Sủng Đồ Lên Trời, Vạn Vạn Tuế

Chương 78: Các Quý nhân, chạy bộ đi



Đỗ Chân Chân cùng Đỗ Tướng quân sau khi lĩnh thánh chỉ liền cao hứng rời khỏi thư phòng, tuy mọi chuyện không như Đỗ Tướng quân mong muốn nhưng nữ nhi có thể lập gia đình cũng là chuyện tốt.

Đỗ Chân Chân trong lòng cũng thoải mái, rốt cục không phải tiểu thiếp nữa rồi!

Đỗ Tướng quân cùng Đỗ Chân Chân rời đi, không khí trong đại điện lại trầm xuống, Hoa Khanh Trần không nói gì, chỉ nhàn nhã uống trà.

Thừa tướng nhịn không được liếc mắt nhìn tiểu nữ nhi một cái, Tô Mạn Nhi hiểu ý gật đầu, sau đó cười nói Hoa Khanh Trần: “Hoàng thượng, để Mạn Nhi châm trà cho người đi!”

Nói xong liền cầm lấy ấm trà bên cạnh đến gần Hoa Khanh Trần, tư thái tao nhã, bước đi lưu loát. Tô Thừa tướng thấy vậy vừa lòng gật đầu, nữ nhi nhà lão quả nhiên rất xuất sắc.

Lâm gia cùng Quách gia lúc này đều cúi đầu, trong lòng lại vô cùng tức giận, cư nhiên bị Tô Mạn Nhi giành trước.

Cực Thiên nhìn Hoa Khanh Trần vẫn chưa có động tác gì, lại nhìn Tô Mạn Nhi đang tiến lên từng bước, đột nhiên có ý muốn một cước đá nàng bay xuống.

Nhưng vào lúc này, một giọng nói dễ nghe lại mang vài phần trêu tức vang lên “Cũng châm trà cho bản cung luôn đi!”

Liễu Nguyệt Phi một thân quần áo mũ phượng vàng bước đến. Đi đến đâu, tất cả đều vì nàng mà mất hết nhan sắc.

Lâm Tư Ngữ cùng Quách Như Sương thấy vậy cũng hiểu được vì sao Hoàng thượng có thể vì Hoàng hậu mà làm ra quyết định như vậy. Nữ tử trước mắt, tóc mai buông xuống cắm một cây trâm phượng bằng ngọc nghiêng nghiêng, thân thể thanh mảnh câu dẫn hồn phách người nhìn, toàn thân toát lên quý khí Hoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ khiến người ta không thể xem nhẹ.

Tô Mạn Nhi cũng dừng bước, trong lòng đột nhiên có chút bất an, đến khi những người khác quỳ xuống mới phản ứng lại, cũng quỳ xuống theo, đồng thời thỉnh an Liễu Nguyệt Phi: “Hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”

Liễu Nguyệt Phi mang theo Thanh Nhi cùng Diệt Thiên trực tiếp tiêu sái tiến vào, cũng không hành lễ với Hoa Khanh Trần, trên mặt viết hai chữ ‘khó chịu’ thật to, nàng bước đến ngồi xuống long ỷ, nhìn những người đang quỳ phía dưới.

Diệt Thiên cùng Thanh Nhi cũng không thể làm càn như Liễu Nguyệt Phi, hai người hành lễ với Hoa Khanh Trần: “Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

Lúc này Hoa Khanh Trần mới buông chén trà trong tay xuống mà ôm eo Liễu Nguyệt Phi, đồng thời nói với mọi người phía dưới: “Đều đứng lên đi!”

“Tạ Hoàng thượng, tạ Hoàng hậu nương nương!”

Mọi người nghe xong đều thong thả đứng lên, Tô Mạn Nhi, Quách Như Sương cùng Lâm Tư Ngữ là lần đầu tiên thấy Liễu Nguyệt Phi, lúc trước cho rằng Liễu Nguyệt Phi chỉ là một tục nhân giang hồ, hiện tại mới biết thì ra mình đã quá khinh địch!

Tô Mạn Nhi thất thần trong nháy mắt liền khôi phục lại bộ dáng vốn có. Quả nhiên là tiểu thư khuê các phủ Thừa tướng dạy dỗ, đúng là không thể so sánh với nữ tử bình thường.

“Hoàng hậu nương nương, Mạn Nhi hiện tại châm trà cho người!” Tô Mạn Nhi dịu dàng nói. Nếu Liễu Nguyệt Phi vừa rồi đã kêu nàng châm trà thì nàng cứ làm thôi!

Trong mắt Liễu Nguyệt Phi nhanh chóng hiện lên một tia sáng, nàng cười nói: “Cô nương họ gì? Bản cung không quen cô, gọi cô là Mạn Nhi cũng không tốt!”

Liễu Nguyệt Phi trực tiếp không khách khí nói, vờ thân quen với nàng, cũng không xem lại mình là cọng hành gì!

Trong mắt Hoa Khanh Trần lóe qua ý cười, nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra vẻ gì.

Tô Mạn Nhi như bị đánh đòn cảnh cáo, Liễu Nguyệt Phi đây là rõ ràng là làm khó nàng. Nàng đường đường nữ nhi của Thừa tướng, qua miệng Liễu Nguyệt Phi lại trở thành kẻ vô danh tiểu tốt.

Tô Thừa tướng thấy nữ nhi tức giận, tuy trong lòng cũng bất mãn với lời nói của Liễu Nguyệt Phi nhưng người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, đành phải ý tứ bảo Tô Mạn Nhi bình tĩnh chớ giận.

Lâm Tư Ngữ cùng Quách Như Sương nhất thời vui sướng khi người gặp họa, nhưng lại ngại thân phận nên cũng không biểu hiện ra.

Tô Mạn Nhi hít sâu một hơi, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, ra vẻ thân thiết nói với Liễu Nguyệt Phi: “Bẩm Hoàng hậu nương nương, Mạn Nhi họ Tô, chính là nữ nhi của đương kim Thừa tướng!”

Đặc biệt nhấn mạnh hai chữ Thừa tướng.

Liễu Nguyệt Phi rúc vào lòng Hoa Khanh Trần, cười vô cùng xán lạn nói: “Nga, thì ra là nữ nhi của Thừa tướng, bất quá Thừa tướng là ai a? Bước ra cho bản cung nhìn một chút.”

