Một tháng trước, Sở Mộ từng nhìn thấy không ít Hồn sủng, trong đó rất nhiều yêu thú thực lực ba đoạn trở lên. Thế nhưng Sở Mộ hoàn toàn không có ý niệm bắt sống thu phục, con Băng Chuẩn ba đoạn một giai này đích xác là có thực lực tương đối tốt. Mặc dù không thể làm cho Sở Mộ cực kỳ hài lòng, nhưng làm Hồn sủng cho hắn ở giai đoạn Hồn Sĩ hẳn là không thành vấn đề.
Viêm Phụ gia trì Hỏa Diễm thuộc tính đã bắt đầu bốc cháy trên người Mạc Tà, ngọn lửa đỏ rực giúp cho bộ lông màu trắng bạc của Mạc Tà tăng thêm vài phần cuồng dã.
Đây là lần đầu tiên Sở Mộ thi triển Viêm Phụ cho Mạc Tà, hồn kỹ Viêm Phụ có thể sử dụng đối với bất kỳ sinh vật nào không bị bài xích hỏa diễm. Trực tiếp giúp cho thân thể Hồn sủng ủng gia tăng lực sát thương hỏa diễm.
Mà hồn kỹ này gia trì lên trên người Hồn sủng có Hỏa Diễm thuộc tính thì hiệu quả càng thêm rõ rệt.
Mạc Tà bây giờ chỉ là hai đoạn chín giai, vì bị đẳng cấp chủng tộc hạn chế nên đối kháng với ba đoạn Hồn sủng trung đẳng cấp chiến tướng nhất định là khó khăn. Dù sao bộ lông của Băng Chuẩn hẳn là ở trình độ phòng ngự cấp ba, cho dù Mạc Tà thi triển Huyết Liệt Trảo cũng rất khó tạo thành thương tổn cho nó.
Trọng yếu hơn là Băng Chuẩn còn có Băng hệ ma pháp đáng sợ, nếu Mạc Tà không cẩn thận sẽ bị đông thành tượng băng, đến lúc đó xem như bất lực để mặc cho người ta chém giết.
Bây giờ toàn thân Mạc Tà bốc cháy hỏa diễm mãnh liệt, không chỉ có trực tiếp tăng cường trảo nhận của Mạc Tà lên tới uy lực cấp ba. Đồng thời còn kèm theo Hỏa thuộc tính sát thương, hạn chế kỹ năng Băng hệ của Băng Chuẩn ở trình độ nhất định, tương đương với gia tăng chút ít lực phòng ngự bản thân mình. Hơn nữa Sở Mộ chỉ huy chiến đấu rất tốt, hoàn toàn có khả năng chiến đấu vượt cấp.
Lực lượng Viêm Phụ trên người Mạc Tà không ngừng đối kháng với hàn khí do Băng Chuẩn phóng ra, nó không cần phải né tránh, mấy phen dò xét qua đi nhưng Mạc Tà không hề rơi vào hạ phong.
Băng Chuẩn có thể phi hành nên Mạc Tà đối phó rất khó khăn. Nếu như đối thủ bay lên trên bầu trời, Mạc Tà hầu như không thể khóa chặt mục tiêu để công kích chính xác, trong quá trình từ giữa không trung rơi xuống lại dễ bị Băng Chuẩn thừa cơ tấn công.
“Băng Thứ, Mạc Tà, Ám Tập né tránh, sau đó đánh gãy cái cây kia.”
Sở Mộ lập tức phát ra chỉ lệnh.
Mạc Tà đột nhiên tăng nhanh tốc độ, từ trên không trung rơi xuống, toàn bộ Băng Thứ đánh hụt găm xuống mặt đất, thỉnh thoảng có một ít gai băng đánh trúng Mạc Tà, nhưng đều bị hỏa diễm cực nóng trên người nó hòa tan.
“Xẹt…”
Hậu kỳ Ám Tập nhanh chóng xẹt qua, móng vuốt sắc bén đột ngột chém ngang thân cây, nhất thời cái cây ngã xuống ầm ầm, vị trí đúng ngay chỗ Băng Chuẩn đang bay tới.
