Sủng Dưỡng Nô Tỳ Ngốc

Chương 3



Tựa nghiêng vào giường, một nam tử có bề ngoài xuất sắc, cực kỳ tuấn mỹ mang vẻ mặt không chút thú vị ngáp dào, liếc ngồi nam tử anh tuấn trẻ tuổi ngồi bên cạnh hắn một cái, trên mặt tuy là mỉm cười nhưng giọng nói cũng mang theo vài phần cảnh cáo.

“Ngọc Đường, ngươi để ta tới nơi này, chỉ là để nghe những báo cáo nhàm chán vừa rồi của ngươi? Chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta rảnh rỗi đến phát khùng rồi hay sao?”

Kỳ Ngọc Đường, tây tòa chủ trong tứ đại tòa chủ của Niễu Bạt Lâu, mặc dù nghe ra ý cảnh cáo trong lời nói của hắn, lại không chút sợ hãi, ngược lại nhàn nhã nói: “Ai nha, lâu chủ đừng nóng vội, cái hay sẽ lên sân khấu ngay lập tức.” Hắn khẽ vỗ tay, từ sau phòng đi ra mười nữ tử xinh đẹp, uyển chuyển, trên người các nàng gần như chỉ mặc một lớp voan mỏng, thân thể trêu người cùng gương mặt câu hồn kia, cho dù là nữ tử thấy cũng sẽ bị lay động thần trí.

Cung Diễm lại vẫn là bộ dáng vô tình thờ ơ, nhìn lướt qua mười cô gái hoạt sắc sinh hương trước mắt này.

“Cứ như vậy? Ngươi cho rằng đây là chuyện rất thú vị?” Gương mặt tuấn mỹ lộ ra vẻ tươi cười, rõ ràng lộ ra thất vọng của hắn.

“Ha ha, lâu chủ, còn chưa chấm dứt, còn có phía sau.” Hắn lại vỗ tay xuống, một gã nam tử mang chòm râu dê đi ra.

“Trần Tài Phát, ngươi mau giới thiệu rõ cho lâu chủ của chúng ta lai lịch của các bảo bối mang trên người các mỹ nữ đây đi.”

Cung Diễm đã sớm chú ý tới trang sức trân quý mang trên người của mười cô gái. Nhưng hắn đối với trân bảo này một chút cũng không có hưng trí, bên môi hiện lên nụ cười khẽ, chờ xem Kỳ Ngọc Đường nghĩ ra trò hề gì.

Dù Trần tài Phát đã cùng vô số quan to quý nhân qua lại, nhưng nhìn thoáng qua nam tử tuấn mỹ nằm trên giường, trong lòng cũng không nhịn được mà thầm run lên.

Đây là lâu chủ của Niễu Bạt Lâu khiến người trong giang hồ chỉ vừa nghe thấy đã run lẩy bẩy – Cung Diễm, tuổi còn trẻ vậy mà cũng quá mức tuấn mỹ, nhưng trên mặt hắn lại thấp thoáng lộ ra vẻ tà lãnh khiến ông ta rùng mình một cái.

Trần Tài Phát phân phó mười mỹ nữ xếp hàng đứng trước mặt hắn, bắt đầu giới thiệu từng chỗ giá trị của các bảo vật ông ta mang tới đây.

“Lâu chủ, ngài xem, trên đầu nàng mang là san hô, là dùng hồng san hô cực phẩm lấy từ dưới đáy biển sâu ở Nam Dương mà chế thành, phía trên còn khảm một viên hồng châu trân quý nhất, viên trân châu hiếm có này sẽ phát ra ánh sáng nhàn nhạt trong bóng tối, vô cùng xinh đẹp, giá trị liên thành.”

Cung Diễm cúi mắt ra vẻ sắp ngủ, Trần Tài Phát lại cố gắng nhanh chóng giới thiệu món thứ hai.

“Ở giữa kia là hoa tai hiếm có, lấy thủ pháp cực cao minh mà khảm lên thủy tinh hình thoi màu tím trong suốt, hai viên thủy tinh này mặc dù không lớn, nhưng là cực phẩm trong cực phẩm, xem kỹ thuật cắt tinh vi, khiến cho thủy tinh nhìn từ góc độ nào cũng có thể lóe ra màu sắc khiến người khiếp sợ.”

Gương mặt của người trên giường mang nụ cười không thay đổi, khiến cho Trần Tài Phát nhịn không được mà toát ra mồ hôi lạnh, bất an không yên lại tiếp tục giới thiệu vài món trân bảo tiếp theo.

Khi hắn giới thiệu xong món thứ chín, nam tử tuấn mỹ trên giường kia vẫn là khẽ cúi mắt mỉm cười như trước, lại khiến cho ông ta không khỏi phát lạnh.

