Chuyện của Lục hoàng tử qua đi, ánh mắt Thanh Vân, Bạch Liên nhìn Tứ hoàng tử có tia kính nể, lời nói và việc làm lúc thường cũng cẩn thận hơn rất nhiều. Các nàng không biết hung thủ sát hại Lục hoàng tử là ai nhưng mơ hồ minh bạch có liên quan đến Tứ điện hạ.
Thời gian trôi đi chậm rãi, chuyện Lục hoàng tử bị giết hại đã tạm thời lắng xuống. Nhưng rất mau chóng, nó lại bị kẻ khác khơi lên.
Đầu năm, Tam hoàng tử được phong vương. Điều cốt yếu là Thắng đế phong vương lão nhị, lão tam tựa hồ cũng quên phong cương (phong đất) cho hai nhi tử, vẫn lưu lại bọn họ tại kinh thành như cũ.
Thắng đế như vậy cư nhiên sẽ khiến nhân tâm ám nghị, muốn nhân cơ hội này nỗ lực tranh giành thế lực. Mà phe phái thái tử vẫn không có động tĩnh.
Cuối cùng, Tứ hoàng tử cũng đến tuổi được phong vương.
Thắng đế cấp hắn làm vương nhưng cũng không phong cương. Được phong làm Ninh vương, Tứ hoàng tử dọn vào ở trong một phủ đệ cũ của vương tộc.
Người trong triều thấy vậy cũng chẳng có ai bất mãn. Nhị hoàng tử phong làm Huệ vương, Tam hoàng tử phong làm An vương đều được ngự ban tân vương phủ, chỉ có Tứ hoàng tử phong vương không có lễ mừng long trọng, cũng không có vương phủ mới, chỉ tu sửa một phủ đệ cũ rồi dọn vào ở.
Vì vậy trong triều ai cũng hiểu lời đồn Tứ hoàng tử luôn lặng lẽ này không được sủng ái là sự thật.
——————-
Ninh vương Hoàng Phủ Kiệt mười lăm tuổi mấy ngày đầu cảm thấy rất thích thú.
Lúc đầu khi hắn nghe tin Trưởng công chúa bị kẻ lạ đột nhập vào tẩm cung cắt trụi tóc thì hắn thực sự cao hứng, đại tiếu tam thanh(cười lớn ba tiếng). Không phải sao, vì nữ tử của hoàng hậu – đại hoàng tỷ Hoàng Phủ Kỳ chẳng bao giờ nhìn hắn thuận nhãn, đặc biệt là không hề muốn hắn xuất hiện trước mặt người hoàng thất. Trước đây hắn được mời đến ngự hoa viên tham dự thưởng hoa yến, nàng rõ ràng thầm giễu cợt, liên hợp với mấy nhi nữ con quan cùng nhau cười nhạo hắn.
Mà nguyên nhân đơn giản là do hắn nhượng ghế lại cho một vị cô nương tuổi chừng mười bốn, mười lăm, sau mới biết tiểu cô nương ấy là Khưu Hinh Lan con gái của Hộ bộ thượng thư Khưu Hiệt Chi.
Trưởng công chúa châm biếm hắn trước đông người, nói hắn là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga. Hắn như thế nào cũng không sao nhưng tiểu cô nương được hắn nhượng ghế bưng mặt khóc chạy đi. Kết quả…hắn tự nhiên trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Hiện tại Đại hoàng tỷ tóc bị người ta cắt trụi, vừa nghe tin tức âm thầm truyền lưu, hắn đã nhận định hung thủ có liên quan tới người nào đó bên cạnh hắn. Bởi vì sự việc này rõ ràng không phải để lấy lòng ai, hơn nữa người nổi giận vì hắn không nhiều.
Mà người có thực lực, cũng có lý do làm vậy bên cạnh hắn trùng hợp có một. Hoàng Phủ Kiệt nghĩ tới đây liền ôm đầu.
Đại hoàng tỷ cùng hoàng hậu tọa trong điện của hoàng tỷ.
Điều này có nghĩa là gì?
Nó ám chỉ hoàng cung canh gác sơ hở, cấm vệ quân nhất định bị xử phạt, phụ hoàng cũng nhất định sẽ nghiêm tra chuyện này. Lại nhớ Lục hoàng tử chưa chết quá một năm, trong cung sao có thể cho phép chuyện như vậy xảy ra lần nữa?
Vì sao ngươi không nhận ra cắt tóc nàng sẽ bất hảo? Vì sao cứ phải lưu tiến tẩm cung hoàng hậu?
Chẳng phải là bày ra cho kẻ khác thấy nếu có người muốn giết hoàng hậu, thậm chí là hoàng thượng đều dễ như trở bàn tay?
