràng. Mời Dương Phàm đến Huyện ủy, mục đích chính là làm những người đó an tâm.
Chu Hàng không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Dương Phàm nếu chết sống không chịu đến Huyện ủy, cũng không có biện pháp gì với hắn ta. Chẳng qua những người ở Huyện ủy nhất định sẽ náo loạn một phen.
– Phó bí thư Dương, tôi có thể mời ngài ngồi xe tôi không?
Chu Hàng ý thức được hôm nay không dễ dàng qua khỏi. Trước khi có quyết định cuối cùng, Chu Hàng nhất định phải bàn bạc với Dương Phàm đã. Đồng thời Chu Hàng cũng ám chỉ Dương Phàm, xe Audi không có ở đây, lãnh đạo có suy nghĩ gì thì cũng tiện nói với các đồng chí bên dưới một chút.
Dương Phàm thản nhiên nói:
– Tôi vừa lúc cũng muốn có việc nói chuyện riêng với đồng chí Chu Hàng.
Tùng Vân Chu gọi điện, không đầy ba phút sau các nhân viên đầu não của huyện Vĩ Huyền đã đánh xe tới. Người đi đầu là Chu Quang Vinh trong lòng vẫn lo lắng, chẳng qua tốt hơn vừa nãy nhiều. Phó bí thư tỉnh ủy xuống thị sát, Chu Quang Vinh thân là thường vụ thị ủy – bí thư huyện ủy Vĩ Huyền nếu không được gặp mặt, như vậy quá mất mặt.
– Phó bí thư Dương, thân là bí thư huyện ủy, tôi đã không hoàn thành nhiệm vụ, ngài phê bình tôi như thế nào cũng được.
Chu Quang Vinh xông tới trước một bước, hai tay bắt tay Dương Phàm, vừa mở miệng đã phê bình mình.
Dương Phàm mỉm cười nói:
– Đồng chí Quang Vinh, tôi về xem người cũ. Đồng chí phạm sai lầm, xử lý như thế nào là chuyện của thị ủy. Tôi không muốn bị người ta nói mình vượt mặt.
Bắt tay mọi người, trong lòng Dương Phàm không khỏi than thở. Hai bộ máy huyện Vĩ Huyền không có một khuôn mặt quen thuộc. Trải qua hai vị bí thư thị ủy Đổng Trung Hoa và Chu Hàng dọn dẹp, người năm đó ở huyện Vĩ Huyền có thể nói là bị bắt hết.
Đội xe trực tiếp chạy đến khách sạn Vân Lĩnh, nơi này đã sớm đổi chủ. Vào trong gian phòng xa hoa của khách sạn, Dương Phàm mời người huyện Vĩ Huyền rời đi, lưu Chu Hàng lại.
– Phó bí thư Dương, tôi đã gọi điện cho đồng chí Triệu Kha, chúng tôi nhất trí cho rằng vấn đề huyện Vĩ Huyền không chỉ đơn giản là chuyện các đồng chí lãnh đạo địa phương giám sát không tốt.
Chu Hàng kiên trì nói ra suy nghĩ trong lòng mình. Thầm nghĩ nói đến nước này, ngài cũng nên nói ra chút lời có giá trị chứ?
Dương Phàm mặt đầy thâm ý nhìn Chu Hàng, không hề vội vàng châm điếu thuốc hít sâu một hơi, trầm ngâm một chút rồi nói;
– Hôm nay tôi đến mấy nơi, gặp mấy người quen cũ, nghe được một ít, cũng nhìn thấy một ít. Như vậy đi, lái xe Lâm Chí Quốc của tôi đang đi lấy chút tư liệu, hy vọng có thể giúp thị ủy đưa ra quyết định.
Sống lưng Chu Hàng không khỏi lạnh toát, mồ hôi lạnh thấm đẫm lưng áo, trong lòng không khỏi thầm may mắn: “Cũng may thái độ của mình đủ thành khẩn, nếu không hôm nay chỉ cần hơi tỏ thái độ thiên vị lãnh đạo Vĩ Huyền, Dương Phàm có thể trực tiếp đâm vấn đề lên trên tỉnh. Vì tài liệu nhất định đã sớm bị Dương Phàm chuẩn bị.
