“Là ngươi?”
Tiêu Tuyết Ngang làm sao quên được cái tên nam tử vô duyên vô cớ nhào tới đả thương mình.
Tiêu Tuyết Ngang đã là cường giả đỉnh cấp trong thế giới nhân loại rồi, đã rất nhiều năm muốn tìm một đối thủ chân chính đánh một trận thống khoái.
Nhưng mà hắn không nghĩ tới mình lại bại dưới tay người thừa kế bia khóc. Đây là mục tiêu duy nhất của tất cả ngụy Bi Khấp Giả, thế mà hắn vẫn còn rảnh rỗi đi tìm đối thủ quyết đấu.
Kể từ lần đó Tiêu Tuyết Ngang coi như là lãnh giáo người thừa kế bia khóc cường đại như thế nào.
Về phần Sở Thiên Mang hiển nhiên sẽ không khách khí đối với tình địch, cho nên hắn cũng làm ra bộ mặt âm trầm quái dị.
Tiến vào Đế Thánh thánh vực, Sở Mộ phát hiện đại điện đã bị Thiện Ác hoa yêu giăng kín rồi, vô số cánh hoa và dây leo quỷ dị bò trườn lên khắp bức tường và mặt đất. Những sợi Hoa đằng giống như là tim mạch đang đập chầm chậm, phía trong mạch máu đang điên cuồng hấp thu năng lượng.
Vũ Sa đứng trên thánh đàn, cánh tay quấn quanh Hoa đằng tiếp nhận nguồn năng lượng nhật thực.
Vũ Sa thấy Sở Mộ xuất hiện liền cau mày suy tư.
“Tại sao, thấy ta còn sống trở về rất là khó chịu?”
Sở Mộ cũng nhận thấy vẻ mặt Vũ Sa.
Thật ra trong lòng Vũ Sa đúng là nghĩ như vậy. Tại sao hắn không chết luôn cho rồi?
Coi như là Giao Nhân cổ xưa chưa có thức tỉnh, nhưng hắn cũng không thể trở về bình yên vô sự mới đúng.
“Đám người Thủ Vọng thần điện đã phát hiện ra ta!”
Vũ Sa chậm rãi nói.
“Thấy rồi, bên ngoài Thiên Hạ thành đã xuất hiện một cái đại trận dịch chuyển không gian. Bọn họ sẽ tiến công nhanh thôi!”
Sở Mộ cười nói.
“Bọn họ không thể nào tiếp tục phái ra cường giả cấp bậc giống như Long Cơ.”
Vũ Sa đang nói chuyện cố ý nhìn thoáng qua Sở Thiên Mang, mở miệng nói:
“Ta muốn mời ngươi, ngươi không muốn gia nhập. Bây giờ tại sao xuất hiện ở nơi này?”
“Ồ, cùng một người sao? Bộ dáng của ngươi nhìn qua rất kỳ quái.”
Sở Thiên Mang cười nhạt nói với Vũ Sa.
Vũ Sa hít vào một hơi thật sâu, quả nhiên là cha nào con đó. Cái tên Sở Thiên Mang này đúng là đáng ghét hơn cả Sở Mộ, vừa nói một câu đã chọc cho nàng muốn nổi điên rồi.
“Giao Nhân cổ xưa và Long Cơ đang đánh nhau tại Vạn Tượng Cảnh, kế hoạch của ngươi có thể phát huy hiệu quả trước khi bọn họ phân thắng bại không?”
Sở Mộ nói.
“Không biết!”
Vũ Sa hồi đáp một câu rất lạnh lùng.
“Không biết?”
Sắc mặt Sở Mộ lập tức tái mét rồi.
“Năng lượng nhật thực cực kỳ táo bạo, nhiệt lực trong đó không phải ai cũng chịu nổi. Bất kể là ngươi hay ta trực tiếp hấp thu cũng bị đốt thành tro bụi.”
Vũ Sa nói.
Sở Thiên Mang im lặng nhìn vào đống Hoa yêu đang truyền dẫn nguồn năng lượng nóng bỏng.
“Có lẽ… có thể dùng bia khóc điều hòa năng lượng nhật thực.”
Lời nói của Sở Thiên Mang làm cho ánh mắt Vũ Sa lóe lên tia sáng.
Bia khóc chính là lực lượng tinh khiết nhất thế giới này, thuộc tính lại thiên và Thủy hệ. Nếu như dùng bia khóc luyện hóa năng lượng Xích Hỏa Diệu Nhật, nói không chừng thật sự có thể hấp thu trong thời gian ngắn.
Năng lượng nhật thực là một tòa bảo khố khổng lồ, chỉ cần luyện hóa hoàn toàn sẽ có thể bước vào cảnh giới Bất Tử.
“Bia khóc, mau đưa bia khóc của ngươi cho ta.”
Vũ Sa nói với Sở Mộ.
Sở Mộ lấy một bia khóc ra ngoài.
Giọt bia khóc này vốn là thuộc về Vũ Sa, Sở Mộ thông qua bia khóc thấy rất nhiều trí nhớ trước kia của nàng.
Vũ Sa thấy giọt bia khóc trên tay Sở Mộ, ánh mắt nàng lập tức thất thần.
Bia khóc là nước mắt của nàng, nàng làm sao không biết vì sao bia khóc xuất hiện?
Nghĩ đến chuyện tình hoang đường với Sở Mộ tại Thiên cung, trong lòng Vũ Sa bỗng nhiên nổi lên cảm giác tức giận và phiền não.
Vũ Sa cố gắng bình phục tâm tình của mình, lạnh lùng nói:
“Ngươi nhìn thấy trí nhớ bên trong đó?”
Sở Mộ khẽ gật đầu.
“Đưa đây!”
