Trans: La Hán
Beta: Anh Đào
Lâu lắm rồi Nghê Yến Quy không quay về nơi này.
Kể từ khi việc làm ăn của ba mẹ gặp thất bại, căn nhà lớn trước đây đã bị bán đi, sau đó họ chuyển đến nơi này.
Tại khu đô thị cũ, mật độ dân cư khá đông đúc. Hồi còn bé cô đã từng đếm qua số bậc thang, cảm thấy độ cao của mỗi bậc không quá thống nhất.
Sau này ba mẹ ăn nên làm ra, họ lại mua nhà ở khu đô thị mới, nhà ở nơi này đành bỏ không.
Tháng trước ba mẹ bàn bạc với nhau muốn bán căn nhà này đi.
Nghê Yến Quy cũng rảnh rỗi, cứ cách dăm ba hôm lại đến đây thu dọn đồ đạc hồi nhỏ của mình.
Hôm nay Lâm Tu cũng đến một nơi gần đây, cậu ta nói cậu ta đã hẹn một người bạn ăn cơm ở nơi này. Bạn bè của cậu ta được chia ra nhiều loại, có tri kỷ, chẳng hạn như Nghê Yến Quy. Cũng có bạn bè ăn chơi chác táng, còn có một loại tài nguyên khác.
Tài nguyên này chính là, cậu ta muốn giới thiệu bạn trai cho Nghê Yến Quy.
Cậu ta mới mười lăm tuổi mà chẳng khác nào bà thím năm mươi tuổi, khuyên bảo Nghê Yến Quy bằng những lời thấm thía ruột gan: “Nếu còn không yêu sớm thì chẳng còn cơ hội yêu sớm nữa đâu.”
Nam sinh mà họ sắp gặp hôm nay được Lâm Tu ca ngợi lên tận trời, có một không hai, cuối cùng còn nhấn mạnh: “Giới thiệu cho cậu.”
“Giới thiệu cho mình làm gì? Ăn được chắc?” Cả buổi sáng Nghê Yến Quy đều ở căn nhà cũ, dọn tới dọn lui, mệt gần chết, đến trưa bụng đói cồn cào.
Còn Lâm Tu thì hay rồi, thảnh thơi ngồi trên sofa, “Mình phát hiện mình có một bạn nữ cùng lớp hồi cấp hai xinh với dịu dàng lắm luôn.”
Không sai, từ khi Lâm Tu lên cấp hai, cậu ta thường xuyên có thể phát hiện ra những cô gái xinh đẹp dịu dàng trong cuộc sống. Nghê Yến Quy biết, mấy “nụ hoa đào” của mấy cậu nhóc choai choai đã chớm nở rồi. Không chỉ là nụ hoa tình yêu, mà còn có nụ hoa làm bà thím. Cậu ta nói: “Mình sợ sau khi yêu vào sẽ lạnh nhạt với cậu, mình không thể hạnh phúc một mình được, vẫn luôn xem xét nam sinh cho cậu.”
“Ồ.” Nghê Yến Quy rút một tờ khăn giấy, lau mồ hôi, “Đi ăn cơm đi.”
Lâm Tu vỗ tay cái bụp, “Vừa hay, bạn mình mời, đi ăn nhà hàng.”
Nếu đã là bữa thịnh soạn, cô đương nhiên không từ chối.
Trên đường đi qua đó, Lâm Tu hết quẹo trái rồi lại rẽ phải.
Nghê Yến Quy không còn nhẫn nại nữa, “Còn mất bao lâu nữa?”
“Sắp đến rồi, nhà hàng ngay trước mặt.” Lâm Tu vừa nhắn tin vừa nói: “À mà, lát nữa cậu phải tỏ ra rụt rè, đừng ngoác mồm ăn thịt, dọa người ta sợ chết khiếp.”
“Cậu không biết là lượng bài huấn luyện ở võ quán của mình lớn thế nào sao? Mình mà không ăn nhiều thịt thì có thể luyện võ khỏe mạnh như vậy được không? Võ nghệ càng cao, sức ăn dĩ nhiên càng lớn.”
