Thôi Nhân Nhân thấy Hách Liên Vũ lo lắng sợ cô chịu ủy khuất thì vui vẻ nói: “Nếu huynh không thích vị cách cách xấu xí kia, muội tin rằng nàng ta cũng không ở đây được bao lâu. Hoàng cô cũng nói nữ nhân như vậy không có tư cách làm vương phi của biểu ca.”
Cái gì thế này, hóa ra mẫu hậu đã sớm lên kế hoạch buộc anh kết hôn, xong lại vạch sẵn đường lui. Tần Minh Nguyệt và anh, cả hai đều vô tội. “Nàng ta dù sao cũng là cách cách của Tần Vương gia, chúng đã cũng không thể quá đáng.”
“Sợ gì chứ, biểu ca chỉ cần tùy tiện tìm một lý do hưu nàng ta là được rồi.”
Anh nhìn Thôi Nhân Nhân, tuy rằng cô em gái này sở hữu dung mạo mỹ lệ mà Tần Minh Nguyệt không có, nhưng bản thân biểu muội anh lại không có được sự ý nhị toát ra từ bên trong kia. Dù Tần Minh Nguyệt cũng xuất thân từ nhà quan lại, cũng là cách cách của Tần Vương gia, nhưng lại không ngang ngược tùy hứng như Thôi Nhân Nhân. Nếu cho anh chọn lựa, anh tình nguyện chọn người mà ai ai cũng gọi là cách cách xấu xí – Tần Minh Nguyệt. “Không nói chuyện này nữa. Muội cần gì thì cứ nói với quản gia, huynh còn phải đi xem tấu chương, không thể làm giúp muội.”
“Biểu ca, biểu ca.” Đáng tiếc Hách Liên Vũ đã đi xa.
“Vương quản gia, ta hỏi ông, vị Minh Nguyệt cách cách kia thực sự rất xấu xí sao?”
“Chuyện này, tiểu nhân cũng không rõ.” Tuy rằng chỉ gặp qua Tần Minh Nguyệt một lần, nhưng trong ấn tượng của Vương quản gia, nàng ta cũng không phải cô gái khiến người ta chán ghét, ngược lại còn khiến người ta cảm thấy rất mơ hồ, thần bí.
“Chẳng lẽ mọi người trong phủ chưa từng thấy nàng ta sao?”
“Không phải, là do cách cách sống ở hậu viện, Vương gia lại phân phó hạ nhân không được đến gần nơi đó. Ngay cả tiểu nhân thực ra cũng chỉ nhìn thấy cách cách một lần, cách cách dùng khăn che mặt.”
À, ra thế. Xem ra biểu ca cũng không thích cô cách cách xấu xí kia chút nào. Nếu dùng khăn che hẳn là rất xấu, nếu không sao phải che chứ. “Vương gia có đến nơi đó qua đêm không?”
“Chuyện này…” Đây là chuyện riêng tư của chủ tử, Vương quản gia không biết nên trả lời ra sao, nhưng nếu không nói, vị tiểu thư này nhất định sẽ không bỏ qua cho ông.
“Ông làm sao vậy, nói mau đi.” Thôi Nhân Nhân cao giọng.
“Sau ngày kết hôn, cách cách đã ở hậu viện còn Vương gia vẫn ở phòng của ngài qua đêm.” Vương quản gia không dám không nói thật, vị tiểu thư điêu ngoa này không thể làm phật lòng, lại càng không thể đắc tội. Nói không chừng, sau này cô ta sẽ trở thành nữ chủ nhân nơi đây.
Ta đã nói mà, con gái mà xấu như thế không thể nào biểu ca lại có hứng thú với cô ta. Đã như vậy, đêm nay Nhân Nhân ta sẽ đến bên bầu bạn với biểu ca. “Hết chuyện của ông rồi, lui xuống đi.”
“Vâng, tiểu nhân cáo lui.” Vương quản gia thở dài nhẹ nhõm, vừa đi vừa dùng ống tay áo lau mồ hôi trên trán.
Trong thư phòng, Hách Liên Vũ xem tấu chương trong tay, nhưng lại có vẻ không bình tĩnh, trong đầu anh toàn là hình ảnh của Tần Minh Nguyệt, từ cặp mắt đến đôi bàn tay gảy đàn hôm ấy.
“Nếu sau này lại được nghe giai điệu tuyệt vời ấy thì thật tốt biết bao.” Sao lại thế này, sao anh lại có thể nói ra những lời như thế, chẳng lẽ anh thật đã trở thành tù nhân của tiếng đàn của Tần Minh Nguyệt sao?
Hách Võ đứng ngoài cửa nghe thấy giọng nói trong phòng, kỳ quái thật, trong phòng rõ ràng chỉ có Vương gia, ngài rốt cuộc là đang nói chuyện cùng ai. Nhưng không có lệch, anh cũng không thể tự tiện đi vào, chỉ có thể áp tai, cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bên trong.
“Hách Võ.”
“Có tiểu nhân.”
“Cho gọi Vương quản gia.”
“Vâng.”
Ta không tin chỉ có Tần Minh Nguyệt nàng mới gảy được ca khúc như vậy.