Lâm Tâm Nguyệt ngắm
nhìn anh trai minh một cái, lại nhìn về phía bạn trai, thấy hai người
bọn họ không có chiến tranh khói lửa, rồi nhìn ông nội đang ung dung
uống trà cùng một số người rảnh rỗi sinh nông nổi kéo nhau đến xem trò
vui, Lâm Tâm Nguyệt cảm thấy rất áp lực, vì vậy cô hít thở sâu mấy lần.
“Ông nội, anh hai, anh ấy chính là Cổ Trạch Sâm, bạn trai của em. Mọi người
gọi anh ấy là Sâm thì được rồi.” Lâm Tâm Nguyệt liều mạng chống đỡ với
khí lạnh trên người anh trai cô, đứng ra giới thiệu với mọi người; sau
đó quay sang nhìn Cổ Trạch Sâm giới thiệu cho anh biết từng người trong
nhà: “Sâm, em giới thiệu cho anh một chút, người cười hì hì kia chính là ông nội em, người đẹp trai mà lạnh lùng nghiêm nghị ngồi bên cạnh ông
nội là anh hai em, còn những người khác anh đã quen hết rồi em khỏi giới thiệu nữa.”
Cái gì gọi là cười hì hì? Ông được gọi là hòa nhã dễ gần, có hiểu không? Con nhóc xấu xa này — Ông nội bình tĩnh uống trà.
Cái gì mà mặt lạnh nghiêm túc, mặt anh lạnh lắm à? Không phải chỉ cứng nhắc một chút thôi sao, chắc chắn là người nào đó dạy hư Tiểu Tâm Nguyệt nhà anh rồi —– Người anh trai mặt lạnh nào đó hung tợn nghĩ.
Lâm
Tâm Nguyệt điềm đạm quét qua xem phản ứng của mọi người, kế đó hài lòng
nở nụ cười, hừ hừ cho các người tới xem trò vui, xem trò vui nè.
“Ông nội Lâm, chào mọi người. Những món này là quà mà tôi mang đến, hi vọng
mọi người sẽ thích.” Nghe được lời giới thiệu của Lâm Tâm Nguyệt, Cổ
Trạch Sâm liền thu hồi ánh mắt đang nhìn Nam Cung Phong, nhã nhặn đem
quà đưa cho từng người, đồng thời không quên quan sát sắc mặt của mọi
người.
Lâm Quốc Hùng nhận được một bàn cờ rất tinh xảo, cười đến
thấy răng không thấy mắt, không tệ, thằng nhóc này, hèn chi năm đó đã
bắt đi trái tim của Lâm Tâm Nguyệt. Lâm Bái Bái và Hứa Lập Nhân được
tặng một cặp dây chuyền tình nhân, Lâm Đinh Đinh được tặng một đồ trang
sức hình búp bê nhỏ, quản gia Lâm nhận được một bức tranh, bọn họ đều
hài lòng gật đầu. Cổ Trạch Sâm cũng rất vừa lòng với những món quà mình
đút lót, à không, tặng quà gặp mặt là chính sách mới đúng. Nam Cung
Phong không ngờ Cổ Trạch Sâm – tình địch không đội trời chung này còn
chuẩn bị quà cho anh, còn món quà gì, nhìn phản ứng của người nào đó
liền biết, khóe miệng Nam Cung Phong không ngừng co giật, mắt trừng nhìn quyển sách trên bìa có in dòng chữ ‘Vợ bạn, không thể dụ dỗ’, thằng
khốn! Ai là bạn của nhà ngươi chứ!!!? Ai là vợ của nhà ngươi? Có phải
nhà ngươi cố ý kiếm chuyện hay không? Nam Cung Phong điên cuồng gào thét trong lòng, tầm mắt nóng như lửa nhìn chòng chọc Cổ Trạch Sâm, nhiệt
huyết sôi sục. Cổ Trạch Sâm thì cười xán lạn, rực rỡ. Cho nên nói, đàn
ông trong thời kì yêu điên cuồng là hẹp hòi nhất.
