Lan Lâm đột ngột nhận được một nhiệm vụ, ngay sau khi cậu ta bày ra kế hoạch bảo Cố Kỳ câu dẫn Diệp Phàm.
Lúc đầu Diệp Phàm là một tên công tử, ỷ vào ba cậu ta là phó cục trưởng cục cảnh sát, tính tình không tốt, nhân phẩm cũng vô cùng thấp kém, bởi vì ba cậu ta là cục phó, cho nên ngành học của cậu ta chính là đại học cảnh sát.
Sau khi tốt nghiệp, Diệp Phàm bị cha cậu ta kéo vào cục cảnh sát làm việc, hoàn toàn trở thành một cảnh sát thiếu gia chính hiệu, hơn nữa còn là con trai một, bị người trong nhà chiều hư, nếu Cố Kỳ có thể thành công câu dẫn cậu ta, không những được bảo lãnh ra khỏi cục cảnh sát, lại còn có thể giựt dây để Diệp Phàm đối phó với Đường Hiểu.
Lan Lâm biết trước kia Diệp Phàm đã từng nghi ngờ Đường Hiểu giết bạn cùng phòng của cậu, hôm nay cũng đến tìm Đường Hiểu, nhưng không mang người về được, còn bị ăn mắng, ấn tượng đối với Đường Hiểu rất kém, chỉ cần lợi dụng thật tốt, tuyệt đối có thể trở thành lưỡi dao sắc bén trên tay bọn họ.
Có điều kế hoạch này vẫn bị nhiệm vụ của Lan Lâm cản trở.
Lan Lâm là sát thủ của tổ chức Blackblood, hàng năm cậu ta sẽ cố định nhận ba nhiệm vụ, nhiệm vụ lần này vừa lúc là cái thứ hai, không thể không nhận.
Có điều mục tiêu của nhiệm vụ lại khiến Lan Lâm đen mặt.
Bởi vì mục tiêu của cậu ta chính là Cốc Tu Cẩn.
Lúc trước khi Cốc Tu Cẩn còn là bộ đội đặc chủng, có không ít lần đối nghịch với tổ chức Blackblood, bây giờ tên anh vẫn còn nằm trong kho dữ liệu của tổ chức, lần này đột nhiên đưa ra nhiệm vụ này khiến cậu ta không kịp trở tay.
“W, nghe nói cậu vừa lúc đang ở H thị, cho nên nhiệm vụ này sẽ giao cho cậu, nếu không làm được, cậu tự biết hậu quả.” Chất giọng của người bên kia di động rất trầm thấp.
Lan Lâm lạnh lùng đáp lại một câu ‘Đã biết’ liền tắt điện thoại di động, từ trước đến nay nhiệm vụ mà tổng bộ đã đưa ra thì không thể thay đổi, đã chỉ định ai thì là người đó, nếu trốn tránh sẽ rất phiền phức.
Thời gian của nhiệm vụ là một tháng, vốn dĩ không ngắn, nhưng bây giờ cho dù có dài thế nào cũng không đủ.
Ngày hôm sau Lan Lâm lập tức đến gặp Cố Kỳ, bởi vì liên quan đến nhiệm vụ, cậu ta muốn thay đổi kế hoạch, cho nên cậu ta giúp Cố Kỳ mời một luật sư tốt nhất, chỉ mới ngày thứ ba đã thuận lợi tạm thời bảo lãnh Cố Kỳ ra khỏi cục cảnh sát.
Muốn câu dẫn loại bao cỏ như Diệp Phàm không cần tốn nhiều tâm tư.
Mặc dù Diệp Phàm đang làm cảnh sát, nhưng buổi tối cậu ta thường xuyên đến quán bar.
Dáng vẻ Cố Kỳ vốn dĩ rất xinh đẹp, sau khi trang điểm lại càng sắc sảo hơn, một phụ nữ hấp dẫn sẽ khiến rất nhiều đàn ông động tâm, với loại thanh niên nhiệt huyết như Diệp Phàm lại càng dễ trầm luân.
Sau vài ngày như gần như xa đeo bám cậu ta, cuối cùng Cố Kỳ cũng thành công câu dẫn được Diệp Phàm.
Cố Kỳ không phải là xử nữ, màng trinh của cô ta từ lúc mười bảy tuổi đã hiến dâng cho người bạn trai đầu tiên, cô ta quen tổng cộng tám người bạn trai, nhưng thời gian quen mỗi người đều không vượt quá nửa năm, hình tượng cô gái rụt rè đã bị cô ta vứt bỏ từ nhiều năm trước.
Hai người ra khỏi quán bar, Diệp Phàm khởi động xe của cậu ta chuẩn bị chở Cố Kỳ đến khách sạn gần đó, nhưng hai người tình dục khó nhịn, Diệp Phàm không thể đợi đến khách sạn, sau khi lái xe đến một chỗ bí mật, cậu ta tựa như một con sói đói bổ nhào về phía Cố Kỳ.
