Người của cục vệ sinh môi trường Vu Thành không ngờ chỉ ăn một bữa cơm qua loa, đến rượu cũng không uống mà tiếp tục đi làm việc. Tình huống này khiến Dương Phàm ít nhiều cũng hơi bất ngờ. Dư Dũng bố trí công việc xong, tìm tới Dương Phàm cười nói:
” Thị trưởng Cố tự mình gọi điện tới để hỏi tiến độ của công tác, yêu cầu nhất định phải tra ra kết quả càng sớm càng tốt.”
Dương Phàm nghĩ tới việc Vu Thành là địa bàn của Dư Dũng, liền cười nói:
” Thế này đi, tối nay Dư cục trưởng nếu tiện, anh em ta kiếm nơi nào đó ngồi nói chuyện, bàn về công tác cụ thể sau.”
Dư Dũng là cục trưởng, công tác cụ thể đương nhiên không cần anh ta bận tâm, hơn nữa việc lấy mẫu xét nghiệm đã xong, mấy việc còn lại để nhân viên đi làm là được rồi. Ý của Dương Phàm là mời Dư Dũng đi như một người bạn, Dư Dũng nhớ tới việc Cố Danh Hán vô cùng ân cần với cậu ta, đang ước gì có cơ hội như vậy đây.
Sau khi nở một nụ cười tỏ vẻ ngầm hiểu, Dư Dũng cũng đi giám sát nhân viên làm việc tiếp. Dương Phàm để Ngô Yến đi lo việc báo cáo, đột nhiên phát hiện mình chả có gì để làm.
Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL
– http://truyenfull.vn
Thấy thời gian còn sớm, Dương Phàm lại chẳng muốn về văn phòng làm gì, trực tiếp chui vào phòng của Ngô Yến. Ngô Yến đang cặm cụi viết, thấy Dương Phàm đi vào liền đặt bút xuống nói:
” Có việc gì cần dặn dò sao?”
Câu này mà để người khác nghe thấy, chắc là bị dọa cho giật nảy. Dương Phàm cười nói:
” Tại đây chị vẫn là cấp trên của tôi đó.”
Nói xong Dương Phàm lấy hóa đơn tiền xăng khi đi Vu Thành đưa cho Ngô Yến nói:
” Cái này phải làm làm sao, tôi không rõ cho lắm.”
Ngô Yến nói sơ qua, Dương Phàm lập tức chuẩn bị lại hóa đơn rồi cầm tới phòng của Liễu Chính Dương.
Ngô Yến quên dặn một câu, đáng lẽ là nên tới phòng kế toán để xét duyệt trước rồi mới đi tìm Liễu Chính Dương. Kết quả Dương Phàm làm đảo lộn thứ tự, Liễu Chính Dương vốn còn có ấn tượng tốt với Dương Phàm, nhưng Dương Phàm mới tới đây được hai ngày đã đi lại với Ngô Yến nhiều lần như vậy, Liễu Chính Dương rất tự nhiên sẽ nảy sinh ác cảm với Dương Phàm.
Cầm lấy tờ hóa đơn Dương Phàm mang tới, Liễu Chính Dương nhìn một cái rồi ném trả lại nói:
” Cậu có biết quy định không đấy hả?”
Dương Phàm có điểm không hiểu, tùy tiện nói:
” Quy định gì vậy?”
Liễu Chính Dương cười lạnh nói:
” Không biết thì đi hỏi cho nó rõ rồi hẵng quay lại đây.”
Dương Phàm nghĩ không phải chỉ là chút tiền xăng bọ thôi sao? Tôi không biết thì ông không nói được à? Người trẻ tuổi ai chả nóng tính, Dương Phàm nhất thời nóng mặt, cầm hóa đơn quay phắt người lại đi khỏi, lúc đi ra còn đóng cửa đánh rầm một cái.