Tuy rằng sự thực không đúng thế. Nếu như không phải người nào đó đã ở trong cung sáu năm trời, thăm dò được thời gian bọn thị vệ tuần tra cùng đường đi nước bước, hơn nữa y tài cao mật lớn có mang theo một ít mê dược Dương mama đặc chế thì dù y muốn thành sự cũng chẳng dễ như vậy.
Dương mama, người từng nói sẽ không bao giờ đưa dược vật để y làm bậy nữa mà? Người không thể chỉ vì muốn xem cảnh náo nhiệt mà mượn tay tên ngốc ấy thương sử a!
Đúng vậy, kinh qua sáu năm, Hoàng Phủ Kiệt cũng đủ hiểu người nọ bên cạnh hắn là người như thế nào.
Không sai, người nọ thiện lương, chính nghĩa, tâm tư giàu tình cảm, còn là người biết chăm sóc. Người nọ giống như y tự nhận, là một thiên tài võ học, còn rất thông minh…những điều này chưa từng sai. Nhưng người nọ cũng là tên ngốc tử!
Thế nào là một ngốc tử?
Ngốc tử chính là mọi ngày đều rất bình thường, nhưng thỉnh thoảng đầu óc sẽ phát nhiệt làm ra vài chuyện kích động, cũng không phải người sẽ bận tâm đến hậu quả về sau. Y lại cứ khăng khăng cho rằng bản thân mình đã suy xét tới nơi tới chốn.
Mà kẻ luôn phạm vào “bệnh ngốc” ấy chính là thị nô bảo bối Trương Bình.
Quả nhiên đúng như Hoàng Phủ Kiệt dự liệu, Thắng đế âm thầm hạ lệnh nghiêm tra chuyện trưởng công chúa bị nhục nhã.
Bởi vì liên quan đến trưởng công chúa cũng liên quan tới danh dự hoàng thất nên việc này chỉ ngầm điều tra.
Không đề cập tới trưởng công chúa khóc sướt mướt, mỗi ngày đòi tìm đến cái chết, nói tới bên này, huynh trưởng được phong làm thái tử của nàng – Hoàng Phủ Hồn cũng phát thệ nhất định phải tìm ra hung thủ vũ nhục thân muội.
Bầu không khí trong hoàng thất bắt đầu căng thẳng.
Mà người đầu tiên bị điều tra chính là người không được ai yêu mến, Tứ hoàng tử Hoàng Phủ Kiệt.
Ai cũng nói Tứ hoàng tử trong cung nhu nhược, nhuyễn như trái hồng, tuy rằng không giống khi còn nhỏ bị khi dễ, đã trở nên lợi hại hơn. Nhưng là trốn không thoát khỏi châm chọc khiếu khích hoặc cố ý khinh mạn.
Thái tử Hoàng Phủ Hồn từ khi được phong làm thái tử tới nay có điểm không đem chỗ dựa vững chắc của Tứ hoàng tử – Ngôn gia để vào mắt. Hai năm trước hắn còn e ngại thế lực này nên phải che đậy nỗi chán ghét, hư dữ ủy xà (sống giả tạo) với sửu hoàng tử chỉ có khí lực mà không có đầu óc.
Hiện tại hắn đã được phụ hoàng thừa nhận, đường đường chính chính là thái tử điện hạ. Ngoại trừ lão nhị Hoàng Phủ Cẩn, còn sợ ai?
————–
Hoàng Phủ Kiệt đứng ở trên ngọn cây quan sát cả tòa vương phủ.
Vương phủ hắn ở giữa đông đảo phủ thân vương khác là nhỏ nhất, cũng là tòa điện khó thấy nhất.
Nghe nói chủ nhân của vương phủ này trước khi phụ hoàng đăng cơ đã chết, nghe đâu là chủ nhân bệnh tử, cũng không có con nối dõi. Có người nói chủ nhân trước cũng là hoàng tử không được sủng.
Trước khi hắn dọn đến, ngoại công đã tìm người tu sửa lại nơi đây một chút. Vì bất hảo nên không cần gióng trống khua chiêng, chỉ cần tu bổ lại những chỗ hư hỏng, trừ cỏ dại, cọ rửa lại tường ngoài, tổng thể bài trí vẫn không có gì thay đổi.
Nhưng dù vậy Trương Bình cũng thật cao hứng.
Ngày đầu y đến đã chạy xem từng gian phong một. Còn khen đây chinh là phủ đệ không thể nhầm được. Tổng quang phòng có trên dưới một trăm hào nhân, thêm một người ồn ào hăng hái muốn làm tổng quản vương phủ nữa.
Hoàng Phủ Kiệt nghĩ đến Trương Bình, nhãn thần âm ám không tự chủ được nhu hòa đi rất nhiều.
Đúng vậy, hắn phải vui vẻ mới đúng.
