Tam hoàng tử Hoàng Phủ Côn chạy tới quả nhiên bắt gặp hai người trong rừng đương làm những chuyện giống như lời Huệ vương nói.
Nhị hoàng huynh nói vì thấy một màn không tiện quấy rầy, liền ly khai.
Hoàng Phủ Côn đứng ở bìa rừng, nghe người đeo mặt nạ – Tứ hoàng tử nói mát, dường như rất bất mãn vì chuyện một nữ nhân nào đó cự tuyệt hắn. Hắn còn cảm thấy phẫn nộ vì biểu hiện tỷ thí hôm nay không tốt, toàn bộ lửa giận đều phát tiết lên người thị nô.
Gã nhận ra thị nô kia chính là kẻ vẫn theo hầu Hoàng Phủ Kiệt, là thái giám Trương Bình đầu óc ngơ ngẩn từ lúc ra khỏi Nội thị hình phòng thị.
Lại nói tiếp, thái giám kia mệnh thực xui xẻo, bị phân đi hầu hạ Tứ hoàng tử thất sủng thì thôi đi, còn vì sửu tứ mà đắc tội đương kim thái tử, thiếu chút nữa không bảo toàn nổi cái mạng nhỏ. Hiện tại càng hảo, cứ như vậy trở thành công cụ tiết dục của sửu lão tứ. Đáng thương thay, bị trói còn bị đùa giỡn, tám phần mười là không tình nguyện.
Trương Bình đâu chỉ tám phần mười không tình nguyện, y căn bản một điểm cũng không tình nguyện!
Hoàng Phủ Kiệt dùng đai lưng trói ngược hai tay y lại phía sau, áo cũng không cởi, mở phanh ra, quần bị kéo đến đầu gối rồi giật phăng, còn kéo hai chân y vòng qua hông mình.
Lúc Hoàng Phủ Kiệt mạnh mẽ mở hai chân thì y xấu hổ và giận dữ không chịu nổi, nhất là Vương gia dùng ánh mắt chăm chú theo dõi chỗ đó của y không tha.
Sau Vương gia dùng tay đẩy vào, nhìn tưởng thô bạo, kì thực nhẹ nhàng ấn ngón tay cái vào bộ vị.
Trương Bình không ngăn được bản thân phát ra một tiếng rên nhạy cảm.
Nhãn thần Hoàng Phủ Kiệt sau mặt nạ bắn ra thần sắc điên cuồng. Hắn khai mở hạ thân Trương Bình, nâng mông y lên, quan sát hậu huyệt.
Ngón tay Hoàng Phủ Kiệt trượt qua lại nơi hạ thân Trương Bình, như xác định điểm xúc cảm.
Trương Bình bị bao phủ bởi cảm giác hoang mang, nhục nhã, cắn chặt răng kiềm chế.
Thiếu niên mười lăm tuổi thở dốc, vươn đầu lưỡi liếm liếm môi, giật khố đầu, phủ thân thể mình lên người thị nô.
Mà An vương chỉ thấy màn hiện tại: thiếu niên mười lăm, tuổi trẻ vội vàng một bên hùng hùng hổ hổ, còn một bên ra sức nhún nhường hạ thân. Thị nô dưới thân hắn tình trạng giống tử ngư(cá chết), tùy ý hắn chà đạp.
Tam hoàng tử nhìn một hồi, nghĩ đã có được đáp án cần xem, thỏa mãn rời đi. Chết tiệt, xuân cung của hai nam nhân khơi lên cảm giác của hắn. Hắn phải nhanh trở về tìm một tỳ nữ tiết hỏa dục.
Hoàng Phủ Kiệt nằm úp sấp lên người Trương Bình, thống khổ thở dốc nói:
“Giúp ta, giúp ta…”
Trương Bình không buồn để ý đến hắn.
Hoàng Phủ Kiệt nhanh chóng cởi đai lưng đang trói chặt tay y, kéo tay y ấn lên nam căn.
“Giúp ta, ta thật sự khó chịu!”
Trương Bình nổi giận, muốn mắng lớn nhưng nhìn khuôn mặt hắn đỏ bừng, chỗ đó cứng như thép, thảm trạng như vậy thực không đành lòng.
Hắn rốt cuộc nghĩ gì? Trương Bình thực sự không rõ.
Nếu như hắn thực sự muốn dùng thân thể y tiết dục, ban nãy hắn hoàn toàn có thể làm.
Nhưng hắn không có, hắn một mực chỉ dùng phần đỉnh ma sát hạ thể y, nhìn xa giống như bọn họ đang giao cấu.
Thế nhưng nhãn thần hắn lúc đó…
“Bình, Trương Bình… Ta nói rồi ta sẽ không tổn thương ngươi, ngươi không tin ta sao? Ngươi không tin ta sao?” Hoàng Phủ Kiệt hình như thực sự rất thống khổ, “Ta thật sự khó chịu, như muốn nổ tung rồi!”
Trương Bình trong lòng vạn phần vướng mắc, còn chưa hết gút mắt tay đã có ý thức.
“Lần sau ta không bao giờ giúp ngươi làm những chuyện như vậy!”
“Trương Bình, thật thoải mái… Trương bình… A…” Hoàng Phủ Kiệt nằm trên người y, hai mắt mơ màng, miệng kêu tên y, một tay giữ lấy tay y, một tay vuốt ve bên trong vạt áo chưa khép lại.
Trương Bình tốc độ tay nhanh hơn, người kia càng lúc càng quá phận, trước đây y đồng ý chạm vào hắn, hắn vui vẻ muốn chết, hôm nay… Ai!
