Sủng Dưỡng Nô Tỳ Ngốc

Chương 6



Thấp thỏm bất an nhìn quần áo cùng giày trên bàn, Tiểu Thạch Đầu thật muốn đánh mình đến bất tỉnh, đỡ phải không có mặt mũi mà nhìn Diễm chủ tử.

Hôm nay là ngày nghiệm thu, nhưng quần áo làm được căn bản là vụng về đến thê thảm vô cùng, thật không dám tưởng tượng khi Diễm chủ tử nhìn thấy sẽ là có vẻ mặt gì.

“Nếu có chỗ nào cho ta trốn đi trước thì tốt rồi.” Nàng nhướn mày, thở dài một tiếng.

Nhu Lệ an ủi nàng: “Anh tỷ tỷ, mới ngắn ngủn mấy ngày đã có thể may được một bộ quần áo đầy đủ đã là không tệ rồi, ta nghĩ lâu chủ nhìn thấy cũng biết là tỷ đã cố hết sức.” Nhưng khi đôi mắt đẹp của nàng nhìn chằm chằm vào quần áo kia, ẩn ẩn toát ra vẻ khinh miệt hèn mọn.

Thật sự là ngốc đến chết, lần đầu nhìn thấy người ngu xuẩn như vậy, lại đem một khối vải dệt tốt phát hư thành như vậy, thật đúng là quá lãng phí đoạn vải dệt thượng đẳng kia.

“Nhất định hắn sẽ cười nhạo ta.” Nàng ngay cả một bộ quần áo cũng không thể làm tốt cho hắn, thực sợ hắn sẽ thấy phiền vì nàng ngu dốt như vậy.

Đã nhiều ngày nay, nàng không thể thỏa mãn hắn, đã xem như là một phế vật vô dụng với hắn, cái này lại… Sầu lo trong đáy mắt Tiểu Thạch Đầu càng lúc càng đậm, không khỏi nhíu chặt mày.

Thủ công kém như vậy, cho dù là ai thấy cũng sẽ cười nhạo cả đi. Nhưng Nhu Lệ thông minh không chỉ ra điểm này. “Tỷ đừng lo lắng, lâu chủ yêu thương tỷ tỷ như vậy, chút việc nhỏ này hắn sẽ không so đo.”

“Ngươi không biết, Diễm chủ tử hắn ghét nhất người vô dụng.” Nàng cúi đầu che đi đôi mắt đã mất hết tinh thần, cầm lấy châm tuyến muốn cố gắng cứu vớt lại chút gì đó, vì thế tiếp tục may may vá vá.

“Phải không?” Mắt Nhu Lệ đột nhiên sáng ngời.

Một bóng người thong thả bước vào không một tiếng động, ngồi xuống bên cạnh Tiểu Thạch Đầu, thú vị nhìn chằm chằm vào gương mặt nhỏ nhắn bị mây đen che kín của nàng.

Chỉ có Tiểu Thạch Đầu cúi đầu chuyên tâm may, căn bản không chú ý đến người bên cạnh. Nhu Lệ nhìn thấy, mở miệng muốn lên tiếng gọi, lại bị hắn đưa tay ngăn lại, cho lui về phía dưới.

“Tiểu Thạch Đầu, xem ngươi nghiêm túc như vậy, ta đoán là bộ quần áo này sẽ vô cùng tinh mỹ đây.” Thấy nàng vẫn không chú ý tới hắn, Cung Diễm mỉm cười mở miệng.

Tiểu Thạch Đầu không phòng bị liền đột nhiên cả kinh ngẩng đầu.

“A!” Kim trên tay lại không cẩn thận đâm vào ngón trỏ, nàng không để ý đến chút đâu trên đầu ngón tay. “Diễm chủ tử, người, người trở về khi nào?”

Cung Diễm nắm đầu ngón tay nàng đặt vào trong miệng, mút đi vết máu chảy ra.

“Ta vội vã quay về muốn thử xem quần áo ngươi may cho ta, tốt lắm sao?”

Nàng đỏ mặt gục đầu xuống, không có mặt mũi mà nhìn hắn.