Ở chỗ này, hắn càng được tự do. Tuy nói người hầu kẻ hạ trong phủ, kể cả tổng quản đều do ngoại công hắn tìm giúp nhưng hắn thực sự là chủ nơi này.
Hắn phải lấy đây làm khởi điểm, bành trướng từng chút một, bồi thực thế lực của bản thân lớn hơn nữa.
Sẽ rất khó khăn. Nhưng biết làm sao? Hắn chưa có có gì hảo.
Hoàng tử khác sẽ lo lắng thế lực phía sau mình có bồi tiến giúp mình hay không, hắn, chỉ cần có thể lợi dụng thì sẽ lợi dụng triệt để. Không luyến tiếc bất cứ điều gì.
Cho dù thất bại, những người phía sau dựa vào hắn sẽ chết thế nào? Hắn không có chút cảm giác yêu thương.
“Điện hạ, ngài định đạp đất thành tiên? Hay là ngài định Thắng thiên chăng?” Trương Bình ở dưới cây ngẩng đầu gọi hắn.
Hoàng Phủ Kiệt cúi đầu nhìn, cười cười, từ trên cây nhảy xuống.
“Cẩn thận người khác thấy ngươi như vậy.” Trương Bình đi lên phía trước, hiển nhiên giúp hắn sửa sang vạt áo, phủi phủi bụi bám.
“Tiểu viện này trừ ngươi ra, chẳng có ai không được phép mà dám tiến vào.” Hoàng Phủ Kiệt giang hai tay, xoay người một vòng nói.
“Được rồi.” Trương Bình đứng dậy, nói thầm :”Vì sao ta không thể làm tổng quản? Vì sao ta chỉ là thiếp thân hầu hạ ngươi? Thái giám thì sao, thái giám không được làm tổng quản vương phủ a.”
“A” Hoàng Phủ Kiệt cười “Ngươi lại bị tổng quản mắng?”
“Đúng vậy. Lão ấy tưởng ta không hiểu, quay ra chửi ta là tên hoạn lù đù. Ngươi nói, ta có nên giả bộ ngây ngốc tiếp?”
Ninh vương mười lăm tuổi càng cười ôn nhu, kéo tay thị nô thiếp thân nói:”Không phải ngươi rất vừa lòng bộ dạng vờ vịt ấy của chính mình, còn cho rằng làm như vậy thì người khác sẽ không phòng bị ngươi?”
“Đó là bởi vì ta không có làm tổng quản vương phủ! Trong phủ ngoại trừ chúng ta ra có mấy người, những người còn lại đều không phải biệt nhân? Mama cũng nói ra khỏi cung, vạn sự phải cẩn thận. Hoàn hảo là mama và Triệu công công lưu lại, bằng không chúng ta càng thân đơn thế cô. Đến lúc đó ta với ngươi gặp không ít trắc trở.”
Dẫu sao cũng là một chàng trai hai mươi mốt tuổi, nếu như y không phóng túng giả bộ e dè, sợ hãi, cởi bỏ y phục thái giám mà đi trên đường, tuyệt không ai có thể nhìn ra y là một nam nhân khiếm khuyết.
“Ta xem ngươi và Thanh Vân có nhiều chỗ khác thường?” Hoàng Phủ Kiệt lơ đãng thuận miệng hỏi.
“Ha ha, ngươi nhìn ra? Vậy ngươi nghĩ ta và Thanh Vân kết thành đôi, nàng có đồng ý không?”
“Ngươi muốn làm hại cô nương nhà người ta?” Ninh vương điện hạ lúc này tươi cười, bộ dáng tuyệt đối có thể xưng là ôn hòa.
Nhưng Trương Bình sờ sờ cổ, cười mỉa nói :”Ta nói chơi một chút, ta nào dám trông mong cái gì.”
“Dương mama từng nói bà ấy có thể sử dụng dược liệu điều trị cho ngươi, chỗ đó chưa tái sinh sao?”
“Đã muộn a. Ta không còn là tiểu hài tử, trong cung hàng năm đều phải kiểm tra, nếu có tái sinh sẽ bị cắt bỏ. Hiện tại không có ai kiểm tra nhưng mama cũng nói ta đã bỏ lỡ thời kỳ tốt nhất. Hơn nữa tương lai thực có thể dài ra một chút.” Trương Bình so sánh rồi thở dài. ”Đi tiểu cũng tiện, có già cũng không cần tã.”
“Trương Bình.” Hoàng Phủ Kiệt trọng trọng níu tay y.
“Ân?”
“Ngươi tương lai có dùng tã ta cũng sẽ không ghét bỏ ngươi.”
“Ha ha.” Trương Bình cười to, “Không tới phiên điện hạ ngài hiếu kính ta, đại ca của ta, còn có mấy người huynh đệ đã sớm nói chờ ta lão, bọn họ phụ trách dưỡng ta. Hơn nữa sư phó lúc trước giúp ta hoạn tay nghề không tệ, một nhát là xong, lúc già cũng chẳng thảm đến thế.”