“Đây là món cuối cùng, trên tay nàng là một cái vòng tay được chế từ ôn ngọc màu trắng, loại ôn ngọc này có thể nói là chọn một trong một vạn, chỉ có người hữu duyên mới có thể gặp được, người có thể chất suy yếu đeo nó vào, nghe nói có thể cường kiện thân thể, kéo dài tuổi thọ, nó còn có thể mang đến bình an, bảo hộ chủ nhân vô tai vô bệnh.” Xong rồi, xong rồi, Trần Tài Phát nâng tay áo lau mồ hôi lạnh nhỏ giọt trên trán.

“Đem chiếc vòng tay kia đến đây.” Người trên giường có động tĩnh, hai mắt khép hờ rốt cục cũng mở ra. Hắn nhìn chăm chú vào vòng bạch ngọc trên cổ tay của mỹ nữ cuối cùng.

“Vâng, vâng, cái này đưa cho ngài.” Trần Tài Phát vội vội vàng vàng mở lấy cái khóa của vòng ngọc màu trắng trên tay mỹ nữ, trình lên.

Cung Diễm nhận lấy, khẽ vỗ lên vòng ngọc, phát hiện quả thực vô cùng ấm nhuận, cảm giác thật tốt. Hắn đứng lên, ý cười mở rộng bên môi, liếc mắt nhìn Kỳ Ngọc Đường một cái. “Xem như là có thu hoạch, ta sẽ không truy cứu chuyện ngươi để ta nhàn chán ở trong này lâu như vậy.” Nói xong hắn bỏ lại bọn họ đi ra ngoài.

Kỳ Ngọc Đường thấy hắn đi rồi, lấy âm lượng cực thấp mà thì thào tự nói, “Theo ngươi mười năm, còn có thể không biết chuyện gì sẽ khiến ngươi cảm thấy hứng thú sao?”

¤¤¤¤¤¤

“Tỷ yên tâm, Mai tỷ, Diễm chủ tử sẽ không tới chỗ này, ta xem hắn hôm nay tám phần là đến giờ Mùi(*) mới có thể trở về, khi đó quần áo này ta đều đã giặt xong hết, tỷ yên tâm trở về đi.” Quay đầu cho nàng một nụ cười tươi, thúc giục nàng trở về phòng nghỉ ngơi.

(*) giờ Mùi: 13h – 15h

Vết thương trên đùi quả thật rất đau, dưới sự cam đoan của Tiểu Thạch Đầu, Mai tỷ chậm rãi nhấc chân rời đi.

Tiểu Thạch Đầu cố gắng chà giặt quần áo, khi giặt xong cái cuối cùng, đột nhiên liếc về một bóng tối đang che xuống người nàng. Gì, chẳng lẽ là trời chuyển mưa rồi? Nàng ngẩng đầu, thấy được gương mặt hoa mỹ đang mỉm cười nhìn nàng.

“Ngươi đang làm cái gì? Tiểu Thạch Đầu.” Cung Diễm treo nụ cười trên mặt, lộ ra vẻ nguy hiểm.

“Diễm… Diễm chủ tử, người… Sao người hôm nay… Sao lại trở về sớm như vậy?” Lắp bắp nhìn hắn, nàng nhìn ra là lúc này Diễm chủ tử dường như không quá cao hứng.

“Ngươi rất rảnh rỗi, cho nên mới có thể rảnh đến mức giúp người ta giặt quần áo hay sao?” Cung Diễm khoanh hai tay trước ngực, vui vẻ liếc nàng. Tiểu Thạch Đầu vội vàng giải thích, sợ mang tới phiền toái cho Mai tỷ.

“Diễm chủ tử, không phải như người nghĩ, là Mai tỷ nàng ngã gãy chân, không có cách làm việc, cho nên ta mới đến giúp nàng.”

Vươn một tay nâng cằm, Cung Diễm mang vẻ mặt tỉnh ngộ vuốt cằm, “À, nhất định ta rất thiện lương.”

Tiểu Thạch Đầu nhất thời không hiểu ý hắn nói những lời không đầu không đuôi này là gì, mặt còn rất nghiêm túc mà trả lời: “Trừ bỏ Tiểu Thạch Đầu, ta còn chưa nhìn thấy Diễm chủ tử đối xử thiện lương với ai.” Tuy rằng Diễm chủ tử là quan trọng nhất của nàng, nhưng hắn tuyệt đối cách hai chữ thiện lương này rất xa.

“Xem ra lương tâm của ta vẫn là không bị chó tha đi mất, nhất định là rất tanh, ngay cả chó cũng không dám cắn.” Cung Diễm cười châm biếm nhìn nàng. Trên cây vang lên tiếng phốc rất nhỏ, hắn không để ý tới tiếng động lạ kia.

