Sương Mù Đầy Trời (Di Thiên Đại Vụ)

Chương 17: Chính Sách Đói Khát



Khi Ôn Loan tỉnh lại, cứ ngỡ mình vừa mới rơi trúng một bãi rác.

Không phải chỗ này bẩn thỉu gì, chỉ là xung quanh đồ vật nằm tứ tung, chỗ hắn nằm là bàn điều khiển của một phần xác tàu vũ trụ, phía trước đặt một cái tủ gỗ kiểu Âu, phía trên nằm nửa cánh tay robot, chỗ gãy của cánh tay còn xì xèo xẹt điện.

Hắn chậm rãi đứng dậy, không thấy Jimmy đâu.

Ôn Loan thử thông qua sóng não gọi Seere, rất nhanh đã được đáp lại.

“Nơi này thuộc hệ hành tinh White Whale, mệnh danh là “Đầu lâu máu” kho hàng tạm thời của tổ chức cướp vũ trụ, Jimmy đã đi cướp với đám hải tặc khác rồi, ngài tạm thời an toàn, chủ nhân.”

“Mày đang ở đâu?” Ôn Loan lặng lẽ hỏi thông qua sóng não.

“Ngay tại trong kho hàng này, vừa rồi Jimmy cùng bọn cướp định tìm kết nối điều khiển trên người tôi, ngụy trang của tôi đã bị chấn động khi nhảy vọt không gian làm hư hại, bọn chúng đã vứt tôi đi.

Đầu tôi có thiết bị theo dõi, không tiện di chuyển.” Seere cực kỳ bình tĩnh nói, “Chủ nhân, bên trái ngài cách bảy trăm mét chính là lối ra, tôi đang ở đó.”

Ôn Loan theo lời Seere đi vài bước, phát hiện nơi này nửa bước khó đi, dưới chân không có chỗ trống nào, hệt như đang leo núi trong kho hàng.

Rất nhiều ống, chai, thiết bị kim loại sáng lấp lánh, càng nhiều chính là vũ khí kim loại, Ôn Loan căn bản không dám giẫm bừa, bởi hắn nhìn thấy một con trăn sặc sỡ nằm chình ình trong một cái hòm trong suốt.

Ngay lúc Ôn Loan nơm nớp lo sợ mà “leo núi”, chợt nghe thấy tràng cười nhạo ác ý.

Hắn ngẩng đầu nhìn, phát hiện thì ra có hai tên người máy đứng dựa vách tường, bên trong có người điều khiển, bọn họ không hề kiêng dè giẫm chân bước tới đây, đạp nát rất nhiều thứ, có vài linh kiện sứt mẻ thì trực tiếp phát nổ ầm đùng.

Cái hòm đựng con trăn hoa kia cũng bị đạp vỡ, nó giận dữ rướn thẳng người, nhưng thân thể nó lại bị một bàn tay robot hung ác bóp lấy, tay to siết chặt, máu tươi đỏ sẫm chớp mắt phun trào như suối, thịt nát văng đầy đất.

Đầu rắn bị ác ý quăng vô người Ôn Loan.

Cái đầu to tổ chảng như vậy bay tới, Ôn Loan lập tức lùi về sau một bước, nhanh chóng nhảy lên tủ gỗ, đầu trăn đụng phải góc bàn, miệng ngoạm xuống, nửa ngăn tủ nằm gọn trong miệng nó.

Cũng may cái tủ gỗ kiểu Âu này là hàng dỏm, mặt ngoài chỉ phủ một lớp gỗ, bên trong vẫn là vật liệu cứng chắc của tương lai hợp thành, chiếc răng nanh độc găm vô tủ, cái đầu dần dần gục xuống.

Hai tên cướp điều khiển người máy đằng kia, có vẻ bất ngờ khi Ôn Loan thoát được tập kích, giáp robot mở ra, lộ ra hai khuôn mặt xấu xí dữ tợn cùng với màu da xanh mét.

Bọn chúng nói cái gì đó mà Ôn Loan chả hiểu nổi, còn từ bên trong khoang điều khiển chống nửa người thẳng dậy, khoe khoang với Ôn Loan cánh tay tráng kiện cùng với cơ ngực lồ lộ bên ngoài.

