– Thật sự không muốn trở lại bên cạnh Luật?
Cuối cùng nam nhân ngân bào cũng lên tiếng đánh vỡ trầm mặc.
Tố y nữ tử thản nhiên nhìn về phía trước, không trả lời cũng không nhìn hắn.
Tần Mộ Phong nhẹ nhàng cười, lại bắt đầu trêu chọc:
– Không biết cảm giác ngồi xe ngựa của bản trang chủ như thế nào? Đây
chính là lần đầu tiên bản trang chủ tự mình hộ tống một nữ tử.
Chỉ thấy cặp mắt phượng tà nịnh nhìn chằm chằm nữ tử vẫn im lặng nãy
giờ. Nữ tử một thân tố y, mái tóc đen mượt thả nhẹ, không trang sức cầu
kì, chỉ cài một cây trâm ngọc, đơn giản nhưng lại đẹp vô cùng.
Lông mi thon dài, làn da trắng hơn ngọc, môi như hoa đào. Nam nhân kia
thầm kinh ngạc, sắc đẹp này, thật động lòng người. Nghe hắn trêu chọc,
nàng chỉ phiền muộn liếc mắt một cái.
Hắn dừng lại, trong nháy mắt không thể hô hấp. Hắn không thể ngờ nàng
lại có vẻ đẹp tuyệt mĩ như thế. Nàng liếc mắt một cái, liền đoạt mất
không khí xung quanh hắn.
– Thật sự là nàng nhảy xuống sông tự sát sao?
Nữ tử bên cạnh đột nhiên lên tiếng, cố nén bi thương trong lòng. Đôi mắt ngập nước của nàng nhìn thật sâu vào đáy mắt hắn.
Tần Mộ Phong biết “nàng” trong lời nói của Ngọc Thanh là ai, mà ánh mắt
ưu thương kia thực khiến hắn thấy hứng thú. Vì thế hắn nói:
– Một năm trước, Tố Nguyệt quả thật đã nhảy xuống sông tự sát. Đêm hôm
đó, Luật ở sông Ngọc Hà tìm nàng suốt một đêm. Hai tháng trước, Luật
theo dòng chảy của sông Ngọc Hà đến Am ni cô mới tìm được phần mộ của Tố Nguyệt.
Nữ tử kia thật vì bức bách trong lòng nên mới nhảy sông tự sát sao?
Vậy vì sao đêm đó Tiêu thừa tướng lại nói thế với nàng?
Thoáng chốc trong lòng Tô Ngọc Thanh có một loại đau đớn khiến nàng hít
thở không thông. Nàng xiết chặt góc áo, tựa đầu hướng bên ngoài cửa sổ.
Khuôn mặt trái xoan không tỳ vết ẩn ẩn một giọt nước mắt chảy xuống.
Nam nhân kia nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của nàng, tà nịnh trong mắt
tản đi một ít, có một khoảng sâu thẳm khó có thể nắm lấy. Hắn gắt gao
nhìn chằm chằm nàng, khuôn mặt tuấn tú phảng phất chút nhu tình hiếm
thấy.
Yên lặng bao trùm cả xe, chỉ nghe tiếng bánh xe rào rạo nghiến trên mặt đường.
Mà cửa Đông kinh thành, cũng dần dần nhập tầm mắt.
Tô Ngọc Thanh đột nhiên hốt hoảng:
– Dừng xe.
Nàng kêu to, ngay sau đó, phi thân nhảy xuống xe ngựa.
Tần Mộ Phong thấy vậy cũng trở nên luống cuống. Hắn tuyệt đối không thể
đoán được nàng sẽ phản ứng như thế, vội vàng nhảy xuống xe ngựa, đã thấy tố y nữ tử dùng khinh công hướng hạ du sông Ngọc Hà mà đi.
Hắn vận khí, vài lần điểm nhẹ mũi chân, tay áo phiêu động, ngay sau đó liền chắn trước mặt nữ tử.
Nhìn thấy nước mặt nhạt nhòa trên mặt nàng, ngực hắn chợt đau đớn.
Nữ tử nhìn hắn, không ngừng rơi lệ:
– Xin thả ta đi, ta không thể trở lại bên cạnh hắn!
Tần Mộ Phong nhìn nước mắt của nàng, chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu vạn phần:
– Ngươi yêu hắn rồi?
Hỏi như vậy, không hiểu sao trong lòng lại có cảm giác ghen tuông quét qua. Hắn nhíu mi, khiếp sợ vì phản ứng của chính mình.
Tô Ngọc Thanh đôi mắt mang đầy ưu thương, nói nhỏ:
– Ta không có yêu hắn, ta chỉ là muốn trở lại bên người sư huynh của ta.
Sau đó nàng rưng rưng nhìn nam nhân:
– Ta không phải Tiêu Ngọc Khanh, ta không phải nàng! Ta chỉ là Tô Ngọc
Thanh trên Vũ Sơn, ta là tân nương của sư huynh! Ngươi biết, đúng không? Phải không?