Rốt cục Tiểu Thạch Đầu hiểu được mình chọc tới hắn. “Diễm chủ tử, ý của ta là nói, đối với Tiểu Thạch Đầu thì Diễm chủ tử chính là người tốt nhất.”

Cung Diễm đưa tay lau đi nước dính trên mặt nàng, nâng cằm của nàng lên, khẽ mút vào trên đôi môi non mềm của nàng.

“Tiểu Thạch Đầu, ngươi có phải là quá mức coi trọng chính mình hay không? Đối với ta mà nói, ngươi chẳng qua chỉ là một hòn đá mà thôi, sao ta lại nhìn vào mắt? Không cho ngươi làm việc vặt vãnh này là không muốn ngươi có đôi tay thô ráp, ta không thích sờ bàn tay thô ráp, chẳng lẽ những năm gần đây, ngươi còn không hiểu ta giữ lại ngươi bên người là vì cái gì sao?” Lời của hắn đầy ám muội, mỉm cười nói.

Gương mặt cười của Tiểu Thạch Đầu phút chốc hiện lên hai đóa hoa đỏ bừng.

Cung Diễm lại cúi người khẽ gắn vành tai nhỏ mềm mại của nàng, tiếng nói trầm thấp chậm rãi rơi vào trong tai nàng. “Hàng đêm hai chúng ta đều đồng giường cộng chẩm, ngươi thật không rõ giá trị lợi dụng duy nhất của ngươi với ta là gì sao? Ngươi lại ngu xuẩn nữa rồi, sau khi ta muốn ngươi từ bốn năm trước, ngươi hẳn là nên biết đi?”

“Diễm chủ tử!” Vành tai của nàng bị hắn cắn rồi lại gặm, khiến cho thân mình khẽ run run.

Môi Cung Diễm chuyển sang đôi môi đỏ hé mở của nàng, đưa lưỡi ra viền quanh môi nàng, lại hôn chặt lấy cái lưỡi e lệ của nàng, dùng sức cắn lùi lại. Tiểu Thạch Đầu bị đau hô ra tiếng, mày liễu nhíu chặt lại.

“Người khác không nghe lời thì thôi, ngay cả hòn đá như ngươi cũng dám kháng cự lời của ta, ngươi nói ta nên xử phạt ngươi như thế nào?” Cung Diễm đứng thẳng người, cười nhìn nàng.

Bất chấp lưỡi bị cắn đau, nàng sốt ruột nói: “Diễm chủ tử, đừng nóng giận, ta không phải muốn vi phạm lời của người, chỉ là ta vừa tiện lúc lại vừa rảnh rỗi, cho nên mới tới chỗ này.”

“Nếu trong lâu không sử dụng nô tài, cũng không cần thiết phải giữ lại, ngươi nói có đúng không? Tiểu Thạch Đầu.” Hắn vẫn cười thật hiền lành.

Nàng vội la lên: “Đừng, Diễm chủ tử, người đừng đuổi Mai tỷ, nàng là thật vì hôm kia không cẩn thận mà ngã gãy chân, ta thấy nàng không có cách đi làm việc mới đến giúp nàng, không phải nàng muốn nhàn hạ.”

“Ngươi theo ta lâu như vậy, chẳng lẽ còn không biết ta ghét nhất là phế vật vô dụng?” Cung Diễm ngạc nhiên hỏi.

“Ta biết, nhưng là…”

Nàng còn muốn nói gì nữa, Cung Diễm hiện lên vẻ không kiên nhẫn, trực tiếp ngắt lời nàng. “Rửa tay rồi theo ta trở về, xem ta sửa trị hòn đá không ngoan là ngươi này thế nào.” Nói xong hắn xoay người rời khỏi, Tiểu Thạch Đầu bỗng dưng ôm hắn từ phía sau.

Nàng năn nỉ hắn: “Diễm chủ tử, cầu xin người đừng đuổi Mai tỷ, ta đã nếm qua cảm giác bị gãy chân, năm đó khi ta ở núi Đoạn Hồn chữa cái chân tàn tật, trước hết phải đem chân bẻ gãy lần nữa, ta hiểu được đau đớn kia, hơn nữa là ta cố chấp tới giúp nàng, đuổi nàng trở về nghỉ ngơi, nếu là vì vậy mà đuổi nàng đi, nàng sẽ oán ta cả đời.”

Không biết bắt đầu từ lúc nào, nàng phát hiện mỗi khi nàng ôm lấy Diễm chủ tử mà cầu xin như vậy, giống như là rất nhiều chuyện đều có cơ hội xoay đầu lại.

Cung Diễm dừng chân lại, một lát mới mở miệng, “Được rồi, dù sao người ăn không ngồi rồi trong lâu chúng ta có rất nhiều.”