“Trương Bình… Trương Bình…” Hoàng Phủ Kiệt tưởng tượng bản thân ban nãy tiến nhập, tưởng tượng chính hắn dùng tay và lời lẽ khiêu khích đến thương cảm, tưởng tượng Trương Bình bị hắn giày vò chịu không được phải rên rỉ….
Hắn nghĩ đến rất nhiều điều, trong đầu ngày càng rõ hình ảnh 5 năm trước Trương Bình bị dẫn vào cung ti hình phòng thụ phạt.
Thân thể trẻ tuổi xích lõa bị dây thừng treo lên, bởi vì vô pháp chịu đựng đau đớn mà buột ra tiếng rên rỉ, gậy trúc quật lên cái mông rắn chắc đến chảy máu…
Hoàng Phủ Kiệt gầm một tiếng, bắn ra. Hắn không bình thường, điều này, hắn đã biết từ lâu.
Hắn từ lâu đã là một kẻ hư hỏng, một ác ma dơ bẩn tăm tối. Hôm nay hắn muốn kéo con người thiện lương, chất phác Trương Bình xuống địa ngục cùng hắn.
Hắn vừa lưỡng lự, vừa không muốn làm vấy bẩn Trương Bình bằng loại hưng phấn khó có thể nói rõ trong một lời.
Trương bình là của hắn. Từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài, mỗi cọng tóc, mỗi giọt mồ hôi đều là của hắn. Ý của mama không sai, như vậy Trương Bình sẽ trở thành của hắn.
Tưởng tượng thấy Trương Bình không nguyện, nửa e ngại, nửa dâm đãng nghe lời, hắn….
“Uy! Ngươi xong chưa?”
Hoàng Phủ Kiệt mở mắt ra, ngẩng đầu thấy hàm Trương Bình bạnh ra, nghiến chặt.
“Ta còn muốn.”
Trương Bình đánh lên đầu hắn một quyền. Ngươi đừng có được đàng chân lên đàng đầu.
————
Khi Hoàng Phủ Kiệt trở về, mọi người đều chỉ chỏ hắn cười hàm ý. Có kẻ còn cười tương đối hèn mọn ti tiện.
A, hảo sự bất xuất môn, phôi sự truyền thiên lý (chuyện tốt không truyền ra khỏi cửa, chuyện xấu đồn vạn dặm), mới có một canh giờ, mà trên bãi săn còn kẻ nào không biết chuyện hắn cợt nhả với thị nô? Chỉ sợ phụ hoàng cao cao tại thượng không lâu sau cũng sẽ biết a.
Ngay cả đương kim thái tử lúc ở vãn tiệc đặc biệt chỉ định hắn đến ngồi ghế bên cạnh, nhìn thị nô quỳ gối sau hắn, giọng điệu mang chút chọc ghẹo : “Lão tứ, sao không đổi thị nô? Cứ để một kẻ ngốc nghếch, đần độn hầu hạ ngươi mãi. Chỉ có mình y hầu hạ ngươi không thấy buồn sao? Như vậy đi, ta cho ngươi chọn hai kẻ thông minh lanh lợi, ca ca tặng chúng cho ngươi, thế nào?”
“Hoàng huynh nếu thật muốn tặng ta lễ vật, xin tặng ta một nữ nhân xinh đẹp. Còn loại này… hừ !” Tứ hoàng tử lúc này mới lộ ra khẩu khí bất mãn vì chơi đùa với tiện nô.
“Bản điện nhớ là có hai nàng cung nữ hầu hạ bên cạnh ngươi a?” Hoàng Phủ Hồn đột nhiên nói.
Nghe thái tử nhắc tới cung nữ bên cạnh mình, sắc mặt Hoàng Phủ Kiệt liền suy sụp. “Ai, đừng nói nữa. Đã để hoàng huynh bắt gặp, hai tiểu đề tử ấy là do mẫu thân ta an bài đến đôn đốc ta. Đừng nói là chạm vào, chỉ e rằng có hơi bất kính thôi các nàng sẽ đến chỗ mẫu thân ta cáo trạng liền.”
Thấy Hoàng Phủ Kiệt thẳng thắn nói hết sự thật, Hoàng Phủ Hồn cảm thấy phi thường thỏa mãn ha hả cười : “Đã như vậy, ca ca ta se giúp ngươi không phải phiền não, giúp ngươi chọn ra hai kẻ nhu thuận ngoan ngoãn phân đến.” Hoàng Phủ Hồn tân hôn không lâu, mọi thứ đều phát triển có lợi cho hắn, tâm tình quả thực khá tốt.
“Đại hoàng huynh…” Hoàng Phủ Kiệt nghiêng đầu gần Hoàng Phủ Hồn, như muốn nói với hắn điều tư mật.
Hoàng Phủ Hồn cũng phối hợp ghé sát đầu lại.
“Ngu đệ không muốn những tên nhu thuận biết lấy lòng, ta cũng không muốn lại dọa ngất mấy người nữa. Hoàng huynh, ngài xem, ngài có thể chơi đùa với hai người ấy hay không….haha.”
“Tứ đệ, ngươi nói cái gì vậy! Hồ đồ!” Hoàng Phủ Hồn nhẹ giọng quát lớn, thấy Hoàng Phủ Kiệt cúi đầu, ánh mắt ảm đạm mới thấp giọng nói : “Người vi huynh tặng cho ngươi đương nhiên đều đã kinh qua giáo huấn biết thuận theo lòng chủ nhân, còn về chuyện sau cánh cửa phòng, họ như thế nào, bản điện sao biết được.”
