Đường Hiểu tìm được WC dưới sự giúp đỡ của bồi bàn, nhưng khi cậu đi vào lại phát hiện người xếp hàng không ít, một nhóm người gấp gáp, một nhóm người lại nhàn nhã.
Đường Hiểu không gấp lắm, cậu chỉ là bị dính bơ vào hai tay, hai má cùng miệng có chút bẩn, cho nên muốn vào rửa tay rửa mặt, đi toilet chỉ là tiện thể, vì thế cậu xếp ở hàng cuối cùng.
Lúc này, một người bồi bàn mặc áo bành tô đã đi tới, “Nếu các vị tiên sinh đang gấp, có thể đến lầu hai, ở lầu hai có một vài phòng vệ sinh.”
Vừa dứt lời, lập tức có vài người hưởng ứng.
Tiệc rượu vẫn còn tiếp tục, bên ngoài cũng có người đang chờ mình, cho nên tất cả mọi người đều không muốn chờ lâu.
Bồi bàn lướt qua người Đường Hiểu, thấy cậu đứng bất động, đột nhiên dừng lại nói, “Vị tiên sinh này, vị tiên sinh vừa mới đi vào kia có vẻ sẽ đi lâu một chút, không bằng ngài cũng lên lầu hai đi, tránh để bạn bè chờ quá lâu.”
Đường Hiểu do dự một chút liền gật gật đầu, quả thật Cốc Tiểu Kỳ còn đang chờ cậu.
Cả nhóm người theo bồi bàn từ chỗ cầu thang ít người đi lên lầu hai, bởi vì WC cách xa nhau, cho nên bồi bàn liền tự mình đưa bọn họ đến đó.
Đường Hiểu là người cuối cùng, có điều khi đến lượt mình thì bản thân cậu đã không biết mình đang ở góc nào trong Lan gia, WC hẻo lánh đến mức âm thanh của buổi tiệc dưới lầu cũng không nghe thấy, Đường Hiểu cảm thấy có chút không được tự nhiên.
“Bồi bàn tiên sinh, có thể ở đây chờ tôi một lúc được không?”
Đường Hiểu không muốn sau khi đi ra còn phải tìm cầu thang ở xung quanh, dù sao đây là địa bàn của Lan gia, đi lại lung tung sẽ không hay lắm.
Bồi bàn đồng ý.
Đường Hiểu thở phào một hơi, kết quả chờ khi cậu ra khỏi WC, bồi bàn vốn dĩ đồng ý đợi cậu lại không thấy đâu, hành lang trống rỗng không một bóng người.
Đường Hiểu nhíu mày, vị bồi bàn kia rõ ràng đã đồng ý đợi cậu, còn đang nghi ngờ, hành lang đột nhiên vang lên một tiếng bước chân nhẹ nhàng, từ xa tới gần, không lâu sau đã xuất hiện ngay trước mặt cậu, dáng người nhỏ xinh, tựa như búp bê bằng sứ dễ vỡ, một bộ lễ phục cùng màu với Cốc Tu Cẩn.
Lan Lâm, nhân vật chính của buổi tiệc sinh nhật.
Vốn dĩ nên ở dưới lầu để tiếp đãi khách mời, không hiểu tại sao lại xuất hiện ở đây.
Đường Hiểu có loại cảm giác lai giả bất thiện, thiện giả bất lai.
(Người đến không tốt, người tốt thì không đến)
Do dự một chút, Lan Lâm đã chạy tới trước mặt cậu, gương mặt thiên sứ lộ ra một nụ cười tươi tắn, “Anh là anh Đường Hiểu đúng không, em có thể nói chuyện với anh không? Sẽ không lâu lắm đâu.”
Đường Hiểu vẫn cảm thấy thằng nhóc vô cùng kỳ quái, rõ ràng lúc trước không hề nhìn tới cậu, bây giờ lại thân mật gọi cậu là anh Đường Hiểu, có lẽ vị bồi bàn kia rời khỏi đây là do ý của cậu ta.