– Vâng, tôi bây giờ lập tức liên lạc với các đồng chí Ủy ban kỷ luật thị ủy và cục Công an thành phố để bọn họ chuẩn bị sẵn sàng. Chẳng qua Phó bí thư Dương, Chu Quang Vinh là thường vụ thị ủy, cần phải ngài đứng ra nói.
Chu Hàng vô cùng cẩn thận đề nghị, Dương Phàm nghiêm khắc nhìn hắn một cái. Chu Hàng càng thêm lo lắng hơn. Lúc này Dương Phàm mới thản nhiên nói:
– Đồng chí trực tiếp báo cáo với bí thư tỉnh ủy Hác về tình hình huyện Vĩ Huyền. Một mình tôi không thể đại biểu tổ chức.
– Giảo hoạt.
Chu Hàng thầm mắng trong lòng. Chu Hàng vốn định Dương Phàm nói gì đó.
Chu Hàng có chút khẩn trương nhìn Dương Phàm một chút, phát hiện mình đối phương không chút thay đổi, không thể làm gì là ho khan một tiếng mà nói:
– Tôi sẽ báo cáo với bí thư Hác.
Nói thì nói như vậy nhưng trong lòng Chu Hàng có chút lo lắng, đây có ý như trộm gà không được.
Chu Hàng cần nói gì đã nói, Dương Phàm cũng không có ý lưu người, vì thế Chu Hàng không thể làm gì khác hơn là đứng lên chào. Vừa lúc Lâm Chí Quốc cầm một chiếc túi đi vào, Chu Hàng thầm nghĩ Vĩ Huyền lần này nhất định sẽ xảy ra chuyện. Lâm Chí Quốc thấy Chu Hàng không buồn gật đầu, trực tiếp không thèm để ý rồi đi tới trước mặt Dương Phàm.
Dương Phàm cầm lấy tài liệu nhìn thoáng qua, cảm thấy được tài liệu này khá nóng, biết ngay là vừa coppy ra, một bản chắc để trong xe. “Lâm Chí Quốc đúng là cẩn thận” Dương Phàm thầm nghĩ như vậy rồi đưa tài liệu cho Chu Hàng mà nói:
– Đồng chí Chu Hàng, tài liệu này là của đồng chí ở huyện Vĩ Huyền giao cho tôi, tôi giao lại cho đồng chí.
– Cảm ơn Phó bí thư Dương đã tin tưởng, thị ủy thành phố Uyển Lăng nhất định đối phó chính xác.
Dương Phàm vội vàng cam đoan, đương nhiên lời này không phải thái độ thật lòng. Chu Hàng không cần suy nghĩ cũng biết tài liệu trong tay mình không phải bản gốc. Dương Phàm có thể đưa tài liệu này ra, có thể thấy chuyện ở huyện Vĩ Huyền không thể cứu vãn. Dù nói như thế nào, thị ủy thành phố Uyển Lăng nhất định sẽ bị liên quan, chỉ là xem trình độ bị liên quan mà thôi. Đối với việc này trong lòng Chu Hàng thật ra không hề oán giận Dương Phàm. Mà Chu Hàng hận thấu xương tên Chu Quang Vinh kia. Chu Hàng đề bạt Chu Quang Vinh là hy vọng hắn làm mình được vẻ vang, không ngờ bây giờ lại xuất hiện kết quả này. May là lúc đầu không nhận chỗ tốt, nếu không thật sự nhảy xuống dòng Hoàng Hà cũng không gột rửa hết. Nghĩ đến đây, trong đầu Chu Hàng đột nhiên giật mình, lúc trước khi Chu Quang Vinh đến nhà tỏ vẻ trung thành hình như mang theo món đồ công nghệ. Kết quả Chu Hàng tiện tay nhét vào trong phòng làm việc, chưa hề động đến. Chu Hàng thầm nghĩ bên trong không phải có gì đó chứ?