“Trương Bình, ngươi già rồi không theo ta nữa sao?” Hoàng Phủ Kiệt biểu tình tựa hồ rất kinh ngạc.
Trương Bình cũng khó hiểu, “Lúc ta lên lão, vì sao phải ở cùng với ngươi? Dù tương lai ngươi có thành hoàng đế hay không, tới lúc ta già rồi chẳng phải cuối cùng ngươi vẫn thay người hầu hạ a ? Ta nghĩ rồi, ngươi làm vương gia cũng được, làm hoàng đế cũng tốt, chờ ta kiếm đủ bạc ta sẽ quay về quê. Ngươi cũng sẽ cho ta về chứ? Nếu không thái giám niên lão ở trong cung rất thảm.”
Hoàng Phủ Kiệt trừng mắt nhìn y, dường như không tin y lại có ý nghĩ như vậy.
“Nếu như ta làm hoàng đế cũng không được, làm vương gia cũng không xong, chuốc lấy thất bại thì sao? Ngươi sẽ ly khai ta ư?”
Trương Bình điểm thẳng lên trán hài tử. “Thì sao nào? Ngươi ngốc à? Hay sốt rồi a? Ngươi nghĩ đi, nếu như sự bại, ta nhất định mang ngươi đi tiêu dao khắp bốn bể, thiên hạ to lớn với võ công của ta còn sợ không đi được? Dù ngươi bị bắt, ta nhất định sẽ cứu ngươi ra. Chúng ta là huynh đệ kết nghĩa, dù ta có chết cũng quyết cứu ngươi. A, được rồi, nói đến đây thôi, ngươi phải giúp ta an bài hảo người nhà, tránh liên lụy đến bọn họ nếu sự không thành.”
Hoàng Phủ Kiệt đơ người, sửng sốt nửa ngày, nói tóm lại : “Ngươi nói là ngươi sẽ vì ta dù chết cũng không từ, nhưng ngươi sẽ không theo ta đến già. Đúng không?”
Trương Bình nghĩ câu hỏi của hắn có điểm kỳ quặc, nhưng vẫn không biết sai chỗ nào, gãi gãi mũi, miễn cưỡng gật đầu. Sau đó còn nói một câu:”Ngươi không thể bắt ta bảy tám chục tuổi còn giúp ngươi tắm rửa, thay quần áo a? Tốt xấu gì ngươi cũng nên cho ta về hưởng mười, hai mươi năm thanh phúc a. Ngươi nói có đúng không?”
Hoàng Phủ Kiệt nhìn y một cái, bỗng mỉm cười.
“Ngươi nói đúng, ta thế nào để ngươi bảy, tám mươi tuổi còn phục vụ ta tắm rửa thay quần áo, chờ ngươi niên lão, ta nhất định để ngươi hưởng thanh phúc, ngươi muốn làm gì thì làm. Có điều trước tiên ngươi phải ở đây trợ giúp ta đã.”
————
Dương mama nhìn Trương Bình đang quét sân đứng đờ ra ở chân tường, khó hiểu hỏi: “Y làm gì thế? Bí tịch khó quá y ngộ không ra sao?”
Hoàng Phủ Kiệt mang mặt nạ nên không ai nhìn ra vẻ mặt hắn, chợt nghe hắn nhẹ giọng nói :”Không, y đang sầu thôi.”
“Hả? Hắn cũng biết sầu?” Dương mama cho rằng khắp thiên hạ tối không tìm được chủ nhân có ý nghĩ này. Ngay cả lúc bị coi thường là thái giám, y cũng tứ bình bát hương(bình thản), tối ngủ vẫn ngon như ai.
“Y đương nhiên sầu, y cũng đâu phải kẻ khờ. Y chẳng những không ngốc mà còn rất thông minh. Ngươi xem, y chưa từng dựa dẫm vào ai. Chúng ta thấy y sống vui vẻ với người khác cũng bởi vì y giỏi phức tạp hóa chuyện đơn giản.” Hoàng Phủ Kiệt hạ một quân cờ.
“Đúng vậy, y sở trường biến sự tình đơn giản thành phức tạp.” Dương mama nhìn y mở một nước cờ, lông mi giật giật. Tiểu tử này kỳ nghệ đã tiến rất xa.
“Chí ít y đã giúp ta xả giận, cũng nỗ lực không làm liên lụy đến những người bên cạnh ta, hơn nữa còn làm ra những hành động sẽ khiến người ta nói y không biết thẹn. Hai năm y ở trong cung đã giúp ta giáo huấn bao nhiêu người? Nhưng chưa có ai đem hoài nghi đổ lên đầu y. Người nói y thông minh hay không thông minh?”
