Sừng Sơn Dương Dưới Đuôi Hồ Ly

Chương 47



Editor: Mít

Beta: Anh Đào

Sau khi chọn xong khóa học, các sinh viên lần lượt rời đi, trên đường người qua kẻ lại.

Ngoài hôn môi ra, họ chưa tiến thêm được bước nào. Trần Nhung cắn nhẹ vành tai Nghê Yến Quy, lỗ tai nhỏ như kim. Đầu lưỡi liếm lên, có thể chạm vào lỗ nhỏ này. Cuối cùng, anh thả cô ra.

Điện thoại của Nghê Yến Quy rung mấy lần, đầu tiên là Lâm Tu gọi điện, sau đó anh ta gửi tin nhắn gì đó.

Lúc này cô mới hồi thần lại: “Không phải cậu quen Lý Quân sao? Hỏi cho mình xem cô ấy có quan hệ gì với Trần Nhung.”

Lâm Tu: “Trần Nhung nói thế nào?”

Nghê Yến Quy: “Từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau.”

Lâm Tu: “Khớp với lời giải thích của Lý Quân.”

Anh ta không nói đúng, cũng không trả lời rằng sai. Anh ta chỉ tường thuật lại đúng sự thật… Lời giải thích của Lý Quân và Trần Nhung giống nhau. Hoặc là trong mắt người khác, lời giải thích này quá vớ vẩn, nhưng Nghê Yến Quy và Lâm Tu cũng là thanh mai trúc mã. Đối với lời giải thích này, hai người cảm thấy đáng tin.

Ngay sau đó, Nghê Yến Quy hết giận một nửa.

Vừa rồi Trần Nhung cũng không khách khí, nhấm nháp môi cô từ trong ra ngoài, sau đó hẳn là không nhịn được, tay cũng bắt đầu không quy củ.

Sợi tóc của cô ngổn ngang, cổ áo hơi nhăn nhúm. Sự lạnh lẽo trên mặt bắt đầu hòa tan, xuân sắc vô biên. Cô liếc mắt nhìn Trần Nhung: “Lần này coi như cho anh qua ải.”

Nhưng mà Trần Nhung vẫn tỏ ra dửng dưng như cũ. Hôn môi không dấy lên sự thiện ý trong lòng anh, mà còn có cảm giác ủ dột khó miêu tả nổi.

Nương theo ánh sáng điện thoại, Nghê Yến Quy nhìn hầu kết của anh hơi lăn.

Có cảm giác gợi cảm.

Cô ôm lấy eo anh, chọc chọc, cô cảm thấy cánh tay không còn cứng ngắc mà trở nên rắn chắc. Cô nói: “A, bị anh chiếm tiện nghi.”

Trần Nhung đã thu tay về.

Đúng là cô, hai tay cô ôm lấy eo anh, nhìn không chớp mắt. Đến cùng thì ai chiếm tiện nghi của ai?

Trần Nhung: “Thả ra.”

Nghê Yến Quy nhướng mày, xoa gò má của anh: “Lúc hôn rất hăng hái, hôn xong bắt đầu ngăn cản người khác. Anh học thói xấu từ ai đấy?”

“Em.”

Ngón tay của cô mơn trớn qua lông mày của anh, nhìn anh nở nụ cười: “Cười một cái nào.”

“Không cười nổi.”

“Người anh thật lạnh.”

“Vì gió thổi.” Cổ bị hở ra bên ngoài, không quàng khăn, lạnh là điều đương nhiên.

Trước đó vì mối quan hệ với Lý Quân, Nghê Yến Quy cảm thấy mình có lý, bây giờ nhớ tới việc cô nói dối, lại đến phiên cô cảm thấy đuối lý: “Nhung Nhung, Nhung Nhung.”

Trần Nhung không nói lời nào.

Nghĩ tới dáng vẻ cười cười nói nói của anh với nữ sinh trong phòng học, khó chịu vừa giảm bớt đã lại dâng lên: “Tại sao anh lại lạnh mặt với em? Em là bạn gái của anh.”

Anh lảng tránh không đáp, nói: “Về nghỉ ngơi sớm một chút.”

Nghê Yến Quy không nghe theo, cô bắt chước theo anh, vần vò cánh môi của anh, rồi dùng sức ấn mạnh một cái.

Bờ môi anh biến dạng, đàn hồi.

