Sủng Hậu Danh Giá Của Cuồng Đế

Chương 38: Ai là hoàng tước (chim sẻ)?



“Lưu Tri Lễ, ta đã làm nhiều chuyện vì ngươi, hiện giờ ngươi có cơ hội trèo lên cành cao, ngươi liền không nhận người? Mắt ta đúng là bị mù mới có thể theo ngươi.” khuôn mặt nhỏ nhắn của Quý Tại tức giận đến trắng bệch. Nếu không phải bị thị vệ chung quanh ngăn cản, chỉ sợ nàng đã lên trên võ đài xé Lưu Tri Lễ ra.

“Vị tiểu thư này, ta cũng không năn nỉ ngươi làm bất cứ chuyện gì, ta cũng không biết ngươi.” Lưu Tri Lễ mỗi tiếng nói mỗi cử động đều cực kì cẩn thận, lời nói cũng rất thành khẩn.

“Ngươi không có năn nỉ ta bất cứ sự tình gì? Vậy người nào dụ dỗ ta, nói rằng thân phận của Võ Sinh không đủ để cho cha ta đồng ý ngươi. Cho nên muốn ta trải bằng đường cho ngươi, giúp ngươi đạt được ngôi vị Võ Trạng Nguyên. Ngươi dám nói cái chết của Trình Võ không có chút quan hệ gì với người?” Quý Tại là nữ tử yếu đuối, lúc nói chuyện, cho dù phẫn nộ tột cùng thì âm thanh vẫn nhỏ nhẹ. Thẩm Hành Vu lại nhớ đến lúc trước đi săn bắn, Hoa Dung đã từng nói qua, vị tiểu thư Quý Tại này vì thân thể nhu nhược, cho nên không thể đi tham gia săn bắn cùng Quý Tồn.

“Không làm việc trái với lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa, Trịnh đại ca chết không quan hệ có quan hệ gì với ta, nếu ngươi có thể tìm ra chứng cứ chứng minh ta là hung thủ giết người, thì ta sẽ nhận tội. Chỉ tiếc, người không phải do ta giết, cho nên nói hung thủ là ta, việc này là vu cáo hãm hại ta.” Lưu Tri Lễ nói không chút khiếp sợ.

“Quý Tại lớn mật, ngươi có biết ngươi đang nói cái gì hay không?” Mộ Tê Hoàng đi về phía trước một bước, ánh mắt cực kì sắc bén nhìn cô nương mảnh mai đang chen chúc trong đám người, trong lòng liên tục thở dài một hơi, một nữ tử nhu nhược như vậy, chỉ có thể làm vật hi sinh thôi: “Người tới, bắt Quý Tại lại cho bản cung.”

“Người tới, bắt Lưu Tri Lễ lại cho cô vương, Phò mã của trưởng công chúa không được phép có một tia dơ bẩn.” Lúc này Mộ Phi Chỉ cũng ra lệnh cho bọn thị vệ. Ngoài dự kiến của mọi người, Lưu Tri Lễ cũng không có chút phản kháng. Vì thế, ngay tại thời điểm Lưu Tri Lễ và Quý Tại bị bắt đi, đám dân thường đang vây xem cũng có chút bồn chồn, một buổi kén chọn Võ Trạng Nguyên tốt đẹp lại kết thúc như vậy?

“Phong Dự, người vừa rồi lên tiếng ngăn cản không phải còn có ngươi sao? Như thế nào? Bây giờ…” Mộ Tê Hoàng đứng ở trên đài, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm một chỗ phía dưới đài. Đầu nàng vẫn ngẩng cao cao như cũ, cao ngạo giống một cái thiên nga đen. Nhưng nam nhân kia cũng không có hành động giống như nàng dự đoán, mà hắn lại phi ra từ trong đám người. Loáng một cái đã ôm Mộ Tê Hoàng vào trong ngực, căng thẳng chặt chẽ như thế, thiếu chút nữa làm cho Mộ Tê Hoàng không thở nổi. Cũng vì vậy mà Mộ Tê Hoàng muốn nói cũng không được. Một lúc sau, nàng có chút thất thần nói: “Ngươi đã trở lại!”

