Hách Liên Vũ vừa bước vào phủ đã cất tiếng hỏi: “Vương Phúc, cách cách hôm nay đã trở về chưa?”
“Khởi bẩm Vương gia, vẫn chưa. Ngài có muốn phái người đi đón cách cách về?” Vương Phúc vội hỏi.
Thật to gan, chẳng lẽ còn muốn kèn trống đến đón mới chịu về, ta không tin nàng không quay lại. “Không cần.” Hách Liên Vũ bực mình nói.
Nhìn vẻ mặt khó chịu của anh, Vương Phúc cũng không dám nói gì nữa, chỉ lặng lẽ đứng nhìn.
Hách Liên Vũ chắp tay sau lưng đi về phía hậu viện. Nơi này trước khi nàng đến ở thật hoang tàn, bây giờ không những cỏ dại vắng bóng, còn biến thành một tiểu hoa viên.
Nhìn hoa cỏ trước phòng Tần Minh Nguyệt, bây giờ tất cả đều đã ra lá xanh non mơn mởn, hẳn chẳng bao lâu sẽ nở ra những đóa hoa tươi đẹp. Lướt qua thảm hoa, ngôi đình xa xa đập vào mắt Hách Liên Vũ, trong đình cá lượn thành đàn, bơi qua bơi lại trên mặt nước như muốn khám phá xung quanh. Đáng tiếc, vẫn còn thiếu tiếng đàn và người gảy đàn kia.
Nghĩ lại chớp mắt đã một tháng kể từ khi Hách Liên Vũ phụng chỉ kết hôn, một tháng qua tuy xảy ra không ít chuyện nhưng anh cảm thấy rất vui vẻ. Anh rất thích đối nghịch tranh giành với Tần Minh nguyệt, lại càng thích ngắm đôi mắt nàng, khi như sao sa khi lại giảo hoạt. Tuy rằng mỗi lần bước chân đến đây đều là anh ôm một bụng tức giận trở về, nhưng lần nào cũng vậy, bước chân đưa lối đều dẫn anh đến cùng một chỗ.
Những ngày nàng không ở đây, Hách Liên Vũ cảm thấy sự tịch mịch trước nay chưa từng có, giống như trong lòng có điều gì mất mát, chẳng thể thốt thành lời.
Có thể nàng sẽ không quay về, nhưng cũng tại anh đối xử quá đáng khiến nàng chịu ấm ức, thân phận lại chẳng bằng bọn hạ nhân, ngay cả chuyện ăn cơm cũng phải tự mình xuống bếp. Nàng dù sao cũng là cách cách ở Tần phủ vốn quen sống trong nhung lụa, có ngốc cũng sẽ không quay về nơi này.
Nghĩ ngợi hồi lâu, Hách Liên Vũ cảm thấy nhuệ khí đều tiêu tan. “Không thể! Chỉ cần ta chưa hưu nàng, nàng vẫn là Vương phi. Chỉ cần ta không buông tay, nàng cũng đừng mơ đến chuyện rời khỏi nơi này.” Hách Liên Vũ lầm bầm nói.
“Thiên a, nét mặt Vương gia sao lại kì lạ như vậy, vừa mới lạnh lùng đây thôi đã cười đến ngây ngốc.” Hách Võ đứng quan sát từ xa, vốn là có việc định bẩm bảo, xong nhìn bộ dáng kia của Hách Liên Vũ, anh không dám lại gần.
“Ngươi còn muốn trốn ở đây đến khi nào?” Hách Võ khó xử, nhìn vào mắt Hách Liên Vũ. Chẳng lẽ Vương gia anh đáng sợ như vậy sao? Liệu có phải trong mắt Tần Minh Nguyệt anh cũng là kẻ đáng sợ như thế?
“Vương gia, trong cung truyền đến, nói hoàng thượng có việc mời người tiến cung một chuyến.” Hách Võ không dám nhìn thẳng mặt Hách Liên Vũ.
“Ta biết. Hách Võ, ta hỏi ngươi, có phải ta rất đáng sợ không?”
“Chuyện. . . chuyện này. . . .” Hách Võ lắp bắp không biết nên trả lời thế nào, lại càng không thể nói thật.
“Được rồi, không cần nói nữa, nhìn vẻ mặt của ngươi ta cũng hiểu rồi.” Anh đáng sợ đến vậy sao? Hách Liên Vũ sờ sờ mặt mình, khuôn mặt này được ngợi ca là tuấn mỹ nha, sao lại khiến ai nấy trong vương phủ thấy mình đều như chuột thấy mèo, chẳng lẽ mình đã quá nghiên túc sao? Xem ra sau này phải cười nhiều hơn.
“Vương gia, thuộc hạ không có ý này, chỉ là sau khi kết hôn với cách cách, Vương gia trở nên rất lạ.” Vừa nói xong, Hách Võ mới sực nhớ ra anh vừa nói đến chuyện cấm kỵ, cái mạng nhỏ này xem ra khó giữ, trán Hách Võ toát mồ hôi lạnh.
Vừa nghe những lời kia, Hách Liên Vũ lại nghĩ ngợi, quả thật vậy, bản thân anh bỗng nhiên rất dễ nổi giận, đặc biệt là những chuyện có liên quan đến Tần Minh Nguyệt lại càng khiến anh dễ bị kích động. “Ha ha, khó trách người trong phủ thấy ta như chuột thấy mèo, ta còn tưởng mị lực của bản thân đã giảm sút chứ.”