Thừa tướng lại làm sao? Trong mắt Liễu Nguyệt Phi nàng, ai cũng không quan trọng.

Gương mặt già nua của Tô Thừa tướng nhất thời tối sầm, Liễu Nguyệt Phi này rõ ràng không để lão vào mắt.

Trong lòng Tô Mạn Nhi cũng trầm xuống, nàng nhất định phải khiến Liễu nguyệt Phi đẹp mặt, để ả biết Tô Mạn Nhi nàng không phải dễ chọc!

Trong lòng Tô Thừa tướng dù vô cùng khó chịu nhưng ngại mặt mũi Hoa Khanh Trần cùng danh hiệu Hoàng hậu của Liễu Nguyệt Phi nên vẫn cắn răng hành lễ: “Thần là Tô Sâm!”

Liễu Nguyệt Phi ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ: “Thì ra ngươi là Tô Thừa tướng. Trăm nghe không bằng một thấy, Tô Thừa tướng quả nhiên là gừng càng già càng cay a!”

Nàng vừa nói xong, Lâm Tư Ngữ thiếu chút đã cười ra tiếng. Thì ra trình độ của đương kim Hoàng hậu nương nương cũng chỉ đến thế, quả nhiên là một tục nhân.

Tô Mạn Nhi lại trừng mắt nhìn Lâm Tư Ngữ, người khác không biết, nàng còn nghe không hiểu sao? Liễu Nguyệt Phi đây là đang khinh bỉ phụ thân nàng.

Lâm Tư Ngữ sau khi nhìn đến ánh mắt Tô Mạn Nhi liền lập tức cúi đầu giả vờ giả vịt.

Mặt Tô Thừa tướng nhất thời một trận xanh một trận trắng.

Hoa Khanh Trần thưởng thức hết thảy trước mắt, trong lòng đã cười lớn.

Liễu Nguyệt Phi trừng mắt liếc nhìn Hoa Khanh Trần. Cười cái gì mà cười, chỉ biết trêu chọc hoa đào, thêm việc cho nàng làm!

Hoa Khanh Trần thấy động tác này của nàng liền siết chặt tay ôm nàng vào lòng.

Đối với hành động của Hoa Khanh Trần, Liễu Nguyệt Phi chỉ chu miệng, chuyển tầm mắt trở lại Tô Mạn Nhi đang cầm ấm trà, nàng không kiên nhẫn nói: “Trà lạnh rồi, vẫn là đi đổi một bình khác đi, cũng không cần phiền đến Tô tiểu thư cô!”

Liễu Nguyệt Phi nói vừa xong, Thanh Nhi liền bước lên cầm lấy ấm trà trên tay Tô Mạn Nhi, chỉ để lại một mình cô ả đứng đó trợn mắt há hốc.

Trong lòng Liễu Nguyệt Phi thầm cười lạnh, nàng quét mắt nhìn sáu người đứng đây rồi châm chọc nói: “Hôm nay ba vị đại nhân mang nữ quyến vào cung, hẳn là không phải vì việc của triều đình chứ? Có chuyện gì có thể nói cho bản cung nghe một chút.”

Sắc mặt Tô Mạn Nhi xanh mét lui về đứng sau lưng Tô Thừa tướng, không muốn nhìn Liễu Nguyệt Phi thêm chút nào nữa.

Quách An vẫn giữ bộ dáng như trước, mặt than nói với Liễu Nguyệt Phi: “Bẩm Hoàng hậu nương nương, vi thần là biểu thị lòng trung thành với Hoàng thượng mà tình nguyện hiến nữ nhi cho Nam Tề, trở thành tân duyệt Công chúa!”

Nghe vậy, Liễu Nguyệt Phi nhíu mày. Nàng tuy không phải người lớn lên trong cung nhưng đối với danh hiệu tân duyệt Công chúa này cũng rất rành rẽ, là tư tâm của người cầm quyền, đồng thời cũng là vật phẩm giao dịch giữa Hoàng đế và thần tử.

Liễu Nguyệt Phi quay đầu nhìn thoáng qua Quách Như Sương, thầm cười lạnh trong lòng. Xem ra là muốn gần thủy ban công, gần quan ban lộc.

Thừa tướng nàng còn không để vào mắt thì sẽ coi trọng Quách An sao?

“Quách đại nhân vì nước hy sinh, đền đáp Hoàng thượng, quả nhiên là đại nhân tốt của Nam Tề, quan phụ mẫu của dân chúng!” Lời nói đột nhiên của Liễu Nguyệt Phi khiến Quách An vô cùng vui vẻ, trong lòng cũng càng thêm khẳng định cách của mình đúng là cách tốt.

Quách Như Sương cũng kinh hỉ, xem ra nàng có hy vọng được vào cung rồi.

Lâm đại nhân hiện tại đang vô cùng rối rắm. Hay là lão cũng để Tư Ngữ vào cung làm tân duyệt Công chúa?

Nhìn biểu cảm của mọi người đứng dưới, Liễu Nguyệt Phi tiếp tục nói: “Nhưng Quách đại nhân lại không phải là một phụ thân tốt. Vì chứng minh lòng trung thành mà hy sinh nữ nhi của mình, để lợi ích bản thân được thiết lập trên đau khổ của nữ nhi. Phụ thân như vậy chính là sỉ nhục của Nam Tề!”

Lời nói đột nhiên thay đổi của Liễu Nguyệt Phi khiến Quách An hoảng hốt trong lòng. Từng câu tững chữ của nàng như những thanh kiếm sắt, lần lượt giáng tội danh xuống đầu hắn. Quách An cũng không giữ được trấn định mà quỳ sụp xuống, Quách Như Sương thấy vậy lập tức giải thích: “Xin Hoàng hậu nương nương đừng trách tội gia phụ, Như Sương là tự nguyện vào cung. Như Sương thân là con, đương nhiên phải tẫn hiếu, có thể hy sinh vì phụ thân là vinh hạnh của Như Sương. Hoàng hậu nương nương chắc cũng không muốn thấy Như Sương làm đứa con bất hiếu chứ?”