Vũ Sa thẹn quá thành giận nhào tới đoạt lấy bia khóc.
Bia khóc lạnh như băng, Vũ Sa rất muốn tiêu hủy ngay lập tức.
Nàng không cho phép người ta nhìn thấy một mặt yếu ớt nhất của mình.
“Cần ta chủ động giải trừ phong ấn trước đã!”
Sở Mộ tiến lên một bước, đặt tay lên giọt bia khóc.
Bàn tay hắn chạm vào tay Vũ Sa, nhiệt độ nóng lên chậm rãi hòa tan cấm chế trên bia khóc, từ từ biến tành giọt nước mắt ấm áp rồi hòa tan dung nhập vào trong linh hồn bọn họ.
Vũ Sa muốn thu tay về nhưng lực lượng bia khóc đang truyền vào trong cơ thể nàng, cảm giác giống như là vết thương lòng đang dần dần khép lại.
Bỗng nhiên Vũ Sa cảm giác có cái gì đó không đúng, vội vàng rút tay trở lại dùng ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm Sở Mộ.
Sở Mộ không biết xảy ra chuyện gì.
“Đưa bia khóc của ngươi cho ta!”
Vũ Sa nói.
Sở Mộ hơi do dự, thế nhưng Sở Thiên Mang ở bên cạnh lại vô cùng phóng khoáng, trực tiếp mở không gian giới chỉ ném bảy giọt bia khóc của mình cho Vũ Sa.
Sở Mộ xoay người lại, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc nhìn Sở Thiên Mang.
Sở Thiên Mang nhếch miệng cười nói:
“Chúng ta đã không thể phân thắng bại, ngươi không muốn, ta cũng không muốn. Hơn nữa cũng không thể vứt bỏ bia khóc, có lẽ đưa cho nàng sẽ phát huy tác dụng.”
Sở Mộ cẩn thận suy nghĩ một chút cảm thấy cũng đúng.
Quả thật hắn không thể nào giết phụ thân cướp đi bia khóc, Sở Thiên Mang lại càng không có khả năng thương tổn hắn. Mấy giọt bia khóc này chính là tầng trói buộc vô hình ở giữa hai người bọn họ.
Sở Mộ mở không gian giới chỉ ném bia khóc của mình tới trước mặt Vũ Sa.
“Mười giọt bia khóc chính?”
Vũ Sa ngây ngẩn cả người, không ngờ Sở Mộ và Sở Thiên Mang lại hành động dứt khoát như thế.
Phải biết rằng tụ tập mười giọt bia khóc này lại sẽ là con đường đạt tới cấp Bất Tử. Vũ Sa cũng không nghĩ tới hai người bọn họ làm được đến mức này.
“Các ngươi nên đánh một trận cuối cùng.”
Vũ Sa nhìn mười giọt bia khóc, trong lòng đột nhiên cảm thấy lúng túng.
“Cầm lấy đi, bây giờ tính mạng phụ tử chúng ta xem như nằm trên tay ngươi rồi.”
Sở Thiên Mang cười nói.
“Nàng chỉ hận ta không chết nhanh một chút.”
Sở Mộ bổ sung vào một câu.
“…”
Sở Thiên Mang hiển nhiên là không rõ ràng ‘mối quan hệ phức tạp’ giữa Sở Mộ và Vũ Sa.
Thế nhưng, phụ tử bọn họ khẳng định không thể chém giết nhau giành quyền sống sót.
Sở Thiên Mang tình nguyện giao lá bài vào tay Vũ Sa, nữ nhân này có thể lung lạc nhiều cường giả như vậy. Thậm chí còn to gan lớn mật đánh cắp năng lượng nhật thực, có lẽ nàng thật sự có khả năng nghịch chuyển càn khôn.
“Các ngươi tự xử đi, ta ra bên ngoài hít thở không khí trong lành một lát.”
Sở Thiên Mang phất tay áo rời đi, hắn cũng lười trà trộn vào vũng nước đen này.
“Chỉ có người thừa kế mới sử dụng được năng lượng bia khóc. Nhưng ngươi có thể đưa nó vào giữa dòng chảy năng lượng Xích Hỏa Diệu Nhật, nói không chừng có thể phát huy tác dụng.”
Nói xong câu đó, Sở Thiên Mang đã đi ra tới đại môn.
Hắn dừng lại ở chỗ đó một lát, quay đầu lại dùng tinh thần âm nói với Sở Mộ:
“Quan hệ của ngươi với nữ nhân này rất là phức tạp?”
“Ừ, tương đối phức tạp.”
Sở Mộ cũng gật đầu thừa nhận.
“Ha hả, ta cảm thấy rất giống ta và mẫu thân ngươi khi còn trẻ.”
Sở Thiên Mang cười nói.
“…”
Sở Mộ cũng hết chỗ nói rồi, làm sao thế được?
“Không phải sao, gặp mặt thì làm như thâm thù đại hận, nhưng lại… ha hả!”
Sở Thiên Mang vừa nói vừa bước ra ngoài đại điện.
Sở Mộ quay đầu lại nhìn thoáng qua Vũ Sa, thấy nàng đang chuyên chú luyện hóa năng lượng bia khóc, dự định xoay người rời khỏi.
Nói thật ra Sở Mộ cũng không ngờ lại có ngày mình giao nộp tính mạng ở trên tay Vũ Sa.
Có lẽ tâm thái của hắn và Sở Thiên Mang giống nhau. Mọi quy tắc trên đời này đều có thể phá, nhưng có một số thứ vĩnh viễn không thể vượt qua…
Lần này Sở Mộ đúng là có cảm giác vô lực.
Ở trước mặt lực lượng cấp Bất Tử, bản thân hắn quá mức nhỏ bé rồi.