“Em làm sai, nhưng anh không thể làm mặt lạnh với một mình em.” Cô cố ý dùng thân thể cọ vào người anh.

Trần Nhung cảm giác mình bị miếng bông mềm mại, co giãn va vào.

Nghê Yến Quy cường điệu nói: “Em là bạn gái của anh.”

Anh cảnh cáo cô: “Không được cọ.”

Cô cứ cọ, áo trong của cô rất mỏng, “núi tuyết” như muốn lún xuống, đất rung núi chuyển.

Trần Nhung không thể nhịn được nữa, ôm chầm cô, quay lưng về hướng đường đi, luồn tay vào trong áo khoác.

Nghê Yến Quy nhìn lúc anh sờ.

Đáng tiếc, mặt anh không đỏ, lạnh như băng.

“Nhung Nhung, em sai rồi.” Nghê Yến Quy cụp mắt, nhìn cánh tay lộ ra bên ngoài: “Hôm nay là sinh nhật của Lâm Tu, hàng năm em đều tổ chức và tặng quà cho cậu ấy, đây là quy tắc cũ.”

Tay Trần Nhung ngừng lại.

Cô nói: “Thời kỳ phản nghịch Lâm Tu khá xấu tính, sau này đã tốt rồi. Biết sai có thể sửa, cải tà quy chính mà.”

Trần Nhung hoàn toàn dừng lại, chỉnh lại áo cho cô.

Cô xoa mặt của anh, đùa giỡn nói: “ Không làm nữa à.”

Anh lạnh lùng: “Làm, đi thuê phòng.”

Nghê Yến Quy kinh ngạc. Cô nói ba chữ này thì là bình thường, dù sao cũng không nên là anh nói, anh chính là thánh nhân không dính khói bụi trần gian mà.

Không đợi được câu trả lời của cô, Trần Nhung chỉnh tóc rối cho cô, quấn lên ngón tay: “Có đi hay không?”

“Cười với em một cái thì em sẽ đi.” Cô uy hiếp nói: “Phải cười với em càng dịu dàng càng mê người hơn đối với nữ sinh khác.”

“Anh sẽ không cười.”

“Tại sao?”

“Cổ lạnh.”

“Anh không mặc áo cao cổ, hôm nay nhiệt độ lại xuống.” Nghê Yến Quy nhìn cổ anh lộ ra, đột nhiên hiểu ra. Cô nắm lấy cằm anh, nghiêng trái nghiêng phải.

Đầu anh lúc la lúc lắc.

Cô nói: “Bảo sao lại lạnh, hóa ra là do không quàng khăn.”

Trần Nhung ngửa đầu nhìn lá cây trong đêm tối.

Nghê Yến Quy nở nụ cười: “Muốn khăn quàng cổ à?”

Anh im lặng.

Cô nhón chân lên, hôn một cái lên hầu kết của anh.

Trần Nhung căng thẳng lên. Nghe thấy cô nói: “Tối nay không kịp có khăn quàng cổ cho anh, để em làm anh ấm áp.”

*

Ngã tư trước cổng trường Tây Bắc có một tòa nhà thương mại, trên tòa có hai phòng thuê theo giờ. Hai hộp đèn đặt chung ở lối vào tầng một. Mũi tên chỉ cùng vào một hướng, giá thuê theo giờ và theo ngày đều giống nhau. Khác nhau ở chỗ, một bên chữ hồng thì viết tầng năm, một bên chữ màu xanh thì viết tầng ba.

Phòng thuê theo giờ có nhiều cách dùng khác nhau, chơi game, chơi mạt chược. Có điều, đến buổi tối thì chỉ có một tác dụng.

Có hai người nam nữ mặc trang phục xã giao đi xuống bậc thang.

Trần Nhung ngừng vài giây, dắt Nghê Yến Quy đi thẳng về phía trước.

Đi qua một con đường, nơi này không phải phòng thuê theo giờ, mà là khách sạn.

Trần Nhung đứng tại quầy lễ tân nói: “Một phòng, giường lớn.”

Nhưng mà người ta còn vẫn còn lạnh lùng, bày ra mặt thối với cô. Nhưng lúc quay sang nói chuyện với người khác lại vô cùng hòa khí.

Khi lễ tân đánh giá anh, anh có chút ngại ngùng.

Lễ tân hỏi: “Một người sao?”

Anh kéo Nghê Yến Quy qua: “Hai người.”