Cuối cùng, Đường Hiểu vẫn đồng ý.
Lan Lâm muốn tới nơi này, lại còn cố ý đuổi bồi bàn đi, hiển nhiên đã sớm chú ý cậu, không nói chuyện với cậu ta sợ là cậu ta sẽ có động tác khác, hơn nữa một thanh niên hai mươi mấy tuổi như cậu, cần gì phải so đo với một thiếu niên vừa mới mười chín tuổi chứ.
Lan lâm dẫn cậu đến một gian phòng.
Gian phòng này khá gần hoa viên, Đường Hiểu vừa vào nghe thấy âm thanh các tân khách nói chuyện với nhau từ hoa viên truyền đến, có thể nghe thấy âm thanh chứng tỏ cầu thang cách đó không xa, cuối cùng Đường Hiểu cũng yên tâm một chút.
“Cậu muốn nói chuyện gì với tôi?” Đường Hiểu quay đầu, nhìn thấy Lan Lâm đóng cửa lại.
Ánh trăng từ cửa sổ sát đất thật lớn chiếu vào, dừng trên khuôn mặt của Lan Lâm, khuôn mặt tinh xảo có chút quỷ dị, cậu ta đi đến trước cửa sổ sát đất, kéo bức rèm ra nhìn thoáng qua khung cảnh hoa viên, rồi quay đầu lại nhàn nhạt cười nói, “Anh Đường Hiểu, có thể xin anh hãy rời khỏi anh Tu Cẩn được không?”
Đại não Đường Hiểu trong nháy mắt ngừng hoạt động, cậu không nghe lầm chứ?
“Cậu… Nói lại lần nữa đi.”
Lan Lâm xoay người, đối diện với cậu, nở nụ cười sáng lạn, “Có thể xin anh hãy rời khỏi anh Tu Cẩn được không?”
Đường Hiểu lắc đầu, “Không thể.”
Lan Lâm cười nói, “Tôi rất thích anh Tu Cẩn, từ lúc tám tuổi đã yêu anh Tu Cẩn, đến bây giờ vẫn chưa từng thay đổi, tôi có thể khẳng định, tình cảm của tôi đối với anh Tu Cẩn tuyệt đối không ít hơn so với anh.”
“Cho nên?” Vẻ mặt Đường Hiểu vô cùng bình tĩnh.
“Tôi là tiểu thiếu gia Lan gia, bất kể là thân phận hay là địa vị đều xứng với anh Tu Cẩn, tôi có thể cho anh ấy nhiều lợi ích, anh vĩnh viễn cũng không theo kịp, mà anh, diện mạo bình thường, gia thế bình thường, anh có thể cho anh ấy những gì?”
Đường Hiểu nhìn cậu ta, “Những thứ cậu nói, học trưởng không cần.”
Lan gia là bậc nguyên lão trong giới chính trị, muốn chạy chọt vào chốn quan trường quả thật phải nịnh bợ Lan gia thật tốt, nhưng Cốc Tu Cẩn vừa không làm quan, lại không làm lính, mà đi con đường thương nghiệp, sau lưng còn có Cốc gia có thể giúp anh thu xếp.
Đương nhiên, có lẽ nếu có sự giúp đỡ của Lan gia, Cốc Tu Cẩn tựa như hổ mọc thêm cánh, nhưng Cốc Tu Cẩn trong ấn tượng của cậu, tuyệt đối không cần dựa vào người khác.
“Anh nói anh Tu Cẩn không cần, nhưng anh đã từng hỏi bản thân anh ấy chưa?” Lan Lâm không tin, không tin có người nào có thể vững lòng trước quyền lực và lợi ích.
“Tôu không cần hỏi anh ấy.” Đường Hiểu kiên định nói.
Lan Lâm hừ lạnh một tiếng, “Nói cho cùng, anh chỉ là ích kỷ mà thôi, không để tâm đến suy nghĩ thật sự trong lòng anh ấy, âm mưu cột anh ấy ở bên cạnh anh.”