“Đây không phải chuyện gì đáng để tự hào cả.”
Trước cột đèn giao thông, Nghê Yến Quy nheo mắt lại. Ánh nắng quá chói mắt, cô nóng đến mức mồ hôi chảy ròng ròng.
Đột nhiên tiếng còi của xe điện vang lên.
Đường dành cho người đi bộ quá hẹp, cô không thể không tiến lên trước một chút, nhường đường cho chiếc xe điện.
Đi qua đường, vẫn chưa tới nhà hàng.
Lâm Tu không ngừng lươn lẹo: “Một lát là đến ngay. Kìa, ở ngay phía trước rồi.”
Nghê Yến Quy nhìn về phía đó, nhà hàng chẳng thấy, trái lại nhìn thấy một tiệm hoa.
Bên ngoài tiệm hoa treo tấm biển viết một chuỗi số điện thoại. Đối với người khác mà nói, đó là những con số tầm thường. Nhưng điều trùng hợp là, tám số cuối của số điện thoại này hoàn toàn trùng với số điện thoại bàn nhà cô, rất dễ nhớ.
Trước cửa có người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi đang lúi húi làm việc. Cô ấy nhanh nhẹn bó một bó hoa, rồi thắt một chiếc nơ bướm.
Sau đó, một chàng trai đội mũ bảo hiểm, đi xe điện dừng lại trước cửa. Cậu không xuống mà dùng chân chống xe.
Chân vừa thon vừa dài.
Cậu ôm bó hoa, gạt kính chắn gió mũ bảo hiểm xuống, đi đến từ phía đối diện với cô.
Ánh nắng hắt vào mặt kính chắn gió trên mũ bảo hiểm của cậu, sáng đến chói mắt, Nghê Yến Quy rời mắt đi.
Xe của cậu lướt qua, cô cảm nhận được một làn gió mát, dễ chịu chưa được hai giây đã “vèo” một tiếng vút qua.
“Bạn của mình tới rồi, đã gọi món rồi.” Lâm Tu nói.
“Ờ.” Nóng thật, nếu như có chiếc xe điện không ngừng thổi gió bên người cô thì tốt rồi.
*
Trước đó Lâm Tu đã ba hoa chích chòe rằng thì nam sinh này là một anh chàng đẹp trai.
Nghê Yến Quy nhìn trái nhìn phải, nhìn trên nhìn dưới, nhân lúc nam sinh đó đi rửa tay, bèn hỏi: “Trai đẹp á?”
“Đúng á.” Lâm Tu trả lời chắc nịch.
“Cậu ta còn không đẹp trai bằng cậu.”
Lâm Tu cười, “Kiểu như mình thuộc vào diện siêu đẹp trai rồi, đẳng cấp không giống nhau.”
Có một câu nói rằng, mắt nhìn người của nam sinh với nam sinh luôn khác nữ sinh nhìn nam sinh. Gu thẩm mỹ của Lâm Tu quá bừa bãi, bao nhiêu con trai mà cậu ta giới thiệu chẳng có lấy một người đẹp trai thật sự. Cậu ta là đóa hoa đỏ, còn người khác là lá xanh.
Nghê Yến Quy đưa ra một kiến nghị cho cậu ta: “Mong là cậu có thể giới thiệu một người đẹp trai hơn cậu.”
Cậu trai kia đã quay lại.
Lâm Tu giao lưu nhiệt tình với cậu ta.
Nghê Yến Quy đã đói mờ mắt, cắm cúi ăn thịt.
Lâm Tu giải thích: “Cô ấy ăn chay lâu lắm rồi, thi thoảng mới ăn thịt thôi.”
Nam sinh gật đầu, “Đúng, nghe nói người học võ đều không sát sinh.”
Nghê Yến Quy thoáng khựng lại. Đó là hòa thượng, không phải người học võ. “Tội lỗi, tội lỗi, sư phụ của mình hay động viên chúng mình là, lúc dậy thì nhất định phải bổ sung nhiều lòng trắng trứng.”
Lâm Tu đá cô một cái, “Ăn cơm của cậu đi.”
