“Diễm, ngươi đến tìm ta có chuyện gì? Hình như không có chuyện gì để ngươi đến tìm ta nha”
“Không có” Hãn, Tà Diễm thật sự là một người thẳng thắn.
“A, Vậy bây giờ ngươi có thể mang ta đến Vô Tình các được không? Còn sớm ta ngủ không được” Hàn Vũ không biết thời gian ở đây, nếu như ở hiện đại
thì giờ này xem chừng cỡ khoảng bảy giờ mà thôi, bình thường mọi người
đã chuẩn bị đi ngủ, nếu như không có chuyện gì để ra ngoài.
“Bây giờ ngươi là lão bản của Vô Tình các sao?”
“Ha ha, thật sự không gạt được ngươi chuyện gì, ngươi lại làm sao biết được”
“Muốn biết sẽ biết thôi”
“Đúng rồi, ta còn chưa có lấy khế đất của Vô Tình các, mau dẫn ta đi, chuyện quan trọng như thế ta lại quên mất”
Nói xong liền lôi kéo tay Tà Diễm chạy nhanh ra bờ tường này vẫn hay trèo.
“Ngươi có cảm nhận được có người theo dõi xung quanh không?” Hàn Vũ hỏi
“Không có ai, sao vậy?”
“Không có gì, đi nhanh đi, hôm nay rốt cuộc cũng không cần chú ý hình tượng
khi trèo tường nưã” Có Tà Diễm bên người, Hàn vũ cũng không muốn bị Cung Vĩ theo dõi.
Tà Diễm mang Hàn Vũ đi vào nơi nghỉ ngơi của nàng
trong Vô Tình các, sau đó mang mặt nạ lên. Hàn Vũ đi tìm Tình tỷ hỏi khế đất, nhưng Tình tỷ lại nói “Lạc tiểu thư, khế đất này ở trong tay chủ
tử, nếu muốn lấy phải hỏi chủ tử”
“Chử tử? Có phải là Tà Yêu không?”
“Ừ, đúng vậy, Lạc cô nương”
“Hắn ở đâu?”
“Ở phòng của hắn”
“Ừ, Diễm nương đang làm gì?”
“Diễm nương đã đi ngủ”
“Từ chối gặp mặt Đại hoàng tử, hắn có nói cái gì không?”
“Đại hoàng tử nói lần sau lại mời Lạc cô nương, hi vọng Lạc cô nương cho hắn chút mặt mũi, không cần lại chối từ gặp mặt”
“Được, ta đã biết, ngươi lui xuống đi”
“Vâng” Tình tỷ nhìn một chút người đứng phía sau Hàn Vũ, không biết hắn là ai, làm sao lại đi theo Lạc cô nương, không phải lại là nhặt được ở trên
đường chứ? Nếu Quân Tà Diễm biết được suy nghĩ của Tình tỷ, phỏng chừng
nàng sẽ không thấy mặt trời mọc vào ngày mai.
“Ngươi rất quen thuộc với Đại hoàng tử?”
“Không quen, làm sao vậy?”
“Cách hắn xa một chút”
“Ừ” Hàn Vũ chỉ thuận miệng đáp ứng, bởi vì nàng không nghĩ sẽ mang đến cho
đại hoàng tử bi kịch gì, hazzz, Hàn Vũ thật sự hại người rất nặng a.
Hàn Vũ cùng Tà Diễm tiến đến phòng của Tà Yêu, không có gõ cửa mà trực tiếp đẩy ra, Tà Yêu đang muốn quay về Tà cung.
“Đưa khế đất cho ta”
“Khế đất? Khế đất gì?”
“Ngươi giả vờ ngu sao? Ta thắng Vô Tình các, đương nhiên là khế đất của nó”
“A, khế đất của Vô Tình các ở trong tay Cung chủ” Tà Yêu nói dối không chớp mắt, Tà Diễm bên cạnh lại không hiểu gì. Hắn nghĩ Tà Yêu mang khế đất
đến cho hắn lúc nào? Hắn sao lại không biết?
“Trong tay Diễm?”