Giọng nàng gần như là tuyệt vọng. nước mắt không ngừng rơi trên khuôn mặt thanh lệ.
Nam nhân đến gần nàng, vươn ngón tay thon dài, nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng, trầm giọng đáp lại:
– Đúng. Lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta chỉ biết ngươi không phải nàng. Bởi vì nàng không đó đôi mắt trong sáng như thế, nàng không có ánh mắt
bất lực như thế, nàng không có vẻ mặt làm người ta động lòng như thế…
Hắn vuốt vuốt mắt nàng, trong mắt nhu tình vạn phần.
Mênh mang nhìn dãy núi phía xa, nữ tử ưu thương:
– Chỉ là ta, rốt cuộc không thể trở về được. Ta không thể quay về núi Vũ Sơn, ta không thoát khỏi hắn. Cho dù chết, ta nghĩ hắn cũng sẽ không
buông tha ta. Ta…
Nàng cắn chặt môi, nước mắt rơi càng lúc càng nhanh:
– Ngươi dẫn ta quay về Vũ sơn, được không? Ta không thể quay về cạnh hắn một lần nữa. Ta, ta chỉ có thể yêu sư huynh!
Tần Mộ Phong giật mình, nhìn ánh mắt kiên định của nàng, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
Giờ khắc này, hắn thấy nàng bất lực, thấy nàng bi thương, nàng hết sức
giãy dụa khỏi bàn tay Luật, nàng muốn chạy trốn khỏi nhà giam kia. Nhưng là nàng, yếu ớt như vậy…
Hắn nhẹ nhàng ôm nàng, vuốt tóc nàng, ôn nhu nói:
– Đừng khóc, Ngọc Thanh!
Tô Ngọc Thanh không kìm được nước mắt. Nàng trong lồng ngực ấm áp của
nam nhân, chỉ có bất lực, chỉ có phát tiết, chỉ có nam nhân này nhận ra
nàng không phải Tiêu Ngọc Khanh kia.
Chỉ có nam nhân này nguyện ý giúp nàng thoát đi kẻ ngày ngày làm nàng
đau lòng. Cho nên giờ phút này, nàng để chính mình chìm trong nhu tình
của hắn, đem cái ôm này thành cái ôm ấm áp của sư huynh, trở thành một
Tô Ngọc Thanh thật sự.
Mà hai người không biết, trong bóng đêm có một bóng đen mơ hồ đem một
màn này thu hết đáy mắt. Lát sau, hắn không có kinh động đôi nam nữ ôm
nhau, lặng yên không một tiếng động rời đi.
Hôm sau, Tần Mộ Phong còn không kịp đem Tô Ngọc Thanh tiễn bước, Diệp Lạc sơn trang đã phải tiếp đón một vị khách quý.
Nhìn bóng dáng cao ngất khoanh tay mà đứng trong đại sảnh, lần đầu tiên Tần Mộ Phong sợ hãi vị huynh đệ này.
– Luật, hôm nay sao lại đến Lạc Diệp sơn trang của ta?
Hắn cố che dấu sự thất thần, khôi phục vẻ trêu đùa thường ngày.
Nam nhân xoay người lại, chỉ thấy trường bào đỏ tía, bóng dáng cao lớn
bất phàm. Mà ánh mắt lạnh lùng kia, nhìn người trước mắt rất nhanh hiện
lên vẻ phức tạp.
Một cái liếc mắt, cũng không tránh được ánh mắt Tần Mộ Phong:
– Phong, ta biết nàng đến nơi này.
Hoàng Phủ Luật chăm chú nhìn nam tử vẻ mặt cười cười không đứng đắn, đi thẳng vào vấn đề.
– Luật, đừng thích nói đùa. Ta sao phải giấu nàng chứ? Nếu nàng ở nơi này, ta chắc chắn đuổi nàng về phủ của ngươi.
Tuy rằng giờ phút này mồ hôi lạnh chảy ướt đẫm lưng áo, nhưng Tần Mộ Phong vẫn ăn nói trôi chảy, đáp lời Hoàng Phủ Luật.
Mắt hoàng Phủ Luật híp lại, bạc môi nhẹ mở:
– Phong, vì sao phải che chở nàng như vậy?
Tần Mộ Phong khôi phục đứng đắn, bình tĩnh nhìn Hoàng Phủ Luật nói:
– Vì sao ngươi không chịu thừa nhận nàng là người khác? Nàng không phải
Tiêu Ngọc Khanh, cho nên nàng ấy không phải gánh vác những tội lỗi do
Tiêu Ngọc Khanh gây ra!
Mặt Hoàng Phủ Luật xanh mét:
– Khuôn mặt đó, dù có hóa thành tro ta cũng nhận ra!
– Vậy ngươi yêu nàng sao?
Tần Mộ Phong rốt cuộc cũng hỏi câu then chốt.
Nam tử nhíu mi, ngực cứng lại.