“A! Ha ha! Đa tạ hoàng huynh!” Hoàng Phủ Kiệt phi thường vui vẻ, liền kính Hoàng Phủ Hồn tam bôi tửu thủy.
“Hoàng huynh, chừng nào ngài đưa người tới?” Ánh mắt Tứ hoàng tử lộ vẻ tham lam hảo dục.
“Đừng nóng vội, hai ngày nữa sẽ có người cho ngươi dẫn đi.” Thái tử khó có được một hoàng tử cùng chung sở thích, lúc này nhìn Hoàng Phủ Kiệt so với ngày xưa càng thuận mắt không ít.
————
Buổi tối, mọi người nghỉ ngơi trong trướng.
Trương Bình bưng nước rửa chân tới, Hoàng Phủ Kiệt rất tự giác cởi hài của mình ra.
Trương Bình buông chậu nước rửa chân trước ghế rồi ngồi xuống, cởi hài thả chân mình vào chậu nước ấm.
Hoàng Phủ Kiệt nhìn hai chân mình, nhìn sang bồn nước rửa chân, lại ngơ ngác nhìn cự ly ước chừng khá xa với người kia.
Trương Bình ngâm chân nước ấm, trong đầu nháo nhào kịch liệt.
Hoàng Phủ Kiệt nhìn người kia. Mặt y như hung thần ác sát, thoáng cái lại tràn đầy nghi hoặc khó hiểu, một lát sau khuôn mặt bỗng đỏ bừng, rồi từ đỏ chuyển sang trắng bệch. Thiếu niên khẽ thở dài, hiểu được ngày hôm nay hắn đã khuấy động người kia ra trò. Ngay cả khi hắn nhón chân đi tới trước mặt, y cũng không phản ứng.
Hoàng Phủ Kiệt quỳ một gối xuống, cầm lấy bố khăn vắt một bên nhúng vào trong chậu.
Trương Bình đến tận khi bàn chân nằm trong lòng bàn tay hắn, lúc này mới cảm giác được điều bất thường.
“Ngươi đang làm gì vậy?”
“Rửa chân cho ngươi.” Ninh vương trẻ tuổi cười nhạt nói.
“Ngươi rửa cho ta… Ai nha! Nước này là ta bưng tới cho ngươi dùng, sao lại là ta?” Trương Bình kinh hãi, lúng túng vội đặt chân ra ngoài.
Trong bụng y tuy rằng không nghĩ thiếu niên này là chủ nhân của mình, nhưng cũng không biểu lộ ra ngoài. Để tạo cho Hoàng Phủ Kiệt uy nghiêm của hoàng tử, y chưa từng tùy tiện vượt quá thân phận.
Hoàng Phủ Kiệt nắm lấy chân y, dùng bố khăn lau khô mới buông ra.
“Cái này… Hắc hắc, để ta đi thay nước lần nữa.” Vội vội vàng vàng buộc lại hài, hỏa khí vốn đương cuộn trong bao tử Trương Bình lúc này trái lại trở nên ngượng ngùng.
Hoàng Phủ Kiệt lắc đầu, bưng chậu nước đến bên giường, nhúng chân hắn vào trong nước rửa.
“Như thế cũng được?” Trương Bình càng ái ngại.
Hoàng Phủ Kiệt ngẩng đầu cười, “Có cái gì bất hảo, không phân biệt ai đã dùng qua. Lại giúp ta xoa bóp chân đi.”
“Hảo.” Trương Bình vội kéo ghế đẩu ngồi xuống trước mặt hắn.
“Ách, ngươi thực sự để thái tử an bài người hầu bên cạnh ngươi?” Người này còn đương lúng túng, tìm đại một chuyện để nói.
Hoàng Phủ Kiệt mỉm cười trong lòng nhưng mặt không lộ thanh sắc.
“Đừng lo lắng nhiều như vậy. Trước sau gì bọn họ cũng đưa gian tế đến cạnh ta, giờ ta chủ động cho bọn hắn cái cớ. Một là giảm đi tâm cảnh giác, hai là có thể đề phòng tốt hơn.”
“Thế nhưng…”
“Phong vương không giống với trong cung, trong vương phủ thê thiếp, nô tỳ đều tránh xa ta, không cần lo các nàng sẽ biết được những gì.” Hoàng Phủ Kiệt khẩu khí vui vẻ.
Trương Bình ngồi ở ghế nhỏ, vươn tay lau khô bàn chân cho Vương gia.
“Ngươi tương lai nhất định còn có thể cao hơn nữa.”
“Sao ngươi biết?”
“Nhìn ngươi tuổi chưa lớn nhưng bàn chân lại to như vậy thì biết. Ngươi thử so chân ngươi với chân ta xem.” Trương Bình đứng dậy đi đổ nước rửa chân.
Hoàng Phủ Kiệt cười tươi, duỗi chân trần vòng qua thắt lưng Trương Bình không cho y đi.
Trương Bình không đẩy hắn ra, y vẫn còn áy náy chuyện vừa rồi.
“Nhưng ta hiện tại lo bọn hắn sớm đã thò tay vào vương phủ, e rằng họ đã an bài đâu vào đấy cũng không chừng.”
“Có gì phải lo lắng. Thụy hoa cung không giống vậy sao? Ngươi nghĩ tại sao ta vẫn có thể sống đến giờ?” Hoàng Phủ Kiệt cười âm trầm.