Những lời này của Quách Như Sương hoàn toàn có lý, nội dung đều nói đến hai chữ trung hiếu. Tô Mạn Nhi cười nhạt, nhưng đồng thời cũng không khỏi bội phục năng lực ứng biến của Quách Như Sương.

Lâm đại nhân thấy vậy cũng vội vàng đẩy Lâm Tư Ngữ ra. Lâm Tư Ngữ đột nhiên bị đẩy thì hoảng hốt, lúc hoàn thần lại mới phát hiện mình đã thành điểm chú mục của mọi người, đành phải kiên trì nói: “Hoàng hậu nương nương, Tư Ngữ cũng nguyện ý trở thành tân duyệt Công chúa vì lòng tận trung của phụ thân!”

Lâm đại nhân vừa lòng nhìn nữ nhi của mình. Quách Như Sương cùng Quách An quỳ bên cạnh thì lại âm thầm hỏi thăm tổ tông mười tám đời của lão.

Tô Mạn Nhi cực kì khinh thường hành động trơ trẽn của Lâm Tư Ngữ, nhưng cũng âm thầm hâm mộ nàng ta có thể thay đổi tình hình, mà nàng bởi vì là nữ nhi của Thừa tướng nên giờ khắc nào cũng phải chú ý đến hình tượng.

Liễu Nguyệt Phi khó chịu trong lòng, tay nhỏ sau lưng hung hăn nhéo Hoa Khanh Trần một cái khiến Hoa Khanh Trần đau đến nhíu chặt mày. Phát tiết xong nàng mới nói với đám người phía dưới: “Hiện thời Công chúa chưa xuất giá cũng hơn mười người, không cần Quách đại nhân cùng Lâm đại nhân tận trung như thế, cũng không cần Quách tiểu thư cùng Lâm tiểu hy sinh đến vậy!”

Mấy chữ cuối cùng, Liễu Nguyệt Phi còn nhấn mạnh, nhất thời khiến Quách Như Sương cùng Lâm Tư Ngữ đều vỡ mộng.

Tô Mạn Nhi cười nhạt nhìn hai người đang quỳ phía trước. Chẳng lẽ còn chưa nhìn ra sao? Vị Hoàng hậu trước mắt này đã biết mục đích bọn họ đến đây, làm sao có thể để hai người các ngươi vào cung chứ?

Tô Mạn Nhi không khỏi ngẩng đầu nhìn hướng Hoa Khanh Trần, nhất thời bị bộ dáng lười nhác của hắn mê muội. Trong mắt hắn mang theo vẻ sủng nịch nhìn Liễu Nguyệt Phi bên cạnh, tùy ý để nàng ta đùa bỡn bọn họ trong tay.

Thoáng chốc, nàng vô cùng hâm mộ Liễu Nguyệt Phi, cũng muốn trở thành thiên hạ được Hoa Khanh Trần nâng nhiu như vậy. Được nam nhân cường đại đến thế sủng ái, vậy cả đời này nàng cũng không còn gì hối tiếc.

Hoa Khanh Trần đột nhiên nhìn về phía Tô Mạn Nhi, trong thoáng chốc, sủng nịch trong mắt hắn hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại vẻ lạnh như băng.

Tô Mạn Nhi lúc này cảm giác trong lòng đang rỉ máu. Nam tử trước mắt chưa bao giờ có nàng!

Nhưng là, nàng cũng không cam tâm, không cam lòng.

“Hôm qua nghe thánh chỉ là Hoàng thượng vì Hoàng hậu nương nương hủy bỏ hậu cung, kiếp này không có người khác. Mạn Nhi sau khi biết được vô cùng cảm động, cũng rất hâm mộ. Nhưng nếu Mạn Nhi là Hoàng hậu nương nương, Mạn Nhi sẽ không làm thế, bởi vì như vậy chính là đại bất kính trong thiên hạ. Chẳng lẽ Hoàng hậu nương nương không biết cái gì gọi là thất xuất chi điều sao? Không thuận cha mẹ, là nghịch đức; không con, là tuyệt hậu; dâm, là loạn tộc; đố*, là loạn gia; có bệnh nan y, là không thể chung sống; nói nhiều, là ly thân; trộm cắp, là phản nghĩa. Hiện tại xem ra, nương nương là phạm phải ‘đố’ trong thất xuất rồi!”

(R: đố trong đố kị).

Tô Mạn Nhi nói một hơi, hiện tại đầu nàng đang nóng nảy nên không thể kiềm chế.

Tô Thừa tướng nhất thời lo lắng nhìn về phía Tô Mạn Nhi, nha đầu nay hôm nay sao lại không có quy củ đến vậy?

Bốn người còn lại cũng kinh ngạc giương mắt nhìn Tô Mạn Nhi. Nàng không muốn sống nữa sao? Dám nói Hoàng hậu nương nương như vậy?

Quả nhiên, Hoa Khanh Trần toàn thân tản ra sát khí, ánh mắt như cuồng sư bắn thẳng đến chỗ Tô Mạn Nhi.

Tô Mạn Nhi nhất thời toàn thân phát run, lúc này mới ý thức được mình vừa đem lời trong lòng toàn bộ nói ra, liền lập tức bị dọa đến quỳ sụp xuống, muốn mở miệng giải thích lại đột nhiên bí từ, cả người lâm vào nỗi sợ hãi vô hạn.

Lúc này Liễu Nguyệt Phi kéo Hoa Khanh Trần đang sắp bùng nổ lại, những nữ nhân này đuổi đi một sẽ có kẻ thứ hai, hiện tại có một Tô Mạn Nhi bất kính với nàng, khó đảm bảo sau này sẽ không có Tô Mạn Nhi thứ hai, thứ ba. Lúc này nàng muốn tiêu diệt một lần sạch hết đám ruồi bọ này.

“Lời của Tô tiểu thư rất đúng, bản cung nghe xong cũng thông suốt!” Đuôi mắt Liễu Nguyệt Phi cong lên một nụ cười, nhưng nụ cười này lại khiến người ta nổi da gà.

Đầu óc Tô Mạn Nhi lúc này không thể sử dụng, đã rơi vào trạng thái tê liệt hoàn toàn.