Hàn Vũ nhìn người phía sau, lại thấy Tà Diễm lắc đầu, hắn cũng không có
thu được khế đất gì, nếu Hàn Vũ muốn có hắn lấy cái gì đưa cho nàng?
“Cung chủ, ngươi mang mặt nạ như thế có thấy nóng hay không?” Mặc dù Tà Yêu
nói rất nghiêm túc, nhưng rõ ràng là mang theo ý tứ trêu đùa.
Tà
Diễm đi lại gần cái bàn, rốt cho mình một cốc trà nói “Rất tốt, cũng
không nóng, ngươi có muốn thử một chút hay không?” Tà Diễm nói xong lại
tháo mặt nạ xuống đưa cho Tà Yêu, nhưng mà Tà Yêu cũng không dám nhận.
Khoé miệng Hàn Vũ cùng Tà yêu không tự chủ mà run hai cái.
“Ngươi đem khế đất Vô Tình các đưa cho ta khi nào? Mau đưa cho nàng đi”
“Đưa cho nàng thật sao?”
“Ừ, nếu ngươi không muốn cho người khác biết Tà cung của chúng ta là một
người lật lọng không giữ chữ tín thì không cần đưa” Ý tứ cảnh cáo của Tà Diễm rất sâu, Tà Yêu dám không đưa sao?
Trong lòng Tà Yêu lại nghĩ ai dám nói Tà cung lật lọng không giữ chữ tín? Cung chủ thật biết lấy cớ.
Mặc dù không tình nguyện nhưng Tà Yêu vẫn đưa khế đất cho Hàn Vũ, Tà Yêu
cũng không muốn làm Quân Tà Diễm khó chịu, hắn rất sợ Tà Diễm trả thù,
tục ngữ nói đúng “không sợ tặc trộm chỉ sợ tặc nhớ thương”, Tà Diễm là
một người tuyệt đối không thể trêu vào.
Hàn Vũ cầm lấy khế đất vội vàng cất vào ví nhỏ nàng tự chế ở ở lớp áo trong trước ngực.
“Ừ, tốt lắm, rất có cảm giác an toàn. Hôm nay ta rất vui, các ngươi muốn ăn gì thì gọi đi, ta mời khách, Tà Yêu trả tiền!”
“Ách? Ngươi mời khách ta trả tiền là sao?” Đương nhiên Tà Yêu không cần chút
bạc này, nhưng Hàn Vũ nói như thế hắn thật không hiểu.
“Chính là
ta mời các ngươi ăn, nhưng người tính tiền là ngươi? Không hiểu sao? Ta
chỉ nói muốn mời khách thôi chứ không có nói sẽ trả tiền”
“Mời khách cùng tính tiền có cái gì không giống nhau sao? Ngươi thật keo kiệt”
“Không, không, không” Hàn Vũ nói ba cái không liên tiếp
“Mời khách là mời khách, tính tiền là tính tiền, ngươi cần phải làm cho rõ
ràng, cũng không phải là ta keo kiệt chẳng lẻ ngươi lai để cho nữ tử trả tiền? Ngươi thấy đó là ý hay sao? Hơn nữa sau nay ta phải dùng rất
nhiều tiền” Nàng dùng bạc để phát triển Hàn phủ lớn mạnh.
“Cung chủ cũng là nam nhân mà, vì sao muốn ta trả?”
“Haizzz, ngươi so đo làm gì, ngươi ăn chỗ ta, ở chỗ ta, nói miễn cưỡng một chút
là ta đang nuôi ngươi, ta còn chưa có thu tiền đâu, với lại ngươi dám để Cung chủ các ngươi trả tiền sao?”
Hàn Vũ nói đúng, đương nhiên
Tà Yêu không dám để Tà Diễm trả tiền, trên người Cung chủ có tiền hay
không còn là một vấn đề lớn, hắn biết trên người Quân Tà Diễm lúc nào
cũng không có bạc, đi ra ngoài toàn ở tại chi nhánh của Tà cung, căn bản bạc trên người Cung chủ không có tác dụng.