“Nếu như bọn họ biết chuyện của tất cả người ở Thụy hoa cung, bao gồm cả mẫu thân ta, sao còn cho phép ta sống đến lúc này?” Nếu như ta hiện tại không lỗ mãng, háo sắc, hung vô chí lớn thì sao họ có thể yên tâm với ta? Thế nhưng chưa thể khác với không thể, bằng không phụ hoàng vĩnh viễn không để ta lộ mặt trước người khác.”
Trương Bình trầm mặc, y biết cái khó của Hoàng Phủ Kiệt. Nếu như hắn thực sự không có hoài bão, chỉ cầu bình an, e là sẽ không gặp tình cảnh gian nan này. Tứ điện hạ chí hướng lớn, trước đây hắn còn là một hài tử chỉ hào ngôn tráng ngữ nhưng hiện tại….
Trương Bình muốn nói với hắn: không bằng bình yên làm hảo Vương gia võ công thiên hạ đệ nhị là tốt rồi. Không phải mục tiêu thay đổi mà là hiện thực khiến y nghĩ vậy. Làm hoàng đế dễ dàng đến mức muốn làm liền làm được ngay sao?
“Ta nghĩ bình yên làm Vương gia rất tốt, ngươi nghĩ sao?” Trương Bình nghĩ sao nói vậy.
Hoàng Phủ Kiệt ở đằng sau y im lặng cả buổi.
Trương Bình kéo chân hắn xuống khỏi lưng y, không chú ý người phía sau nghe y nói thế tâm tình ra sao, đứng lên đi ra ngoài đổ nước.
Chờ y trở về, Hoàng Phủ Kiệt đã khoanh chân ngồi ở trên giường.
“Ngươi lại đây.” Hoàng Phủ Kiệt ngoắc y.
Trương Bình đi đến gần.
Hoàng Phủ Kiệt đột nhiên giáng cho y một bạt tai.
Trương bình kinh ngạc đến ngây người. Một hồi lâu, cái đau bỏng rát mới truyền lên não.
“Nếu như người khác cho ngươi một bạt tai, ngươi sẽ nhớ đến khi nào?”
Không đợi Trương Bình trả lời, hắn đã lẩm bẩm: “Cả đời.”
“Nhưng nếu như ngươi luôn bị ai đó bạt tài, bị đánh, bị chửi, đối với ngươi như loài chó lợn, thậm chí còn không bằng, ngươi sẽ ghi hận bao lâu?”
Hoàng Phủ Kiệt mỉm cười: “Ngươi sẽ không ghi hận, bởi vì ngươi dần dần cho rằng đây là chuyện đương nhiên. Cho đến một ngày ngươi có sức mạnh để chống lại. Nếu không thì cả đời này ngươi đều chỉ có thể coi việc khi dễ, vũ nhục là chuyện đương nhiên.”
“Đại ca, lẽ nào ngươi muốn ta quen thói vũ nhục của bọn chúng? Ngươi muốn ta cả đời đều sống dưới bóng họ? Ngươi muốn ta cả đời chỉ có thể mặc kệ người khác khi dễ mình?”
Trương Bình lắc đầu, Hoàng Phủ Kiệt thật lâu không có gọi hắn là đại ca, vì sao giờ hắn lại gọi y như vậy? Hắn đang nhắc nhở y về quá khứ của hai người sao?
“Đại ca, nếu như ta có thể leo lên đỉnh quyền lực, ngươi là người bên cạnh ta, sau này tuyệt không có người nào dám khi dễ ngươi, coi thường ngươi. Lẽ nào ngươi không hy vọng làm một hoạn quan tối quyền lực, ngẩng cao đầu trong thiên hạ?”
“Nào có dễ dàng như vậy? Ngươi cho là thái tử và các hoàng tử đều ngồi không? Ngươi đừng quên ngươi còn có bốn người huynh đệ, so với ngươi đều cường đại hơn.” Trương Bình cười, đùa với hắn một câu nhưng khóe miệng vừa nhếch lên đã truyền đến đau đớn, vội hít vào một hơi lạnh.
“Sao vậy? Xin lỗi, có đau không?” Hoàng Phủ Kiệt đưa tay vuốt mặt y.
Trương Bình lắc đầu, bắt gặp trong ánh mắt của hắn tràn đầy lo lắng.
Hoàng Phủ Kiệt mỉm cười với y “Yên tâm, ta sẽ không làm chuyện ngốc như bức vua thoái vị đâu.” Tay hắn khẽ xoa nhẹ lên gò má bị đánh sưng đỏ.
Trương Bình mới vừa buông lỏng tâm tư, đã nghe hắn nói tiếp.
” Dĩ nhiên trước chưa từng có nhưng đến lúc ta sẽ có.”
Trương Bình giật mình ngẩng đầu.
“Ha ha, ta tùy tiện nói giỡn một chút thôi. Giống như người đã nói, ta có sáu huynh đệ mà ta lại ở thế hạ du, muốn nghịch lưu vượt lên không phải chuyện dễ dàng. Ta sẽ nỗ lực tận dụng mọi cơ hội, đơn giản là ta muốn sống có tôn nghiêm a.”
Trương Bình suy nghĩ kỹ một lúc, gật đầu.
“Ngươi nói đúng. Là ta ham an nhàn quên rằng người ta muốn an nhàn, nhất định phải nỗ lực bù vào.”
“Không sao, ngươi chịu nhận sai là tốt rồi. Như vậy để phạt ngươi nói bậy, ngươi nhượng ta chạm vào ngươi có được không?”
