– Ngọc vương phi, bên ngoài có người tới!
Thu Thủy kêu lên sợ hãi, đánh thức nữ tử đang lâm vào ưu thương.
Tô Ngọc Thanh nhíu mi, chờ chủ nhân tiếng bước chân tiến đến.
– Là người nào lớn mật, dám một mình xông vào tẩm cư Tứ vương gia?
Người còn chưa thấy đâu, tiếng nói đã vọng đến.
Sau đó liền thấy một gã thái giám khoảng hai mươi mấy tuổi hùng hổ tiến
vào, vừa nhìn thấy hồng y nữ tử, đột nhiên mất hết khí thế, “bùm” một
tiếng quỳ trên mặt đất.
– Nô tài đáng chết, không biết Ngọc vương phi tới đây. Thỉnh Ngọc vương phi tha mạng.
Tô Ngọc Thanh chỉ đế ý đến câu nói đầu tiên của hắn, hỏi:
– Ngươi vừa nói nơi này là tẩm cư của Tứ vương gia?
– Dạ đúng, nơi này là tẩm cư trước kia của Tứ vương gia. Ngài đã phái tiểu nhân phải trông coi, không cho người ngoài tiến vào.
– Ta đây là người ngoài sao? Còn nữa,nữ tử trong bức tranh là Nguyệt vương phi?
– Tứ vương gia từng phân phó không cho bất cứ kẻ nào tiến vào. Tiểu nhân chưa từng gặp qua Nguyệt vương phi, cho nên cũng không biết nữ tử trong bức tranh là ai.
– Phải không?
Tô Ngọc Thanh cố che lại cảm giác kì lạ trong lòng, không để ý gã thái
giám vẫn phủ phục trên mặt đất. Nhìn lại một lần người trong bức tranh,
xoay người đi ra khỏi Vân Hiên cung.
Nếu đó không phải Mạnh Tố Nguyệt, thì là ai cơ chứ?
Nàng đi dọc theo con đường lúc đi vào, thầm nghĩ nhanh nhanh rời khỏi nơi làm nàng khó thở này.
– Ngọc vương phi, thì ra ngài ở đây. Đến giờ hồi phủ rồi, tiểu nhân đến đưa ngài lên xe.
Một gã người hầu hớt ha hớt hải chạy đến trước mặt Tô Ngọc Thanh bẩm báo.
Tô Ngọc Thanh nhận ra hắn là tùy tùng của Hoàng Phủ Luật, liền không nói không rằng đi theo hắn.
Trong xe ngựa, Hoàng Phủ luật khí vũ hiên ngang đã ngồi từ bao giờ, bộ dáng không kiên nhẫn, mắt ưng nhìn nàng chằm chằm.
Thấy nữ tử vẻ mặt thất thần, hắn nhíu mày kiếm lại, trong mắt có ý nghi hoặc.
Tô Ngọc Thanh cúi đầu bước vào xe, tức khắc liền ngoảnh mặt ra ngoài cửa sổ, không cho hắn nhìn đến mặt nàng.
– Lên đường đi.
Hắn cũng không cố ý tìm hiểu nhiều, trầm giọng ra lệnh cho tùy tùng, chỉ nghe thanh âm còn trầm thấp hơn lúc trước vài phần.
Xe ngựa bắt đầu lăn bánh, tiếng bánh xe “lọc cọc” trên mặt đường. Trong
đêm khuya thanh tịnh như thế này, âm thanh càng trở nên vang dội.
Bên trong xe, bầu không khí im lặng bao trùm.
Ngồi bên cạnh Hoàng Phủ Luật, cảm nhận được hơi thở băng lãnh của hắn,
Tô Ngọc Thanh xiết chặt khăn tay, quật cường nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói không rằng.
Hoàng Phủ Luật nhìn khuôn mặt bi thương nghiêng nghiêng của nàng, con
ngươi đen láy càng sâu thêm vài phần. Làn môi bạc của hắn khẽ nhếch lên, mồ hôi lạnh điểm trên trán. Đôi mắt thâm thúy sắc bén tràn đầy đau đớn
cùng thống khổ. Hắn nắm chặt tay, căng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Xe ngựa vẫn tiếp tục lăn bánh đến ngã tư trước mặt, Thu Thủy cùng gã sai vặt vừa nãy đều ngồi trên đầu xe.