“…”

Mắt Ôn Loan cứng lại, thầm nghĩ, hắn rốt cục tận mắt thấy được bản chân thực của cái gọi là cánh tay ngựa có thể phi, bàn tay người có thể đứng rồi, còn cơ ngực dũng mãnh kia, ực, mấy cô nàng đi thi hoa hậu còn không có số đo lớn cỡ đó đâu.

Quái vật hả trời! Lớn thành như vậy sao còn có thể gặp người?

Ôn Loan đồng tình nhìn đối phương.

Ngôn ngữ không thông, nhưng ánh mắt là ngôn ngữ quốc tế, ánh mắt Ôn Loan tỏ rõ khinh bỉ thương hại chọc giận hai tên kia, ngay khi chúng gào thét xông lên, phía sau bị một luồng lực mạnh mẽ hung hăng đẩy cả người lẫn cơ giáp văng xa, lảo đảo nằm rạp hai bên.

Đồng tử Ôn Loan co rút, hắn muốn thu hồi lời lúc đầu, hiện tại cái này mới gọi là “Quaí vật” đây!

Một sinh vật mặc đồ vũ trụ trong suốt, rất giống với loài hình bạch tuộc được minh họa trong những truyện khoa học viễn tưởng trước kia, cái đầu nhẵn bóng tựa trên cửa, hai con mắt to tròn xoay vòng đánh giá Ôn Loan từ trên xuống, sau đó vung vẩy mấy chân tua được bọc trong đồng phục, linh hoạt trườn qua kho hàng tiến lại đây.

Ngay khi Ôn Loan chuẩn bị nhảy xuống kệ tủ để chạy trốn, bạch tuộc cất giọng:

“Xin chào.”

Tiếng Anh chuẩn cmn xác.

Ôn Loan xém tí ngã đụng đầu vô tủ.

“Hoan nghênh, tôi vẫn luôn kỳ vọng có được một đồng đội đầu óc thông minh, làm việc linh hoạt như vậy.” Bạch tuộc dùng xúc tua đẩy cái đầu rắn nằm chắn đường giữa nó và Ôn Loan ra, sau đó thân thể trong bộ đồ vũ trụ đó bỗng biến màu thành màu cam hồng, nó thực thông cảm cho Ôn Loan vì đã bị hoảng sợ, nên giữ khoảng….!Thôi được, khoảng cách chừng ba mét.

Bạch tuộc dùng xúc tua chỉ chỉ mấy robot đang lồm cồm bò dậy cách đó không xa, nói một cách khinh miệt: “Mấy tên thô lỗ, ngu xuẩn, não bị cơ bắp nhồi đầy này thật sự rất là chướng mắt.

À, này cưng, cậu xem cánh tay cùng với thân thể thon dài của mình xem…!Tôi không thể không nói, nếu đầu cậu lớn hơn xíu nữa, giống tôi vậy nè, thì tôi thật sự rất tán thưởng cậu.”

“…”

Trước mắt Ôn Loan đen đi.

Trời ơi là trời, chẳng lẽ đây là ác mộng?

Ôn Loan hơi lung lay, còn chưa kịp kêu la gọi Seere, bỗng cảm thấy thân thể nhẹ đi, sau đó tựa như mới tắm nước ấm xong vậy, cả người ấm áp thoải mái đến nỗi hắn xém nữa rên ra tiếng.

“Lách tách.” Xúc tua Bạch tuộc vung trúng thiết bị hư hỏng xẹt điện kia, nó bị giật đến run lên.

Tấm da sói tuyết trên người Ôn Loan không thấy đâu nữa.

Hai tên robot đằng xa xiêu vẹo vừa mới đứng dậy, không nhìn thấy màn khỏa thân hào phóng trong nháy mắt của Ôn Loan, chỉ có tên cướp Bạch tuộc lặng lẽ dùng xúc tua chộp lấy một tấm vải tựa như plastic nằm trên đất đưa cho Ôn Loan.

“Áo của tôi…!Ực, trời mợ!” Ôn Loan mở mắt thấy, kinh sợ vội giằng lấy tấm vải plastic che lại cơ thể, có chút tức đến khó thở hỏi: “Quần áo của tôi bay đâu rồi? Đây là chuyện gì…!À, cám ơn.”