Vừa đi ra liền gặp Viên Diệc Đạo đang mang nước về, thấy Dương Phàm mật mày hầm hầm, Viên Diệc Đạo nghĩ tới việc Tào Ny Ny dặn hắn phải chăm lo cho Dương Phàm, vội đi tới cười hỏi:
” Sao thế?”
Dương Phàm cầm hóa đơn nói:
” Tôi tới Vu Thành công tác, chỉ có cái hóa đơn tiền xăng thôi mà Liễu chủ nhiệm nói tôi không hiểu quy định.”
Viên Diệc Đạo nhìn một cái là hiểu ngay, vội giải thích nói:
” Hóa đơn công tác của văn phòng, trước tiên phải mang cho bên kế toán họ duyệt đã, sau đó mới mang tới cho Liễu chủ nhiệm ký, còn nữa, chủ nhiệm ký cũng chỉ trong khoảng 500 đổ lại thôi, vượt quá con số này thì phải do tận tay bí thư trưởng ký.”
Chức to quả thật có thể đè chết người nha, Dương Phàm lúc này không cảm thấy bực Liễu Chính Dương nữa, ngược lại còn thấy thương ông ta. Khó trách luôn có cái bộ dạng giống như tiền mãn kinh vậy, nhìn ai cũng ngứa mắt.
Viên Diệc Đạo lại cười nói:
” Cậu vừa mới từ đó ra hả? Kế toán trưởng Cao Bình là bạn học cao trung của Liễu Chính Dương, hai người quan hệ không tồi, lát nữa cậu tới phòng kế toán kiểu gì cũng bị mắng thêm trận nữa.”
Dương Phàm cười lạnh hai tiếng nói:
” Có giỏi thì xem họ có dám không thanh toán cho tôi hay không.”
Nói xong Dương Phàm cầm hóa đơn đi tới phòng kế toán, còn cố ý đi thẳng tới trước cửa văn phòng kế toán trưởng. Cao Bình là một người đàn ông nhỏ gầy, đeo một cặp kính cũ rích dày cộp, từ độ bóng mà nhìn thì chắc là kính thủy tinh. Dương Phàm vẫn khách sao đi tới chào:
” Xin chào anh Cao.”
Cao Minh làm ra vẻ tôi đang bận lắm, cắm mặt vào đống sổ sách trược mắt không thèm ngẩng đầu lên, tùy tiện hỏi:
” Có việc gì sao?”
Dương Phàm đặt hóa đơn lên bàn nói:
” Tôi tới để xin duyệt hóa đơn.”
Cao Minh hơi liếc mắt đi một cái, nhìn tờ hóa đơn trên bàn rồi nói:
” Để đó đi, ra ngoài chờ một lát, tôi làm xong sẽ xem.”
Dương Phàm càm thấy Cao Minh đang làm khó dễ mình, trong lòng càng giận, cầm hóa đơn nói:
” Nếu anh Cao bận thì mai tôi tới vậy.”
Cao Bình không nói gì, hừ một tiếng, tiếp tục vùi đầu vào đống sổ sách.
Dương Phàm trong lòng chửi dkm cái loại người gì thế này, không phải chỉ hơn ba trăm bạc thôi sao? Xem một tờ hóa đơn chưa tới hai phút. Mình còn quá khách sáo nữa chứ, đi vào còn chào hỏi đàng hoàng.
Tâm tình rất xấu, Dương Phàm bước nhanh như gió, kết quả ra khỏi cửa chuẩn bị xuống tầng, thì bịch một tiếng đụng vào một người nào đó.
“Mẹ mày, đi đám ma sao! Đồ con hoang đi không có mắt kia!”
“Đồ con hoang”
ba chữ này Dương Phàm ghét cay ghét đắng, lúc học cấp hai, trong lớp có thằng chửi Dương Phàm là con hoang, kết quả bị Dương Phàm đánh cho đái ra máu. Vì việc này còn bị phạt nữa chứ.