Lễ tân hiểu rõ: “Mời anh đưa thẻ căn cước.”

Làm xong thủ tục nhận phòng, Trần Nhung nhìn vào mắt cô, là một ánh mắt sắc bén.

Đến thang máy, lúc gần đóng cửa, có một ông già khoan thai đến muộn, trước tiên khụ một tiếng, lại nói: “Chờ chút.”

Trần Nhung chưa đợi ông cụ nói lên đã giữ cánh cửa lại. Anh lễ phép nhường đường cho ông cụ, ôn hòa nói: “Ông lên tầng mấy vậy?”

Ông cụ: “Cảm ơn, tầng bốn.”

Lên đến tầng bốn, ông cụ đi ra ngoài.

Trong thang máy chỉ còn dư lại hai người. Trần Nhung lại cười.

Đóng cửa lại, khóa trái.

Trần Nhung lại móc dây xích lên.

Nghê Yến Quy nghe thấy tiếng vang lanh lảnh, dựa lưng lên tường: “Nhung Nhung, ngày mai em sẽ làm khăn quàng cổ cho anh.” Cô quàng lên vai anh.

Trần Nhung nâng mặt cô rồi hôn lên.

Lý trí mách bảo, ngày hôm nay không phải thời cơ tốt. Nếu xảy ra chuyện gì, anh cần phải giải thích về cơ bắp và hình xăm của mình. Dù sao, một người ngoan ngoãn sẽ không có những đường nét như vậy.

Giãy giụa mấy lần, nhưng cô lại ôm chặt lấy anh.

Anh di chuyển xuống dưới.

Áo khoác bị vứt qua một bên.

Nghê Yến Quy bám lên người anh, bị ôm lên giường. Chăn mền mềm mại, cô nằm ở giữa, nhìn ánh đèn với ánh mắt mê ly, cô muốn cởi áo của anh.

Trần Nhung duỗi thẳng người.

Tay cô không với tới vạt áo của anh, cô gọi: “Nhung Nhung.”

“Ừm.” Chỉ thiếu một chút nữa, tay cô đã chạm vào hình xăm đằng sau anh rồi. Cô không muốn nhớ lại tai họa trước kia, anh vĩnh viễn sẽ không nói cho cô.

“Nhung Nhung?” Cô thấy kỳ quái, anh đột nhiên rơi vào trầm tư.

“Ừm.” Anh đang nghĩ về lý do không nhắc tới ký ức năm đó nhưng vẫn có một lý do hợp lý cho hình xăm.

Nghê Yến Quy suy đoán, tên ngốc mọt sách này chưa xem qua mấy bộ phim tình cảm, nên không vượt qua cửa được: “Chỉ trách em, không sắp xếp tỉ mỉ chuyện này. Có điều, tuy thiếu kinh nghiệm thực chiến nhưng em đã trải qua khóa học sinh lí, hướng dẫn cho anh cũng không thành vấn đề.”

Dòng suy nghĩ của Trần Nhung bị đứt đoạn: “Em nói cái gì?”

“Hai người không có kinh nghiệm, lần đầu tiên khá trúc trắc.” Nghê Yến Quy vừa sốt sắng vừa chờ mong: “Đừng sợ, có em rồi.”

Tóc dài bung xõa trên giường, khuôn mặt chỉ bé bằng lòng bàn tay của anh. Điều dưỡng cẩn thận, da bị cháy nắng lại trắng trở lại, mắt ngọc mày ngài, vô cùng xinh đẹp.

Cô là của anh.

Lý trí của anh bắt đầu dao động, nhưng lúc này, cũng không phải thời cơ thích hợp, anh cần thời gian. Anh đưa tay che mắt của cô. Bởi vì không thể làm gì, hô hấp càng ngày càng nặng nề.

Nghê Yến Quy không nhìn được, thính giác trở nên nhạy bén hơn, giống như nghe thấy tiếng dã thú. Cô chẹp miệng: “Nhung Nhung.” Sau đó, anh hôn cô mãnh liệt. Đến giờ anh vẫn chưa cởi áo phông, tay cô chống lên ngực anh, cảm giác được nhiệt độ của anh nóng lên.

Trần Nhung giống như sắp mất khống chế.

Nhưng mà, một giây sau, trọng lượng trên người cô đột nhiên nhẹ đi, tay che mắt cô có chút run, cô nghe thấy tiếng anh thở dốc, nhanh mà nặng nề.

