Khi mà Quân Lam Tuyết tỉnh lại lần nữa, sắc trời đã đại tối.
Mắt chớp một cái mở, trước mắt là gương mặt tuấn tú phóng đại, nàng lại một lần nữa theo tính phản xạ bản năng đánh một quyền tới.
Chỉ là tại thời điểm Vũ Thú Kình thấy cô mở mắt liền sớm có chuẩn bị, lúc Quân Lam Tuyết huơ ra quả đấm trong nháy mắt kia, hắn liền đã né tránh, trầm giọng nói: “Là ta, Vũ Thú Kình.”
Quân Lam Tuyết ngượng ngùng thu hồi quả đấm: “Con mẹ anh ở cạnh giường ta làm gì, muốn trộm nhìn ta ngủ sờ ngực ta à?”
Khóe miệng Vũ Thú Kình khẽ rút ra, trên dưới nhìn cô một cái, mặt không vẻ gì nói: “Ta đối với cô không có hứng thú.”
Còn nhiều nữ nhân muốn lấy được ưu ái của hắn, những người đó vẻ thùy mị không một chút so nàng kém, có chút thậm chí còn là mỹ nữ khó gặp, hắn tội gì tìm một cô gái keo kiệt lại quái dị như vậy chịu tội.
“Tốt nhất là như vậy!” Người nào không biết đàn ông các ngươi đều là động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới đây. Câu nói sau là cô giấu ở trong lòng.
“Cô sao lại thế này?” Vũ Thú Kình rót cho mình một ly trà, yên lặng xui khiến một cái, nói tiếp: “Cô là bị người mang tới.”
Hại hắn thiếu chút nữa cho là bị phát hiện, thật may là người nọ chỉ là đặt cô ở trên giường liền xoay người rời đi.
Mắt Quân Lam Tuyết trầm xuống, không biến sắc đưa tay phủ hướng cổ của mình, nơi đó, giống như còn có thể cảm thấy một cỗ áp lực trí mạng thật chặt ghìm chặt cổ của cô.
Cô thật cho là, hôm nay như muốn đem mạng nhỏ viết di chúc ở đây rồi.
Chỉ là không nghĩ tới đến cuối cùng, Tô Lăng Trạch lại sẽ bỏ qua cho mình, trong lòng người đàn ông kia nghĩ sao? Vốn định giữ cô lại tiếp tục trò chơi chơi mèo vờn chuột, còn là cái gì đây?
“Tô Lăng Trạch phát hiện rồi hả?” Thấy cô không có trả lời, Vũ Thú Kình đặt ly trà xuống, gương mặt tuấn tú hiện lên ý lãnh khốc.
“Không phải.” Quân Lam Tuyết lắc đầu, lạnh lùng nói: “Cái tên tự đại, cũng chỉ là phát tác tinh thần chủ nghĩa Đại Nam Tử thôi, nếu hắn hôm nay không giết ta, như vậy, sau này sẽ không mới có cơ hội như vậy.”
“Cô rất lợi hại?” Sẽ không có cơ hội như vậy, cô thật là coi thường Tô Lăng Trạch, khó trách hôm nay lại bị thương, nhất định là bởi vì nguyên nhân Tô Lăng Trạch thôi.
Nghe vậy, cằm Quân Lam Tuyết nổi lên lanh lảnh: “Ta không lợi hại.” Dừng một chút, cô nhìn Vũ Thú Kình rảnh rang lại tăng thêm một câu “Chỉ so với anh mạnh một chút như vậy mà thôi.”
“. . . . . .” Vũ Thú Kình.
“Vũ Thú mỹ nhân, thương thế của anh khá hơn một chút đi?” Quân Lam Tuyết đột nhiên hỏi.
Khóe miệng Vũ Thú Kình rụt rụt, sắc mặt giận đến xanh mét: “Không nên gọi ta Vũ Thú mỹ nhân!”
“Được, kêu anh là cái gì? Vũ mỹ nhân? Thú mỹ nhân? Xinh đẹp mỹ nhân? Thật ra thì ta cảm thấy được gọi như vậy rất tốt a, mặc kệ thế nào kêu đều là mỹ nhân, còn lanh lảnh dễ đọc.”
“. . . . . .” Hắn đã vô lực đi phản bác. Định nói thẳng: “Ngoại thương đã không có vấn đề gì rồi.” Lắng nghe, mơ hồ có thể nghe ra trong giọng nói của hắn có mấy phần bất đắc dĩ.
“Vậy thì tốt! Chúng ta đi!” Quân Lam Tuyết hài lòng vỗ tay một cái, đứng lên, mắt sáng tràn đầy vẻ hưng phấn.
“Đi?” Vũ Thú Kình sửng sốt: “Đi đâu?”
Quân Lam Tuyết khẽ bĩu môi, âm trầm nhếch môi cười: “Cái đó, Trương Hổ cùng Lưu quản sự này, cả ngày lẫn đêm khắp nơi đi bôi đen danh tiếng ta, phá hư danh dự của ta, lão tử không căm ghét sao được?”
“Cho nên. . . . . . ?” Cô tính toán làm sao báo cừu? Vũ Thú Kình không hiểu.
“Đoạt hết bạc của bọn hắn, lấy hết y phục của bọn họ, đánh ngất thân thể của bọn hắn, nữa kéo dài tới trong sân, cho hoa cúc của bọn hắn hấp thụ ánh sáng!”
Mỗi một câu cô nói, Vũ Thú Kình liền rút khóe miệng, không nghĩ ra được cô nghĩ ra được biện pháp này, nhưng nghe đến cuối cùng, rốt cục cảm thấy không thích hợp, tỷ như. . . . . .
“. . . . . . Cúc Hoa. . . . . . ?” Đây là cái gì?
(còi: có ai biết ‘hoa cúc’ là cái gì không ? ha ha ha …)