Cực Thiên Diệt Thiên Thanh Nhi khó hiểu nhìn về phía Liễu Nguyệt Phi, nhưng trong lòng cũng phần nào đoán được, hơn phân nửa là thiếu chủ lại định đùa dai.

Thấy Liễu Nguyệt Phi đã có cách, Hoa Khanh Trần cũng lười ra tay. Khác biệt lớn nhất giữa hắn và Nguyệt Nhi chính là hắn thích động thủ, còn Nguyệt Nhi lại thích nói chuyện.

Lâm Tư Ngữ rất biết nhìn sắc mặt người khác, tuy nàng không giỏi ăn nói, cũng không thông minh như Tô Mạn Nhi cùng Quách Như Sương, nhưng nhìn sắc mặt người khác mà ứng biến là điều từ nhỏ nàng đã học được. Hiện tại tình huống này là nàng không nên thể hiện, đây cũng là Tô Mạn Nhi tự tìm, ai bảo bình thường nàng ta ỷ mình là nữ nhi của Thừa tướng nên cao ngạo.

Lúc này trong lòng Tô Mạn Nhi đã rối bời. Bình thường nàng cũng chỉ đấu với một ít tiểu thư tầm thường, bây giờ đụng chuyện lớn như vậy, quả thật không biết nên làm cách nào, cũng không thèm quan tâm cái gì hình tượng mà quỳ mọp trên đất, toàn thân phát run.

Liễu Nguyệt Phi nhìn một màn này, trong lòng rất muốn cười. Có gan nói lại không có gan chịu sao?

Bất quá Liễu Nguyệt Phi bây giờ còn chưa muốn buông tha dễ như vậy, nếu không khó tránh khỏi sau này ả lại tiếp tục kiêu ngạo vểnh đuôi. Hiện tại phải cho ả biết mặt một chút để không dám đánh chủ ý lên người sư phụ nữa, cũng là để giết gà dọa khỉ!

“Tô tiểu thư, cô vì sao còn quỳ a. Bản cung đã nói lời cô rất đúng, bản cung còn muốn cám ơn Tô tiểu thư đã nhắc nhở bản cung!”

Liễu Nguyệt Phi uống trà Thanh Nhi bưng lên, đồng thời nói với Tô Mạn Nhi đang quỳ dưới đất.

Lúc này Tô Mạn Nhi trợn tròn mắt, Quách Như Sương không thể tin, Lâm Tư Ngữ phát ngốc. Hoàng hậu đây là có ý gì?

Liễu Nguyệt Phi nhìn thần sắc bọn họ, cũng biết ba con cá đã cắn câu, hiện tại nàng muốn đưa bọn họ lên càng cao, đến lúc ngã sẽ càng thảm hơn!

Âm thầm tính toán trong lòng, bên ngoài Liễu Nguyệt Phi lại cười nói: “Đa tạ Tô tiểu thư nhắc nhở, xem ra bản cung đúng là không thể độc bá Hoàng thượng”.

Liễu Nguyệt Phi nói xong liền nhìn về phía Hoa Khanh Trần, Hoa Khanh Trần nhíu mày nhìn cảnh cáo nguy hiểm mãnh liệt trong mắt nàng, không cho phép hắn lộn xộn!

Khóe miệng Hoa Khanh Trần run rẩy, nhưng cũng không nhiều lời, tùy ý Liễu Nguyệt Phi muốn làm gì làm!

Nỗi sợ hãi vốn tràn ngập trong lòng Tô Mạn Nhi nhất thời biến mất, thay vào đó còn là cao hứng cùng chờ mong. Xem ra Hoàng hậu là bị mắng tỉnh rồi?

Lâm Tư Ngữ vội vàng nhìn sắc thái trên mặt mọi người, cũng đợi cơ hội đến.

Quách Như Sương bình tĩnh quan sát hết thảy trước mắt, trong đầu cũng chuyển động suy nghĩ.

Ba vị đại nhân vốn lo lắng vô cùng, hiện tại cũng dần có hy vọng.

“Hậu cung này chỉ có một mình bản cung cũng thật sự nhàm chán.” Liễu Nguyệt Phi cố ý chậm rãi không nói vào đề, thưởng thức biểu cảm của người đứng dưới, có vẻ vô cùng hưởng thụ. Mà Hoa Khanh Trần cũng tựa vào long ỷ nhìn nàng. Này với hắn mà nói mới là cảnh đẹp.

Tim của mọi người nhảy lên đến cổ họng, chỉ chờ đợi lời nói của Liễu Nguyệt Phi.

“Bản cung độc bá hậu cung, đúng là cũng không tốt đối với thanh danh của bản cung!”

Tất cả mọi người thiếu chút chửi thề, Liễu Nguyệt Phi sao còn chưa nói đến trọng điểm!

“Ừm, nếu đã vậy, bản cung liền quyết định……”

Nói trọng điểm nói trọng điểm, rốt cục đến trọng điểm!

“Liền phong các vị tiểu thư làm Quý nhân, trước tiên ở hậu cung học tập một chút lễ nghi, sau đó đủ tư cách mới nhận sắc phong của Hoàng thượng đi!”

Những lời này của Liễu Nguyệt Phi khiến sáu người đứng dưới mừng đến thiếu chút giơ chân, nhưng ngại thân phận cùng hình tượng nên chỉ có thể cố nén cười. Chỉ cần tiến cung, chỉ cần trèo lên được long sàng, vậy còn sợ sau này không có vinh hoa phú quý sao?

“Vi thần/dân nữ tạ ơn Hoàng hậu nương nương, tạ ơn Hoàng thượng!” Mọi người đồng loạt tạ ơn, chỉ chờ về nhà thắp hương bái tế tổ tông!

Từ đầu đến cuối, Hoa Khanh Trần đều thực ‘nghe lời’ mà không nói gì, để Liễu Nguyệt Phi muốn chơi thế nào thì chơi!

Nhưng trong mắt sau người lại thành Hoa Khanh Trần cam chịu. Tô Mạn Nhi thẹn thùng cúi đầu, cũng quên mất ánh mắt nghiêm khắc của Hoa Khanh Trần lúc trước.

Liễu Nguyệt Phi thấy lửa còn chưa đủ lớn, tiếp tục quạt: “Hậu cung ba ngàn, ba vị tiểu thư tất nhiên là không đủ. Cực Thiên, truyền lệnh xuống, nữ quyến quan viên thất phẩm trở lên, chỉ cần từ mười ba đến mười bảy tuổi, chưa hôn, đều đưa vào cung đi!”