Dương mama một lời cũng không nói, tuy tiểu tử này có lúc khiến người ta nhịn không được thú vị khóe mắt giật giật, nhưng nghĩ kỹ thực sự không có chuyện động trời nào y chưa làm qua.
“Y từng thụ qua giáo huấn. Người ta thấy y lỗ mãng, kỳ thực y làm việc vô cùng cẩn thận. Ngay cả trả thù nhỏ cũng cần hai năm, nắm chắc mười phần thắng mới tiến hành.” Hoàng Phủ Kiệt một nước cờ cắt đứt hậu phương chi trì.
Dương mama trong mắt lóe lên một tia tinh quang, chuyển hoán trọng tâm câu chuyện nói: “Lần này hoàng thượng lệnh thái tử điều tra chuyện trưởng công chúa bị nhục, ngươi có tính toán gì không?”
Hoàng Phủ Kiệt nâng chung trà lên chờ Dương mama nghĩ nước cờ tiếp theo.
“Tuy rằng Trương Bình làm chuyện này khiến ta giật mình, nhưng cũng là một cơ hội tốt.”
“Nga? Nói nghe xem.”
“Rất đơn giản, ta muốn lợi dụng cơ hội lần này chia rẽ thái tử và Vi Vấn Tâm.”
“Làm như thế nào?”
Hoàng Phủ Kiệt cười khẽ.
“Nếu như ngươi có thể ly gián thái tử và Vi Vấn Tâm, chỉ sợ là Hoàng Phủ Hồn tọa ngôi thái tử không lâu.” Dương mama nhãn thần thoạt nhìn có điểm xót thương cùng hứng thú.
“Đúng vậy, ta thỉnh sư phụ truyền tin cho ngoại công, thỉnh ông liên hợp với mấy vị đại nhân khác giục hoàng thượng ban hôn cho thái tử. Bọn họ nhất định sẽ đề cử một người thích hợp, nếu phụ hoàng muốn bang trợ Hoàng Phủ Hồn củng cố bảo tọa thái tử, nhất định sẽ vì hắn mà tuyển trạch nhi nữ của một vị đại thần.”
“Nếu như hoàng thượng một mực không tuyển nữ nhi?” Dương mama tâm có điểm hiểu rõ.
Hoàng Phủ Kiệt cười, “Vậy chỉ có thể thấy rõ, phụ hoàng đối với tân phong thái tử bất mãn, muốn động hắn. Chẳng phải rất tốt sao?”
“Thế rốt cuộc Trương Bình vì sao lại sầu?” Dương mama suy tư nửa ngày, bản thân nhịn không được hỏi lại lần nữa.
Hoàng Phủ Kiệt ngẩng đầu nhìn Trương Bình đang đờ ra, lộ ra nụ cười chỉ hắn mới hiểu hàm ý.
Dương mama thấy nhãn thần ánh lên ở đáy mắt Hoàng Phủ Kiệt, trong lòng thoảng chút bất an.
——————-
Trong triều có ai không biết con trai tể tướng, quan bái tam phẩm, một trong số hàn lâm học sĩ – Vi Vấn Tâm?
Có ai không biết Vi Vấn Tâm bác học thông tuệ, lại thêm dung mạo tuấn tú là tâm phúc của thái tử?
Nhưng rất ít người biết trưởng công chúa có tình ý với Vi Vấn Tâm, sớm quấn lấy Thắng đế nhờ tứ hôn.
Mà càng ít người biết Vi Vấn Tâm từ lâu đã có người trong mộng, là Lý Điển Chi, ấu nữ của thượng thư bộ binh, cựu thần hai triều – Lý Thư Hữu.
Những điều này các hoàng tử khác và bọn họ ít nhiều cũng biết. Lẽ tất nhiên chỉ không biểu hiện ra ngoài.
————–
Vi Vấn Tâm hai ngày nay khá phiền não, hắn được thái sơn đại nhân(bố vợ) tương lai nhiều lần khiển tín báo Thắng đế đã tìm ông trao đổi mấy lần, mỗi lần đều giả như vô ý nhắc tới hôn sự của thái tử.
Thái tử đã mười tám nhưng đến nay chưa thú thái tử phi. Vi Vấn Tâm cũng không rõ Thắng đế ý tứ ra sao. Hiện giờ xem ra Thắng đế muốn kết thông gia với Binh bộ thượng thư Lý Hữu.
Mà Lý gia chỉ có duy nhất một ấu nữ đến tuổi kết hôn, năm nay vừa tròn mười bảy là Lý Điển Chi.
Vi Vấn Tâm năm nay cũng hai mươi mốt, bởi vì Đại hoàng tử chưa vị định nên hắn phải kéo dài chuyện hôn sự. Hiện tại Hoàng Phủ Hồn đã được phong làm thái tử, hắn năm nay cũng gấp gáp muốn cưới vợ, mong chờ Lý Điển Chi xuất giá về nhà mình. Nhưng bây giờ lại có tin dữ.