“Là tốt lắm, nhưng, nhưng Diễm chủ tử người thật sự muốn thử sao?” Nàng kêu thảm trong lòng, thật hy vọng có kỳ tích xuất hiện, để cho hắn đột nhiên không có hưng trí mà mặc thử.

Hắn mang theo ý cười dạt dào nói: “Đương nhiên, ngươi vất vả làm nhiều ngày như vậy, sao ta có thể nhẫn tâm mà phụ đi tâm ý của ngươi. Đến đây đi, thay quần áo cho ta.” Cung Diễm đứng lên chờ nàng thay quần áo cho hắn.

Trong lòng biết không có đường lui, Tiểu Thạch Đầu đành phải nhận mệnh mà cởi cái áo màu lam nhạt trên người hắn ra, thay bằng bộ quần áo màu trắng do nàng làm.

Thật vất vả mới mặc xong cho hắn, nhưng đường khâu nghiêng bảy rẽ tám này khiến nàng càng nhìn càng đỏ mặt, càng khiến nàng khó xử là, hắn cúi mắt nhìn nhìn, khẽ nhấc tay lên, chợt nghe roẹt một tiếng, đường chỉ dưới nách hắn đã rách cả rồi, hắn lại nâng tay bên kia, bên kia cũng xuất hiện tình trạng tương tự.

“Tiểu Thạch Đầu,” Cung Diễm mang nụ cười chân thành mở miệng, “Ta không ngờ ngươi thông minh như vậy đâu, ngươi nghĩ ta nếu gặp phải địch nhân, khi đánh không bằng người ta, có thể kim thiền thoát xác, nhân cơ hội chạy trốn? Hay là đơn giản dùng thân mình trần trụi dùng sắc dụ đối thủ, dẫn dắt khiến địch nhân rời đi lực chú ý?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Thạch Đầu đỏ bừng một mảnh.

“Ta, ta, không phải như vậy, ta…” Nàng xấu hổ đến không có cách nào mở miệng, hận không có ngay một cái hang tại chỗ để trốn vào.

“Áo này so với tưởng tượng của ta còn đặc sắc hơn, ngươi làm mười lăm ngày nhưng lại làm ra một vật như vậy, Tiểu Thạch Đầu, ngươi nói ta nên khen ngợi ngươi, hay là…” Cung Diễm cười nói ra, “Xử phạt ngươi?”

“Thực xin lỗi, Diễm chủ tử.” Đôi mắt to tròn của nàng bỗng dưng rơi nước mắt, tuy rằng vẻ mặt thất bại, nhưng lại cố chấp nói: “Tiểu Thạch Đầu thật là ngốc đến chết, ngay cả chút việc nhỏ còn làm không tốt, nhưng người đừng giận ta, ta sẽ cố gắng làm lại, nhất định sẽ làm tốt, Tiểu Thạch Đầu cũng không phải là phế vật vô dụng.”

Cung Diễm nâng mặt nàng lên, khẽ hôn lên nước mắt trên mặt nàng.

“Phế vật vô dụng cũng không khiến người chán ghét, nhưng thích khóc mới khiến người khác chịu không nổi, sao.”

“Tiểu Thạch Đầu không khóc.” Nàng vội vàng chớp mắt thu lại nước mắt.

“Ta cũng không phải đến giờ mới biết được ngươi có bao nhiêu ngu ngốc, cho ngươi may quần áo là sợ ngươi quá nhàm chán, không chịu được lại đọc loại sách không nên đọc.” Hắn nâng tay nàng khẽ vỗ về, “Ngươi tay chân vụng về, mới ngày ngày đã khiến tay bị thô như vậy, cố tình muốn làm trầy da ta sao? Về sau không được cầm châm tuyến nữa.”

Nàng cúi đầu không dám nhìn hắn.

“Còn không giúp ta mặc áo.”

“Vâng.” Nàng vội vàng cầm lấy áo vừa thay mặc vào cho hắn.

Cung Diễm nắm tay nàng, dẫn nàng đi đến chuồng ngựa, mang nàng đi đến hướng phố xá náo nhiệt trong thành mà đi.