Muốn tới, liền cùng nhau giáo huấn một chút, như vậy mới nhớ lâu.

Nhất thời sắc mặt Tô Mạn Nhi lại trở nên khó coi, Hoàng hậu này cũng quá không có đầu óc rồi!

Quách Như Sương cũng khinh bỉ ‘suy nghĩ’ của Liễu Nguyệt Phi, quả nhiên là miệng cọp gan thỏ!

Chỉ có Lâm Tư Ngữ không suy xét, cũng không khinh bỉ ‘ý nghĩ’ đó. Nàng vẫn luôn quan sát bộ dáng Hoa Khanh Trần, nhưng hoàn toàn không đoán được suy nghĩ trong lòng hắn, vì sao hắn lại không chút ý kiến với quyết định của Hoàng hậu, là do hắn thích Liễu Nguyệt Phi nên mới tùy ý nàng ta sao? Nhưng cũng không phải là rất thích, nếu không hắn đã sớm phản đối. Đột nhiên nàng cảm giác được Hoa Khanh Trần vô cùng bí hiểm, nàng không dám trêu chọc.

Cực Thiên nghe được lời Liễu Nguyệt Phi, thiếu chút không nhịn được cười. Quả nhiên là thiếu chủ nhà hắn, đúng là cao thủ chỉnh người số một! Nghĩ vậy nhưng Cực Thiên vẫn vờ hồi đáp: “Dạ, thần hiện tại đi ngay!”

“Cứ như vậy, các vị tiểu thư cũng trở về chuẩn bị vào ở Xuân Hoa cung đi. Bản cung cũng mệt mỏi rồi, cùng Hoàng thượng đi trước!”

Liễu Nguyệt Phi nói xong liền kéo Hoa Khanh Trần rời đi, Hoa Khanh Trần cũng vô cùng phối hợp đi theo nàng.

Tô Mạn Nhi tức muốn hộc máu. Xuân Hoa cung? Xem nàng là tú nữ sao?

(R: chứ là gì ??:|)

~

Ý chỉ của Hoàng hậu khiến toàn thành oanh động. Hôm qua ở đại điện phong Hậu, Hoàng thượng mới nói không cưới người khác, hôm nay Hoàng hậu đã ra chỉ như vậy. Chẳng lẽ tối qua Hoàng hậu không hầu hạ Hoàng thượng được vừa ý nên mới hạ chỉ như vậy để bù lại sao?

Như vậy thật ra lại vừa ý một số người muốn đưa nữ nhi vào cung, cũng làm khó mấy đôi uyên ương mệnh khổ.

Xuân Hoa cung vốn chính là cung điện nghênh đón tú nữ đợt trước, tất nhiên là vô cùng lớn, nhưng năm nay toàn bộ tú nữ đều được phong làm Quý nhân mà vẫn đưa đến đây.

(R: ý là tất cả tú nữ khi vào tuyển tú đều chưa có danh hiệu nên mới ở chung trong Xuân Hoa cung. Bây giờ được phong Quý nhân, theo lý thì nên có cung điện riêng nhưng vẫn phải ở chung trong đó).

Bất quá cũng chỉ là một danh hiệu mà thôi.

~

Trong Phượng Huyên cung, Liễu Nguyệt Phi không vui đùa bỡn khối gỗ, trên mặt viết hai chữ ‘khó chịu’ bự chảng.

Hoa Khanh Trần ngồi bên cạnh nhìn sắc mặt đỏ hồng của nàng, nói: “Gỗ cũng bị nàng tước hết rồi, nàng rốt cuộc đang làm cái gì vậy?”

Liễu Nguyệt Phi vừa nghe, nhất thời kinh ngạc nhìn lại khối gỗ trên tay, quả nhiên đã bị tước thành bút chì. Nàng hờn dỗi quăng qua một bên, cầm một khối khác tiếp tục tước!

Hoa Khanh Trần tất nhiên biết tại sao Liễu Nguyệt Phi phát hỏa, hắn nhún vai bất đắc dĩ nói: “Những nữ nhân đó, là nàng cho phép vào cung!”

Hắn còn rất nghe lời của nàng, không cho phép nhiều lời thì không nhiều lời!

Không nhắc tới thì thôi, vừa nhắc, cơn tức của Liễu Nguyệt Phi lại càng lớn, hoàn toàn là núi lửa bùng nổ!

“Một đám tiểu tam tiểu tứ tiểu ngũ tiểu lục…… xem ta có tiêu diệt các ngươi hay không!”

Liễu Nguyệt Phi cầm lấy khối gỗ, xem nó như đám nữ nhân ong bướm kia, ra sức mà tước. Không bao lâu, một khối gỗ thô đã thành kim may áo.

Khóe miệng Hoa Khanh Trần run rẩy. Đồ đệ bảo bối của hắn quả nhiên không dễ chọc!

~

Trong Xuân Hoa cung, Tô Mạn Nhi mang theo nữ tì chọn phòng sáng sủa nhất, sau đó đứng ngay cửa ngẩn người.

Nàng rốt cục vào được hoàng cung, nhất định sẽ bước lên vị trí Liễu Nguyệt Phi đang ngồi, cũng muốn nam tử cường đại kia sủng nịch nhìn nàng. Nàng muốn là nữ nhân cao quý nhất, hạnh phúc nhất trên đời.

Trong lòng âm thầm thề, nháy mắt trên mặt đổi sang một nụ cười dịu dàng, nhận lấy một chồng ngân phiếu từ tay tì nữ đưa cho ma ma, nhỏ giọng nói: “Về sau ở trong cung, còn nhờ ma ma chiếu cố nhiều hơn!”

Ma ma lớn tuổi hầu như cả đời ở trong cung nhận lấy ngân phiếu của Tô Mạn Nhi liền cười híp mắt, đáp: “Chút lòng thành, Quý nhân sau này có lên cao rồi cũng đừng quên ma ma!”

Tô Mạn Nhi hiểu ý cười nói: “Mạn Nhi đương nhiên nhớ kỹ ma ma, hiện tại Mạn Nhi còn cần ma ma trợ giúp!”