Hắn nhìn cây bên cạnh, “Bạch Tiêu Diêu, nếu ngươi rảnh đến phát khùng rồi, trong thời gian Mai tỷ nghỉ ngơi này, quần áo này liền giao cho ngươi, giặt xong đừng quên hong khô đấy.”

Một nam tử trẻ tuổi mang gương mặt ngọc diện thư sinh ngã xuống từ trên cây, chỉ là hắn không ngã nằm trên đất, mà là khoa trương nghiêng người qua, một bộ dáng kinh hách không đứng thẳng.

“Cái gì?! Lâu chủ, ta là người ăn không ngồi rồi hay sao? Nếu nói ta là người có số khổ, bận rộn nhất Niễu Bạt Lâu thì tuyệt đối là không quá, lâu chủ sao có thể nhẫn tâm phủ quyết công lao đổ máu bán mạng vì Niễu Bạt Lâu của ta?!” Gương mặt nhã nhặn của hắn nhăn lại, ai oán nhìn Cung Diễm.

Cung Diễm cũng hết sức gật đầu hiểu rõ. “Này đúng là vậy, là ta hiểu lầm ngươi, Bạch Tiêu Diêu, ngươi luôn luôn bề bộn nhiều việc, vội vàng chơi đùa nữ nhân, hẳn là không rảnh trở về lâu ngồi nhàn hạ trên cây, thế nào? Hay là mười hai danh lâu kỹ viện nổi tiếng Giang Nam của chúng ta, tất cả đều đóng cửa buổi chiều?”

Vừa nghe được lời hắn nói, Bạch Tiêu Diêu coi như vừa lòng cười, nhưng càng nghe được về sau, nụ cười của hắn càng cương cứng.

“Lâu chủ à, ngươi cho là Bạch Tiêu Diêu ta là dạng người gì, mười hai thanh lâu ta tiếp nhận sao lại đóng cửa? Nhớ năm đó ta chỉ dùng mười hai lượng mua được mười hai kỹ viện không người hỏi thăm này, trong ba tháng đã khiến nó trở thành nơi nổi danh nhất toàn thành Giang Nam, trở thành nơi lưu luyến bụi hoa nhất trong lòng các nam nhân.” Phàm là nữ nhân đã qua hắn dạy dỗ, cho dù tư sắc bình thường, cũng có thể quay đầu lại cười mê người, khiến cho nam nhân thần hồn điên đảo, quên mất họ của mình là gì.

Hắn lại nháy mắt ra hiệu nhìn Cung Diễm, “Thế nào, lâu chủ, muốn đem Cung Anh giao cho ta hay không? Ta cam đoan không tới mười ngày, nàng nhất định sẽ thay da đổi thịt, tuyệt đối khiến ngươi vừa lòng.”

Cung Diễm tặng cho hắn một gương mặt tươi cười thật to. “Bạch Tiêu Diêu, ngươi không phải là ngươi bắt đầu cảm thấy cuộc sống không còn thú vị nữa chứ?”

Hiểu được mình đã nói lời không nên nói, Bạch Tiêu Diêu vội vàng đưa ra gương mặt tươi cười lấy lòng, cười ha ha. “Ha ha, lâu chủ người tưởng thật sao, ta chỉ là đùa thôi, nữ nhân của ngươi thì chính ngươi tự dạy dỗ, không cần người khác hỗ trợ. Đúng rồi, ta có việc trở về tìm Kỳ Ngọc Đường, lâu chủ có nhìn thấy hắn?” Hắn nhanh chóng nói sang chuyện khác, miễn cho bởi vì ‘lòng tốt’ dư thừa của mình mà chết oan chết uổng.

“Hắn ở Hưng đổ phường.” Cung Diễm miễn cưỡng liếc hắn một cái, dẫn Tiểu Thạch Đầu đi. Trước khi rời đi, tốt bụng dặn dò, “Đừng quên đem đống đồ trên mặt đất xử lý trước đi.”

Bạch Tiêu Diêu đảo cặp mắt trắng dã, muốn bảo hắn đường đường là đông tòa chủ Niêm Hoa Hồ Điệp của Niễu Bạt Lâu đi giặt quần áo, hừ hừ, đợi thêm một vạn năm nữa đi, nhưng hắn biết ít nhất phải tìm được người giải quyết xong đống quần áo này mới có thể đi.

Trở lại Diễm Thiên Điện, Cung Diễm trực tiếp mang Tiểu Thạch Đầu vào phòng trong, ném lên giường.

“Diễm chủ tử.” Tiểu Thạch Đầu hiểu được hắn muốn cái gì, mặt cười đỏ bừng trong nháy mắt.