Hàn Vũ thấy Tà Yêu
không có phản đối liền gọi gã sai vặt bên ngoài mang thức ăn đến, tuy
rằng không phải là tràu lâu nhưng rượu tuyệt đối ngon, Hàn Vũ thích nhất rượu của Vô Tình các.
Không bao lâu rượu cùng thức ăn được mang
lên, Hàn Vũ cầm đũa khua vài cái rồi buông, nàng mới vừa ăn xong cách
đây không lâu, chẳng qua nàng nghe mùi rượu nên có hứng thú mà thôi.
Tà Yêu nhìn một bàn đầy thức ăn cùng bầu rượu kia đã cảm thấy Hàn Vũ nhất
định có chủ ý chơi hắn. Rượu Hồ Hương mặc dù không phải trân quý nhưng
lại là rượu Vô Tình các quý nhất.
Quân Tà Diễm nhìn Hàn Vũ càng
uống càng hăng say, đang lo lắng có nên ngăn cản không thì chợt nghe Hàn Vũ cất tiếng ca “Đi xuống đi còn có thể tới chỗ nào
Đêm tối vô chỉ vô tận đi theo ngươi
Một người không biết chính mình
Như thế nào diễn hoàn này đoạn cảm tình diễn
Khả năng sao đã quên đi
Cách ( Hàn vũ đánh đổ bình rượu )
Nhân sợ nhất chính là lại trở về đối mặt nó
Cho hắn lại giãy dụa cũng quá ngốc
Nhưng là của ngươi phát xuyên qua quấn quanh bắt tay vào làm trung đàn ghita
Tựa như mấy năm nay ta vẫn lưng đeo đối với ngươi vướng bận
Ta xướng mỗi một bài hát mỗi lần lưu lạc từng cái vấn đề
Ai có thể trả lời
Cũng mang theo của ta phát đàn ghita, Tiểu Tà con, mau tính tiền”
Quân Tà Diễm càng nghe Hàn Vũ hát càng suy nghĩ đến ý nghĩa bài hát.
Vốn Tà Yêu thấy Hàn Vũ đã say muốn chuồn êm ra ngoài, ở Vô Tình các trả
tiền chính là giẫm lên mặt mũi của một Đường chủ Tà cung như hắn, tuy
rằng bạc hắn không cần nhưng mà mặt mũi cũng phải giữ, lại không nghĩ
tới Hàn Vũ đã uống say vẫn nhớ đến chuyện trả tiền.
“Ngươi nếu
muốn chuồn mà không trả tiền, ngày mai ta sẽ cho Diễm nương ra tiếp
khách, ngươi muốn trả tiền hay tiếp khách đây?” Hàn Vũ không tin nàng
nói những lời này lại không có tác dụng đâu?
Tà Yêu đứng yên
không nói gì, quăng một thỏi vàng lên bàn nói với Cung chủ “Cung chủ, ta lui xuống trước, không thể trêu vào ta đây còn không trốn được sao?”
Nói xong xoay người chạy trối chết, nếu không đi sợ kế tiếp sẽ xảy ra
chuyện gì đâu.
Hàn Vũ càng ngày càng không tỉnh táo, đứng lên đi về phía Quân Tà Diễm, lắc lắc như muốn té.
Quân Tà Diễm ôm Hàn Vũ về Trúc viên, cho nàng uống một viên thuốc. Tà Diễm
vuốt ve hai má Hàn Vũ, khóe miệng mỉm cười, ngay chính hắn cũng không
biết đã bao lâu hắn chưa có cười như thế? Đã không còn nhớ rõ nữa.
Khi nào thì bắt đầu chú ý tới Hàn Vũ? Là thời điểm nàng nói hắn trưởng
thành rất suất? Hay là thời điểm nói thích tóc của hắn? Hay lần đầu tiên bốn mắt nhìn nhau? QUân Tà Diễm cũng không biết, nhưng dù sao vẫn là
chú ý, chú ý đến nhất cử nhất động của nàng, chú ý đến mọi chuyện của
nàng, từ chú ý chậm rãi bắt ddaaud để ý? Để ý nàng sao? Trong nội tâm
Quân Tà Diễm không ngừng suy nghĩ về vấn đề đó.