Ma ma tất nhiên cũng biết Tô Mạn Nhi muốn hỏi cái gì, liền nhíu mày nói: “Ma ma liền nói cho Tô Quý nhân một chút. Tân Hoàng thích ở ngự hoa viên uống trà phê duyệt tấu chương!” Hoa Khanh Trần đăng cơ chưa bao lâu, ma ma đương nhiên không đoán được thói quen, nhưng hai ngày nay Hoa Khanh Trần đều là ở ngự hoa viên phê duyệt tấu chương.

Tô Mạn Nhi vừa lòng gật đầu, lại nhét vào tay ma ma một ít ngân phiếu, ma ma lúc này mới vừa lòng rời đi.

Bên cạnh phòng Tô Mạn Nhi là Quách Như Sương. Quách Như Sương lớn hơn Tô Mạn Nhi một tuổi, nàng tất nhiên cũng biết nhược điểm của mình, lúc này có thể bước vào hậu cung, tất nhiên là phải giữ vững địa vị trước đã, nàng quay sang nói với ám vệ phụ thân bồi dưỡng bên cạnh: “Đi theo dõi tất cả Quý nhân trong Xuân Hoa cung, một khi phát hiện có cái gì dị thường, phải đến nói cho ta!”

Ám vệ tựa như một đôi mắt tránh trong tối, có tình báo như vậy mới có thể bất bại.

Ám vệ gật đầu đáp lại Quách Như Sương, sau đó liền xoay người rời đi. Ám vệ bình thường đều là một ít người đặc biệt được bồi dưỡng thành, ám vệ bên người Quách Như Sương chính là một gã câm điếc.

(R: ==”, gì kì vậy).

Lâm Tư Ngữ ở phòng phía Tây, cách chỗ Tô Mạn Nhi cùng Quách Như Sương có chút xa, lúc này đang bất an đi lại trong phòng. Nàng không biết suy nghĩ nhiều như Tô Mạn Nhi cùng Quách Như Sương, chỉ biết nhìn sắc mặt người khác mà làm việc. Hiện tại không có người nào để nàng nhìn mặt đoán ý, trong lòng nàng liền trở nên bất an.

~

Buổi chiều, những nữ tử thỏa yêu cầu cơ hồ đều đã vào cung, Xuân Hoa cung cũng trở nên náo nhiệt hơn.

Sáng sớm ngày tiếp theo, các vị tiểu thư hầu hết đều có thói quen ngủ để mỹ dung, bản thân cũng không có việc gì phải làm, đương nhiên sẽ không dậy sớm. Nhưng Liễu Nguyệt Phi lại sát phong cảnh, giờ Mão* đã đến Xuân Hoa cung, nhất thời toàn bộ Xuân Hoa cung vang lên tiếng chiêng trống um sùm. Những nữ tử đang ngủ say nghe nói Hoàng hậu đến lập tức bị dọa, nhanh chóng mặc quần áo, chạy đến chủ điện ở Xuân Hoa cung hành lễ với Liễu Nguyệt Phi: “Hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”

(R: giờ Mão: 5-7h sáng).

Ở đây có tổng cộng một trăm lẻ tám nữ tử phù hợp yêu cầu, ít nhất mười ba tuổi, lớn nhất cũng chỉ mười bảy tuổi, hoàn toàn đều ở trong phạm vi. Liễu Nguyệt Phi không khỏi cảm thấy đau đầu. Nha, mấy quan viên này đúng là sinh không ít a!

Liễu Nguyệt Phi xoay xoay nhẫn vàng trên tay, nói với một trăm lẻ tám nữ tử: “Đều đứng lên đi!”

“Tạ Hoàng hậu nương nương!”

Mọi người ngoài miệng nói tạ ơn nhưng trong lòng cũng là khinh bỉ hành động bất ngờ của Liễu Nguyệt Phi, không có việc gì trời còn chưa sáng chạy tới làm chi a?

Lại không ngờ câu tiếp theo lại càng khiến các nàng hộc máu!

“Nữ tử ở Nam Tề tuy nhiều nhưng trường thọ rất ít. Hơn nữa nữ tử không giống nam tử phải lo lắng việc nước, hầu hết chỉ ở nhà giúp chồng dạy con, mà các cô đều là cô nương chưa lấy chồng, cả ngày không có chuyện gì chỉ ở trong phòng, đúng là nhàm chán, đồng thời thân thể cũng không tốt, như vậy rất dễ ảnh hưởng đến sự khỏe mạnh của con nối dòng về sau. Con cái hoàng gia sao có thể không khỏe mạnh được, cho nên bắt đầu từ hôm nay, các cô sẽ thức dậy vào giờ Mão để chạy bộ một canh giờ, từ Hoàng Nhi giám sát. Người không chạy hoặc không hoàn thành đều coi như không hợp cách, trở về nhà, cả đời không được vào cung làm phi!”

Vừa dứt lời, người bên dưới lập tức ồ lên. Các nàng đều là tiểu thư khuê các nũng nịu, sao có thể chịu khổ được như vậy!

Hoàng Nhi lúc này xuất ra khí phách của Quỷ Quái quát lớn: “Tranh cãi như vậy còn ra thể thống gì. Ai không vừa lòng hiện tại có thể trở về!”

Lời này vừa nói xong, đúng là có một số người bước ra, cúi chào Liễu Nguyệt Phi một chút liền quay người rời đi.

Có người là bản thân không muốn vào cung, cũng có người là không thể chịu khổ được.

Liễu Nguyệt Phi tiếp tục xoay xoay nhẫn, không nhiều lời. Hoàng Nhi tiếp tục nói: “Người bỏ cuộc, chung thân không được vào cung!”

Một ít người vừa định đi lại rụt về, không dám có thêm động tác gì.

Một trăm lẻ tám giờ chỉ còn lại tám mươi ba người, Liễu Nguyệt Phi thầm cười trong lòng. Quả nhiên vẫn có những nữ tử không muốn vào cung làm phi!

Thấy không còn ai muốn đi nữa, Hoàng Nhi liền mang mọi người bắt đầu chạy bộ, Liễu Nguyệt Phi thì thừa dịp trở về ngủ bù. Thức sớm như vậy, nàng vẫn là ăn không tiêu.