Trong chợ người đến người đi ồn ào, cửa hàng hai bên trưng bày vật phẩm rực rỡ muôn màu, hai bên đường cũng bày ra các sạp nhỏ đủ loại kiểu dáng.

Cung Diễm mua một cái kẹo hồ lô cho nàng.

“Cám ơn Diễm chủ tử.” Thất bại khó khăn vừa rồi đã trở thành hư không, miệng ăn kẹo hồ lô, Tiểu Thạch Đầu cười đến vô cùng ngọt ngào.

Nhìn vẻ mặt hớn hở này của nàng, môi Cung Diễm cũng hiện nét cười, vì thế bàn tay to cầm lấy tay nhỏ bé của nàng, mang tâm tình sung sướng đi dạo đường lớn.

Chú ý tới hai mắt nàng luôn liếc nhìn đến sạp bán diều, hắn dừng lại mua hai con diều có hình diều hâu, mang nàng quay về một gò đất ở gần Niễu Bạt Lâu.

“Có biết chơi không?”

Tiểu Thạch Đầu lắc lắc đầu, vẻ mặt tò mò nhìn con diều diều hâu kia.

Cung Diễm làm mẫu cho nàng xem, rất nhanh đã đem một con diều hâu thả lên trời.

“Giống như vậy, lúc ngươi kéo dây thì lúc phải buông lỏng lúc phải giữ chặt, tự mình thử xem.”

Làm thử vài cái theo lời của hắn, con diều mới ở trong tay liền bay lên không trung, nàng hưng phấn kêu: “Diễm chủ tử, người xem, của ta bay thật cao.”

“Còn cao hơn so với ta nữa đây, cuối cùng ngươi cũng có chút tác dụng.” Cung Diễm híp mắt cười với nàng, trong đôi mắt đen thẳm hiện lên vẻ khoái trá, cuộn dây trong tay cũng không thả hẳn ra, để cho diều hâu của nàng bay thấp hơn của nàng.

Nét mặt vui cười của Tiểu Thạch Đầu như hoa, vui vẻ thả hết dây, bóng dáng con diều cũng càng lúc càng nhỏ. Một cơn gió thổi tới thổi tung tóc nàng, che khuất tầm mắt của nàng, nàng đưa tay đẩy ra, khẽ buông lỏng tay, dây liền rớt ra ngoài, diều hâu cũng thuận gió mà đi.

“A! Diều của ta!” Nàng khẽ gọi, ảo não không thôi.

Cung Diễm đưa dây của mình cho nàng, khẽ nhảy, bay vút một cái, liền vượt qua diều hâu trốn đi, mang về đưa cho nàng.

“Diễm chủ tử thật lợi hại, còn nhanh hơn gió!” Gương mặt nhỏ nhắn của nàng lộ ra vẻ sùng kính vô cùng, “Không biết bây giờ ta luyện võ, khi nào mới có thể luyện được đến khả năng như Diễm chủ tử?”

Mỗi ngày trước khi mặt trời mọc, hắn sẽ dạy nàng võ công một giờ, nói tiếp thì nàng đúng là thật sự rất ngốc, khả năng lãnh ngộ lại kém, cho nên luyện đến luyện đi cũng không có tiến triển gì, may mắn là với điểm đó hắn cũng không trách móc nàng nặng nề.

A, khi đem con diều của hắn trả lại, nàng đột nhiên chú ý đến cuộn dây kia, bỗng nhiên hiểu ra chút gì.

Cung Diễm nhéo nhẹ mũi nàng, tàn khốc đánh gãy khi vọng của nàng. “Bằng tư chất của ngươi thì đời này cũng không có khả năng. Nếu ngươi có thể luyện được cầm nã thủ, đã xem như là không tệ rồi.”

“Diễm chủ tử thật tốt với Tiểu Thạch Đầu.” Nàng nhào vào trong lòng hắn, cảm động nói. Cho dù miệng hắn không nói lời nào dễ nghe, nhưng hành động của hắn lại khiến người ta ấm lòng.

Cung Diễm vuốt tóc nàng, cười nói: “Sao, ngươi ngốc rồi à, ta mắng đến nghiện rồi sao?”