Cố Kỳ đã lâu không làm tình, từ khi quen biết Cốc Tu Cẩn, cô ta một lòng một dạ muốn làm Cốc phu nhân, nên vẫn luôn không dám tùy tiện quen bạn trai, ngay cả chuyện quen bạn trai lúc trước cũng không dám truyền ra chuyện xấu gì để Cốc Tu Cẩn nghe được, tự mình đa tình tới cực điểm.
Dáng vẻ Diệp Phàm khá đẹp trai, diện mạo cũng xem như phù hợp với khẩu vị của cô ta, tuy rằng chỉ mới hai mươi mấy tuổi, nhưng cậu ta cũng là tay già đời trong tình trường, cậu ta vừa trêu chọc, dục hỏa trong người Cố Kỳ lại càng đốt càng cháy mạnh hơn.
‘Rẹt’ một tiếng.
Áo Cố Kỳ bị Diệp Phàm vạch ra, hai bầu ngực trắng tuyết vừa chạm đã nhảy dựng lên, lay động đến mức ánh mắt Diệp Phàm cũng đỏ lên, gầm nhẹ một tiếng liền đánh tới.
Cố Kỳ rên rỉ một tiếng, động tác trên tay cũng không chậm một giây nào, tựa như đói khát lôi kéo dây nịt của Diệp Phàm…
Trong xe nhỏ hẹp, hai người tứ chi giao triền, động tác hết sức kịch liệt, trong đêm tối, hoàn toàn không có ai phát hiện ở đây có một chiếc xe đang kịch liệt chấn động.
Sau một trận tình ái vui sướng đến run rẩy, hai người đều mệt mỏi nằm sấp.
Để khiến Diệp Phàm không rời khỏi thân thể của mình, Cố Kỳ cơ hồ dùng hết tất cả vốn liếng bản thân, hầu hạ Diệp Phàm thích đến chết đi sống lại, làm liên tục ba lần mới dừng.
Mắt thấy trời đã gần sáng.
Cố Kỳ tựa vào ngực Diệp Phàm kể hết tất cả ủy khuất của mình, lần đầu tiên Diệp Phàm gặp Cố Kỳ ở quán bar cũng đã biết cô ta là ai, có điều lúc trước cậu ta không hiểu rõ chuyện của Cố Kỳ lắm, Cố Kỳ đem tất cả mọi chuyện đổ lên Thịnh Đằng, Diệp Phàm tin là thật, cũng mạnh miệng tuyên bố sẽ giúp cô ta trả thù.
Cố Kỳ ở nơi cậu ta không nhìn thấy nhẹ nhàng lộ ra một nụ cười lãnh diễm, cuối cùng cũng đã mắc câu.
Mục tiêu của Cố Kỳ là Cốc Tu Cẩn, cô ta và Đường Hiểu không có thù oán gì, bây giờ cũng không hy vọng xa vời có thể lên làm Cốc phu nhân, nhưng chuyện Cốc Tu Cẩn hãm hại cô ta tất nhiên phải trả thù.
Cô ta không phải là thánh nhân, nếu Cốc Tu Cẩn có thể đối xử vô tình với cô ta như vậy, cô ta cũng sẽ không thủ hạ lưu tình nữa; Anh bất nhân, đừng trách tôi bất nghĩa.
Về phần Lan Lâm, mục tiêu chủ yếu của cậu ta vẫn là Đường Hiểu.
Với thân thủ của Lan Lâm muốn đối phó với Đường Hiểu là chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng Đường Hiểu suốt ngày ở bên cạnh Cốc Tu Cẩn, cậu ta căn bản không tìm được cơ hội xuống tay.
Lần này làm ra nhiều chuyện như vậy, nguyên nhân chủ yếu là vì muốn tách bọn họ ra.
Cùng lúc đó, Đường Hiểu bị ông nội của cậu gọi ra nói chuyện.
Cho tới nay, ông cháu hai người đều ăn ý không nói đến chuyện Đường Hiểu và Cốc Tu Cẩn ở bên nhau, hôm nay cuối cùng cũng quang minh chính đại bị lộ, bị ông lão bắt gặp hình ảnh Đường Hiểu và Cốc Tu Cẩn đang ôm hôn.
Trong lòng hiểu được là một chuyện, nhưng thật sự nhìn thấy lại là một chuyện khác.
Giờ cơm tối, Đường Hiểu và ông nội của cậu cũng không có khẩu vị gì, hơn tám giờ, ông lão thừa dịp Cốc Tu Cẩn đến thư phòng làm việc liền gọi Đường Hiểu đến hoa viên, chỉ có hai ông cháu bọn họ.
Bầu trời đêm nay có chút âm trầm, những ngôi sao đều bị mây đen che khuất.