Hắn nên làm như thế nào?
Vi Vấn Tâm cực kỳ phiền não.
Một bên Vi Vấn Tâm suy tư xem có nên gặp Thắng đế để trình tình thì bên này Ninh vương phủ trước nay chưa từng náo nhiệt đã phát sinh một chuyện.
Thái tử tới.
Hoàng Phủ Hồn lần đầu tiên bước vào tân vương phủ Hoàng Phủ Kiệt, vừa vào đã bị sự bần hàn không tả nổi làm chấn động.
Vương phủ quá nhỏ, kiến trúc lại cổ xưa, đi mãi cũng không thấy chỗ nào trang trí cho ra hồn. Người hầu ít đến thương cảm, tổng quản thấy hắn cũng không dám ngăn lại, mặc hắn tùy ý xông vào Ninh vương phủ.
Hoàng Phủ Hồn căn bản không sợ sửu lão tứ dám nói gì. Huồng hồ lần này bản thân hắn phụng mệnh đi điều tra án trưởng công chúa chịu nhục.
Như vào chỗ không người, hắn trực tiếp xông thẳng đến viện mà kẻ hầu nói Ninh vương đang ở.
“Nô tỳ khấu kiến thái tử điện hạ.” Hai nữ tỳ từ trong viện đi ra, nhận ra người trước mặt lập tức quỳ xuống, chặn lối đi của hắn.
“Vương gia các ngươi đâu? Nói hắn ra gặp ta.”
“Vâng. Nô tỳ xin đi thỉnh Vương gia.” Một cung nữ đứng dậy, xoay người hướng tẩm ốc (phòng ngủ) của Hoàng Phủ Kiệt.
“Chờ một chút.” Hoàng Phủ Hồn nheo mắt, theo lý thì sửu lão tứ đã nghe thấy thanh âm của hắn, thế nào đến giờ còn chưa thèm ló mặt? Nghĩ đến đây, hắn lập tức gọi người cung nữ lại :”Hắn ở bên trong đúng không? Bản điện đi vào tìm hắn.”
“Điện hạ chậm đã. Điện hạ, Vương gia bây giờ còn chưa ngủ dậy, xin để nô tỳ thỉnh ngài ra nghênh tiếp.” Tỳ nữ trẻ tuổi lộ ra vẻ lo lắng, đánh bạo đứng ra ngăn cản Hoàng Phủ Hồn.
“Hừ! Tránh ra!” Hoàng Phủ Hồn thấy nàng lo sợ như vậy càng sinh nghi trong phòng có điều ám muội, đẩy nàng cung nữ ra liền lệnh thị vệ mở cửa.
Trong phòng, một mảnh vắng vẻ.
Hoàng Phủ Hồn theo người hầu vào trong, vừa lúc thấy Ninh vương Hoàng Phủ Kiệt từ trên giường ngồi dậy, đeo mặt nạ, buông sa trướng.
Trong nháy mắt, Hoàng Phủ Hồn thấy sau sa trướng rõ ràng có một người ẩn thân.
“Nguyên lai là thái tử điện hạ, ngài sao lại tới đây?” Ninh vương Hoàng Phủ Kiệt có điểm cục xúc bất an, thấy hắn tới, vội vội vàng vàng đi giày vào nghênh tiếp.
Thương cảm cho hắn làm một Vương gia, cứ như vậy bị cả đống người xông vào phòng ngủ, chẳng những không thể trách cứ mà trái lại còn phải tương nghênh.
Hoàng Phủ Hồn liếc mắt quét qua người hắn, quần áo cũng không chỉnh tề, hiển nhiên mới vội vã xuống khỏi giường.
“Bản điện đến thăm ngươi.”
“Thái tử đại giá quang lâm, thật sự là… Ha ha, đại hoàng huynh, mời ngồi.”
Hoàng Phủ Hồn không khách khí, phất áo choàng thấp người ngồi xuống ghế.
Đến lúc này, Hoàng Phủ Hồn mới lưu ý đến bày trí trong phòng.
Đây là tẩm thất của hoàng tử?
Quả thực thiếu thốn vô cùng. Nói khó nghe thì chẳng bằng phòng của một Đại thái giám.
“Chẳng hay hoàng huynh lần này tới có chuyện gì phân phó?” Hoàng Phủ Kiệt cao giọng lệnh Bạch Liên phụng trà.
Ánh mắt Hoàng Phủ Hồn nhìn lướt qua giường.
Hoàng Phủ Kiệt chú ý tới ánh mắt của hắn, cúi đầu cười hắc hắc hai tiếng.
“Bên trong là ai? Ai có thể khiến tứ đệ đã qua trưa rồi vẫn còn triền miên trên sàng không muốn đứng lên?” Kỳ thực Hoàng Phủ Hồn muốn nói là nữ nhân nào lá gan lớn có thể đồng sàng với ngươi mà không bị ngươi dọa ngất xỉu.