Trương Bình phản ứng rối loạn, chân tay nhanh hơn đầu óc, xuất một quyền đánh hắn.
Ánh mắt thiếu niên kia rốt cục đã ánh cười, không lùi mà tiến tới, cười hắc hắc quái dị, tiến đến ôm cổ Trương Bình đang giận đỏ mặt, giống như một đôi.
———————
Chuyện Hoàng Phủ Kiệt và thị nô phóng đãng không lâu sau truyền tới tai Hiền phi. Thắng đế cũng biết chuyện nhưng cũng không để tâm. Chỉ chơi đùa với một thị nô mệnh nhỏ như con sâu cái kiến mà thôi, chẳng phải chuyện chết người nào. Huống chi trong cung lan truyền Tứ hoàng tử tướng mạo xấu xí, chẳng có cung nữ nguyện cùng hắn thân cận, ngay cả người Hiền phi tặng hắn cũng bị dọa ngất đi.
Thắng đế nghe xong việc này, đối với sửu tứ nhi này thực có điểm thương cảm chi tâm, cũng không định gọi hắn đến giáo huấn.
Nhưng Hiền phi hiển nhiên không nghĩ thế. Nàng sau khi răn dạy Hoàng Phủ Kiệt thì gọi Trương Bình vào.
“Hảo tiện nô ngươi lớn mật! Dám câu dẫn hoàng tử cùng ngươi làm chuyện bất chính!” Hiền phi nổi giận quở mắng.
Trương Bình quỳ trên đất, cả người phát run. Phân nửa là giả vờ, còn phân nửa là tức giận. Ngươi nói chuyện này y có oan uổng không? Mà y cũng không thể mở miệng khiếu nại.
“Nương, người xem bộ dạng của y đi, sợ hãi rụt rè như vậy câu dẫn được ta? Nếu như không phải nữ nhân thấy ta không té xỉu cũng thét chói tai, ta còn cần một món đồ chơi ủy khuất bản thân?” Hoàng Phủ Kiệt cố ý liếc mắt quét qua Hồng Tụ.
Hồng Tụ bị hắn liếc mắt nhìn, trong lòng nhảy dựng lên, hắn có ý gì? Lẽ nào hắn ôm tâm tư khác thường với ta? Hừ, tên quái dị, cũng không nhìn xem ngươi lớn lên thành cái giống gì!
Nhưng trong lòng vì sao có điểm vui vẻ? Còn có điểm chờ mong?
Hồng Tụ đáng thương, qua tuổi ba mươi vẫn chưa nếm tư vị sắc dục, bất quá mới bị một tiểu mao đầu để mắt mà tâm xuân đã nảy mầm.
Hiền phi thấy nhãn thần nhi tử nhìn chòng chọc thủ lĩnh nữ quan, lập tức mở miệng mắng hắn: “Không giống ai!”
Hoàng Phủ Kiệt đeo mặt nạ, cười có chút không đứng đắn, “Nương, người lần sau tìm cung nữ hầu hạ ta thì tìm ai đó tuổi đã lớn mà chưa nhận biết sắc dục, nếu không nhi tử lại tiếp tục đùa với tên ngu xuẩn này. Chí ít hắn rất nghe lời, không ồn ào đòi tìm đến cái chết.”
Hiền phi nhíu mày, “Còn chuyện này thì sao? Nhị hoàng tử có thể đáp ứng ngươi?”
Hoàng Phủ Kiệt vừa nghe mẫu thân hắn nhắc tới chính sự, tức khắc thu lại vẻ phóng túng, nghiêm túc nói : “Nhìn thái độ lão nhị, việc này có năm phần thành công. Phụ hoàng vẫn chưa phong cương cho lão nhị, lão tam. Khoảng thời gian này là cơ hội của lão nhị, hắn nhất định mượn tay nhi tử xử lý thỏa đáng việc đó.”
“Ân.” Hiền phi đối với Hoàng Phủ Kiệt thái độ rất hài lòng, “Ngươi phải nhớ kỹ, nữ nhân ấy là chúng ta đặc biệt chọn ra. Nếu như ngươi có thể thú nàng, nhất định hữu ích cho tương lai của ngươi. Đáng tiếc tướng mạo ngươi xấu xí, Khưu đại nhân là Hộ bộ thượng thư, là một trọng thần của triều đình, sợ hoàng thượng không tùy tiện chỉ hôn cho ngươi. Ngươi nhất định phải nhờ tay kẻ khác mới thành.”
“Hài nhi hiểu.” Hoàng Phủ Kiệt tựa hồ không thèm để ý đến chuyện mẫu thân hắn coi hôn sự của mình như một cuộc giao dịch.
“Vậy mà ngươi hiện tại làm ra chuyện bê bối như thế! Thực sự là hồ đồ đến cực điểm!”
Hoàng Phủ Kiệt hơi khom người, “Xin nương yên tâm, hài nhi tự có thâm ý. Ta vốn không có trông mong Khưu gia sẽ gả con gái cho ta.”
“Sao, ngươi có thâm ý gì?” Hiền phi khóe miệng dẫn theo chút cười nhạo.
“Cái này…” Hoàng Phủ Kiệt dừng một chút, đáp: ”Thỉnh nương chớ trách hài nhi giấu diếm, là kế liên hoàn kế do Dương mama và Triệu công công kinh qua nhiều ngày lao tâm khổ tứ định đoạt, đề phòng bất trắc không thể tiết lộ ra ngoài.”