Đừng nói để những cô nương này chạy một canh giờ, chỉ mười phút bọn họ đã chịu không nổi, phải nhờ nha hoàn đỡ đi.

Hoàng Nhi thấy vậy trong lòng vô cùng khinh bỉ. Lúc trước khi thiếu chủ huấn luyện nàng còn dữ dội hơn thế này nhiều. Quả thật là tiểu thư khuê các, ba tấc giày vàng.

Tô Mạn Nhi không kịp thở bất mãn nói với Hoàng Nhi: “Có thể chậm một chút, nghỉ ngơi một chút hay không a!”

Bản thân Hoàng Nhi đã nhìn không vừa mắt những người này, hơn nữa bọn họ còn dám nhìn trộm môn chủ nhà nàng, tất nhiên sẽ không có sắc mặt tốt đối với họ, nàng trực tiếp không khách khí nói với Tô Mạn Nhi: “Tô tiều thư nếu không chịu nổi thì có thể rời đi!”

Tô Mạn Nhi tức giận đến cắn răng, vậy không phải muốn chỉnh nàng sao! Nàng đã nói rồi, Liễu Nguyệt Phi sao có thể dễ dàng đồng ý như vậy chứ, thì ra là đổi một cách khác đến chỉnh người! Bất quá Tô Mạn Nhi nàng cũng không phải người dễ dàng chịu thua như vậy!

Một canh giờ chạy bộ buổi sáng đối với những tiểu thư khuê các này mà nói, hoàn toàn chính là thống khổ như chết dần chết mòn. Chạy một lúc cũng chỉ còn bốn mươi sáu người!

Bỏ cuộc một nửa, Hoàng Nhi nhíu mày nhìn bọn họ. Nếu là nàng, nàng sẽ là người bỏ cuộc đầu tiên, vọng tưởng muốn đối đầu với thiếu chủ sao?

Phương pháp chỉnh người của thiếu chủ so với số lượng kiến trên đời còn muốn nhiều hơn!

Bốn mươi sáu người mệt mỏi lết thân thể đổ một tầng mồ hôi về phòng liền trực tiếp đổ xuống giường ngủ. Vừa nghĩ đến sau này mỗi sáng đều phải chạy bộ như vậy, không bằng giết bọn họ luôn đi!

Đáng tiếc bọn họ về phòng chưa được một khắc chung*, chuông lớn trong Xuân Hoa cung lại bị gõ vang. Mọi người đều vẻ mặt cầu xin đi đến đại sảnh.

(R: một khắc chung là khoảng 10 phút).

Trong đại sảnh không thấy bóng dáng Liễu Nguyệt Phi, chỉ có một cung nữ diện mạo hòa ái. Toàn bộ mọi người đều trực tiếp đi trở về, hiện tại bọn họ không có khí lực so đo với một cung nữ.

Nhưng là vừa bước đến cửa, Hoàng Nhi đã giống như Quỷ Sát đi đến. Không biết sức lực ở đâu ra, mọi người đồng loạt đứng thẳng lên, không dám làm càn gì trước mặt Hoàng Nhi.

Thanh Nhi nhìn thấy cảnh tượng như vậy, thiếu chút cười ra tiếng. Hoàng Nhi hiện tại cũng thành Quỷ Mị rồi, khiến người ta sợ hãi như vậy. Hoàng Nhi cũng chỉ có thể bất lực nhún vai nhìn Thanh Nhi.

Thanh Nhi cất giọng dịu dàng nói: “Các vị Quý nhân vừa chạy xong, nếu lập tức ngồi xuống sẽ khiến dáng người biến dạng!”

Kỳ thực chính là mông trở nên lớn, nhưng Thanh Nhi lại lựa chọn cách nói mép. Mọi người sau khi nghe được cũng bị dọa đến không dám ngồi nữa, dáng người này chính là tiền vốn của các nàng a!

Thanh Nhi vừa lòng nhìn thay đổi của bọn họ, nghĩ đến phân phó của Liễu Nguyệt Phi, liền không có ý tốt nói: “Nếu cùng là đứng, vậy cũng đừng lãng phí thời gian. Chúng ta học tập lễ nghi đi”

Nói là lễ nghi, thực ra là để nhóm tiểu thư đang tê chân học tập nên đi như thế nào. Một lát nhấc chân một lát buông xuống, mỗi một lần nhấc chân đều ít nhất năm phút.

Có tiểu thư không cẩn thận té xuống, Thanh Nhi cũng không khách khí nói không hợp lệ, sau đó liền nâng ra khỏi cung.

Hiện tại mọi người mới biết, thì ra Thanh Nhi này cũng giống Hoàng Nhi, tâm địa đều ngoan tuyệt.

Trong lòng tuy nghĩ vậy nhưng ngoài mặt cũng không dám làm càn, nếu không không biết sẽ lại có cách gì đến sửa trị bọn họ nữa. Các nàng hiện tại cần phải làm là nén giận, chờ đến khi được phong phi sẽ đòi lại sau.

Thanh Nhi tất nhiên biết suy nghĩ của những người này, nàng sao có thể để bọn họ có cơ hội chứ?

Thời gian nhấc chân càng lúc càng dài hơn, một canh giờ sau cũng chỉ còn ba mươi hai nữ tử. Mới hai canh giờ mà chỉ còn ba mươi hai người, này không khỏi khiến người ta e ngại.

Sau thời gian này, Liễu Nguyệt Phi tất nhiên cũng biết nên cho các nàng một chút ngon ngọt, để các nàng ngủ đủ, đến chiều lại học một chút mấy thứ cầm kì thư họa. Ba mươi hai nữ tử cũng quên đi khổ cực ban sáng, khôi phục lại bộ dáng tự tin vốn có.

Trong ba mươi hai nữ tử, có cả Tô Mạn Nhi cùng Quách Như Sương, Lâm Tư Ngữ đã sớm khóc lóc rời đi lúc chạy bộ.

Tô Mạn Nhi thừa dịp thời gian rảnh rỗi buổi chiều mà đi đến ngự hoa viên.

Quách Như Sương ngay lúc đó được ám vệ báo lại nên cũng đi theo tới ngự hoa viên.