“Ha ha…” Hoàng Phủ Kiệt hình như có điểm xấu hổ, nhìn đám người theo hầu Hoàng Phủ Hồn.
Hoàng Phủ Hồn xem ra không phát hiện, vốn ở trong hoàng cung, hắn không bao giờ tùy tiện đơn độc ở chung với ai.
Hoàng Phủ Hồn đột nhiên đứng dậy, đi tới trước giường giật sa trướng xuống.
Động tác này của hắn vô lễ đến cực điểm, nhưng hắn thân là thái tử mà Hoàng Phủ Kiệt trong lòng hắn chỉ là một hoàng tử nhát gan, tầm thường không đáng coi trọng, nên chẳng ai ở đây thấy cử chỉ đó bất nhã.
Ngay cả Hoàng Phủ Kiệt cũng chỉ “A” lên một tiếng, đi nhanh đến bên giường, cười xòa với thái tử :”Hoàng huynh, ngu đệ ta…ngài cũng biết ngu đệ tướng mạo dọa người, chỉ có thể dùng tiện nô này tiết hỏa dục mà thôi.”
Giữa sa trướng, Hoàng Phủ Hồn thấy một gã thái giám trẻ tuổi nhìn khá quen.
Hiện tại tên thái giám này bị người ta dùng dây thừng trói lại quấn trong chăn, tóc tai rối bù, trên da thịt lộ ra những vết hồng, dưới chăn còn có những dải nhỏ.
Nhìn tên thái giám lạnh run, nô tương ngay cả đầu cũng không dám ngẩng, Hoàng Phủ Hồn ánh mắt lộ ra một tia khinh thường.
Khép sa trướng, Hoàng Phủ Hồn xoay người lại, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Lão tứ, ngươi thật không biết ta tới làm gì a?”
“Ngu đệ không biết.” Thấy Hoàng Phủ Hồn không truy cứu hành vi của hắn, Tứ hoàng tử nhất thời có vẻ nhẹ nhõm.
“Nga? Ngươi không biết chuyện trưởng công chúa?” Hoàng Phủ Hồn hỏi thử. Việc này mặc dù bị cấm khẩu nhưng không có nghĩa các hoàng tử không biết sự tình, mẫu thân bọn họ sẽ trường tụ thiện vũ. (mạnh vì gạo, bạo vì tiền, ý nói thừa cơ gây chuyện)
“A!” Hoàng Phủ Kiệt cuối cùng sợ hãi đứng bật dậy “Hoàng huynh, người, người nói sao?”
Hoàng Phủ Hồn trong lòng có điểm kinh ngạc, hắn sao lại thiếu kiên nhẫn như thế, chưa khảo đã xưng? Dù có tật giật mình cũng không thể bị hắn công hạ nhanh tới vậy?
“Ta biết tất cả nhưng vẫn muốn ngươi nói cho ta nghe.”
Hoàng Phủ Hồn liếc mắt buông chén trà, thăm dò. Nhưng thật ra là hắn liếc khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Liên vài lần. Trong lòng không khỏi nghĩ mỹ nhân như vậy cắt đặt bên người lão tứ thật lãng phí. Có điều sửu tứ tám phần mười ăn không được, nếu không đã chẳng đụng đến gã thái giám ngờ nghệch kia.
“Hoàng huynh, ta, ta…” Hoàng Phủ Kiệt cảm thấy khó mở miệng.
“Nói!” Hoàng Phủ Hồn sa sầm nét mặt.
“Vâng, vâng.” Hoàng Phủ Kiệt liên thanh trả lời, do dự một lúc mới nói:”Ta định khẩn cầu phụ hoàng tứ hôn cho ta, không ngờ lại chọn trúng người hoàng huynh thích, nếu như ta biết người cũng chọn nàng, ngu đệ tuyệt đối không dám đoạt sở ái của hoàng huynh.”
“Ngươi đang nói cái gì? Ngươi nói muốn thỉnh phụ hoàng tứ hôn cho ngươi?” Lần đầu tiên nghe hắn nói vậy, Hoàng Phủ Hồn trợn mắt, lộ ra điểm hứng thú.
“Vâng.”
” Là nữ nhi nhà ai?”
“Là…là Khưu Hinh Lan, chi nữ Bộ hộ thượng thư.” Hoàng Phủ Kiệt thanh âm rất nhỏ.
“Ngươi đã thấy nàng?”
“Đúng, ngu đệ lúc ở ngự hoa viên thưởng hoa yến đã gặp nàng, có điều…”
“Có điều trưởng công chúa cười nhạo ngươi cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, nên ngươi muốn trả thù trưởng công chúa đúng không?”
