Thẩm Hành Vu bị Mộ Phi Chỉ ôm, cảm xúc bi thương này tự nhiên truyền từ người hắn sang người nàng. Nàng nghĩ chắc là vì chuyện của Mộ Tê Hoàng, chuyện tỷ đệ bọn hắn, nàng cũng không thể hiểu rõ, chỉ có thể an ủi nam nhân trước mắt.
“Chàng không rời xa ta, ta cũng sẽ không rời xa chàng.” Thẩm Hành Vu vỗ lưng hắn, mềm mại nói, nhưng lời nói vừa ra khỏi miệng, thật ra nàng cũng có phần ngạc nhiên, u mê thành thân cùng hằn, trở thành người của hắn, đây đều là chuyện thuận theo tự nhiên, nhưng trải qua thời gian dài ở chung, dường như nàng đã quen Mộ Phi Chỉ, cũng coi Mộ Phi Chỉ là vật sở hữu của mình theo bản năng, hai người luôn ăn ý với nhau, bây giờ ngay cả cảm xúc cũng tương thông rồi.
Cảm xúc chân thật của Mộ Phi Chỉ chỉ biểu lộ trước mặt Thẩm Hành Vu, sau đó, hắn vẫn là vị đế vương tà mị lãnh khốc.
…..
Hôm nay, trong cung xảy ra hai chuyện lớn. Chuyện thứ nhất là Mộ Phi Chỉ hạ lệnh tứ hôn cho hộ quốc đại tướng quân Phong Dự và trưởng công chúa. Chuyện thứ hai, là chuyện mà Phúc Hải đang báo cáo, nữ nhi của Hữu thừa tướng đã nhận tội ở Đại Lý Tự, võ sinh Trịnh Vũ và thê tử đều là do nàng tìm người sát hại
“Thạch Lưu, mang áo choàng của chủ tử ra đây.” Mộ Phi Chỉ nhận được tin của Phúc Hải, sai Thạch Lưu đi lấy áo choàng cho Thẩm Hành Vu
“Vâng.” Thạch Lưu vâng lời, nhanh chóng mang ra.
Mộ Phi Chỉ nhận áo choàng, kéo Thẩm Hành Vu tới, tự mình choàng áo cho nàng, lúc này mới nắm tay nàng nói: “Không phải nàng tò mò Trịnh Vũ là người thế nào sao? Chúng ta đến Đại Lý Tự nhìn một cái.”
Thẩm Hành Vu cầm tay hắn, gật gật đầu, trêu tức nói: “Sợ là cả Đại Lý Tự đều biết ta, không làm vương hậu cho tốt lại suốt ngày chạy tới Đại Lý Tự.”
“Ta đi đâu thì nàng theo đó, đây gọi là phu xướng phụ tùy.” Mộ Phi Chỉ trùm mũ cho nàng, lúc này mới mang theo nàng ra ngoài.
Hoa Dung là Thạch Lưu phải ở lại điện Thái Cực, hai người nhìn đôi nam nữ đang đắt tay nhau ra ngoài, khóe miệng tràn ngập ý cười. Đến giờ Hoa Dung mới dám nói, nàng chạm vào bả vai Thạch Lưu, che miệng cười nói: “Ta nói nha, vương thượng chung ta không phải phu quân của chủ tử mà là phụ thân chủ tử rồi, đút cơm cho, còn mặc quần áo giúp, hai ta coi như không có việc làm.”
“Làm nhanh chuyện này đi, bằng không ngươi sẽ biết tay.” Lá gan Thạch Lưu có vẻ nhỏ hơn, cho dù đại tổng quản Phúc Hải không có ở đây nhưng vẫn không dám lười biếng.
….
Bên này, Mộ Phi Chỉ đưa Thẩm Hành Vu đến thẳng ngục giam, khi tới, viên quan ở Đại Lý Tự giao lời khia cho Mộ Phi Chỉ. Mộ Phi Chỉ liếc nhìn rồi đưa cho Thẩm Hành Vu. Hắn cởi mũ cho Thẩm Hành Vu, sau đó đặt nàng ngồi vào ghế rồi mới ngồi xuống.