Tất cả đều an tĩnh như vậy, an tĩnh đến mức làm người ta cảm thấy bất an.
Bên trong xe, Hoàng Phủ Luật nhăn chặt mày, đôi mắt sắc bén cảnh giác
quan sát động tĩnh bốn phía. Mà Tô Ngọc Thanh một bên, cũng cảm thấy bất an.
Quả nhiên chỉ một khắc sau, liền thấy hai bóng đen từ mái hiên bên cạnh
nhảy xuống, cầm kiếm lao đến xe ngựa, sắc mặt lăm lăm ghê tợn, cơ hồ có ý định chém giết.
Thu Thủy kêu sợ hãi một tiếng, trơ mắt nhìn mũi kiếm lạnh lẽo càng lúc càng gần, sợ đến mức không thể động đậy.
Gã tùy tùng cũng chỉ miễn cường phản kháng một chút, thân mình liền mềm nhũn, gục xuống, mất hết tri giác.
Hoàng Phủ Luật cố nhịn cảm giác khó chịu trong người, lấy kiếm bên trong xe, đúng lúc ngăn cản được lưỡi kiếm sắc bén hướng về Thu Thủy. Thu
Thủy hét lên một tiếng, sợ hãi ngất xỉu.
Hoàng Phủ Luật liếc mắt nhìn tiểu nha đầu, phi thân lên không trung cùng hai hắc y nhân giao đấu.
Tô Ngọc Thanh lúc này mới lấy lại phản ứng, nàng vội vàng lao ra ngoài
xe, đem Thu Thủy đã hôn mê kéo vào bên trong xe, cẩn thận chăm sóc nhưng cũng chú ý đến nam nhân ở bên ngoài.
Lần này, nàng rốt cục phát hiện thân thủ của hắn có điểm khác thường.
Giống như lần trước ở rừng rậm, công lực của hắn đã giảm đi. Thân ảnh
tuy vẫn nhanh nhẹn, chiêu thức vung roi vẫn nhịp nhàng hữu lực, nhưng
lại thấy hắn dường như đã mệt mỏi.
Mà hai hắc y nhân kia dường như muốn đẩy hắn vào chỗ chết, một trước một sau công kích, làm cho hắn càng lúc càng khó chống đỡ.
Tô Ngọc Thanh nhìn mà không ngừng run sợ, mỗi lần hắc y nhân xuất kiếm, nàng gần như ngừng thở, tim đập nhanh, hoảng hốt hô:
– Cẩn thận!
Hắc y nhân phía sau thừa dịp Hoàng Phủ Luật không chú ý liền lôi ra ám
khí giấu trong tay áo bắn về phía hắn, nàng vội kêu lên sợ hãi. Tiếp
theo, nàng theo phản xạ gỡ xuống trâm ngọc trên đầu, vận công ném về
phía ám khí.
Ám khí ngay lập tức bị đánh lệch, hắc y nhân liếc nhìn Tô Ngọc Thanh một cái, lập tức rút kiếm chuyển hướng đến xe ngựa. Tô Ngọc Thanh kinh hãi, chỉ nghe hắc y nhân cười lạnh:
– Sư tỷ, ngươi không giết hắn đã đành, giờ lại còn muốn ngăn cản tỷ muội chúng ta chấp hành nhiệm vụ. Chẳng lẽ lần giáo huấn trước ngươi còn
chưa lãnh đủ sao? Được! Vậy lần này, sư muội ta liền cho ngươi biết thế
nào là giáo huấn thực sự!
Nói xong, lưỡi kiếm sắc bén đã đâm tới Tô Ngọc Thanh.
Tô Ngọc Thanh đứng dậy, đột nhiên thân mình tựa hồ tự có ý thức, chỉ cần nữ tử kia xuất kiếm, nàng có thể nhẹ nhàng tránh thoát. Mà nàng, thậm
chí có thể đoán chiêu kế tiếp của nữ tử.