Vốn đã nóng trong người, thêm nữa hai người chỉ đụng vai nhau một tí, đối với đôi bên chả có gì là to tát. Dương Phàm còn chuẩn bị xin lỗi rồi, ai ngờ bị tên kia chửi, Dương Phàm không thèm nhìn xem đó là ai, cầm túi laptop đập lia đập lịa.
“Thằng chó này, câm cái mồm thối của mày vào cho ông!”
Dương Phàm đập liên tục, đập một phát lại chửi một tiếng.
Đúng lúc trên hành lang có 5 6 người đang đứng, trong chốc lát hành lang liền trở nên ồn ào, đây là tòa nhà thị ủy cơ mà. Đánh và chửi người ở nơi này cần phải có dũng khí vô cùng lớn, người ngang bướng như vậy không chiêm ngưỡng một tí thì quả là đáng tiếc.
Kết quả khi người đứng xem nhìn rõ mặt của người bị đánh, lập tức sắc mặt thay đổi, ai ai cũng dùng ánh mắt kinh phục vô cùng nhìn Dương Phàm. Một người đàn bà trung niên thấy Dương Phàm đang đánh đập người ta còn khuyên một câu:
” Tại sao cậu lại đánh người ở đây?”
Câu nói này rất có ý tứ, trong đám khán giả có người phì cười một tiếng. Đánh người còn phải chia trường hợp sao? Không thể đánh người ở tòa nhà thị ủy thì có thể đánh ở ngoài đường chắc?
Người bị đánh là bí thư trưởng thị ủy Cát Kính Tùng, vừa là người phụ trách ủy ban thành phố. Cát Kinh Tung luôn luôn giữ tác phong trầm ổn, bình thường đi đường không nhanh không chậm, rất có phong cách của lãnh đạo. Thế nhưng, hôm nay quả thật là xui xẻo, buổi sáng giúp Hạ Trì Siêu đi hỏi việc Hạ Thiên, quay lại lại tận mắt thấy Hạ Trì Siêu thất thố trong cuộc họp, vốn tâm tình đã xấu lắm rồi. Ai mà biết họa vô đơn chí, trưa nay ngồi trong văn phòng chưa kịp ấm chỗ đã nhận được tin của người ủy ban kỷ luật tỉnh mời chủ nhiệm khu đô thị mới là Giang Hạc đi uống trà nói chuyện rồi.
Cát Kính Tùng đang vội tới chỗ Hạ Trì Siêu để bàn bạc, kết quả đi vội quá, lại còn đang có tâm sự, đụng ngay phải Dương Phàm đang bực tức vô cùng. Nếu là bình thường, Cát Kính Tùng bị va phải, khẳng định là bình tĩnh nói với Dương Phàm:
” Đồng chí này, đi đường phải cẩn thận chứ.”
Thế nhưng việc Giang Hạc quả thật quá lớn, Cát Kính Tùng có chút dính dáng tới Giang Hạc, lo người ta nhổ cây sẽ nhổ cả gốc, Cát Kính Tùng đang nhớn nhác mới mở miệng chửi. Mà thật ra chửi Dương Phàm thì Dương Phàm cũng không tính toán đâu, nói một tiếng xin lỗi rồi nhịn và đi thôi, nhưng Cát Kính Tùng lại dùng ba chữ
“đồ con hoang”
, cho nên khiến Dương Phàm đang ở trạng thái cực kỳ bực tức mới lập tức nộ hỏa xung thiên.
Dương Phàm đánh rất máu lửa, nhưng Cát Kính Tung tay chân cũng nhanh nhẹn che đầu hét:
” Làm gì đấy? Bớ người ta hành hung!”
Vừa hét vừa chạy, né vài cái là thoát khỏi phạm vi công kích của Dương Phàm, Dương Phàm không phải thừa hơi mà truy cùng đuổi tận, có chút tiếc hai quyển sổ của trong túi của mình, quyết định không đuổi theo nữa mà dương dương tự đắc đi về văn phòng.
Chưa tới năm phút, Hồ Tiến Học chạy như bị đốt đít tới văn phòng gọi Dương Phàm tới chỗ Trầm Minh.