“Chỉ cần Diễm chủ tử thích, người muốn mắng chửi thế nào thì liền mắng chửi đi.” Nàng mềm mại rúc vào lồng ngực ấm áp của hắn, cười vui vẻ.

“Ngươi hòn đá ngốc này.” Lời nói Cung Diễm hàm chứa đầy sủng nịch, khẽ hôn lên mặt cười của nàng, đột nhiên hắn nhìn lướt qua người bất ngờ xông đến gò đất, hỏi. “Chuyện gì?”

Ngũ Tình Nhi cười khanh khách trả lời, “Bạch Tiêu Diêu mang về vài người thú vị, lâu chủ muốn nhìn qua một cái không?”

“Dạng người gì?”

“Vài vị khách nhân chơi gái không trả tiền.” Trên gương mặt tuyệt diễm cuả nàng lóe lên ý cười động lòng người.

“Vậy nhất định là người đùa vô cùng vui, mới đáng giá để Bạch Tiêu Diêu mang về đây.” Khẽ kéo một cái, hai con diều đã nằm trong tay hắn, hắn giao cho Tiểu Thạch Đầu cầm, “Đi thôi, chúng ta trở về để xem khách của Bạch Tiêu Diêu.”

Bạch Tiêu Diêu ngồi trong đại sảnh của Niễu Bạt Lâu, ghế bên kia thì có hai gã nam tử bị trói gô đang ngồi.

“Cuối cùng thì ngươi mang bọn ta đến đây làm gì? Ngươi thật to gan! Chẳng lẽ ngươi không biết thân phận của chúng ta sao? Dám vô lễ với chúng ta!” Một gã nam tử cố gắng ép mình thốt lên lời đe dọa.

“Đúng vậy, vô cớ bắt giữ mệnh quan triều đình, đấy là tội nặng, các ngươi không sợ sao?” Tên còn lại cũng cố gắng to gan hơn mà trách mắng.

Bạch Tiêu Diêu cười hì hì nói: “Vậy mệnh quan triều đình đến kỹ viện uống rượu quỵt tiền, phải phán tội gì? Còn có ăn hối lộ trái pháp luật, lừa trên gạt dưới, cấu kết ác bá, xem mạng người như cỏ rác, phải bị trị tội gì?”

“Ngươi có gan dám đối xử với chúng ta như vậy!”

“Hứ, ta thật sợ đấy, sợ đến chết mất, hai vị đại nhân trăm ngàn lần đừng thẹn quá thành giận nha, ta sợ ta sợ tới mức phát run đây, không cẩn thận một chút liền lỡ tay khiến cho hai vị rắc.” Hắn tự mình đưa tay lên cổ làm động tác.

“Ngươi, ngươi dám!” Hai người run giọng nói.

Bạch Tiêu Diêu cười nhìn người đi vào.

“Có dám hay không cũng không phải do ta làm chủ, phải xem ý của lâu chủ chúng ta.”

Hai người kia nhìn theo ánh mắt của Bạch Tiêu Diêu nhìn người đi tới, không khỏi cùng ngẩn ngơ. Gương mặt tuấn mỹ dị thường kia, không thể sai được, không phải là thập ngũ đệ Lý Diễm của bọn họ sao?

“Lý Diễm, là ngươi, sao ngươi có thể ở đây?”

Cung Diễm liếc mắt nhìn hai người một cái, tự nhiên liền nhận ra bọn họ ngay lập tức, là huynh đệ thân ái Lý Tề, Lý Hồng của hắn.

“Bạch Tiêu Diêu, người ngươi mang về quả nhiên là thú vị.” Hắn mỉm cười nhìn lướt qua Bạch Tiêu Diêu.

“Ha ha, lâu chủ, ngươi xem ta tri kỷ đến thế nào, ta sợ lâu chủ quá nhàm chán, cho nên cố ý mang hai vị khách nhân này đến cho lâu chủ chơi đùa.”

“Lâu chủ? Lý Diễm, ngươi là người đứng đầu nơi này?” Lý Tề không dám tin hỏi lại.