“Không có chi.”

Ôn Loan cứng đờ, ánh mặt từng chút dời lên, lúc này hắn mới để ý người có lòng tốt đưa tấm vải plastic cho hắn là ai.

Tên cướp Bạch tuộc vẫn duy trì toàn thân màu cam hồng, còn vẩy vẩy xúc tua với hắn, dùng tiếng Anh chuẩn không cần chỉnh an ủi bảo: “Tôi với cậu không cùng chủng tộc, cho nên hành vi vừa rồi của cậu đối với tôi không có chỗ nào mất lịch sự hết, cũng giống như khi tôi không mặc quần áo chạy trước mặt cậu vậy, cậu không cần để ý đâu.”

– —- hợp lý, so với một con bạch tuộc bình thường cao hơn bốn mét, Ôn Loan càng để ý tên bạch tuộc mặc đồ vũ trụ hơn.

“Á, quên tự giới thiệu, tên của tôi là…” Tên cướp Bạch tuộc phát ra tiếng lộp bộp tựa như thanh âm phun bong bóng nước, sau đó chuyển sang tiếng Anh, “Tất nhiên, cậu có thể gọi tên loài người của tôi là, Caesar.

Nghe nói hình như đây là tên một nhân loại bất khả chiến bại, một quân vương! Xin chào, rất vui được gặp cậu.”

Ôn Loan có chút hóa đá.

How do you do Chúa ơi, một con bạch tuộc chào hắn bằng câu thoại trong truyền thuyết chỉ có du học sinh Mỹ sử dụng, thật ra hàng ngày căn bản không ai dùng lời thoại hỏi thăm khi gặp mặt như vậy làm gì? Tên Bạch tuộc này thuộc đảng cuồng tiếng Anh hay gì?

“Ôn Loan.”

Ôn Loan mơ màng học theo, nối gót cắt đổi sang lời thoại hỏi han hàng ngày: “Anh có thể gọi tôi là Ôn, rất…!được gặp anh.”

Không không, hắn không vui chút nào hết.

“Quần áo của cậu là một loại cơ giáp đặc biệt à? Sao mà tự nhiên trong nháy mắt biến đâu mất rồi.” Bạch tuộc Caesar tò mò dùng xúc tua nâng đầu, xoay tròn mắt hỏi.

Ôn Loan làm sao mà biết, bản thân hắn còn thấy vớ vẩn nữa là.

Vừa vặn lúc này, ngay cửa kho hàng truyền tới thanh âm ồn ào ầm ĩ, rất nhiều tên cướp mặc đồ vũ trụ hoặc đang điều khiển cơ giáp loại nhỏ, ném đồ đạc lung tung beng vào.

“Á! Mấy tên thô lỗ này!” Bạch tuộc la ầm lên, tám cái vòi xoay thành dạng máy xay gió, trong nháy mắt đã tới cửa kho hàng, đánh bay ba tên cướp, còn lớn tiếng quát mắng, “Có biết phép tắc hay không? Sắp xếp gọn gàng vào!”

“Chào buổi tối—- quỷ thật, tối rồi à, để tôi xem đồng hồ xem.” Cửa kho hàng lại xuất hiện một người bề ngoài quái dị, bởi vì phong cách ăn mặc của hắn, theo lẽ chỉ xuất hiện trong phim Mỹ thế kỷ 19, áo khoác đen áo choàng đen, mũ phớt đen, gậy phương Tây thật dài, còn làm duyên làm dáng móc đồng hồ quả quýt ra nhìn giờ nữa chứ.

Trong đầu Ôn Loan, lập tức hiện ra từ —- dân cư lưu lạc.

“Buổi tối thu hoạch khá tốt, đáng tiếc không có đồ vật hiếm lạ gì.” Qúy ông nọ, gõ nhẹ chiếc gậy phương Tây, tay đung đưa đi tới.

Những đồ vật nằm tứ tung trên mặt đất, không hề ảnh hưởng gì đến hắn, hắn tựa như có thể đi lại bình thường trên những chiếc hòm góc cạnh đầy sắc bén.