“Dương Phàm, sao cháu có thể ra tay đánh người như thế chứ? Bí thư trưởng Cát Kính Tùng bị đánh chảy máu mũi đó.”
Trầm Minh sắc mặt nghiêm trọng, trong khóe mắt lại có chút tiếu ý không thể che đậy.
Dương Phàm vốn đã bình tĩnh lại, nay lại nói tới việc này, lửa giận lại bốc lên, hừ một tiếng rồi thuật lại tất cả.
Trầm Minh nghe xong vô cùng nghiêm túc nói:
” Ông ấy chửi người là không đúng, nhưng cháu cũng không thể ra tay đánh người chứ.”
Sắc mặt Dương Phàm lập tức âm trầm nói:
” Ông ta chửi cháu là đồ con hoang! Nếu mà không phải ở tòa nhà thị ủy thì cháu đánh gẫy chân ông ta rồi đấy.”
Trong lòng Trầm Minh hơi xúc động, nghĩ cái lão Cát Kính Tùng này quả đáng đánh, dám mở miệng chửi con trai Trần Chính Hòa là đồ con hoang, nếu bị cụ Trần nghe thấy, đó mới gọi là kết cục bi thảm.
“Hồ đồ, sau này phải kiểm điểm lại mình một chút, viết một bản kiểm điểm cho chú, nhớ phải nhận thức được rõ những gì mình đã làm sai. Còn nữa, mai cháu không cần đi làm đâu, ở nhà mà viết kiểm điểm đi.”
Dương Phàm vừa ra khỏi chỗ Trầm Minh, trên hành lang đối diện, Chu Phàm đang vẫy tay gọi Dương Phàm. Mẹ nó, lại phải nghe một bài giáo huấn nữa.
Dương Phàm chán ngán đi vào văn phòng của Quý Vân Lâm, Quý Vân Lâm lại không hề tức giận, mà nhíu mày nói:
” Sao cháu có thể dùng sổ đánh người hả? Cháu đó, bình thường rất bình tĩnh cơ mà, tại sao lại kích động như thế?”
Dương Phàm lại mở miệng giải thích thêm một lần nữa, Quý Vân Lâm không chút biểu tình hỏi:
” Ý của Trầm thư ký thế nào?”
Dương Phàm thở dài nói:
” Nghỉ làm về nhà viết kiểm điểm, chưa thay đổi thái độ thì không được đi làm.”
Quý Vân Lâm nghĩ trong lòng cái lão cáo già Trầm Minh này, chiêu rút củi dưới đáy nồi này quả lợi hại nha. Cát Kính Tùng muốn tìm người cũng tìm không được, đợi việc của Giang Hạc bị điều tra ra rồi, Cát Kính Tùng kiểu gì cũng bị liên lụy, tới lúc đó cũng làm gì còn lòng dạ nào mà đi so đo với Dương Phàm nữa.
Chỉ là, chàng trai trẻ này luôn biểu hiện bình tĩnh, tại sao lại ra tay đánh cấp trên nhỉ?
Sau khi nghiêm khắc phê bình Dương Phàm mấy câu, Quý Vân Lâm cho Dương Phàm đi, Dương Phàm vừa đi khỏi, Quý Vân Lâm lại nói với Chu Phàm:
” Cháu đi xem thử hồ sơ của Dương Phàm xem.”
Lúc này điện thoại trên bàn Quý Vân Lâm reo lên, cầm lấy nghe thì bên kia truyền tới giọng nói của Trầm Minh:
” Giang Hạc bị bắt rồi, lập tức mở cuộc họp để bàn về việc chọn người phụ trách khu đô thị mới.”
Quý Vân Lâm vừa đặt điện thoại xuống ra khỏi văn phòng, thuận tiện nhìn xuống dưới nhà một cái, thấy Tào Dĩnh Nguyên đang sải bước tới đây.
“Sao ông ta lại quay về rồi nhỉ?”