Lý Hồng lập tức kêu lên: “Vậy ngươi còn không kêu người thả chúng ta ra ngay!”

Cung Diễm cười nhạo liếc nhìn hai người.

“Xa cách lâu ngày, hai vị huynh trưởng vẫn đầy sức sống như cũ, thật sự là rất đáng mừng. Nói vậy là đêm đó, các ngươi cũng đúng lúc không ở trong phủ, cho nên mới tránh được một kiếp đi?”

“Đúng vậy, đêm đó chúng ta cũng đúng lúc không có trong nhà, vậy ngươi làm sao mà tránh được?” Lý Tề khó hiểu hỏi.

Nhớ tới thảm án phát sinh trong nhà năm đó, đến nay hắn vẫn còn sợ hãi trong lòng, một phủ Lại bộ thượng thư lớn như vậy, lại bị một trận lửa lớn đốt thành tro tàn, hơn ba trăm người trong phủ chết oan chết uổng, vốn tưởng rằng chỉ có hắn cùng Lý Hồng may mắn tránh được một kiếp, không ngờ rằng Lý Diễm vẫn còn sống.

Cung Diễm nắm tay Tiểu Thạch Đầu đi đến ngồi trên ghế phía trước, mỉm cười nói: “Năm đó ta xem hết tuồng diễn, mới thoải mái rời đi.”

Tiểu Thạch Đầu cũng nhận ra bọn họ là những thiếu niên hư trong nhà thường khi dễ nàng năm đó, không khỏi có chút sợ hãi, tránh ở phía sau Cung Diễm.

Lý Hồng kinh ngạc nhìn hắn. “Ngươi nói lời này có ý gì? Ngươi xem hết tất cả chuyện xảy ra?”

Cung Diễm gật đầu. “Đúng vậy.”

“Ngươi cũng nhìn thấy cường đạo giết cha, cùng với nương của bọn ta?” Lý Tề hỏi.

“Cái đó thì thật không thấy, chỉ là ta nghĩ trong tình huống lúc đó, tám phần là bọn họ mất mạng.” Cung Diễm trả lời nhẹ nhàng.

“Vậy ngươi biết là bọn cường đạo nào làm?” Giọng Lý Hồng tràn đầy căm hận hỏi.

Triều đình đã treo giải thưởng bắt hung thủ nhiều năm như vậy, nhưng vẫn không có câu trả lời, từ đầu đến cuối cũng không tra được bọn ác đồ hung ác táng tận lương tâm kia là ai. Bọn họ không chỉ giết sạch tất cả mọi người trong Lý gia, đồng thời cũng khiến cho tiền đồ của hắn trở thành ảm đạm không chút ánh sáng.

“Nói sơ là biết một chút đi.”

Lý Tề đánh giá hắn, lại nhìn Bạch Tiêu Diêu cùng Ngũ Tình Nhi.

“Nếu ngươi đã biết hung thủ là ai, ngươi thay cho bọn họ báo thù sao?” Hai người nhìn ra được là hắn dường như đã thành xưa đâu bằng nay.

“Báo thù?” Dường như là Cung Diễm nghe thấy chữ gì vui lắm, cười ra tiếng, “Bọn họ không trêu chọc đến ta, cũng không đắc tội ta, vì sao ta phải báo thù?”

“Sao ngươi có thể nói như vậy! Bọn họ giết cả nhà chúng ta, giết cha, đúng là mang thù không đội trời chung với chúng ta.” Lý Hồng lòng đầy căm phẫn kêu lên.

“Phải không? Ước chừng là ngươi một chút cũng không căm hận bọn họ đi.” Cung Diễm nâng cằm, trên mặt tuấn mỹ lộ nụ cười thú vị, hắn hiểu rõ nói: “Ngươi là tức giận bọn họ hủy tiền đồ tốt của các ngươi phải không? Không có cha chống sau lưng, chắc là các ngươi cũng chỉ có thể làm quan nhỏ đi. Không có gia sản, nô bộc thành đàn cũng không còn, càng không có tiền tài để các ngươi tiêu xài.”