Anh buông tay che mắt cô, kéo chăn qua, che cô lại. Anh lại ngồi ở mép giường, hai tay chống xuống đầu gối, cúi đầu.

Nghê Yến Quy dò mắt ra khỏi chăn, nhìn thấy lồng ngực trập trùng của anh, giống như cực kỳ khó chịu. Cô gọi anh: “Nhung Nhung?”

Chẳng biết anh đã tháo kính ra lúc nào. Anh quay đầu lại lần mò trên chăn, chạm tới kim loại lạnh lẽo, cầm lên, đeo kính lại: “Xin lỗi, Nghê Nghê, anh… Anh không làm được.”

“Không sao.” Nghê Yến Quy an ủi nói: “Trước lạ sau quen, vượt qua cửa ải này sau đó sẽ dễ dàng hơn.”

Anh lắc đầu.

Cô ngồi dậy, muốn cầm lấy tay anh.

Anh rụt lại.

Nghê Yến Quy lập tức tóm lấy tay anh, phát hiện nhiệt độ trên tay anh cũng rất cao, cô muốn ôm anh.

Trần Nhung lui lại, nâng kính mắt, ấp úng nói: “Anh sợ làm đau em, tuy rằng tiết sinh học có dạy về các bộ phận của nam nữ, nhưng những điều này chỉ là lý luận suông. Chúng ta phải quan sát thực tế đã, rồi anh sẽ cho em một trải nghiệm khó quên.”

Anh giống như không dám nhìn cô, cúi đầu, liều mạng đắp chăn lên cho cô, bọc cô lại, rồi mới ôm cô vào lồng ngực: “Cho anh chút thời gian.”

“Vâng.” Nghê Yến Quy có chút thất vọng.

*

Đã qua thời gian ký túc xá đóng cửa.

Nghê Yến Quy nói: “Đừng làm phiền dì quản lý ký túc xá. Khách sạn cũng đã thuê rồi, không thể uổng phí được, đêm nay em ở đây.”

“Còn anh…” Trần Nhung còn chưa nói hết.

Cô trừng mắt nhìn anh: “Anh yên tâm để em một mình ở đây?”

“Nhưng mà… Chỉ có một cái giường.”

“Giường lớn như vậy, ngủ hai người vẫn rộng.” Cô mặc thêm áo, kéo tay anh: “Đi thôi, đi mua mấy đồ dùng hàng ngày.”

Hai người chọn cùng một loại quần áo thể thao, nhìn giống đồ tình nhân.

Sau khi Trần Nhung thanh toán xong, xách túi ra khỏi siêu thị. Nghê Yến Quy đột nhiên nói: “Em đi mua đồ ăn vặt và đồ uống.”

“Anh đưa em đi.”

“Quên đi, anh mang theo đồ, đi vào lại phải gửi, em mua xong sẽ đi ra luôn.” Nói xong, Nghê Yến Quy vội vã quay đi.

Cô cảm thấy, hai người ngủ trên cùng một giường, nhất định sẽ phát sinh gì đó.

Cô mua hai chai rượu trái cây. Đối với một người vừa lâm trận đã chạy trốn, thì cô nghĩ ngay đến kế hoạch A và B, trong đó có một chiêu say rượu loạn tính..

Cô đến quầy áo mưa, thở dài. Có bạn trai là một tên ngốc mọt sách, điều không ổn duy nhất đó là, anh chỉ là một thiếu niên hồ đồ, phương diện yêu đương đều phải để cô chỉ dẫn.

Nghê Yến Quy tiện tay cầm hai hộp. Loại kinh điển 4 trong 1 và mỏng như không 3 trong 1, tạm thời không biết khác nhau ở đâu, trước tiên cứ thử đã.

Cô tự đi tới quầy thanh toán, cầm túi, sắp xếp gọn gàng, thắt nút lại rồi đi ra.

Trần Nhung đứng tại chỗ, cúi đầu nghĩ vài việc.

Cô đến trước mặt anh: “Em đã trở về.”

“Nghê Nghê.” Anh ngẩng đầu nói: “Chúng ta thuê thêm một phòng nữa đi.”

“Khách sạn này rất đắt, em không muốn tốn tiền.” Nghê Yến Quy hào phóng nói: “Nếu anh không yên tâm thì đặt cái chăn chặn giữa là được.”