“Cậu không muốn hiểu như vậy thì tôi cũng không thể nói gì nữa, nếu đây là những điều cậu muốn nói, vậy tôi đi trước.” Đường Hiểu cảm thấy mình vẫn không nói chuyện với cậu ta được, đạo bất đồng bất tương vi mưu.
(Người không cùng chí hướng, tư tưởng thì không thể nói chuyện hòa hợp với nhau được)
Lan Lâm không ngăn cản cậu, ngược lại cười đến vô cùng quỷ dị.
Đường Hiểu nắm chặt ổ khóa cửa, phát hiện không mở ra được, nhìn vẻ mặt Lan Lâm liền biết cậu ta đang giở trò quỷ, “Cậu muốn thế nào?”
“Rất đơn giản, rời khỏi anh Tu Cẩn, tôi sẽ tha cho anh.” Lan Lâm cười ha ha nói.
“Không có khả năng.” Đường Hiểu không chút nghĩ ngợi cự tuyệt thẳng thừng.
“Vậy thì đừng trách tôi không khách khí.” Lan Lâm chậm rãi đi tới, dung mạo thiên sứ lúc này lại trở nên âm trầm khủng bố, tựa như đây mới chính là bộ mặt thật của cậu ta.
Trong lòng Đường Hiểu vô cùng kinh ngạc, con cháu thế gia quả nhiên là người khó nói chuyện, bất quá cậu vẫn không vì vậy mà bị Lan Lâm hù dọa, cậu lấy điện thoại di động từ trong túi tiền ra, nhìn xuống thời gian mới nói, “Đã hơn năm phút đồng hồ.”
“Năm phút đồng hồ gì?” Lan Lâm ngẩn ra.
Đường Hiểu nói, “Tiểu Kỳ nói nếu năm phút đồng hồ sau tôi không quay trở lại tìm cô bé, cô bé sẽ tới tìm tôi, hiện tại đã hơn mười phút.”
Vừa dứt lời, tiếng gõ cửa ‘cốc cốc’ liền vang lên.
Hai người kinh sợ đến ngẩn ra, đồng loạt nhìn về phía cánh cửa.
Bên ngoài truyền đến giọng nói lo lắng của bồi bàn, “Thiếu gia, có rất nhiều người đến đây, hẳn là đến tìm người, phải làm sao bây giờ?”
Vẻ mặt Lan Lâm trở nên âm trầm.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc của bồi bàn, lúc này Đường Hiểu mới phát hiện, thì ra sở dĩ bồi bàn dẫn bọn họ đến lầu hai tìm WC, mục tiêu chân chính kỳ thật là cậu, bây giờ ngẫm lại, kỳ thật đã sớm có sơ hở, chỉ là cậu không phát hiện mà thôi.
Ở tiệc rượu, cậu và Cốc Tiểu Kỳ vẫn luôn ngồi trong góc ăn điểm tâm, ngay cả rượu cũng không đặt trên bàn mà bọn họ đang ngồi, vậy thì bồi bàn làm sao biết được cậu có bạn đang chờ?
Rõ ràng là bị Lan Lâm sai bảo, luôn chú ý nhất cử nhất động của cậu, mãi đến khi cậu đứng dậy đi WC, bồi bàn lại làm theo sự sai khiến của Lan Lâm đưa cậu đến lầu hai.
Đường Hiểu còn tưởng rằng cậu ta sẽ thả mình như vậy, dù sao nhốt cậu ở trong này cũng vô dụng, Cốc Tu Cẩn phát hiện không thấy cậu nhất định sẽ đi tìm, cậu ta bị những người khác nhìn thấy cũng không tốt.
Tiến triển bình thường đúng là như vậy, nhưng bản thân Lan Lâm lại là một người đầu óc không bình thường.
Bồi bàn vừa dứt lời, Lan Lâm đột nhiên đi tới nắm lấy tay Đường Hiểu, nhanh chóng dặn dò bồi bàn ở bên ngoài, “Anh đi trước đi, nghĩ cách đưa mẹ của tôi tới đây trước bọn họ.”