Jimmy đầu trọc cũng xuất hiện, theo sau quý ông đó chạy tới, Jimmy cười chụp mạnh bả vai Ôn Loan: “Ôn, đây chính là thủ lĩnh nhóm tụi tao, Tổng thủ lĩnh cướp vũ trụ bốn hành tinh trong hệ hành tinh White Whale, đại nhân Setra.” Jimmy nháy mắt với Ôn Loan, ra chiều ẩn ý nói, “Giống như chúng mình vậy, giống hệt! Mày hiểu đó!”

Thật sự là dân lưu lạc?

Nhân viên công tác phòng quản lý hộ tịch hành tinh Dark Blue gạt hắn đúng không! Sao còn nhiều dân lưu lạc chưa trở về, lăn lộn ở nơi này vậy?

Thủ lĩnh bọn cướp tháo mũ xuống, hơi nghiêng đầu, chào một cách thân sĩ.

Công bằng mà nói, người này lớn lên cũng không tệ lắm, bất quá —-

Ôn Loan cảm thấy vẫn không đẹp bằng Seere, càng kém hơn nhiều so với…người đẹp hắn tình cờ gặp trên băng nguyên kia.

“Đáp lễ, người anh em, người này xuất thân quý tộc, có chút dong dài, mày nhịn xíu.” Jimmy nhìn thấy Ôn Loan ngẩn người, lập tức nhỏ giọng nhắc.

Khóe miệng Ôn Loan co rúm, bởi giọng Jimmy thô, còn đè thấp giọng mà nói, kết quả thật sự quá bi kịch, trừ phi là kẻ điếc, hoặc đứng cách mười mét họa may mới không nghe thấy.

Thủ lĩnh bọn cướp lần nữa đội mũ lên, mỉm cười nói: “Hoan nghênh, Jimmy đã giới thiệu cậu với tôi rồi.

Thật ra tôi không phải quý tộc, hừm, đúng là có danh hiệu như vậy, nhưng tôi càng thích buôn bán hơn, tôi có mở một trang trại ở phía Nam châu Mỹ…!Tôi còn đi tới cố hương của cậu, quốc gia phương Đông thần bí!”

Ôn Loan không hề thả lỏng cảnh giác, huống chi hắn biết Jimmy còn có chuyện giấu hắn.

“Anh muốn tôi làm việc gì cho anh?” Ôn Loan không tin, trên trời rơi xuống cạm bẫy, mới gia nhập tổ chức cướp vũ trụ ngay lập tức lại có thể được BOSS thân thiết tiếp đón như vậy.

Thủ lĩnh bọn cướp gõ gõ chiếc gậy, thoải mái giang tay nói: “Không không, không có nghiêm trọng như cậu nghĩ đâu.

Người Trung Quốc có câu Độc tại dị hương vi dị khách* (thơ Trung), cô độc, bằng hoàng, còn có….!”

(*Dịch nghĩa: Một mình ở nơi đất lạ làm khách lạ – Nguồn: Thivien.net)

Jimmy cố gắng trừng mắt: được rồi, đừng diễn quá!

“Khụ, chính là như vậy, tôi nhìn thấy người gặp hoàn cảnh giống mình sẽ cảm thấy thân thiết.

Ngoại trừ vương quốc Dark Blue đối đãi hậu hĩnh với dân lưu lạc, những quốc gia khác trong hệ hành tinh White Whale không như vậy, tôi thật xui xẻo, không phải xuất hiện trên hành tinh Dark Blue.

Trải qua rất nhiều đau khổ, rốt cục hiện tai cũng có chút thế lực nhỏ như vậy, tôi đương nhiên rất sẵn lòng thu lưu các cậu.”

Tổng thủ lĩnh cướp vũ trụ bốn hành tinh, này mà gọi là chút thế lực nhỏ?

Ôn Loan chưa kịp nói gì, đối phương đã dùng gậy cổ chỉ vào tên cướp Bạch tuộc bảo: “Đây là Caesar, chủ quản kho hàng của tôi, hắn thiếu một trợ thủ, tôi nghĩ hai người ở chung sẽ rất khoái trá cho xem! Vậy thì không quấy rầy nữa, chúc cậu có cuộc sống mới vui vẻ!”