“Ân, đã là nhị lão chi kế, nói vậy tự có vẹn toàn chi sách. Ngươi phải hảo nghe họ giáo huấn, biết không?” Biết phụ thân nàng đã nhờ hai lão định kế sách, Hiền phi cũng không hỏi nhiều, lại ngước nhìn về phía thị nô đương quỳ trên đất.
“Hồng Tụ.”
“Có nô tài.”
“Ngươi sai hai mama đến dạy tiện nô kia cách hầu hạ hoàng tử.”
Hồng Tụ giật mình.
Trương Bình cũng ngây người.
Chỉ có Hoàng Phủ Kiệt trong mắt hiện lên một tia quang mang bất minh ý tứ.
Thấy Hồng Tụ chưa hiểu ý nàng, Hiền phi không nhịn được nói tiếp:”Kiệt nhi cũng nên trải đời một chút, miễn cho tương lai bị thê tử chê cười. Huồng hồ đường đường là hoàng tử mà ngay cả kẻ hầu trên giường còn không có!”
“Nhất định phải dạy ra một người tri tâm hợp ý cho Kiệt nhi sử dụng, chi bằng để các mama hảo hảo chỉ dẫn thị nô đồng sàng với Tứ hoàng tử, cũng để hắn phân biệt sự khác nhau giữa nam và nữ.”
“Rõ.” Hồng Tụ rốt cục minh bạch ý của Hiền phi. Nàng lo lắng nhi tử của mình dùng thị nô làm tấm khiên che mắt mọi người nên nàng lợi dụng cơ hội này thử xem bên trong nhi tử có giống như hắn biểu hiện ra ngoài.
Trương Bình cúi đầu, trong lòng bấn loạn.
Thảm thảm thảm! Ta nên làm gì bây giờ? Lẽ nào thực sự từ chuyện giả biến thành chuyện thật sao?
Hoàng Phủ Kiệt, rốt cuộc ngươi muốn gì? Lẽ nào ngươi một chút cũng không quan tâm?
Hoàng Phủ Kiệt đương nhiên là có để ý, so với Trương Bình đang hoảng loạn bất an thì hắn chỉ im lặng chờ đợi.
Thật không ngờ mẫu thân hắn vẫn cảnh giác, đẩy sự việc đến tình cảnh này! Ngay cả chuyện thị nô thị tẩm cũng hoài nghi bên trong có thủ đoạn gian trá. Nhưng may mắn là mẫu thân đã uổng công vô ích, bằng không hắn muốn triệt để giữ lấy Trương Bình sẽ phải tiêu tốn không ít thời gian nữa.
Trên đời này hắn tối tôn trọng, cũng tối không muốn làm tổn thương người này.
Vì y, hắn có thể nhẫn nại. Nhưng nếu có cơ hội, hắn nhất định không bỏ lỡ.
Hắn thích y, đáng tiếc thích của y đối với hắn chỉ là đùa chơi, không phải loại tình cảm có thể khiến hắn thỏa mãn.
Nếu tính tuổi, hắn chính là một hài tử, thế giới của hài tử thích cái gì thì sẽ giữ chặt lấy cái đó. Hắn chỉ hơn người thường ở chỗ biết kiềm chế dục vọng của mình với Trương Bình.
Có lẽ Hoàng Phủ Kiệt cũng phát hiện bản thân có tình cảm bất thường với Trương Bình, nhưng hắn cố tình bỏ qua. Hắn không muốn làm tổn thương người này, bất luận có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa.
———————
Màn đêm buông xuống.
Trương Bình trở lại vương phủ hầu hạ Hoàng Phủ Kiệt, ngồi ở mép giường tỉ mỉ nghiên cứu đối sách đêm mai.
Hoàng Phủ Kiệt ngồi dậy, “Ngươi đừng sợ, ta cũng không ngờ sự tình lại thành ra thế. Nói chung đêm mai chúng ta tùy cơ ứng biến.”
Trương Bình thở phì phò.
“Trương Bình, ngươi phải tin ta, ta tuyệt đối sẽ không làm tổn thương ngươi.” Hoàng tử trẻ nỗ lực an ủi thị nô đáng yêu của hắn đừng sợ đêm đầu. A, đêm mai chính là đêm đầu của hắn và Trương Bình, Hoàng Phủ Kiệt cố gắng kiềm chế hưng phấn bản thân.
“Không phải vấn đề tổn thương hay không, cái này…khác với chuyện được hay không?” Trương Bình nổi giận, “Ngươi đương nhiên không có lo, đêm mai kẻ nằm dưới vểnh mông cũng không phải ngươi!” Sống trong cung sáu năm, còn chuyện gì y không biết?
Hoàng Phủ Kiệt không nói nữa, ánh mắt bi ai nhìn y, thần sắc dường như rất đau lòng.
“Nhìn ta làm gì?” Trương Bình nhức đầu, tên nhóc này dụng bi thương kế thành thần luôn rồi.
“Không được sao?”
“Cái gì không được?”
“Ta biết làm chuyện đó cùng ta hiển nhiên ngươi ủy khuất. Ta thừa nhận ta nghĩ ngươi sẽ không bài xích ra, ít ra cũng hơn những nữ nhân kia, ta tình nguyện cùng ngươi hành phòng (làm chuyện vợ chồng)“
“Trương Bình, nếu như ngươi thực không muốn, sáng sớm ngày mai ta sẽ tìm một lý do điều ngươi ra khỏi phủ. Ta cũng không muốn ngươi sau này khó xử bởi những chuyện đó tuyệt không ít. Cứ như vậy đi ha, ngươi quay về ngủ đi.” Hoàng Phủ Kiệt không đợi Trương Bình trả lời, buông sa trướng xuống, ngăn cách không gian hai người.