Thẩm Hành Vu đứng ở bên người Mộ Phi Chỉ, nhìn nam nhân có làn da ngăm đen kia, hỏi Mộ Phi Chỉ: “Đây là Phong Dự? Nhìn cũng rất được, không đến mức không lên được mặt bàn*.” (*: ý của chị nói là anh PD này cũng không xấu xí giống như lời của MPC, xấu không nhìn được)

“Thời gian không còn sớm, chúng ta nên trở về đi.” Hiển nhiên Mộ Phi Chỉ không muốn quấy rầy hai người kia, vì thế kéo Thẩm Hành Vu về cung. Trên đường, Thẩm Hành Vu đột nhiên nói với Mộ Phi Chỉ: “Có phải chúng ta bị mắc bẫy của người khác hay không?”

“A…? Sao nàng nói như thế?” Mộ Phi Chỉ nở nụ cười, tay nắm tay nàng lúc chặt lúc lỏng.

“Nếu Lưu Tri Lễ đúng là phụ thân của hài tử trong bụng Quý Tại, như thế nói cách khác Trịnh Võ chết đúng là do Quý Tại tìm người giết. Vừa rồi tuy Quý Tại luôn phủ nhận, nhưng mà lời nói trước đó của nàng ta rất rõ ràng. Chàng xem, Quý Tại tìm sát thủ để giết người, mục tiêu sẽ chỉ thẳng vào hữu thừa tướng, bởi vì Quý Tại là nữ nhi của hữu thừa tướng, vì hạnh phúc của nữ nhi, giết một người với ông ta mà nói không là cái gì. Còn có, sự việc xảy ra trong quân cơ doanh, Dư Thiếu Bình là người do hữu thừa tướng đề bạt lên, hiển nhiên toàn bộ chuyện này đều chỉ vào hữu thừa tướng. Có phải đang có người đánh lạc hướng tầm mắt của chúng ta, dẫn mọi đầu mối chỉ vào hữu thừa tướng hay không?” Thẩm Hành Vu lôi kéo tay của Mộ Phi Chỉ, cúi đầu, một bên đá cục đá trên mặt đất, một bên nói ra suy nghĩ của mình.

“Không tệ.” Mộ Phi Chỉ gật gật đầu: “Nhưng mà nhánh cây này vẫn còn có thể tùm được dài hơn một chút.”

“Mộ Phi Chỉ?” Thẩm Hành Vu đột nhiên nhảy đến trước mặt Mộ Phi Chỉ, chặn đường đi của hắn.

“Uhm?” Mộ Phi Chỉ bị thu hút bởi tính trẻ con trên người nàng, hắn sờ sờ đầu nàng, hất cằm lên hỏi: “Như thế nào?”

“Không có gì? Đừng quên buổi trưa hôm nay chàng phải xuống bếp.” Nàng cười khách khách.

“…” Mặt người nào đó đen lại.

……

Trong ngự thiện phòng, một đám cung nhân đều đứng ở bên ngoài, không nhìn thấy được quang cảnh bên trong, chỉ có thể nghe thấy âm thanh được truyền từ bên trong ra.

“Cháy rồi. Mộ Phi Chỉ chàng biết nấu ăn sao? Chàng lừa ta đúng không!”

“Chàng không đổ nước sao?”

“Thôi, vẫn nên để ta làm đi.”

Phúc Hải đứng ở bên ngoài, nghe động tĩnh vọng ra từ bên trong, trong lòng vô cùng cảm khái: Quả nhiên Vương thượng là một lão hồ li, hành quân đánh giặc bên ngoài đã lâu, ngài ấy còn không biết cái gì nữa? Có thể giả vờ như thế, mười phần là muốn nếm thử tay nghề của Vương Hậu!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.