“Đúng là anh không yên tâm.” Trần Nhung nặng nề thở dài.

Cô cười kéo tay anh: “Chuyện tình cảm, kế hoạch không theo kịp biến hóa, thuận theo tự nhiên là được.”

*

Trở lại khách sạn.

Trần Nhung cách cô xa nửa mét, ngồi ở mép giường.

Cô tự nhiên tựa người vào đầu giường nghịch điện thoại, liếc mắt nhìn anh một cái, cong khóe miệng. Cô gạt tóc, lên mạng tìm website, ngoài miệng nói: “Thật đáng ghét.”

“Cái gì?” Anh nhìn về phía cô.

Cô nhíu lông mày: “Nhung Nhung, anh biết ẩn quảng cáo trên điện thoại không?”

Nghe giọng điệu của cô là biết có âm mưu, nhưng mà Trần Nhung vẫn tới gần.

Nghê Yến Quy giơ chân ra, vỗ vỗ chỗ bên cạnh.

Anh ngồi xuống.

Cô đưa điện thoại di động tới: “Chính là cái website này không ngừng có quảng cáo, em không cẩn thận nhấn vào.”

Trần Nhung liếc mắt một cái.

Có ba cái quảng cáo xuất hiện trên điện thoại.

“Cái em muốn xem đều ở đây!”

“Khóa học bơi của anh trai.”

Phía trên là người thật, phía dưới là mấy ảnh ướt át.

Ngón tay Trần Nhung vô tình chạm vào. Bỗng nhiên chuyển tới một trang web đen khác, nhấn trở về nhưng không quay lại website cũ được.

Nghê Yến Quy liếc mặt anh, đây chính là thời cơ tốt.

Nhưng mà, anh nghiêm túc nói: “Cài một App chặn là được.”

Nhìn thấy quảng cáo mát mẻ như vậy mà vẫn trấn tĩnh tự nhiên? Cô bẹp miệng.

Trần Nhung tải vài App, tăng thêm quy tắc loại bỏ, lại quét website, nhẹ nhàng, sạch sẽ.

Anh trả lại điện thoại cho cô: “Anh đi tắm.”

Nghê Yến Quy cầm hai cái ly, rót cho mỗi người một ly nước. Được một nửa, cô mở túi đồ đã mua, lấy ra rượu trái cây, lén lút đổ vào nửa ly nước có cồn.

Không phải cô muốn chuốc say Trần Nhung, nửa mê nửa tỉnh mới là bầu không khí tốt nhất.

Hai người nói chuyện thân mật, ánh mắt giao nhau, lại thêm tác dụng của rượu. Cứ qua lại như vậy, anh sẽ không thể lui được nữa.

Trần Nhung sửa soạn hẳn hoi mới ra khỏi phòng tắm, xương quai xanh chỉ để lộ một nửa.

Nghê Yến Quy nâng ly lên, uống mấy hớp: “Hôm nay nói nhiều quá, khô miệng.”

“Ừm.” Trần Nhung không nghi ngờ gì, uống một ngụm: “Nghê Nghê, đêm nay thật sự không cần đi thuê phòng khác sao?”

“Đương nhiên là không, chúng ta là tình nhân.”

Trần Nhung ngồi ở mép giường, liếc mắt nhìn giường lớn: “Chúng ta vẽ một cái ranh giới…” Có vẻ cảm thấy khó nói ra, anh uống hai ngụm cho thấm giọng.”

Cô rất hiểu ý: “Được rồi, riêng em, em cũng hy vọng có một buổi tối hoàn hảo. Giống như sách đã viết, tiêu hồn thực cốt.”

Trần Nhung gật gù: “Ừm.”

“Đừng sợ.” Nghê Yến Quy vỗ vai anh: “Em rất có lòng tin vào anh.”

“Cảm ơn.”

Hai người vô thức đã uống hết ly nước. Cô cười hỏi: “Có muốn uống thêm một ly không?”

Trần Nhung hỏi: “Đồ uống này là cái gì vậy? Ngọt ngọt.”

Nghê Yến Quy nở nụ cười ngọt ngào: “Cái này à…”

Còn chưa nói xong, anh đã nhắm mắt lại, ngã lên trên giường.

Cô ngây người như phỗng.

Cái này… Nồng độ cồn không cao mà.

– —–oOo——


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.