Ban đầu nữ tử chỉ muốn giáo huấn Tô Ngọc Thanh, nhưng thấy mấy lần đều
không chạm được vào một sợi tóc của nàng liền trở nên giận dữ, chiêu
thức càng lúc càng ngoan độc. Hơn nữa lại cộng thêm ân oán lúc trước,
thù mới nợ cũ chồng chất lên nhau. Nữ tử liền dùng hết công lực toàn
thân, bức hồng y nữ tử một bước lại một bước lui về phía sau.
Tô Ngọc Thanh chỉ cảm thấy khí huyết tring người có dòng khí nóng bức
lên, đột nhiên tràn đầy sức lực, nhưng nàng lại không biết phát tiết ra
như thế nào. Nàng trốn tránh đòn tấn công,cũng không thể đánh trả. Nàng
đã bị kiếm nữ tử bức lui về phía sau.
Mắt thấy vẻ độc ác lạnh lùng trong mắt kẻ kia, trong lòng càng lúc càng bối rối. Nàng nhớ rõ nữ tử này.
Cái đêm cách đây mấy tháng, nàng đã từng đến Tích Lạc viên. Lần đó người này cũng không muốn giết nàng, cùng lắm chỉ là răn đe. Nhưng lúc này
đây, nữ tử luôn miệng gọi nàng là sư tỷ này lại đang tìm mọi cách giết
nàng.
Rồi cả lần ở Diệp Lạc sơn trang, cũng có một hắc y nhân phụng mệnh “Thánh chủ” giáo huấn nàng.
Kẻ được gọi “thánh chủ” này, rốt cuộc là ai? Tại sao năm lần bảy lượt tìm đến uy hiếp nàng?
Nàng vừa nghĩ, vừa khó khăn chống đỡ. Kiếm trong tay nữ tử liên tục vung lên, khiến nàng hoa cả mắt. Lát sau, nàng trong một lúc bị lỡ nhịp
liền bị nữ tử chém vào vai, đau đớn lan khắp toàn thân.
Hài trên chân nàng, từ lúc nhảy xuống xe ngựa đã bị rơi mất, đá vụn dưới chân cũng đâm nát lòng bàn chân nàng.
Nàng bất lực lui đến một mái hiên, hoảng sợ nhìn lưỡi kiếm chĩa thẳng
vào cổ họng mình. Giờ khắc này, nàng cảm nhận rõ rệt cái chết đang tiến
đến rất gần….
Nhắm mắt lại, nàng lẳng lặng chờ nhát kiếm cuối cùng, chờ cái chết lại tiến đến một lần nữa…
Thật lâu sau, mũi kiếm vẫn chưa đâm vào họng nàng, mà thân thể nàng lại
bị roi nâng lên. Đến khi mở mắt ra, liền nhìn thấy một đôi mắt thống khổ cùng lo lắng:
– Nữ nhân chết tiệt, bổn vương tuyệt không để ngươi chết đi như vậy! Ngươi có chết cũng phải là ta tự tay giết!
Hắn quát lên, vẫn dùng những lời lẽ cay độc, nhưng vẻ mặt lại rất khổ sở, mồ hôi lạnh bết hết tóc.
Quát xong, hắn liền ôm người nàng nhảy lên nóc nhà, chuẩn bị thoát khỏi
sự khống chế của hai kẻ kia. Chỉ thấy vài lần lên xuống, bọn họ đã nhảy
ra xa mấy trượng. Hai hắc y nhân vẫn đuổi sát theo. Tô Ngọc Thanh cảm
thấy Hoàng Phủ Luật đang cố hết sức, nàng giãy khỏi ngực hắn, kiên định
nói:
– Ta có thể tự đi.
Nam nhân nhìn vết thương trên vai nàng, không nói không rằng kéo tay nàng nhảy xuống mái hiên.
Bên dưới có vài ngõ tắt nhỏ tối đen, hắn nắm tay nàng chui vào một ngõ nhỏ sâu không thấy đáy.
Trong bóng tối, bọn họ chạy qua vài chỗ rẽ, rồi hắn đột nhiên đem nàng
kéo vào một cửa nhỏ, liền ném nàng vào một đống rơm rạ. Mà hắn, lại ôm
chặt người nàng, không động đậy.
Nàng nghe tim hắn đập dồn dập, cùng hắn chú ý động tĩnh bên ngoài.