Lý Tề thẹn quá thành giận chất vận: “Lý Diễm, ngươi rất máu lạnh, cho dù ngươi hận cha chưa từng quan tâm đến ngươi, nhưng dù sao ông ấy cũng là cha ruột của ngươi, thù này sao ngươi có thể không báo? Năm đó ngươi không có năng lực đánh lại đám đạo tặc phát rồ kia, này không thể trách ngươi, nhưng hôm nay ta thấy ngươi như là có chút không tệ, không có đạo lý nào lại để bọn ác đồ này nhan nhản ngoài vòng pháp luật.”

Hắn nói đúng, không có cha che chở bảo vệ, căn bản là bọn họ không có kết quả tốt trong triều, không được giao cho các chức vị trọng yếu.

Mất đi gia tài khổng lồ để dựa vào, vậy thì đừng nói đến đi nịnh bợ lấy lòng quan lớn đương quyền, càng đừng nói gì đến biểu hiện, bởi vậy một chức quan thất phẩm, hai người đã làm liền mười mấy năm, chưa từng lên chức, gần đây còn bởi vì gây ra rủi ro, cho nên bị giáng chức xuống Giang Nam.

Cung Diễm mỉm cười nhìn hắn.

“Ngươi đã có hiếu tâm như vậy, vậy ta liền nói cho ngươi biết cường đạo mà ngươi đang mắng là ai, còn có tung tích của bọn họ, để cho hai vị huynh trưởng có thể đi báo thù.” Hắn quay đầu lại phân phó cho Bạch Tiêu Diêu, “Ngày mai phái người thay ta đưa hai vị huynh trưởng hiếu thuận này đến Ác Quỷ Cốc đi, để cho bọn họ tự tay đâm kẻ thù.”

Bạch Tiêu Diêu cười hì hì trả lời, “Tuân mệnh, lâu chủ, vậy chuyện bọn họ muốn ăn quỵt thì xử trí như thế nào?”

“Lý Diễm, ngươi nói cái gì?” Lý Hồng khiếp sợ nhìn hắn. “Là người Ác Quỷ Cốc?”

Hắn đã sớm nghe đến nơi mang ác danh kia, nơi đó tụ tập một đám người liều mạng, người người đều là hạng người hung tàn lãnh khốc, có thế nói là làm hết chuyện ác trong thiên hạ, còn kinh khủng hơn lệ quỷ ở địa ngục.

Cung Diễm trả lời Bạch Tiêu Diêu trước, “Tự ngươi làm đi, tuy rằng ta là lâu chủ, nhưng ngươi cũng biết ta trước giờ là chí công vô tư, tuyệt sẽ không can thiệp vào chuyện các ngươi nên làm, cho dù hai người này là huynh trưởng của ta, ta cũng không thể bao che khuyết điểm được.”

Hắn lại nhìn về phía Lý Tề, Lý Hồng hai người, vẻ mặt hiền lành nói: “Hai vị huynh trưởng nhất định không biết ta đã sớm đổi họ rồi, hiện tại ta kêu là Cung Diễm, nhớ kỹ chưa? Đừng kêu Lý Diễm nữa.”

“Nếu lâu chủ đã phân phó như vậy, ta cứ dựa theo quy củ của chúng ta mà làm.” Trên mặt Bạch Tiêu Diêu thoáng qua nụ cười khẩy, vẫy hai thủ hạ đến.

“Các ngươi muốn làm gì, đừng làm bậy!” Lý Tề kinh hãi kêu lên.

“Yên tâm, chúng ta sẽ không làm bậy, xem phân thượng của hai vị các ngươi là huynh trưởng thân ái của lâu chủ, ta sẽ dặn dò bọn họ xuống tay thật cẩn thận, sẽ không khiến các ngươi bệnh lâu, đợi kết thúc xong bảo bối của các ngươi, ta sẽ sai người đưa các ngươi đến Ác Quỷ Cốc.” Hắn đưa một ánh mắt, hai thủ hạ kia liền lập tức bắt lấy bọn họ.