Cậu trai kia sống ở vùng lân cận, trầm trồ trước vẻ đẹp của Nghê Yến Quy, nên tỏ ra rất ân cần.
Lâm Tu cảm thấy có hi vọng, nói với cậu ta: “Mấy ngày nay cô ấy đều ở đây.”
Nam sinh ân cần kia chủ động đề nghị muốn bao hết bữa ăn mấy ngày hôm sau.
Nghê Yến Quy liếc sang Lâm Tu.
Lâm Tu nở nụ cười thật thà rất không phù hợp với tính cách của cậu ta.
Cô đang định nói, đột nhiên nhìn thấy chàng trai đi xe điện lướt qua cửa kính như một cơn gió.
Cô chợt nảy ra một ý.
**
Ngày hôm sau.
Nam sinh ân cần mời Nghê Yến Quy ra quán cà phê.
Nghê Yến Quy gật đầu nhận lời. Trên đường đi, cô gọi một cuộc điện thoại cho tiệm hoa, sau đó nhảy lên xe điện công cộng, cô cũng phóng “vèo vèo” trên đường như một cơn gió.
Nam sinh ân cần tuy không đẹp trai nhưng được cái nhà có điều kiện, mới gặp nhau lần thứ hai đã tặng cô một bộ dưỡng da cao cấp. “Đây là nhãn hiệu mà chị gái mình hay dùng. Chị ấy nói dùng vào mùa hè rất dễ chịu.”
Nghê Yến Quy không thích nam sinh này, từ cái nhìn đầu tiên đã không có cảm giác gì. Nhưng Lâm Tu luôn nói cách từ chối người khác của cô quá tàn nhẫn. Hôm nay, cô muốn từ chối một cách khéo léo.
Uống được nửa cốc cà phê, cô nhìn thấy chàng trai đi xe điện kia.
Cô cố tình ngồi ngoài cửa, để tiện hành động.
Chàng trai xuống xe, dựng xe ở bên cạnh, gọi: “Nghê Yến Quy.”
Nghê Yến Quy hơi mỉm cười, vẫy tay với cậu.
Nam sinh ân cần cũng nhìn về phía chàng trai kia.
Trong tay chàng trai nọ là một bó hoa hồng cỡ lớn.
Nam sinh ân cần rất ngạc nhiên: “Đây…”
“À, cảnh tượng thế này mình thấy quen cả rồi.” Nghê Yến Quy nhoẻn miệng cười, “Chắc cậu không biết, người xếp hàng trước cậu có tận mấy người cơ.”
Nam sinh gượng cười, “Nhưng Lâm Tu nói, cậu…”
“Haiz.” Cô cố tình thở dài, “Có một số chuyện, mình không nói hết cho Lâm Tu biết. Người theo đuổi nhiều quá, nói ra thì lại có vẻ như đang khoe khoang.”
Nghê Yến Quy vẫn ngồi tại chỗ.
Chàng trai đi về phía cô, những bông hồng đẹp đẽ chớm nở được cậu ôm vào trong lòng một cách cẩn thận. Cậu đưa hoa đến trước mặt cô, “Nghê Yến Quy?”
“Là mình.” Cô nói.
Chàng trai nói: “Đây là hoa hồng của bạn.”
Nghê Yến Quy đang định nhận thì chàng trai nói: “Một trăm hai mươi tám tệ.”
Nghê Yến Quy khựng tay lại. Cô đã dặn tiệm hoa không được giao lưu, chỉ quét mã thanh toán. Ai ngờ người giao hoa lại là chàng trai giao hoa không biết đến lời dặn trước.
Cô đứng dậy, “Chỗ này ánh sáng không tốt, đi nào, ra chỗ có nắng, để mình xem chất lượng hoa thế nào.”
Chàng trai đi theo cô.
Hai người đi ra bên ngoài quán cà phê.
Nghê Yến Quy bứt cánh hoa.
Chàng trai bèn nói: “Bạn làm như thế, cánh hoa rụng xuống không còn đẹp nữa.”
“Hoa của tôi, tôi thích thế.” Cô không chế được lực độ, đã bứt xuống một mẩu cánh hoa.