Trương Bình từ mép giường đứng lên, bối rối vạn phần nhìn sa trướng.
Hắn lại nữa rồi! Lần nào cũng dùng chiêu này!
“Ngươi muốn đem ta ly khai khỏi ngươi?”
Người trong sa trướng giả bộ ngủ không trả lời.
“Sau này ai sẽ hầu hạ ngươi?”
“Ai cũng được. Ngươi cho là bây giờ còn giống như trước đây, hiện tại ai còn dám thất lễ với ta ?” Thanh âm của Ninh vương rõ ràng đang giẫn lẫy.
“Nếu như ngài thực nghĩ như vậy, nô tài cung kính không bằng tuân lệnh, tạ ơn Vương gia khai ân.” Trương Bình cúi người tạ ơn, xoay người đi ra ngoài. Ta không thể lần nào cũng đều trúng chiêu lừa của ngươi a.
“Ta biết! Ta biết ngươi đã sớm muốn ly khai ta! Ngươi cút đi cho ta! Cút càng xa càng tốt! Trương Bình ——! Ngươi nếu thật dám ra khỏi cửa, ngày mai ta sẽ ra ngoài cưỡng gian mười nữ nhân!”
Trương Bình nghe hắn gào tên y, vội phóng vèo trở lại trước giường bịt miệng người nọ, “Ngươi điên rồi hả? Sao lớn tiếng như vậy? Ngươi thế nào còn ấu trĩ đến vậy? Nếu như để kẻ khác nghe thấy thì sẽ thế nào?”
Ninh vương gia dùng nhãn thần ”Sẽ thế nào?” nhìn y.
“Ngươi đừng hét nữa được không?” Trương Bình ngầm ngụ ý cho tiểu hài tử.
Hoàng Phủ Kiệt nháy mắt mấy cái biểu thị đồng ý.
Trương Bình buông tay ra, chợt nghe Tứ hoàng tử dùng ngữ điệu nghiêm túc đến không thể nghiêm túc hơn nói :“Trương Bình, nếu như ngay cả ngươi cũng cự tuyệt ta, ta sẽ cầm đao đến cung Đại hoàng tử hoạn hắn, sẽ ra ngoài ngang ngược bắt về cung nhiều nữ hài xinh đẹp. Ngươi xem đã đủ chưa.”
“… Ngươi vô sỉ.”
Vương gia lộ ra ánh mắt đau thương, kéo kéo tay áo y hỏi : “Không được sao?”.
Trương Bình phiền muộn, xoay người lại trên giường, bịt chặt lỗ tai.
“Trương Bình, giúp ta đi, cầu ngươi giúp ta đi mà. Trừ ngươi ra không ai nguyện ý giúp ta cả. Nữ nhân khác sợ ta như vậy, các nàng không cam lòng tình nguyện hầu hạ ta, ngươi cũng không hy vọng ta bị những nữ tử đó thương hại đúng không?”
“Hơn nữa… ngươi tương lai không thể lấy vợ, ngươi coi ta như thê tử của ngươi, không được sao? Chẳng phải ngươi luôn chăm sóc ta sao? Trương Bình, ngươi phải giúp ta, ngươi đã chăm sóc ta lâu như vậy, ngươi giúp ta lần cuối a. Xin ngươi mà, Trương Bình, Trương Bình ….”
“Ngươi không để cho ai ngủ hả?” Trương Bình quả thực rất muốn vả vào cái miệng kia để bắt hắn im lặng “Nếu như ngươi còn làm ầm ĩ, ta sẽ bỏ về phòng mình ngủ.”
“Trương Bình !” thiếu niên ôm lấy y “Xin lỗi, đều là lỗi của ta. Nếu như… không có ta thì tốt rồi.”
“Ngươi nói bậy bạ gì đó!”
“Ta không muốn có một hài tử giống ta. Trương Bình, trên đời này có một người như vậy là đủ rồi, ta không muốn nhìn hài tử của mình chịu đủ đau khổ giống ta. Nếu như ta để cho mẫu thân biết ta gạt người, nàng nhất định sẽ tìm cách bắt ta lưu lại con cháu, ngươi muốn hài tử của ta phải chịu thống khổ từ nàng giống ta sao?”
Hoàng Phủ Kiệt thanh âm tựa hồ có chút nghẹn ngào “Ta biết ta có lỗi với ngươi, ta cho tới bây giờ cũng chưa từng để ngươi khoái hoạt. Trước đây ta hại ngươi bị thái tử trách phạt, hiện tại còn bắt người đáp ứng yêu cầu vô lễ như vậy. Nhưng ngoài ngươi ra, ta không muốn tìm người khác. Trương Bình…”
Trương Bình trầm mặc, nghe hắn nói tiếp.
“Nếu như ngươi thật muốn bỏ đi…”Thiếu niên cười khổ hai tiếng, yếu ớt thở dài, “E rằng vận mệnh ta đã như vậy. Ngày mai mama giáo tập và Hồng Tụ tới, ta sẽ nói rõ sự thật với họ, sau đó để mẫu thân…..tặng ta nhiều cung nữ. Đại ca, xin lỗi, ngươi mau ngủ đi.”
Tên giảo hoạt này, đương không gọi y là đại ca!