Yêu nàng?
Trong đầu hắn lập tức hiện lên khuôn mặt vừa khóc vừa múa dưới hoa lê,
ánh mắt bất lực của nàng, vẻ mặt quật cường của nàng, còn có mùi hương
ấy, cả hành động thích cắn chặt môi, thật sự là làm hắn khó quên.
Nghĩ đến đây, nội tâm hắn dao động mãnh liệt mà không kịp chuẩn bị, hắn nhăn chặt mày kiếm, kiên quyết nói:
– Ta chỉ yêu Tố Nguyệt!
– Nếu thế ngươi thả nàng đi, nàng vô tội!
Hoàng Phủ Luật mày kiếm nhăn càng chặt, hắn nhìn nam nhân trước mặt, chỉ cảm thấy vô cùng tức giận.
Nữ nhân đáng chết! Nàng dám dụ dỗ Phong!
Hắn lạnh lùng nhìn Tần Mộ Phong, cả giận nói:
– Phong, bây giờ nàng là sườn phi của ta. Tốt nhất ngươi từ nay về sau không cần tiếp tục nhúng tay vào chuyện giữa ta và nàng.
– Nhưng nàng không phải Tiêu Ngọc Khanh!
– Sao nàng lại không phải?
Ánh mắt Hoàng Phủ Luật lạnh như băng, hắn híp mắt nhìn nam nhân biện hộ giúp Tiêu Ngọc Khanh, lạnh giọng nói:
– Chính miệng Phụ thân yêu quý của nàng thừa nhận nàng là hung thủ sát
hại Tố Nguyệt! Tố Nguyệt, không phải tự sát! Là nàng ta hại chết.
Tần Mộ Phong trầm mặc không đáp. Nếu không thể cởi bỏ khúc mắc, Luật
liền vĩnh viễn không biết Tiêu Ngọc Khanh đã không còn, cũng vĩnh viễn
bị thù hận trước đây che hai mắt.
– Phong, không cần vì nàng mà phá hỏng tình cảm hai huynh đệ chúng ta!
Hoàng Phủ Luật lại cả giận nói. Phong che chở Tiêu Ngọc Khanh, lại càng làm hắn giận giữ.
– Luật, ngươi thực là không có thuốc nào cứu chữa!
Tần Mộ Phong cũng rống lên.
– Ta với ngươi trở về.
Lúc này đột nhiên có một tố y nữ tử từ phía trong đi ra. Chỉ thấy nàng
một thân tố y, không trang điểm, lại thật thanh nhã thoát tục, mang khí
chất tựa hoa mai. Nàng hướng tới nam nhân tuấn mĩ lạnh lùng kia, thản
nhiên nhìn hắn.
– Ta quay về Vương phủ với ngươi.
Hoàng Phủ Luật lần đầu tiên nhìn sự ung dung, bình tĩnh của nàng, rồi lại bị sự đạm bạc trên mặt nàng khơi mào lửa giận.
Nàng lại muốn rời đi, khi bị hắn đuổi bắt quay trở về thì thấy chết
không sờn. Nàng là nữ nhân đầu tiên dám cãi lời muốn trốn đi khỏi hắn,
cũng là nữ nhân đầu tiên dám khinh thường hắn.
Giờ phút này, vẻ tuyệt vọng kia làm hắn thấy đau đớn, cũng tổn thương lòng tự tôn của hắn.
Vì thế hắn lạnh nhạt nói với tùy tùng:
– Mang nữ nhân này về Vương phủ!
Nói xong hắn lập tức đi ra ngoài, không hề quay đầu.
Nhìn bóng dáng cao lớn nhưng cô tịch, Tô Ngọc Thanh chỉ khẽ cắn môi, đem nước mắt nhốt trong đáy mắt. Nếu nàng trầm mặc có thể bình phục hết
thảy tức giận cùng thù hận của hắn, vậy nàng nguyện ý nhận sự trừng phạt của hắn. Chỉ cần hắn có thể buông tha nàng.
– Ngọc Thanh…
Tần Mộ Phong lo lắng, bởi vì trong mắt nữ tử chỉ có cương quyết, một loại cương quyết làm hắn đau lòng.
Nữ tử cười buồn bã:
– Ta biết ta trốn không thoát đâu. Ai, đây có lẽ là vận mạng của ta. Tần Mộ Phong, tối hôm qua cám ơn ngươi.
Nàng cười, chỉ thấy cặp mắt kia lóe một tia sáng yếu ớt.
– Nếu còn có cơ hội, ta nhất định vẫn làm như vậy. – Nam nhân chua sót nói.
Kia một thân tố y, mờ mịt trong gió, dần dần biến mất trong tầm mắt hắn.
Khoảnh khắc này, hắn chỉ nhìn thấy một đóa hoa lê nho nhỏ trắng noãn ở
đầu cành lay động, một trận gió thổi qua, là lúc nó tan biến.
Mà nàng, là đóa hoa kia…