Lâm Tâm Nguyệt
rất tò mò Cổ Trạch Sâm tặng quà gì cho Nam Cung Phong mà khiến anh ta
suýt chút nữa không giữ được hình tượng thế kia. Ban đầu, Cổ Trạch Sâm
nhất quyết giữ bí mật không cho cô xem, hơn nữa biểu hiện vừa rồi của
Nam Cung Phong, lại càng khiến lòng hiếu kì của cô dâng cao tới cực
điểm. Đáng tiếc, Nam Cung Phong liếc mắt nhìn quyển sách kia xong liền
đem nó giấu đi, cho nên từ nay về sau, mỗi lần Lâm Tâm Nguyệt thấy Nam
Cung Phong, cô đều dùng ánh mắt ai oán nhìn anh, nhìn tới lúc anh mất tự nhiên mới thôi. Còn chuyện Nam Cung Phong có trả thù hay không thì chờ
sau hẵn nói.
Nhưng bây giờ không có ai rãnh rỗi để ý tới vẻ mặt
Nam Cung Phong, bởi vì mọi người đều bị Lâm Nhã Nguyệt hù dọa, đúng vậy, là hù dọa. Nguyên nhân rất đơn giản, Lâm Nhã Nguyệt cầm chai rượu vang
đỏ mà Cổ Trạch Sâm tặng, bất chợt nở nụ cười. Cũng không phải là nụ cười xán lạn, cũng không phải là nụ cười mê hoặc, mà là khóe miệng hơi nhếch lên góc 45 độ, nụ cười âm trầm.
Lâm Bái Bái và Lâm Đinh Đinh
nhìn thấy nụ cười này liền cứng đờ, giống như con thỏ con trắng đang run cầm cập. Mà ánh mắt Lâm Quốc Hùng càng híp hơn nữa, đáy lòng không khỏi cảm khán, cuối cùng ông cũng thấy nụ cười này của cháu trai rồi, aiz
thật là nhớ à. Trò hay rốt cuộc cũng bắt đầu rồi. Nam Cung Phong ngồi
bên cạnh có chút hả hê, anh rất chờ mong quà ra mắt mà Lâm Nhã Nguyệt
tặng cho Cổ Trạch Sâm, Lâm Tâm Nguyệt cũng không nhịn được ôm chặc cánh
tay Cổ Trạch Sâm, anh hai muốn ra tay rồi sao? Dường như Cổ Trạch Sâm
cũng cảm nhận được bầu không khí khẩn trương, nét mặt cũng bắt đầu
nghiêm túc lại.
Thật ra khó trách bọn họ lại có phản ứng như vậy, bởi vì mỗi lần Lâm Nhã Nguyệt cười như thế này, mặc kệ là đối thủ trên
thương trường hay là những con ruồi bay quanh Lâm Tâm Nguyệt đều sẽ gặp
xui xẻo. Quan trọng là thủ đoạn của anh chưa bao giờ trùng lặp, cho nên
khi mọi người thấy nụ cười này của anh thì hận không thể quay mặt bỏ đi, bởi vậy trên thương trường mọi người đặt cho anh biệt danh ‘Ác ma mỉm
cười’, Lâm Tâm Nguyệt càng trực tiếp gọi anh là ‘Ác ma cười nham hiểm’,
hơn nữa còn là cái loại cực kì âm hiểm. Nếu là bình thường, Lâm Tâm
Nguyệt rất vui vẻ ngồi xem trò hay, nhưng bây giờ Lâm Tâm Nguyệt chỉ
muốn kéo bạn trai nhanh chóng rời khỏi chỗ này…
Lâm Nhã Nguyệt
coi như không thấy phản ứng của mọi người, chính xác mà nói là không
thèm nhìn, trực tiếp để quản gia Lâm gọi người làm dọn đồ ăn lên, quản
gia Lâm thấy biểu hiện của người nhà họ Lâm và chồng tương lai của cô
chủ nhà mình rất đúng mực, ông rất muốn nói cho cậu chủ biết, ông không
muốn giúp cậu chủ dọn đồ ăn lên đâu, ông thầm nghĩ lập tức rời khỏi chỗ
này thôi.
Khi ông kêu người làm bưng đồ ăn lên, nhìn từng món một được dọn lên, kèm theo nụ cười xán lạn của Lâm Nhã Nguyệt, thậm chí có
thể gọi là hả hê đắc ý, mọi người lại trầm mặc, quản gia Lâm quay đầu
nhìn trần nhà, trong lòng mặc niệm: Ông không thấy cái gì hết, không
thấy cái gì hết.