“Cái gì?!” Hoàng Phủ Kiệt kêu to, “Ta trả thù trưởng công chúa? Ta nào có cái lá gan ấy? Hơn nữa ta làm sao muốn trả thù nàng? Tuy rằng nàng và mấy hài nữ khác cùng nhau cười nhạo ta nhưng mọi lời các nàng ấy nói đều là sự thật. Huống hồ…” Hoàng Phủ Kiệt cúi đầu, khẽ nhăn nhó.
Trương Bình ở trên giường nuốt nước miếng, điện hạ nhà y càng ngày càng giỏi giả vờ. Có điều sợi dây trói này buộc thật chặt, tiểu tử ấy học đâu ra thứ công phu một tay trói người a?
“Huống hồ cái gì?”
Kỳ thực Hoàng Phủ Hồn ngay từ đầu đã nghĩ sửu lão tứ tuyệt đối không có gan lớn gây ra chuyện tày đình này, càng không có công phu cao siêu quay vào cung.
Mà người bên cạnh hắn, nhìn thế nào cũng không thấy được công lực và can đảm. Nếu như nói chỗ dựa vững chắc phía sau – Ngôn tướng quân phái người trợ hắn? Ngôn đại tướng quân đa mưu túc trí tuyệt sẽ không làm chuyện mạo hiểm, liều lĩnh như phái một cao thủ đến giúp ngoại tôn cạo tóc công chúa xả giận. Nghĩ thế nào cũng thấy không có khả năng.
Bất quá mặc kệ có khả năng này hay không, hắn chỉ muốn đến một chuyến. Bởi vì Hoàng Phủ Kiệt tối có lý do động thủ, còn vì hắn nghĩ huynh đệ bọn hắn bình thường không thèm để mắt chú ý xem Hoàng Phủ Kiệt lúc thường đang làm cái gì.
Hiện tại hắn yên tâm, một người ngay cả nữ tỳ bên cạnh cũng chẳng có, chỉ có thể hiệp ngoạn với thị nô nhút nhát có gì hảo lo lắng? Mặt trời lên cao đến đỉnh còn phóng đãng, tương lai sẽ làm nên trò trống gì?
Hoàng Phủ Kiệt đáp: “Huống hồ Khưu tiểu thư có viết một phong thư cho ngu đệ, nói ngày đó nàng thất lễ khiến ta phiền lòng. Nếu như ngày đó đại tỷ không trêu chọc ta, Khưu tiểu thư sao có thể nhớ ta mà chuyển thư cho ta. Hoàng huynh, ngu đệ thực sự thích nàng, giống như Vi đại nhân thích Lý tiểu thư của Bộ binh thượng thư vậy, đều là thật tâm. Người….”
“Sao ngươi biết?” Hoàng Phủ Hồn sắc mặt đại biến, vung tay lên ra hiệu kẻ hầu người hạ lui ra.
“Cái gì? A, người muốn hỏi chuyện Vi đại nhân thích con gái của Lý thượng thư sao?” Thấy Hoàng Phủ Hồn đuổi người hầu ra ngoài, Hoàng Phủ Kiệt thanh âm có điểm sợ hãi.
“Ta hỏi ngươi, ngươi làm sao biết việc này.” Hoàng Phủ Hồn trên mặt toát ra sát ý dị thường.
“Ngày đó tại ngự hoa viên, ngu đệ thấy Vi đại nhân âm thầm tặng hoa cho Lý tiểu thư, mà Lý tiểu thư cũng lén lút tặng lại một vật. Nên ngu đệ suy đoán bọn họ….”
“Câm miệng!”
“Vâng.”
“Hoàng Phủ Kiệt, đừng để bản điện biết ngươi ra ngoài nói lung tung, hừ!” Hoàng Phủ Hồn đột nhiên rút kiếm, lao bổ về phía giường.
Hoàng Phủ Kiệt đôi mắt nhanh chóng hẹp lại, mở miệng kêu một tiếng: ”Hoàng huynh, đó là thị nô rất biết nghe lời, cầu huynh cho ngu đệ giữ lại.”
Hoàng Phủ Hồn đương thủ thế chợt dừng lại, nghe Hoàng Phủ Kiệt nói tiếp:”Ngu đệ có thể bảo chứng hắn sẽ không ra ngoài nói lung tung, hắn cũng chỉ có một cái mạng.”
Hoàng Phủ Hồn quay đầu “Nhìn không ra ngươi lại coi trọng thị nô này đến thế.”
Hoàng Phủ Kiệt cười mỉa, “Chỉ là ngu đệ vốn không có ai hầu hạ.”
Hoàng Phủ Hồn thu kiếm, lạnh lùng hừ một tiếng, “Nhớ kỹ lời ngươi nói.” Rồi hắn xoay người bỏ đi.
“Ngu đệ tiễn hoàng huynh.”