“Lại là đốt khói? Lúc Trĩnh Vũ chạy bộ sáng sớm cũng là lúc nhà nhà làm điểm tâm, khói bếp lượn lờ, các ngươi đốt đoạn trường thảo, sau đó Trịnh Vũ hít phải, đợt đến khi ăn cơm tác dụng với nước trà tạo nên cái chết rất tự nhiên. Quý nhị tiểu thư, ta muốn hỏi, ngươi tìm người nào để ra tay?” Thẩm Hành Vu tựa vào ghế, đặt vật trong tay xuống, ánh mắt sắc bén nhìn Quý Tại. Quý Tại tuy đang quỳ gối nhưng y phục mặc trên người vẫn là loại vải tốt nhất mà không phải y phục của tù nhân, xem ra trong nhà hẳn đã chuẩn bị cho nàng.
Lúc Thẩm Hành Vu đang đánh giá, Quý Tại cũng ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Hành Vu, bởi vì ở trong nhà nàng thường xuyên nghe đại tỷ Quý Tồn nói về vị vương hậu này, nhưng bây giờ nhìn, vương hậu không phải vô dụng như lời đồn, ánh mắt kia ngược lại sắc bén cực kỳ.
“Quý tiểu thư, lời vương hậu hỏi ngươi không nghe thấy sao?” Giọng nói của Mộ Phi Chỉ lạnh lùng khác thường, vừa nói đã khiến Quý Tại sợ tới mức run rẩy.
“Ta… Là Tiểu Hồng tìm giúp ta.” Quý Tại có chút run rẩy nói.
“Tiểu Hồng là ai?” Thẩm Hành Vu hỏi.
“Thị… thị nữ.” Dù sao Quý Tại cũng chỉ là một nữ tử yếu đuối, bị biểu cảm lãnh khốc của Mộ Phi Chỉ và ánh mắt sắc bén của Thẩm Hành Vu dọa, tâm trạng đã không yên tới cực điểm.
“Vị thị nữ này đang ở đâu?” Thẩm Hành Vu nhìn về phía quan Đại Lý Tự đứng bên cạnh.
Vị quan lắc đầu: “Vẫn đang truy bắt.”
“Chạy trốn nhanh thật.” Thẩm Hành Vu cười nói, như cũng không có cái gì lo lắng, sau đó nàng liền chuyển đề tài đến Lưu Tri Lễ: “Còn Lưu Tri Lễ? Có khai không?”
“Ban đầu thì không khai, nhưng Quý tiểu thư nói nếu không tin, có thể đợi sau khi đứa bé trong bụng nàng sinh ra thì chích máu kiểm chứng. Vì vậy mà hắn ta mới khai, cha của đứa bé chính là hắn.” Tự thừa (quan trông coi Đại Lý Tự) giải thích.
“Phu quân, ta nghĩ những điều cần biết đã biết rồi.” Hai chữ “phu quân” này, Thẩm Hành Vu gọi rất dễ dàng, nàng cầm lời khai trong tay, nghiêng đầu nói với mpc.
“Tốt.” Mộ Phi Chỉ tuy vẫn mím môi như cũ nhưng bàn tay nắm Thẩm Hành Vu đã để lộ tâm trạng kích động của mình.
“Vương thượng, giam lại ạ?” Tự thừa dò hỏi.
“Trước tiên cứ giam lại, chuyện này cô vương còn phải tìm hữu thừa tướng hỏi cho rõ.” Mộ Phi Chỉ quay lại nói.
“Vương thượng, trong cung truyền tới, nói hữu thừa tướng đang ở trước ngự thư phòng.” Phúc Hải nói thầm vào lỗ tai.
“Cô vương không rảnh. Sáng sớm ngày mai rồi nói sau.” Hiển nhiên là Mộ Phi Chỉ không nghĩ muốn giải quyết riêng chuyện này.
“A vu, chúng ta về nhà.”