…
Oa oa oa ~ một bầy quạ đen bay ngang qua.
Tại sao lại như vậy? Chúng ta đem ống kính chuyển qua gần một chút nào. Mỗi món ăn đều là tôm, cua, cá, mực… Đúng, Lâm Nhã Nguyệt chuẩn bị bữa tiệc hải sản cho mọi người.
Lâm Quốc Hùng vẫn rất bình tĩnh như cũ,
bình tĩnh cái cọng lông!! Ông tuyệt đối không thừa nhận kẻ nghĩ ra cái
trò ấu trĩ này là cháu trai ưu tú của ông đâu. Nam Cung Phong thật sự
muốn túm cổ áo Lâm Nhã Nguyệt lên, sau đó gào rít: Khốn kiếp, đây là
biện pháp cậu suy nghĩ mấy ngày mới ra à? Nếu cậu không nghĩ ra biện
pháp có thể nói với tôi mà, đã chưng lại còn luộc, thịt kho tàu cũng
không sao, thế éo nào cậu lại nghĩ ra cái phương pháp ngu đần như vậy?
Có ra ngoài, tuyệt đối đừng có nói cậu là bạn thân của tôi, thật làm tôi mất mặt mà!!
Mắt Lâm Tâm Nguyệt ngắm nghía khắp nơi, nhất định
không thể nhìn Lâm Nhã Nguyệt, cô nhìn một bàn toàn hải sản, cô rất muốn chỉ vào mặt anh trai mình nói: Cho dù anh muốn chỉnh bạn trai em, anh
cũng phải nghĩ tới bản thân mình chứ, đừng có quên chính anh cũng bị dị
ứng với hải sản, anh xác định anh không có tự làm khổ mình chứ?
Nhã Nguyệt, anh khẳng định anh không có trêu chọc chúng tôi chứ? —- Thật
sự là nín cười rất là cực khổ – đây là tiếng lòng bọn người Lâm Bái Bái.
Chúng tôi không biết gì hết, không thấy gì hết —- Đây là tiếng lòng nhóm người làm.
Cổ Trạch Sâm rất muốn, rất muốn nói với Lâm Nhã Nguyệt, anh không có bị dị ứng với hải sản, anh chỉ dị ứng với các loại sò ốc thôi.
Nhìn
mọi người thất vọng nụ cười trên môi Lâm Nhã Nguyệt có chút lúng túng,
thật ra anh cũng không muốn như vậy, trên thường trường anh dùng mọi thủ đoạn đối phó với đối thủ của mình, bởi vì đó là quy tắc của thương
trường, do thương trường như chiến trường, người thắng làm vua, người
thua làm giặc, chỉ cần bạn có thể thắng, không có người nào quan tâm đến việc bạn thắng bằng cách nào. Còn khi đối phó với mấy con ruồi vây
quanh em gái, bởi vì em gái chưa bao giờ quan tâm tới mấy người đó, thậm chí còn không biết những kẻ đó là ai, thế nên mặc kệ anh chỉnh bọn họ
như thế nào, anh cũng không sợ em gái giận dỗi mình. Nhưng lần này không giống, đây là người bạn trai đầu tiên em gái dẫn về nhà, cũng là lần
đầu anh lấy thân phận người nhà, thân phận anh trai gặp mặt người kia,
anh sợ làm không tốt em gái yêu của anh sẽ giận mình, cho nên mấy ngày
nay anh vẫn tìm biện pháp trọn vẹn đôi bên, để có thể vừa chỉnh cái
thằng nhóc bắt cóc em gái mình, đồng thời không chọc em gái tức giận.
Cuối cùng nhờ vào điều tra của trợ thủ đắc lực của anh, mà trợ thủ của
anh lại cho anh một đáp án khiến anh buồn bực, làm anh có khổ không thể
nói, bởi vậy hôm nay mới có cả một bàn đầy hải sản.