Băng Chuẩn phản ứng cũng không chậm, lập tức lướt sang bên cạnh né tránh.
Nhìn thấy vị trí Băng Chuẩn di động, Sở Mộ nở nụ cười sung sướng, nhanh chóng niệm lên chú ngữ.
Lúc trước Băng Chuẩn vẫn núp ở trong tán cây, mượn cành lá sum xuê tránh né Mạc Tà công kích. Sau khi cái cây ngã xuống, Băng Chuẩn lập tức bại lộ thân mình trong phạm vi trống trải.
“Cấp Đống.”
Sở Mộ nhanh chóng hoàn thành chú ngữ, nhất thời hai luồng khí băng hàn ngưng kết trong lòng bàn tay Sở Mộ, rồi ngưng tụ thành một dải băng sương phóng thẳng lên trên bầu trời.
Dải băng sương trắng xóa đánh trúng hai cánh Băng Chuẩn cực kỳ chính xác.
Băng hệ ma pháp rất khó tạo thành thương tổn đối với Hồn sủng Băng thuộc tính, nhưng Sở Mộ cũng không trông cậy vào Cấp Đống của mình có thể tạo thành thương tổn cho Băng Chuẩn, mà hắn chỉ muốn động tác phi hành của nó chậm chạp lại vài phần.
“Mạc Tà, Tê Liệt Trảo.”
Móng vuốt Mạc Tà lập tức cắm vào thân cây nhanh chóng trèo lên, động tác linh hoạt dị thường chui vào tán cây, sau đó mượn lực nhảy lên cao trong nháy mắt.
Hỏa diễm Huyết Liệt Trảo.
Ngọn lửa hừng hực bốc cháy trên trảo nhận Mạc Tà, hiệu quả Viêm Phụ vào lúc này hoàn toàn thể hiện ra ngoài, Huyết Liệt Trảo công kích kèm theo hỏa diễm thương tổn.
Băng thuộc tính Hồn sủng có thể chống cự Hỏa hệ thương tổn rất tốt, nhưng khi lực lượng hỏa diễm đạt tới trình độ nhất định cũng có thể tạo thành thương tổn ngược lại.
Ngọn lửa cực nóng nhanh chóng hòa tan tầng khải giáp hàn băng trên người Băng Chuẩn, trảo nhận Mạc Tà xuyên vào trong không có một chút trở ngại, trực tiếp xé rách da thịt Băng Chuẩn.
“Gào…”
Băng Chuẩn lập tức phát ra một tiếng kêu gào thống khổ, thân thể lảo đảo chực ngã, cực kỳ miễn cưỡng giữ vững phi hành trên không trung.
“Mạc Tà, tiếp tục công kích, đừng cho nó bay lên.” Nhìn thấy Băng Chuẩn đã bị thương, Sở Mộ lập tức nói với Mạc Tà.
Mạc Tà rơi vào một cành cây khác, điều chỉnh vị trí tốt rồi nhảy lên lần nữa, thân thể màu bạc xẹt qua tạo thành một đạo đường vòng cung mỹ lệ.
“Gào…” Băng Chuẩn tức giận kêu gào, ra sức đập cánh cố gắng nâng thân thể tàn tật bay lên. Tuy Mạc Tà công kích rất nhanh nhưng không trúng ngay thân nó, vẫn chưa đủ lực để đánh rơi nó xuống đất.
Nhìn thấy Mạc Tà đánh một kích không chính xác, trong lòng Sở Mộ cảm thấy tiếc hận một trận. Băng Chuẩn có thể phi hành, lúc này nó đã bị thương, chắc chắn sẽ không hạ xuống chiến đấu với Mạc Tà nữa.
“Sa sa sa ~~~!”
Trong khi Sở Mộ cho rằng sẽ để cho ba đoạn Băng Chuẩn trốn đi, tiểu Thanh Trùng trên bả vai Sở Mộ bỗng nhiên phát ra thanh âm sàn sạt, từ cái miệng nho nhỏ phun ra một đám sợi tơ màu trắng.
Sợi tơ màu trắng nhanh chóng bay lên không trung, ở trong ánh mắt kinh ngạc của Sở Mộ nhanh chóng quấn chặt hai cánh Băng Chuẩn.