Phút chốc mặt của Lý Tề cùng Lý Hồng đã trắng bệch, sợ hãi cầu xin tha thứ, “Đừng, Lý Diễm, Cung Diễm, coi như chúng ta đã làm huynh đệ một hồi, ngươi không thể để bọn họ làm vậy với chúng ta!”

“Đúng vậy, hai người chúng ta đối đãi với ngươi không tốt, ngươi đại nhân đại lượng tha chúng ta đi, cho dù nói thế nào, chúng ta cũng là thân nhân, ngươi nhẫn tâm hủy chúng ta như vậy sao?”

Cung Diễm cười nói: “Hai vị huynh trưởng các ngươi yên tâm đi, ta không ghi hận các ngươi, thật đấy, ta còn cảm tạ các ngươi đấy chứ, khiến cho những ngày trước kia của ta không quá nhàm chán, chỉ là ai bảo các ngươi không có mắt mà chạy đến thanh lâu của Bạch Tiêu Diêu ăn quỵt, còn bị hắn bắt được, dù sao ngay cả cơ thiếp của cha các ngươi cũng đều chơi đùa, hẳn là không còn gì tiếc nuối đi.”

Hắn nói xong nhìn Bạch Tiêu Diêu nói: “Ngươi phải bảo người ta dịu dàng với bọn họ một chút, giữ lại mạng cho bọn họ đi báo thù.”

“Diễm chủ tử,” Tiểu Thạch Đầu không đành lòng mở miệng, “Bọn họ dù xấu xa, cũng là ca ca ruột của người, người tha bọn họ đi.”

Cung Diễm cười ôn hòa nói: “Không phải ta không tha, ai bảo bọn họ rơi vào tay Bạch Tiêu Diêu, ta cũng không có khả năng làm gì.”

“Chỉ cần người mở miệng, Bạch đại ca sẽ tha bọn họ.” Tuy rằng bọn họ từng bắt nạt nàng rất tồi tệ, còn hại nàng thiếu chút mất mạng, nhưng dù nói thế nào, hai người kia đều là huynh trưởng của Diễm chủ tử đây, thậm chí cũng nhờ có bọn họ, nàng mới có thể gặp gỡ Diễm chủ tử.

“Ngươi đã quên chuyện trong rừng Hắc Sâm rồi sao?” Cung Diễm khẽ nâng gương mặt nhỏ nhắn của nàng lên.

Nàng lắc đầu tỏ vẻ, “Tuy rằng bọn họ đối đãi không tốt, nhưng nếu năm ấy không có bọn họ, ta cũng sẽ không được ở cùng một chỗ với Diễm chủ tử.”

Đôi mắt đen của Cung Diễm cúi xuống, chăm chú nhìn nàng một lát, nhìn thoáng qua Bạch Tiêu Diêu.

Bạch Tiêu Diêu lập tức vẫy tay bảo thủ hạ lui xuống, cười hì hì nhìn hai người.

“Ai nha, thật sự rất đáng tiếc, không chơi, các ngươi cần phải cảm tạ Cung Anh, bảo vệ mệnh căn của các ngươi đấy.”

“Cám ơn Cung cô nương.” Mặt Lý Tề, Lý Hồng như lấy được đại xá, vội vàng tạ ơn với Tiểu Thạch Đầu.

“Hai vị thiếu gia, về sau các ngươi đừng bắt nạt người khác nữa.” Tiểu Thạch Đầu tốt bụng khuyên nhủ.

“Vâng vâng vâng, sao, ngươi là…” Lý Tề kinh ngạc nhìn nàng. Vì sao nàng nói giống như là rất quen thuộc với bọn họ vậy?

“Ta là Tiểu Thạch Đầu đây, hai vị thiếu gia không nhận ra ta sao?”

“Tiểu Thạch Đầu?!” Hai người trừng to mắt, nàng là đứa nhỏ ăn mày vừa bẩn vừa nhỏ kia? “Ngươi là nữ?”

“Hai vị huynh trưởng, các ngươi nghỉ ngơi cho tốt, đừng quên ngày mai phải đi báo thù đấy.” Cung Diễm cười nói xong liền mang Tiểu Thạch Đầu rời đi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.