Kì thật, đây
là một cái hiểu lầm xinh đẹp, trợ thủ của anh vốn cho rằng Boss định đối phó với đối thủ trên thường trường, anh nghĩ rằng Lâm Nhã Nguyệt muốn
bôi nhọ người ta, nhưng không muốn để người ta biết, làm anh có khổ
không thể nói, còn vị trợ thủ kia lại nghĩ Boss chắc chắn sẽ có biện
pháp tốt hơn, bởi vì trước kia Lâm Nhã Nguyệt cũng hay hỏi ý kiến của
bọn họ, sau đó tiến hành thay đổi kế hoạch, vì vậy liền mơ hồ nói một
chút, từ đó xinh ra hiểu lầm xinh đẹp.
Lâm Nhã Nguyệt, từ khi
thừa kế công ty của ông nội, anh liền trở thành nhân vật khiến cho đối
thủ vừa nghe tên liền sợ mất mọc, là người khiến cấp dưới cam tâm tình
nguyện đi theo, thậm chí còn giỏi hơn cả ông nội của anh, đó là khi đối
mặt với người khác, đối với em gái lại cưng chiều hết ý. Vậy mới có bàn
tiệc hải sản này. Cho nên nói, Cổ Trạch Sâm rất may mắn.
Do đó,
mọi người đồng loạt khinh bỉ Lâm Nhã Nguyệt, Lâm Nhã Nguyệt vì muốn cứu
lại hình tượng cao tỏ của mình, không ngừng gắp sò ốc cho Cổ Trạch Sâm.
Về phần tại sao Lâm Nhã Nguyệt biết Cổ Trạch Sâm chỉ dị ứng với sò ốc,
bởi vì Lâm đại tiểu thư của chúng ta món gì cũng gắp cho Cổ Trạch Sâm
ăn, chỉ có sò ốc là không gắp. Cho nên, Cổ Trạch Sâm xúi quẫy, Lâm Nhã
Nguyệt lại dùng lí do hết sức nghiêm túc, không để Cổ Trạch Sâm cự tuyệt không ăn. Vì thế, Cổ Trạch Sâm chỉ có thể kiên tri ăn hết, bây giờ anh
thật sự có khổ mà không thể nói. Lâm Tâm Nguyệt muốn ăn giúp anh, lại bị Nam Cung Phong cản lại.
Nói giỡn à? Vốn đang chờ mong Lâm Nhã
Nguyệt chỉnh tên này, nào ngờ nhìn bàn ăn hải sản khiến mọi người thất
vọng. Hiện tại có cơ hội chỉnh Cổ Trạch Sâm, làm sao có thể bỏ qua được
chứ, tóm lại chỉ bị dị ứng chút thôi, rất dễ trị. Đây là tiếng lòng của
vị bác sĩ vô lương tâm nào đó.
Vì vậy, Lâm Tâm Nguyệt đau lòng
nhìn Cổ Trạch Sâm, bọn người Lâm Bái Bái cũng đồng tình nhìn Cổ Trạch
Sâm, Lâm Quốc Hùng tán thưởng nhìn vẻ mặt ẩn nhẫn của Cổ Trạch Sâm, Lâm
Nhã Nguyệt và Nam Cung Phong không có ý tốt nhòm ngó Cổ Trạch Sâm.
Thế nên, bữa tiệc Hồng Môn Yến này diễn ra coi như khá hài hòa trong sự vui sướng của ông nội Lâm, nỗi xót xa của Lâm Tâm Nguyệt, hả giận của Nam
Cung Phong và Lâm Nhã Nguyệt, Cổ Trạch Sâm xui xẻo.
—–oOo—–
Lúc này, trong phòng Cổ Trạch Sâm tuôn ra một loạt tiếng cười, Cổ Trạch Sâm vừa bôi thuốc vừa nhìn ông anh rể kiêm bạn thân vô lương tâm của mình.
“Em nói anh cười có đủ chưa vậy? Từ lúc em về, anh đã cười không ngớt rồi.” Cổ Trạch Sâm tức giận lườm người nào đó.
“Ha ha, được, tôi không cười nữa, nhưng mà nói thật, lần này tôi nghĩ cậu
cần lo lắng, người lớn cũng đã gặp, tiếp theo cậu định làm gì?” Cao Ngạn Bác nghiêm túc.
“Anh thật nhiều chuyện.” Cổ Trạch Sâm phớt lờ ánh mắt tò mò của Cao Ngạn Bác.
“Ê, rốt cuộc làm thế nào?”
Đêm dài dăng dẳng mới bắt đầu.