Sủng Thê Chi Đạo

Chương 20: Không nên



Lúc hai người trở lại biệt thự thì đã khá khuya.

Lần này Đường Hiểu kiên quyết tự mình đi, không phải bởi vì cậy mạnh, mà vì cậu thật sự đã tốt hơn lúc nãy nhiều. Tuy rằng vẫn có chút đau, nhưng vẫn nằm trong phạm vi chịu đựng của cậu.

Cốc Tu Cẩn thấy cậu kiên quyết, ngược lại đáp ứng yêu cầu của cậu, để cậu tự mình đi lên lầu. Thế nhưng lần hồi một lúc mất hơn năm phút đồng hồ, anh nhìn mà dở khóc dở cười.

Đường Hiểu cứ nghĩ việc này đến đây là kết thúc, không ngờ lúc cậu lên giường chưa đến mười phút, Cốc Tu Cẩn liền đẩy cửa vào, trong tay anh còn cầm thuốc của bác sĩ Lưu và một ly nước. Đường Hiểu mới nhớ ra, mình còn chưa uống thuốc.

Cốc Tu Cẩn bước vào chỉ thấy Đường Hiểu đang dựa vào giường, lắc lắc đầu, đôi mắt trông mong nhìn mình, không khỏi cảm thấy buồn cười, khóe miệng xuất hiện một tia mỉm cười vui vẻ. Có lẽ Cốc Tu Cẩn không biết, số lần anh cười trong ngày hôm nay còn nhiều hơn so với năm trước.

“Đường Hiểu, thoa thuốc trước rồi hãy ngủ.” Cốc Tu Cẩn ngồi xuống bên giường, sau đó lấy thuốc ra.

Đường Hiểu theo phản xạ định gật đầu, đến nửa chừng đột nhiên dừng lại, trừng lớn ánh mắt nhìn Cốc Tu Cẩn, “Anh vừa mới nói cái gì?”

Cốc Tu Cẩn hơi nhướng mày, “Thoa thuốc, chẳng lẽ cậu muốn cứ đi ngủ như vậy sao? Như vậy không được, trước khi rời khỏi phòng khám bác sĩ Lưu đã dặn dò, phải thoa thuốc đúng giờ mới có thể nhanh chóng hồi phục.”

Đường Hiểu lắp bắp nói, “Ý tôi không phải như vậy, ý tôi là, tại sao lại thoa thuốc mà không phải uống thuốc?” Thoa thuốc gì đó, khiến Đường Hiểu có cảm giác động tác của Cốc Tu Cẩn giống như là đang chuẩn bị thoa giúp cho cậu.

Cốc Tu Cẩn lấy ly nước vừa mới đặt bên giường đưa cho cậu, một bên lấy thuốc một bên nói, “Thuốc thoa ngoài da và thuốc uống đều có đủ, nhưng mà bây giờ đã khuya, thuốc uống ngày mai mới có thể sắc, bây giờ phải thoa thuốc trước.”

Cả người Đường Hiểu cứng lại. Cậu là bị thương ở mông, để một người đàn ông giúp cậu thoa thuốc ở nơi đó, tâm lý cùng sinh lý vẫn có chút không chấp nhận được, vội nói, “Học trưởng, anh đã chiếu cố tôi cả đêm rồi, không nên làm phiền anh nữa, tôi có thể tự thoa.”

“Cậu cũng biết là tôi đã chiếu cố cậu cả đêm, bây giờ thêm một lúc nữa cũng không sao. Bây giờ cậu hãy ngoan ngoãn nằm yên xem như là báo đáp lớn nhất với tôi rồi, trước tiên uống nước đi.” Cốc Tu Cẩn cười nói.

Đường Hiểu trừng lớn ánh mắt.

Cốc Tu Cẩn trong lúc Đường Hiểu còn đang run sợ trong lòng, lập tức lấy một ít thuốc cho vào lòng bàn tay.