Ông lão trầm mặc năm phút đồng hồ, cuối cùng cũng mở miệng nói, “Hiểu Hiểu, từ lúc ông nội bắt đầu đến đây sống, dường như đã hơn vài tháng, con có nghĩ tới chuyện dọn ra ngoài ở hay không?”
Đường Hiểu ngây người, cậu còn tưởng rằng ông nội chuẩn bị nói về chuyện giữa cậu và Cốc Tu Cẩn.
Về chuyện dọn ra ngoài sống, từ sau khi cậu và Cốc Tu Cẩn công khai quan hệ ở bên nhau, cậu chưa từng nghĩ tới chuyện này, trong tiềm thức đã xem biệt thự này như nhà của cậu.
Ông lão vừa nhìn thấy vẻ mặt của cháu trai liền biết cậu chưa từng nghĩ tới, nhịn không được hít một hơi, “Chuyện của các con, ông nội biết dù phản đối cũng vô dụng, nhưng danh bất chính ngôn bất thuận, chúng ta không nên cứ ở đây mãi, người khác biết được nhất định sẽ lời ra tiếng vào.”
“Hơn nữa con là một người đàn ông, ông nội không hy vọng con ở vào thế yếu.”
Mỗi lần ông lão nghĩ đến nghĩ đến chuyện cháu trai ông ở trên giường bị rơi vào thế yếu, ông cũng không biết nói gì cho phải, hơn nữa hai người suốt ngày dính cùng một chỗ, ông vừa nhìn liền cảm thấy mấy cái răng còn lại cũng sắp rụng hết.
Một người đàn ông phải tự mình lập nghiệp mới thực sự ổn định.
“Ông nội, ông muốn con dọn khỏi biệt thự sao?” Đường Hiểu suy đoán nói.
Ông lão lắc đầu, “Ông nội biết con sẽ không dọn khỏi đây.”
“Vậy ý của ông nội là gì?”
“Ông nội không biết tình cảm của hai người đàn ông có thể duy trì bao lâu, nhưng để phòng ngừa vạn nhất, ông nội hy vọng con có thể rời khỏi Thịnh Đằng tự mình tìm một công việc.” Kỳ thật ông lão cảm thấy cháu trai quá mức ỷ lại vào Cốc Tu Cẩn, loại chuyện này không tốt lắm.
Đường Hiểu có chút dở khóc dở cười, lập nghiệp là chuyện nói làm là có thể làm sao, trên tay cậu có ba trăm vạn, quả thật có thể dùng để lập nghiệp, nhưng cậu không tự tin lắm, cũng không biết làm gì mới tốt nên vẫn cứ tiếp tục kéo dài.
“Ông nội, con sẽ suy nghĩ lại thật kỹ.”
Sau đó hai người trở lại phòng khách.
Trời không còn sớm, ông lão trực tiếp trở về phòng ngủ.
Đường Hiểu đến thư phòng, trong đầu luôn nghĩ đến những lời ông nội nói, kỳ thật không phải không có lý, có điều chuyện này xảy ra quá đột ngột, cậu cũng chưa suy nghĩ được gì cả.
“Hiểu Hiểu.”
Đúng lúc này, Cốc Tu Cẩn đột nhiên gọi cậu một tiếng.
Đường Hiểu phát hiện mình thất thần, quay đầu nhìn qua mới phát hiện lực chú ý của Cốc Tu Cẩn đã chuyển từ số tư liệu trên bàn làm việc qua người cậu, liền hỏi, “Có chuyện gì vậy anh?”
“Tối mai có một buổi tiệc, anh định đưa em đến tham dự, em phải chuẩn bị tinh thần trước.” Cốc Tu Cẩn cầm bút máy trên tay quay hai vòng, cười cười nói.
“A, được rồi.” Vẻ mặt Đường Hiểu có chút không để ý, bắt đầu nghĩ tối mai phải mặc quần áo gì, những buổi tiệc khác nhau thì loại quần áo cần mặc cũng không giống nhau, những trường hợp chính quy tất nhiên phải mặc lễ phục, nếu mang tính chất tư nhân thì có thể tương đối tùy ý.
Đường Hiểu cho rằng cậu dùng thân phận trợ lý đến tham gia tiệc rượu cùng Cốc Tu Cẩn, nhưng chờ sau khi đến giờ, cậu mới phát hiện mình đã hiểu lầm, cậu lấy tư cách người yêu của Cốc Tu Cẩn đến tham gia.
Tuy rằng đây không không là lần đầu tiên công khai xuất hiện với tư cách người yêu của Cốc Tu Cẩn, nhưng lần đó là ở thủ đô, ở đây những người biết quan hệ giữa Đường Hiểu và Cốc Tu Cẩn tương đối ít.
Tối hôm sau, rốt cuộc buổi tiệc cũng oanh liệt bắt đầu.