“Một trăm hai mươi tám tệ.” Chàng trai nói: “Chị Trân dặn, giao hoa đến mới trả tiền.”
“Biết rồi, không quỵt đâu.” Nghê Yến Quy liếc xéo cậu, “Cậu sợ người ta không biết, bó hoa này là tôi tự mua tặng mình sao?”
“Thì đây là hoa bạn tự mua tặng mình thật mà.”
Nói cũng không hiểu, không nói nữa. “Quét mã trả tiền.”
Chàng trai đưa mã QR của tiệm hoa ra.
“Hoa là lời chúc phúc đẹp đẽ nhất với cánh con gái. Cậu nói xem vì sao con gái lại phải đặt hoa tặng mình.”
“…” Cô là khách hàng, cô là thượng đế. Cậu chỉ phụ trách giao hoa và thu tiền, không muốn dây dưa với khách.
Nhưng cô vẫn lải nhải: “Nếu không phải không có ai tặng hoa cho tôi, tôi có đến mức phải tự tặng mình không. Nghĩ cũng biết mà, lại còn oang oác cái mồm, một trăm hai mươi tám tệ. Nếu đã đến giao hoa thì phải để ý đến thể diện của con gái chứ.”
Vừa mới đưa hoa đến nơi, Trần Nhung đoán cô gái này và nam sinh ở trước mặt cô có lẽ đang tìm hiểu nhau, hoặc đã thiết lập một loại quan hệ nào đó. Nhưng nghe cô nói xong, cậu lại thấy không giống.
Cô gái rất xinh. Ở lứa tuổi này, khuôn mặt vẫn có chút bầu bĩnh, gò má đỏ hây hây. Khuôn mặt diễm lệ này, lớn lên nhất định lan tỏa sự xinh đẹp tứ phía. Bây giờ cũng là một tiểu mỹ nhân, quả thực không đến mức phải tự tặng hoa cho chính mình. Cô như này, lẽ ra người theo đuổi phải xếp hàng dài mới đúng.
Thời gian cậu nhìn cô khá lâu.
Cô đã thanh toán xong.
Nhưng cậu vẫn chưa nhúc nhích.
Nghê Yến Quy ngẩng đầu lên. Cô không nhìn khuôn mặt của cậu, không nhìn rõ ánh mắt của cậu. Trên kính chắn gió chỉ phản vẻ mặt cau có của cô, cô quát: “Nhìn gì mà nhìn, cẩn thận tôi móc mắt cậu đấy.”
Trần Nhung quay đầu bỏ đi.
**
Cách một ngày, Trần Nhung lại nhìn thấy cô gái này. Cậu đang đứng trên ban công, nhìn xuống dưới.
́y vậy mà cô ấy lại sống ở tầng hai của tòa nhà này sao?
Điểm khác nhau với căn nhà tầng trên là, nhà ở tầng hai có sân thượng lớn. Cô gái đang đứng chính giữa sân thượng, phơi cái gì đó, có thể là sách giáo khoa, sách bài tập hoặc ảnh ọt gì đó. Nói tóm lại là thứ làm bằng giấy, đã dính nước.
Cô bày từng trang giấy ra. Đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên trời, hít sâu một hơi, sau đó đứng thế trung bình tấn một lúc. Cầm quần áo đang phơi ở bên cạnh, đập thật mạnh xuống mặt đất.
Trần Nhung: “…” Cảm thấy quá đột ngột và lạ lùng.
“Đả cẩu bổng, cũng là tín vật tương truyền đời đời của Bang chủ cái bang.” Cậu lại nghe thấy giọng của cô, “Thấy Đả cẩu bổng, như thấy Bang chủ. Gậy đánh hai con chó, hây!”
“Khụ…” Trần Nhung đột nhiên ho một cái.
Sau đó nghe cô “hây hây ha ha” một lúc, cậu càng ho dữ dội hơn, nhịn ho đến mức mặt đỏ bừng lên.
Giờ cậu đã hiểu vì sao cô chỉ có thể tặng hoa cho chính mình.
Quả thực là không có ma nào tán.
Người theo đuổi đều bị dọa chạy hết rồi.
– —–oOo——