Đường Hiểu còn muốn tiếp tục tranh cãi, liền lớn mật đè lại tay anh, “Học trưởng, tự tôi có thể thoa thuốc, thật sự không cần làm phiền anh.”

“Cậu không nhìn thấy sau lưng, tự mình thoa thuốc rất phiền phức, nên để tôi giúp cậu thì hơn.” Nói dứt lời liền thừa dịp dùng lực kéo tay cậu lại, sau đó đè thân mình đang chống đỡ của cậu xuống, “Ngoan ngoãn nằm yên.”

Đây đại khái gọi là dùng vũ lực trấn áp, Đường Hiểu bị Cốc Tu Cẩn dùng tay đè lưng lại tất nhiên là không thoát khỏi, nhất thời khuôn mặt đỏ bừng bừng. Mãi cho đến khi cậu cảm giác được bàn tay của Cốc Tu Cẩn chạm vào nửa người dưới, thân thể cậu nhất thời cứng lại.

Cốc Tu Cẩn nhận thấy cậu không còn phản kháng, khóe môi không khỏi cong lên một chút, rốt cuộc buông cánh tay đang đè cậu ra, đem quần ngủ và quần lót của cậu đồng thời kéo xuống, đại khái là kéo tới đầu gối, cho nên cái mông thật vểnh của Đường Hiểu cứ như vậy lộ ra ngay trước mắt anh.

Cảm giác lành lạnh ở mông khiến cả người Đường Hiểu thiếu chút nữa đã cương lên, hai chân kẹp rất chặt mặc dù như vậy sẽ làm cho sương cụt đau đớn nhiều hơn, nhưng mà sự ngượng ngùng đã làm cho cậu xem nhẹ điều này.

Một tay Cốc Tu Cẩn sờ mông cậu, cảm giác được cậu khẩn trương, tay kia liền nhéo nhéo thắt lưng cậu cười nói, “Đường Hiểu, thoải mái một chút đi, cậu cứ như vậy thì làm sao tôi thoa thuốc được?”

Bởi vì hai chân cậu kẹp chặt, cơ bắp ở mông siết lại quá chặt chẽ, cho nên bộ phận ở xương cụt cũng bị kẹp lấy, hoàn toàn không thể thoa thuốc.

Đường Hiểu cứng đờ, thân thể cố gắng trốn tránh bàn tay của Cốc Tu Cẩn đang đặt trên thắt lưng mình, có chút khóc không ra nước mắt. Cậu rất sợ nhột, đặc biệt là ở bên hông, đây cũng là nơi mẫn cảm nhất trên cơ thể cậu.

Cốc Tu Cẩn đã nhận ra, nhưng ngón tay anh không lập tức rời đi mà nhẹ nhàng va chạm rồi lên tiếng, “Đường Hiểu, thả lỏng!”

Đường Hiểu đột nhiên có cảm giác Cốc Tu Cẩn đang uy hiếp cậu, giống như nếu cậu không thả lỏng, tay của anh nhất định sẽ không dời đi.

Đường Hiểu liều mạng tự nói với mình đây chỉ là ảo giác, nhưng vẫn không thể nào thả lỏng. Nghĩ tới nghĩ lui, ngay từ lúc cậu ngã trên mặt đất thì đã bị nhìn thấy hết, bây giờ nhìn nữa cũng có sao đâu. Một khi đã nhận mệnh, cậu liền có thể thả lỏng.

Cảm nhận được sự thay đổi của cậu, trên khuôn mặt tuấn tú của Cốc Tu Cẩn lộ ra một tia cười nhợt nhạt, tầm mắt quay lại trên cái mông trắng bóng của cậu, ngừng một chút mới dùng tay nhẹ nhàng tách hai đùi của cậu ra, sau đó lấy một ít thuốc thoa lên.

Tư thế này, thật sự là trẻ em không nên nhìn!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.