“Vương tử, vị đang đứng phía trước kia chính là Minh quốc tướng quân Tần Phi, con trai của Tần vương. Nghe nói anh ta chẳng những anh dũng thiện chiến mà còn rất tinh thông binh pháp.” Một gã tướng quân chỉ vào Tần Phi đang đứng đối diện, nói với người nam đang ngồi trên chiến xa.
Nam tử kia dáng người cao lớn, nước da màu đồng, ngũ quan rõ nét, trong ánh mắt u ám toát lên vẻ hoang dã bất kham, rất tà mị. Ngũ quan tuấn mĩ tựa như được tạc khắc, toàn thân tản mát khí chất vương giả, tà ác mà tuấn mỹ, trên mặt anh ta lúc này còn ẩn hiện nụ cười phóng đãng mị hoặc. “À à, tuổi trẻ tài cao sao? Ta thật muốn chiêm ngưỡng hắn ta anh dũng thiện chiến đến cỡ nào.”
“Vâng, lần này gặp phải Vương tử nhà chúng ta, nhất định là do hắn ta xui xẻo rồi.” Vị nam tướng quân kia phụ họa nói.
o0o
“Tướng quân, nghe nói lần này đích thân Vương tử Tư Mã Phong dẫn quân xuất chinh. Có lời đồn vị Vương tử này chẳng những mỹ mạo phi phàm, lại còn là người rất tàn nhẫn.” Đối diện với khí thế của quân Thanh, Mông Điền không khỏi nghĩ ngợi, xem ra lần này thực sự không xong rồi, nếu người đấu người may ra còn có cửa thắng, nhưng đây lại là dã thú hung mãnh đã được huấn luyện, là người đấu dã thú đó.
Quân hai bên vẫn như trước cố thủ chờ đợi, giống như nếu chỉ rời đi trong nháy mắt, hàng ngàn vạn mũi tên của quân địch sẽ bắn tới.
Đối mặt với dã thú không nhân tính, xem ra binh pháp tất thảy đều vô dụng, nhưng cũng không thể để binh sĩ đầu hàng chịu chết. “Có biết voi sợ cái gì không?” Tần Phi quay đầu hỏi tướng quân Mông Điền bên cạnh.
“Đàn voi này đều đã trải qua huấn luyện e rằng mọi nỗi sợ đã sớm vượt qua.” Nhìn con voi cao hơn người thường mấy cái đầu, con nào con nấy đều như hung hăng nhìn về phía này, cái đùi to kia e rằng một cước cũng có thể nghiền nát người ta.
Hao tổn như vậy cũng không tốt, chỉ sợ quân địch dùng tâm lý đánh quân ta, đợi khi khí thế quân ta sút giảm sẽ bị đánh bại, rồi chúng giáng thêm một đòn phủ đầu. “Chúng tướng sĩ nghe lệnh, dù chết cũng phải bảo vệ nước nhà, quyết không để quân địch bước vào lãnh thổ ta một bước.”
“Thề sống chết bảo vệ Minh quốc.” Các tướng sĩ cùng hô lên khẩu hiệu.
“Xông lên!”
Quân hai bên đồng loạt lao nhanh về phía đối phương, chiến trường bỗng chốc trở thành một đám hỗn độn.
Sao lại thế này, nàng vẫn là đến chậm một bước, chiến tranh đã nổ ra mất rồi. Tần Minh Nguyệt đứng cách đó không xa nhìn chiến trường hỗn loạn, bụi đất cuồn cuộn, mùi máu tanh đến gay mũi.
Nhìn quân đội do ca ca dẫn dắt ngã xuống ngày càng nhiều, trong lòng Tần Minh Nguyệt lo lắng nói, đại ca, huynh ngàn vạn lần không được có chuyện không may. Nàng vội lấy cây đàn quải trên lưng xuống, đặt lên đùi, nhắm mắt lại, hít một hơi, hai tay nàng chậm rãi đặt lên đàn, khoan thai gảy một khúc.
Đây là gì? Sao lại có người gảy đàn lúc này, hơn nữa tiếng đàn rất hỗn loạn khiến người nghe không hiểu được ý nghĩa của nó.
“Tướng quân nhìn xem, sao đàn voi bên kia đều như người say rượu.” Mông Điên kinh ngạc hét lên.
Sao lại thế này, toán voi cư nhiên lại bị tiếng đàn hấp dẫn, Tư Mã Phong hướng về người đang đánh đàn cách đó không xa, vừa nhìn qua xiêm y trắng muốt ấy đã biết là một cô gái, tựa như tiên tử hạ phàm, đáng tiếc trên mặt lại mang mạng che, không thể nhìn thấy rõ. “Xem ra quân địch có cao nhân, hôm nay rút lui đã.”
Thấy quân địch thoái lui, Tần Minh Nguyệt mới ngưng gảy, không ngờ lần này cầm khúc của nàng lại phát huy tác dụng.
“Đa tạ cô nương.” Tần Phi nhìn vị cô nương áo trắng che mặt, hôm nay tất cả đều nhờ nàng ta, bằng công toàn quân đã bị diệt vong.
“Tần tướng quân, ta có chuyện muốn nói riêng với ngài.” Tần Minh Nguyệt cố tình nhỏ giọng nói.