Lần này đến lượt Trương Bình không ngủ được.
Những lời Vương gia nói đều là sự thât, tuyệt không thể nghi ngờ.
Hoàng Phủ Kiệt bày ra cả đống lý do khiến lòng y ưu sầu một chữ “hài tử”. Y và Vương gia tao ngộ tại đáy mắt, y càng minh bạch hơn ai hết hắn đã chịu kỳ thị và khinh mạn như thế nào.
Nếu như hắn có con, bọn họ có năng lực bảo hộ hài tử ấy hay không?
Nếu như hài tử không di truyền tướng mạo của hắn, Hiền phi tất nhiên sẽ nghĩ cách lợi dụng tôn tử.
Nếu như hài tử di truyền tướng mạo bên ngoài, hài tử này nhất định sẽ bị người ta giễu cợt, châm biếm, từ nhỏ đến lớn sống trong kỳ thị của mọi người.
Hơn nữa hắn cũng hiểu các cung nữ thấy Vương gia trong mắt chỉ có chán ghét và sợ hãi.
Khước từ cung nữ gần gũi mình càng không thể, Hiền phi nương nương sẽ không bao giờ đáp ứng. Một đứa trẻ so với một thiếu niên hiểu chuyện dễ khống chế hơn, hiện tại có thể chưa dùng nhưng tương lai nhất định hữu dụng.
Nói cách khác, bất luận nguyện ý của Hoàng Phủ Kiệt muốn hay không muốn, đều phải lâm hạnh nữ nhân. Trừ phi hắn có một lý do, có một người giống y để làm cái cớ.
Nếu như y đồng ý vì Vương gia sơ giải dục vọng, trở thành luyến sủng của hắn, như vậy Hoàng Phủ Kiệt có thể mượn cớ thoái thác nữ nhân mẫu thân hắn đưa đến. Nếu y “ngoan ngoãn” sẽ không làm Vương gia – tướng mạo vốn khác thường nhân này buồn bực. Hoàng Phủ Kiệt thậm chí không thể vin vào lý do này mà sợ nữ nhân, biết đâu còn khiến hắn có chút hứng thú với họ.
Hơn nữa Vương gia hoàn toàn có thể lợi dụng chuyện “sủng ái” y chống lại gián điệp bên ngoài đưa tới.
Y chỉ cần hi sinh bản thân mình một chút là có thể biến thành tấm khiên cho Hoàng Phủ Kiệt. Tuy rằng làm kẻ đứng mũi chịu sào ta sẽ bị nguy hiểm, nhưng ta mạo hiểm vì hắn còn tính toán gì nữa? Chung quy so với việc Vương gia tìm một người vô tội chịu thay…vẫn tốt hơn.
Quan trọng nhất là cảm giác của hắn. Nếu y nhất quyết không chịu đáp ứng Vương gia, hắn sẽ đi làm hại mười nữ nhân vô tội. Y không biết vì sao hắn lại có ý nghĩ này nhưng y thực sự tin hắn đã nói là làm.
Bỏ đi, không liên quan đến chuyện đó. Y có làm sao đâu ? Sau này y cũng không có bị tổn thất gì. Ân…
Trương Bình nằm ngửa trên giường, vung nắm tay lên, quyết định.
“Được rồi, sự tình này, ta đáp ứng ngươi. Ngươi đừng giả bộ nữa, cũng đừng để giáo tập mama làm khổ ta. Đêm mai ta tắm rửa sạch sẽ nằm trên giường chờ ngươi, được chưa?”
“Ngươi… nói cái gì?” Căn bản là Tứ hoàng tử không có ngủ, đang chuẩn bị thực thi bước tiếp theo kế hoạch tác chiến, hắn hoài nghi lỗ tai mình nghe nhầm.
“Ân. Ta nghĩ kỹ rồi, ta làm thái giám, tương lai cũng không lấy vợ. Nếu ngươi muốn cùng ta làm chuyện đó, tuy mới đầu không thoải mái nhưng ta da thô thịt chắc cũng không gặp vấn đề gì lớn. Có điều ta nói trước, ta không thích bị trói, lần này ngươi dám làm vậy thì ta thực sự trở mặt với ngươi!”
“Ực.” Tứ hoàng tử nuốt nước miếng. Hắn không nằm mộng chứ?
“Chỉ cần… ngươi đồng ý là tốt rồi, ta sẽ cố gắng không để giáo tập mama tới gần chỗ ấy của ngươi. Ách, Trương Bình, ngươi thực đồng ý sao?”
Trương Bình đạp Ninh vương xuống đất.
Ninh vương Hoàng Phủ Kiệt ngồi đờ dưới đất hồi lâu, xác định hắn không mơ liền nở nụ cười.
Tiếng cười hắc hắc hắc khiến Trương Bình nhịn không được mắng một câu.
Hoàng Phủ Kiệt vểnh tai, nghe được y mắng mình : chưa từng gặp tên nào thối như vậy.
Ninh vương gia gật đầu, đồng ý những lời này.
Đêm đó sau khi nghe y hứa hẹn, Tứ hoàng tử an tâm không niệm kinh bên tai Trương Bình nữa. Trương Bình rốt cuộc cũng an ổn tiến nhập mộng đẹp.
Mà khi đó Trương Bình hiển nhiên không ý thức được bản thân rốt cuộc đã đáp ứng chuyện gì. Phải chờ đến lúc y kinh qua thời gian về sau, mới thấy lúc này với lúc y nguyện ý làm thái giám như nhau, muốn hối hận cũng không kịp.