Cung Diễm ngồi ở bên giường, rõ ràng mang vẻ mặt dịu dàng, nhưng giọng nói trầm thấp trong cổ họng lại phun ra lời ác độc nhất, “Còn ngây ngốc cái gì, hay là thật muốn ta quăng ngươi vào kỹ viện, ngươi mới có thể học được cách hầu hạ nam nhân như thế nào?”

“Đừng!” Nàng hô nhỏ một tiếng, vội vàng tiến lên đưa tay cởi đi áo ngoài, giày cho hắn.

Cung Diễm kéo nàng vào trong lòng, bàn tay dò vào trong vạt áo nàng, vỗ về chơi đùa một cách tùy tiện, làm nổi lên dục vọng mãnh liệt của nàng.

“Diễm chủ tử!” Bộ ngực non mềm của nàng dưới sự xoa bóp của hắn mà trở nên to cứng.

“Nếu ta là chủ tử của ngươi, kia tỏ vẻ là ta muốn đùa ngươi thế nào, đều có thể phải không?” Hắn nói ra lời nói trầm mị bên tai nàng.

Nàng đỏ mặt, thân hình bắt đầu nóng lên.

“Trả lời đi? Câm sao?” Hắn bức nàng lên tiếng đáp lại.

“Diễm chủ tử, tất cả mọi thứ của Tiểu Thạch Đầu đều là Diễm chủ tử cho, người muốn như thế nào, Tiểu Thạch Đầu tự nhiên…” Nàng dừng lại một chút, nói: “Hết thảy đều nghe lời người.”

Cung Diễm hài lòng cười bên tai nàng.

“Tiểu Thạch Đầu của ta tuy rằng rất ngốc, nhưng lúc nói ra lời, cũng có thể khiến người ta cao hứng.” Hắn lấy ra chiếc vòng bạch ngọc đeo vào cổ tay nàng. “Ừ, đây là phần thưởng cho ngươi.”

“Cám ơn Diễm chủ tử.” Tiểu Thạch Đầu xoa tay lên chiếc vòng bạch ngọc ôn nhuận trên cổ tay.

Nàng ở Niễu Bạt Lâu lâu như vậy, cũng nhìn thấy không ít trân bảo hiếm thấy, liếc mắt một cái liền hiểu được giá trị xa xỉ của nó.

“Kỳ thật, Diễm chủ tử không cần phải tiêu phí món tiền khổng lồ để mua chiếc vòng này cho ta, chỉ cần người phân phó, mặc kệ là muốn làm cái gì, Tiểu Thạch Đầu đều cũng sẽ theo người.”

Cung Diễm hừ lạnh một tiếng, không lưu tình nói: “Món tiền khổng lồ? Ngươi lại ảo tưởng xem chính mình quá quan trọng, chiếc vòng tay này là ta nhặt được trên đường, hơn nữa nó còn rớt trên một đống phân đấy, ta cảm thấy nó chính là tuyệt phối với hòn đá như ngươi, cho nên mới mang về cho ngươi.”

Tiểu Thạch Đầu cúi đầu xuống, buồn bã không nói. Rõ ràng là không phải như vậy, nhưng hắn lại thích nói những lời ác ý trái với tâm ý mình với nàng.

Hắn thô lỗ nâng mặt nàng lên. “Ngươi đây là mang biểu tình gì? Ngươi cảm thấy một chiếc vòng tay dơ bẩn như vậy không xứng với ngươi, hay là ngươi không xứng với chiếc vòng tay này?”

“Là ta không xứng với chiếc vòng tay này, ta biết chiếc vòng tay này không có vạn lượng, tuyệt đối không thể mua được.” Nàng thấp giọng đáp lại.

Cung Diễm lạnh lùng chế giễu nói: “Vạn lượng? Ngươi ngay cả một hai lượng cũng không xứng để ta xài, ngươi cũng không khỏi quá nâng cao giá trị của mình. Giá lần đầu tiên của hoa khôi bất quá cũng chỉ là mấy ngàn lượng, ngươi tự nhìn gương mặt kia của mình, đáng giá nhiều ngân lượng như vậy sao?”

Tiểu Thạch Đầu nhìn thẳng gương mặt anh tuấn của hắn.

“Ở trong mắt người khác, có lẽ Tiểu Thạch Đầu không đáng giá, nhưng biết trong mắt Diễm chủ tử, không người nào có thể so được với Tiểu Thạch Đầu, bởi vì…” Nàng hết sức hiểu lấy chính mình, “Tiểu Thạch Đầu là người duy nhất làm bạn với Diễm chủ tử suốt mười ba năm.”

Cung Diễm cười ra tiếng, đưa tay nhéo nhéo hai má phấn của nàng, hoài nghi hỏi nàng, “Ngươi có phải đang lén luyện loại võ công nào không?”

