Thấy Hách Liên Vũ tức giận, không cần nói cũng biết trong lòng Thôi Nhân Nhân có bao nhiêu ngọt ngào, không ngờ biểu ca lại quan tâm cô đến vậy, cũng xác định người đàn bà kia không thể trơ mặt ở trong vương phủ này nữa. “Biểu ca, huynh đừng tức giận, Nhân Nhân không sao. Vài ngày nữa sẽ khỏi thôi.”
Lướt nhìn Thôi Nhân Nhân, Hách Liên Vũ lại nói: “Đi mời đại phu đến xem cho Nhân Nhân tiểu thư.”
o0o
“Cách cách, tất cả đều tại em, nếu không vì em, Vương gia cũng sẽ không đánh người.” Vất vả lắm Vương gia và cách cách mới có chút tiến triển, nào ngờ vì mình mà mối quan hệ giữa hai người họ càng lúc càng xấu.
“Không sao, cũng không thể trách em. Dù một phần là vì muốn thay em trút giận, nhưng cái chính là chúng ta phải tìm được lý do để rời khỏi đây.” Tần Minh Nguyệt vừa tắm thảo dược vừa nói.
“Cách cách muốn đi khỏi vương phủ?”
“Hôm nay trên đường về, ta nghe tin biên giới Tây Bắc bị giặc xâm lăng, hơn nữa nơi ấy giờ đây ôn dịch hoành hành, rất nhiều người đã bị nhiễm bệnh. Ta rất lo lắng cho ca ca, nên muốn đến đó xem sao.”
“Em sẽ đi cùng với người.” Ra là cách cách lo lắng cho sự an nguy của tướng quân.
“Không được, nơi đó rất nguy hiểm, ta không thể mang em theo nhưng cũng không thể để em ở đây. Em mau thu dọn hành lý, chúng ta cùng đi khỏi đây, sau đó em quay về Tần vương phủ.”
“Vâng.” Tiểu Thúy biết, dù cho cách cách có đồng ý, cô đi theo cũng chỉ gây thêm phiền toái cho người. Cô không thông thạo y dược, lại không biết võ công, càng không thể ra chiến trường, không giống như cách cách, vừa xinh đẹp lại có tài văn thao võ lược của nam nhân.
Lấy đi một ít vật dụng, Tần Minh Nguyệt cầm theo đàn của mình, sau đó hai người rời khỏi Vĩnh Lạc vương phủ.
o0o
“Vương gia, cách cách đã xuất phủ, nói là về nhà mẹ đẻ một thời gian.” Vương quản gia cẩn thận bẩm báo.
“Cũng tốt, để nàng về bên ấy một thời gian đi.”
“Thế nhưng. . .” Vương quản gia ấp úng không dám nói.
“Còn chuyện gì mau nói.” Những chuyện vừa xảy ra đã đủ phiền toái rồi.
“Cách cách dặn tại hạ tìm người chăm sóc hoa cỏ trong hậu viện.”
“Vậy cứ theo lời nàng nói mà làm.” Xem ra nàng không phải là người vô tình, bằng không khi rời đi sẽ không còn bận tâm đến hoa cỏ nơi đây. Vậy vì cớ gì khi nãy nàng lại mạnh tay với Nhân Nhân như thế? “Vương quản gia, lúc ta ra ngoài săn thú đã xảy ra chuyện gì?”
Vương quản gia nghĩ ngợi hồi lâu rồi nói: “Hôm ấy Nhân Nhân tiểu thư sai tại hạ tìm người dẫn tiểu thư đến hậu viện, nói là muốn chào hỏi Minh Nguyệt cách cách.”
Chẳng phải anh đã nói rồi sao, nàng không giống loại người cố tình gây chuyện. Nhất định đã có chuyện xảy ra.
“Tại hạ nghe hạ nhân trong phòng bếp bảo nhau, đêm hôm ấy tỳ nữ thân cận của cách cách đến lấy nước, mặt của cô ta sưng vù, không rõ việc này liệu có liên quan đến Nhân Nhân tiểu thư hay không.”
Nhất định là có, bằng không nàng cũng sẽ không kích động như vậy. Nhân Nhân điêu ngoa đanh đá ra sao Hách Liên Vũ anh lẽ nào không biết, xem ra anh đã hiểu lầm nàng. Nhưng dù là Nhân Nhân không phải, nàng cũng không thể cư xử như thế trước mặt hạ nhân, hơn nữa anh lại đang ở đấy, nếu truyền ra ngoài thì người ta sẽ coi anh ra sao đây. Vừa nghĩ tới điều này, những áy náy trong lòng Hách Liên Vũ bỗng dưng tan biến. “Ông gọi Nhân Nhân đến đây, nói là ta có chuyện tìm nàng.” Chuyện này xem ra phải hỏi cho rõ ràng.
o0o
“Tiểu thư, nghe nói cái cô cách cách xấu xí kia đã bị đuổi ra khỏi phủ, vị trí Vương phi này nhất định không còn ai khác ngoài tiểu thư.” Tiểu Hồng vui vẻ nói.
“Đương nhiên rồi, cô ta có thể sánh ngang với bổn tiểu thư sao, không bị xử tử đã là nhân nhượng cho ả.” Thôi Nhân Nhân soi kĩ gương mặt mình trong tấm gương đồng, những vết sưng đỏ đã hoàn toàn biến mất, không lưu lại dấu tích, bằng không bổn tiểu thư nhất định bắt cô ta chết không toàn thây.