“Gào… gào…”
Băng Chuẩn lập tức phát ra tiếng kêu kinh hoảng, điên cuồng đập cánh muốn tránh thoát đống tơ trắng đột ngột xuất hiện kia.
“Sa sa sa ~~~!”
Tiểu Thanh Trùng tiếp tục nhả tơ, chỉ chốc lát sau thân thể Băng Chuẩn đã bị quấn vài chục vòng, Băng Chuẩn mới vừa bay lên không bao lâu đã bị vây khốn lần nữa.
Băng Chuẩn không có cách nào vỗ cánh nên thể giữ vững phi hành, thân thể lung lay vài lượt rồi từ trên không trung rơi xuống, trực tiếp ngã vào trong rừng rậm.
“Làm tốt lắm.” Sở Mộ lập tức nở nụ cười vui vẻ. Tiểu Thanh Trùng nhả tơ đúng là khắc tinh của Dực hệ Hồn sủng, nếu bị quấn quanh rồi căn bản không thể nào chạy trốn nổi.
“Chút nữa ta sẽ thưởng cho ngươi.” Sở Mộ cực kỳ kinh ngạc đối với biểu hiện của tiểu Thanh Trùng, đưa tay vuốt đầu tên tiểu tử mấy cái, khen ngợi nó hết lời.
Sau khi nói xong, Sở Mộ lập tức mang theo Mạc Tà chạy tới vị trí Băng Chuẩn rơi xuống.
Mới vừa đi được mấy bước, Sở Mộ lại bỗng nhiên dừng cước bộ, bởi vì trong lúc hắn xuyên qua bụi cỏ dự định đuổi theo bắt sống Băng Chuẩn, lại phát hiện phía trước xuất hiện một bóng người.
“Vận khí thật tốt, vô tình gặp phải một con ba đoạn Băng Chuẩn bị thương nặng.” Thanh âm một người thanh niên từ xa vang lên.
Sở Mộ không có hiện thân, lẳng lặng núp ở phía sau thân cây, dõi mắt nhìn xuyên qua cành lá quan sát gã thanh niên kia.
“Sa sa sa ~~~!” Tiểu Thanh Trùng tựa hồ cảm thấy tức giận với tên thanh niên định cướp con mồi của nó, liền phát ra tiếng thở phì phò trầm trọng.
“Đừng lên tiếng, trước tiên xem xét thực lực của hắn đã.” Sở Mộ nhỏ giọng nói với tiểu Thanh Trùng.
Ở trên Tù đảo đều là kẻ tù tội bị Yểm Ma cung trục xuất, hễ nhìn thấy con người chắc chắn là địch nhân nên Sở Mộ phải đề cao cảnh giác. Nếu có thể giết chết đối phương thì tốt, làm không được phải quyết đoán rời khỏi nơi này, bởi vì thực lực của hắn hiện tại cũng không cao.
“Sa sa sa sa sa sa ~~~~~~~!”
Tiểu Thanh Trùng tâm tình có vẻ không ổn định, thế mà không có nghe lời Sở Mộ, bỗng nhiên từ trên bả vai Sở Mộ nhảy xuống, men theo cành cây bò xuống lớp lá rụng dưới mặt đất bò tới dưới chân người thanh niên kia thần không biết quỷ không hay.
Tiểu Thanh Trùng cử động khiến cho Sở Mộ sợ hết hồn, song phương chung sống mấy tháng nay tiểu Thanh Trùng đều cực kỳ nghe lời. Hơn nữa ở thời điểm mấu chốt đều phát ra tín hiệu nguy cơ giúp cho hắn không ít lần thoát hiểm, lần này lại bất ngờ lỗ mãng xông ra làm cho Sở Mộ cảm thấy giật mình kinh hãi.
Đọc Truyện Online Tại
“Vụt vụt vụt ~!”
Một cảnh tượng không thể tin nổi diễn ra.
Ba tầng trong ba tầng ngoài, tơ trắng càng lúc càng nhiều, càng lúc càng đậm, cái tên Hồn sủng sư kia căn bản không kịp hiểu chuyện gì xảy ra, thân thể hắn đã trực tiếp bị quấn chặt sít sao.