“Không có đâu.” Vẻ mặt nàng đầy sự khó hiểu.

“Vậy làm sao da mặt lại càng lúc càng dày? Sợ là ngay cả đao kiếm đâm cũng không thủng.”

Thì ra là hắn đang giễu cợt nàng, nàng biết luận tài ăn nói, luận phản ứng, luận khả năng, tất cả mọi thứ, nàng đều cách xa không theo kịp Diễm chủ tử, nói cũng không lại hắn, không thể làm gì khác hơn là im lặng không mở miệng nữa, miễn cho hắn càng đùa cợt hơn nữa.

Cung Diễm mút lấy cánh môi nhỏ của nàng, dịu dàng, cẩn thận nhấm nháp lấy sự ngọt ngào của nàng.

“Tiểu Thạch Đầu.” Hắn khẽ gọi. “Này.”

“Ta muốn,” Hắn cười một tiếng thật giả tạo, “Đi vào.”

“A…” Nàng không phòng bị phát ra tiếng kêu yêu kiều. Khi nào thì áo của nàng toàn bộ đều bị hắn cởi ra? Hơn nữa lúc nào hắn đã muốn… Chủ tử ta ác này làm việc thật khiến người ta không hiểu rõ, ngay cả hai người đang ngồi hắn cũng có thể… A a.

Sau một lúc lâu, nàng nằm trong lòng hắn mà thở hổn hển. Hắn lưu luyến đùa lấy nụ hoa trước ngực nàng.

“Diễm chủ tử,” nàng ngâm nga mấy tiếng rồi mới mở miệng, “Ngày mai ta muốn đi ra ngoài một chút.” Chỉ cần nàng rời khỏi Niễu Bạt Lâu, đều phải báo với hắn, được sự đồng ý của hắn. Kỳ thật bình thường nàng cũng ít đi ra ngoài, phần lớn thời gian đều là hắn mang nàng ra khỏi cửa.

“Ngươi muốn đi đâu?” Hắn hỏi.

“Ta muốn đến Thiên Tương Tự.”

Hắn nâng mắt nhìn nàng một cái…

“Làm cái gì?” Hắn hỏi như một trượng phu đang quản thúc thê tử của mình.

“Ta muốn đi dâng hương.” Hắn có chút kinh ngạc nhìn nàng, như là nghe được lời gì rất cổ quái.

“Ai chết sao?”

“Không phải, ta chỉ là muốn cầu phúc với thần linh. A!” Trước ngực bị vuốt ve thật mạnh, khiến nàng kinh hô ra tiếng.

Cung Diễm khinh miệt mở miệng, “Tiểu Thạch Đầu, ngươi không phải là ngốc rồi chứ, ngươi muốn cầu bái cũng phải nhìn cho rõ đối tượng, ta là chủ tử của ngươi, người ngươi nên lạy là ta, không phải là cúng bái cho tượng đất trong miếu.”

Nàng vội vàng che mất lời nói ngạo mạn của hắn, vẻ mặt lo lắng. “Diễm chủ tử, người đừng nói lời đại bất kính như vậy, bị thần linh nghe thấy thật không hay.”

Hắn đẩy tay nàng ra, gõ đầu nàng một cái, lạnh nhạt nói: “Đi theo ta mười mấy năm mà sao vẫn ngốc như vậy, lần này còn trở nên ngu si hẳn. Nhân gian thì có phép tắc của nhân gian, quỷ thần há có thể nhúng tay quản được? Nếu không thì thói đời này sao lại có cửa son rượu thịt thối, trên đường có xương chết cóng.”

Tiểu Thạch Đầu nghe không vào lời thoái thác vừa đúng lại vừa sai của hắn, quyết tâm dâng hương không chút thay đổi, “Ta đây có thể đến Thiên Tương Tự một chút không?”

“Ngày mai không được.”

Tiểu Thạch Đầu thất vọng cúi đầu.

“Ngày mai chúng ta phải tới Giang Tô, mấy ngày sau mới có thể trở về, khi trở về thì ngươi muốn làm chuyện ngu xuẩn gì thì làm.”

Nàng nghe vậy cười tươi tắn, “Thật vậy chăng? Ta chỉ biết Diễm chủ tử là tốt nhất.” Nàng đưa tay ôm chặt lấy eo hắn.

Cung Diễm ôm lấy gương mặt cười của nàng, mặc dù ngoài miệng chưa nói, nhưng trong đôi mắt đen thẫm thì tràn đầy sủng nịch dày đặc. “Xem gương mặt tiểu nhân nịnh nọt này của ngươi, tám phần là mấy ngày nay ta để ngươi quá thoải mái.” Hắn cúi đầu cắn cái miệng nhỏ nhắn tươi cười của nàng, cắn mãi một đường, thẳng cho đến khi đến trước ngực nàng.