Thủ lĩnh bọn cướp nói xong, lần thứ hai gỡ mũ xuống, khom người hành lễ, sau đó bỏ của chạy lấy mình.

Ôn Loan đen mặt nhìn Bạch tuộc, đây là đồng nghiệp sau này? Thôi được, quả thật phù hợp với yêu cầu công việc của hắn không cần đi cướp bóc, tạm thời có thể học thêm thứ khác, không có chướng ngại khi giao tiếp, nhưng mà —–

“Nó cũng là Địa Cầu…!hải sản lưu lạc của Địa Cầu sao?” Ôn Loan quay đầu hỏi Jimmy.

“Hừm, hãy dùng từ hắn, Caesar là sinh vật trí tuệ! Có thể nói hơn ba trăm ngôn ngữ, học thức uyên bác.” Jimmy giải thích bổ sung, “Hắn là chủng tộc bản xứ của hệ tinh hệ White Whale, trước khi nhân loại xuất hiện, hệ hành tinh này đã có nền văn minh rồi.”

Ôn Loan đờ đẫn gật đầu.

“À, đúng rồi, tâm tình Caesar biểu hiện qua màu sắc, cam hồng —- người anh em, hắn rất vừa lòng với đồng nghiệp mới là mày đó! Vui vẻ nhé người anh em, gặp sau!”

Jimmy dứt lời, bước nhanh đuổi theo thủ lĩnh bọn cướp, hai người dùng ngôn ngữ Ôn Loan không hiểu mà thì thầm với nhau.

“Chết tiệt, hắn vừa mới ăn xong, cậu hiểu không?” Thủ lĩnh bọn cướp phẫn nộ bảo, “Ác ma phương Đông chuyên ăn mộng cảnh! Cậu thế nhưng không lưu ý đến quần áo hắn mặc, hành tinh Dark Blue không có băng nguyên, không có sói tuyết, mấy thứ kia đều là giả, là ác mộng chết chóc của những kẻ bị lưu đày! Da sói mà Ôn Loan mặc…!Thật ra là thực vật mà hắn đã mang theo khi ở trạng thái vô thức! Cậu thế nhưng không phát hiện ra?”

Jimmy tỏ vẻ vô tội, sao hắn nghĩ đến được chứ: “Tôi cũng không biết sau khi hắn rời khỏi mộng cảnh, còn có năng lực duy trì hình thái vật phẩm giả tạo khi đem chúng ra khỏi mộng cảnh.”

“Tất nhiên, đó là lương thực mà hắn vô thức đem theo mà!”

Thủ lĩnh bọn cướp đột nhiên dừng lại, cười tươi ý tán thưởng với tên cướp bạch tuộc đang bận rộn phía xa xa, sau đó thấp giọng nói, “Còn may có Caesar, không thôi biết đến khi nào Ôn Loan mới ăn sạch lương thực dự trữ của hắn? Mục đích của chúng ta chính là khiến Ôn Loan không có đồ ăn, đói khát sẽ làm hắn nhanh chóng tiến vào trạng thái hôn mê lần nữa! Hành tinh Dark Blue sẽ an toàn!”

“Vâng, tôi sẽ cố gắng thực hiện!” Jimmy vung tay lớn tiếng hạ lệnh, “Về sau ai dám đi ngủ gần khu vực kho hàng, toàn bộ xử tử!! Nghe rõ không, xử tử!!”

Trong một đám hỗn độn, nằm trong đống rác, một viên cầu kim loại hơi động đậy, Seere nhanh chóng phân tích đối thoại giữa Jimmy và thủ lĩnh bọn cướp.

– —— thì ra Ôn Loan có thể ăn mộng.

So với việc Cyrus là mộng ma còn thần kỳ hơn nữa nha!

– —— xác nhận hành tinh Dark Blue không phải chân thật, mà là một mộng cảnh thật lớn.

Nhưng mục đích của bọn Jimmy sao lại là bảo vệ hành tinh Dark Blue? Bọn họ là cướp vũ trụ kia mà, vì cái gì phải bảo vệ vương quốc Dark Blue? Chẳng lẽ có giao dịch nào đó với vương quốc không thể nói ra?

“Lượng tin tức này thật sự quá lớn rồi.” Seere lầm bầm lầu bầu..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.