Sau khi bồi bàn đáp lại liền vội vàng chạy đi.
Đường Hiểu muốn kéo tay Lan Lâm ra, nhưng điều khiến cậu khiếp sợ chính là, cậu cư nhiên không kéo ra được.
Đừng nhìn bề ngoài nhỏ xinh của Lan Lâm, kỳ thật lực tay cậu ta vô cùng lớn, nhìn như không có chút khí lực nào, thể nhưng lại nắm cổ tay Đường Hiểu rất chặt, Đường Hiểu thoạt nhìn nặng hơn cậu ta nhưng trực tiếp bị cậu ta kéo lê tới bên giường, cầm lấy ly rượu đỏ đã sớm chuẩn bị tốt ở bên giường, mạnh mẽ mở miệng Đường Hiểu đổ vào.
Đường Hiểu mãnh liệt ho khan vài tiếng, rượu đỏ tuôn ra một ít.
Lan Lâm không quan tâm, thấy cậu ta đã uống rượu đỏ xong, lập tức ném Đường Hiểu lên trên giường, rồi lại kéo cà vạt của mình, cởi áo khoác lễ phục, lại làm tóc và áo sơmi của mình lộn xộn lên, tiếp đó tạo ra vài vệt hồng ngân trên cổ và những nơi xích lõa của mình, khiến bản thân cậu ta thoạt nhìn như mới vừa bị người khác chà đạp, tất cả đều được chuẩn bị sắp xếp ổn thỏa.
Đường Hiểu căn bản không biết cậu ta định làm gì, vừa mới đứng lên khỏi giường, đầu óc liền choáng váng một trận, nhất thời có loại cảm giác mơ mơ màng màng, tiếp theo tay chân mềm oặt, sau đó cũng không đứng dậy được.
Lúc này, Lan Lâm đột nhiên phát ra một tiếng thét thê thảm.
Nghe thấy tiếng thét mọi người lập tức chạy tới, phát hiện cửa đã khóa, người ở bên ngoài lập tức phá cửa, phát ra tiếng vang thật lớn, sau đó cả đám người liền vọt vào, bởi vì tiếng thét của Lan Lâm, mọi người liếc mắt một cái liền nhìn thấy cậu ta đang lui vào một góc.
Lan Lâm lúc này hết sức chật vật, tựa như con thỏ nhỏ bị hù dọa, ôm hai vai run rẩy không ngừng.
Sau đó bọn họ liền nhìn thấy Đường Hiểu đang nằm trên giường, bởi vì trước đó kéo qua kéo lại, nên thoạt nhìn Đường Hiểu cũng rất lộn xộn, một số người ở đây không tự chủ được bắt đầu bổ não.
Lâm San vội vàng đi đến trước mặt cậu ta, bắt lấy bờ vai cậu ta, “Bảo bối, xảy ra chuyện gì vậy?”
“Anh không được đụng vào tôi…” Lan Lâm ‘hoảng sợ’ đẩy tay Lâm San ra, rồi lại khóc lóc thảm thiết, thân thể cố gắng lui vào góc tường.
“Lâm Lâm, là mẹ đây, đừng sợ hãi!” Lâm San thấy bộ dáng này của cậu ta, đau lòng đến mức tê tâm liệt phế, vội vàng kéo cậu ta vào trong ngực.
Lan Lâm ‘oa oa’ khóc lên, ôm chặt lấy Lâm San, “Mẹ!”
Một thân ảnh cao lớn từ bên ngoài đi tới, nhìn cũng không nhìn Lan Lâm trong góc phòng mà trực tiếp đi về phía Đường Hiểu nằm trên giường.
Cốc Tu Cẩn ngồi xổm xuống trước mặt Đường Hiểu đã choáng váng đến mức không tìm ra đông tây nam bắc, đưa tay sờ sờ trán cậu, sau khi xác định cậu không có việc gì liền nhặt ly rượu rơi trên mặt đất lên.