“Diễm, Diễm chủ tử.” Nàng thở hổn hển mở miệng, “Người nói chúng ta phải đi Giang Tô, đi làm cái gì?”

“Đương nhiên là có chuyện vui để chơi.” Đã nhiều năm nay không ai dám trêu chọc Niễu Bạt Lâu, lần này lại có người dám chọn phân đà Giang Tô, còn hạ chiến thư chỉ tên hắn, tám phần là biết hắn đang nhàn rỗi nhàm chán, cố ý đến tìm niềm vui cho hắn.

Kế tiếp Tiểu Thạch Đầu không rảnh mở miệng nói chuyện, chỉ có thể phát ra tiếng thở gấp –

¤¤¤¤¤¤

Kỳ Ngọc Đường cùng Quỷ Kiến Ưu cùng nhau đến chuồng ngựa, kinh ngạc khi nhìn thấy Tiểu Thạch Đầu đã ở đó.

“Lâu chủ, ngươi muốn dẫn Cung Anh cùng đi?” Kỳ Ngọc Đường nhịn không được hỏi.

“Bằng không ngươi cho là làm sao nàng có thể ở đây?” Cung Diễm đỡ Tiểu Thạch Đầu lên ngựa của mình.

“Nhưng…” Chỉ một chữ, Kỳ Ngọc Đường thông minh không nói thêm gì nữa.

Lúc này mặc dù đến Giang Tô có chuyện vui để chơi, nhưng cũng có vài phần nguy hiểm, hắn vốn tưởng rằng hắn ta sẽ không để nàng gặp nguy hiểm, huống hồ bọn hắn tính toán là chi đi ba ngày sẽ trở lại.

“Nàng có thể thay ta chắn gió che mưa, còn có thể lấy ra làm tấm khiên bằng thịt chắn đao chắn kiếm, nhiều ưu việt như vậy, không mang theo nàng chẳng phải rất đáng tiếc sao.” Cung Diễm mỉm cười nói xong, chính mình cũng lên ngựa.

“Phải không?” Kỳ Ngọc Đường không cho là đúng hừ một tiếng, nhỏ giọng la hét, “Ngươi thực bỏ được sao? Cũng không biết là ai, mùa đông muốn dẫn nàng ra ngoài, còn phải thật cẩn thận lấy một cái áo lông chồn bạc bao lại, chỉ sợ nàng lạnh; mùa hè thì sợ bão cát thổi nàng, mặt trời chói chang phơi nắng nàng, còn tìm riêng một cái áo choàng dệt bằng voan mỏng giúp nàng che.”

“Kỳ Ngọc Đường, ngươi đang lẩm bẩm cái gì trong miệng? Hay là có bất mãn gì với ta?” Cung Diễm quay đầu lại, mỉm cười liếc mắt nhìn hắn một cái.

“Không có, ta không dám, cũng không phải là có chín cái mạng để chơi.” Kỳ Ngọc Đường nhảy lên ngựa của mình rồi cùng Quỷ Kiến Ưu giục ngựa đi theo sau hắn, rời khỏi Niễu Bạt Lâu.

Nhìn ra được, dường như Kỳ Ngọc Đường cảm thấy dẫn nàng theo không ổn, Tiểu Thạch Đầu quay đầu lại nhẹ giọng nói với Cung Diễm: “Diễm chủ tử, nếu không tiện, vậy ta sẽ không đi.” Không muốn làm tăng thêm phiền toái không cần thiết cho hắn,

“Sẽ không có không tiện, không mang theo ngươi thì ta mới gặp khó khăn.” Cung Diễm hòa ái nhìn nàng.

Lời nói của hắn thật khó hiểu, nàng hỏi: “Vì sao?”

Hắn nhẹ nhàng nói ra lời nói thuần mỹ, “Đi ra ngoài, tới khi muốn tìm xử nữ trong sạch đến chơi, nhất thời cũng không phải dễ dàng, đương nhiên là muốn mang theo người mình đùa quen.”

Tiểu Thạch Đầu trố mắt, không dự đoán được hắn sẽ nói ra loại lời nói này.

“Diễm chủ tử, Tiểu Thạch Đầu đối với người mà nói, thật sự chỉ có tác dụng này thôi sao?” Chỉ là để thỏa mãn dục vọng của hắn, không còn gì khác? Nàng không tin.

“Bằng không ngươi cho là ngươi còn có chỗ nào có thể lợi dụng?” Hắn cười hỏi lại.

“Ta nghĩ đến, ít nhất ta còn có…” Nói xong nàng đột nhiên dừng lại, nhất thời không biết chính mình còn có cống hiến gì với hắn.

“Có cái gì?” Con ngươi màu đen lóe lên ý cười. Tiểu Thạch Đầu im miệng không đáp, quay đầu đi. Diễm chủ tử nói đúng, nàng thực không có tác dụng gì.

“Sao? Tiểu Thạch Đầu tức giận?” Cung Diễm xoay mặt nàng qua để nàng nhìn chính mình.

“Không có, Diễm chủ tử nói đúng, trừ bỏ để cho Diễm chủ tử… Ta thật đúng là không còn gì cả.” Nàng uể oải đáp.

Hắn ngậm lấy cánh môi của nàng mà mút, thấp giọng cười, “Đối với ta mà nói, tác dụng của ngươi chỉ như vậy là đủ rồi, đừng ngã bệnh cảm lạnh cho ta, làm hỏng hưng trí của ta, biết không?” Hắn kéo tấm áo choàng màu trắng được dệt bằng voan mỏng che đi ánh nắng như đốt người cho nàng.

Nàng gật đầu, nghe được trong lời nói vừa rồi của hắn có hàm xúc ý sủng nịch, tất cả buồn bực trong lòng đều hơi tiêu tán đi một ít.

Đi theo ở phía sau cách đó không xa là Kỳ Ngọc Đường và Quỷ Kiến Ưu. Nhìn hai người đằng trước, Kỳ Ngọc Đường buồn bực lắc đầu nói: “Ta thật sự không hiểu, hắn rõ ràng là xem Cung Anh như bảo bối quan trọng, vì sao ngoài miệng phải nói những lời ác liệt như vậy?”

Quỷ Kiến ưu gật đầu đồng ý, nói: “Biểu hiện bên ngoài của hắn càng sủng ái nàng, lời nói phun ra sẽ càng ác độc, ta nghĩ nếu không phải là đầu óc của hắn khác người thường, vậy là do hồi nhỏ gặp chuyện gì đặc thù, cho nên mới có tính tình quái dị như vậy.”

Kỳ Ngọc Đường suy nghĩ rồi nói: “Ta nghĩ hắn trước đây tám phần là bị kẻ biến thái làm nhục qua, cho nên mới đối đãi với người yêu thích của mình như vậy.”

“Ngươi có nhớ lần cách đây ba năm, chúng ta cùng lâu chủ đi ra ngoài năm ngày, kết quả là khi trở về, phát hiện Cung Anh lại cả người nhiễm bệnh nặng, nằm trên giường suốt bốn ngày, hấp hối thiếu chút nữa đã mất mạng sao? Từ đó về sau, chỉ cần rời khỏi Niễu Bạt Lâu hai ngày, hắn nhất định sẽ mang theo Cung Anh cùng đi.” Một lời nhắc nhở, Kỳ Ngọc Đường nhớ tới chuyện đã từng có như vậy.

“Lần đó Cung Anh sinh bệnh, hắn còn giận chó đánh mèo tới tất cả hạ nhân trong lâu, hơn nữa dưới cơn giận dữ, mang bọn họ tất cả đều thay người mới.” Lần đó lâu chủ không để ý lời cầu tình của bất cứ kẻ nào, cố ý đem tất cả hạ nhân trong lâu bỏ đi. Hắn đem việc Cung Anh sinh bệnh mà trách cứ lên đầu của tất cả hạ nhân vô tội. Cho rằng bọn họ sơ sảy, mới có thể để cho Tiểu Thạch Đầu của hắn bị bệnh nặng.”

“Lâu chủ thực là một người kỳ lạ, không chỉ có tính tình như vậy, ngay cả phương pháp biểu hiện yêu mến cũng không giống người thường, chỉ là,” Quỷ Kiến Ưu buồn cười lắc đầu, “Không biết Cung Anh có thể tiếp nhận tâm ý của lâu chủ với nàng hay không?”

“Đổi lại là ta, sợ là cũng không hiểu được đi, trong miệng hắn luôn nói những lời không tốt như vậy, cho dù không bị tức chết, cũng không chắc là Cung Anh có thể chịu được.”

“Cung Anh là một cô gái rất đặc biệt, cho dù hết hy vọng, trong lòng cũng chỉ có Diễm chủ tử của nàng.” Quỷ Kiến Ưu cười nói.

“Vậy cũng đúng, chỉ cần có thể ở lại bên người lâu chủ, nàng cũng sẽ không so đo lời nói đáng giận của lâu chủ.”

Phía trước liền truyền đến tiếng kêu sợ hãi trầm thấp của Tiểu Thạch Đầu. “A, Diễm chủ tử, ta không dám, người đừng hà hơi nữa, ta ngứa.” Nghe vậy, Kỳ Ngọc Đường cùng Quỷ Kiến Ưu đều nhìn nhau cười.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.