~

Trong ngự hoa viên, đủ loại hoa cúc nở rộ, hoàn toàn có thể so sánh với cảnh tượng trăm hoa đua sắc muôn hồng nghìn tía ngày xuân.

Tô Mạn Nhi nhìn đình hóng mát trống không trong ngự hoa viên, trong lòng nhất thời mất mát không ít. Xem ra Hoàng thượng hôm nay không đến.

Nha hoàn Thủy Mặc bên cạnh thấy biểu cảm mất mát của Tô Mạn Nhi, tất nhiên cũng biết tiểu thư nhà mình vì sao lại như vậy nên an ủi nói: “Tiểu thư, nếu không cô đợi một chút, nói không chừng lúc này Hoàng thượng còn chưa đến!”

Ma ma nói Hoàng thượng sẽ ở ngự hoa viên, nhưng Hoàng thương mới đăng cơ mấy ngày, thói quen sao có thể rõ ràng như vậy?

Tô Mạn Nhi tất nhiên cũng biết, nhưng nàng không muốn bỏ qua bất kì cơ hội nào. Chỉ cần được Hoa Khanh Trần yêu thích, nàng liền thoát khỏi ngày khổ ở Xuân Hoa cung.

Hiện tại nghe được lời Thủy Mặc, trong lòng đột nhiên kích động lên. Nếu đúng như lời Thủy Mặc nói, Hoàng thượng lúc này còn chưa đến, vậy nếu nàng khởi vũ ở ngự hoa viên, vậy lúc Hoàng thượng đến không phải sẽ nhìn thấy điệu nhảy nhẹ nhàng uyển chuyển của nàng hay sao?

Nghĩ đến đây, nàng liền bắt đầu quay cuồng, hoàn toàn đem mình trở thành tiên tử trong rừng hoa, nghĩ đến mình sẽ được Hoàng thượng chú ý, sau đó thị tẩm, sau đó bay lên cao, rồi Quách Như Sương cùng Liễu Nguyệt Phi sẽ quỳ gối dưới chân nàng……

(R: ta nghi ngờ mợ này từ nhỏ tới lớn uống Fristi trừ cơm ==”).

“Tô Quý nhân múa rất đẹp a!” Đột nhiên, một giọng nói mang vẻ châm chọc vang lên.

Tô Mạn Nhi thoáng chốc phục hồi tinh thần, nhìn đến Liễu Nguyệt Phi đứng phía sau liền lập tức quỳ xuống: “Hoàng hậu nương nương cát tường!”

Thủy Mặc bên cạnh cũng bị dọa không nhẹ, trực tiếp quỳ gối cúi đầu, không dám ngước lên nhìn một cái.

Liễu Nguyệt Phi cười nhẹ nhìn Tô Mạn Nhi, đấu với nàng sao, còn non lắm.“Kỹ thuật nhảy múa của Tô Quý nhân không tệ, khiến cho hoa cũng phải xấu hổ a!”

Nói xong liền chỉ vào mấy đóa hoa cúc bị nàng ta giẫm nát.

Trong lòng Tô Mạn Nhi nhất thời kêu lên không tốt. Hoa trong ngự hoa viên, với thân phận hiện tại của nàng là không thể tùy tiện đụng đến!

“Hoàng hậu nương nương tha mạng, nô tì không phải cố ý!” Tô Mạn Nhi lúc này đành phải hạ mình cầu xin Liễu Nguyệt Phi tha thứ, trong lòng lại thầm nghĩ, một ngày nào đó, nàng sẽ báo thù!

Liễu Nguyệt Phi nhìn xuống Tô Mạn Nhi, cười như không cười nói: “Quý nhân chẳng lẽ không biết người Xuân Hoa cung không được tùy ý đi lại sao? Nếu Tô Quý nhân đã có thời gian rảnh rỗi như vậy, chi bằng đến Phượng Huyên cung của ta quét dọn một chút đi!”

Tô Mạn Nhi vừa nghe, da đầu liền run lên. Để một tiểu thư khuê các quanh năm đầu ngón tay không động nước như nàng đi quét dọn vệ sinh? Liễu Nguyệt Phi đây là cố ý chà đạp nàng!

Liễu Nguyệt Phi nhíu mày nhìn Tô Mạn Nhi vẫn không nhúc nhích, châm chọc nói: “Thế nào, Tô Quý nhân không vừa ý?”

“Bẩm Hoàng hậu nương nương, Mạn Nhi chắc chắn sẽ quét dọn sạch sẽ Phượng Huyên cung, không chừa một hạt bụi!” Tô Mạn Nhi đột nhiên ngẩng đầu cười nói với Liễu Nguyệt Phi, nàng chính là không muốn cho Liễu Nguyệt Phi vừa ý.

(R: thật ra thì mợ làm vại vừa vặn đúng ý bạn Nguyệt:v).

Chút đạo hạnh này sao có thể là đối thủ của Liễu Nguyệt Phi chứ?

Liễu Nguyệt Phi nhìn nụ cười kiều mị của Tô Mạn Nhi, lại liếc nhìn về phía ngoài ngự hoa viên “Biết vì sao bản cung đến đây không? Nhìn đi!”

Tô Mạn Nhi theo bản năng quay đầu nhìn, lại thấy sau gốc cây lộ ra một góc quần áo màu xanh, đó là — Quách Như Sương!

Nháy mắt trong lòng nàng nổi trận lôi đình. Được lắm Quách Như Sương, cư nhiên dám ám toán ta!

Nhìn đến vẻ phẫn nộ của Tô Mạn Nhi, Liễu Nguyệt Phi cũng biết kế hoạch của mình đã thanh công. Thật sự là hai kẻ ngốc, dễ dàng lọt vào bẫy của nàng như vậy.

“Tô Quý nhân, hiện tại theo bản cung đến Phượng Huyên cung đi!” Liễu Nguyệt Phi cười nhẹ, sau đó liếc mắt nhìn Thanh Nhi một cái rồi rời đi.

Thanh Nhi liền mang hai chủ tớ Tô Mạn Nhi theo sau đến Phượng Huyên cung!

Quách Như Sương nấp sau đại thụ tất nhiên không thấy được động tác của Liễu Nguyệt Phi cùng Tô Mạn Nhi, chỉ là thấy Tô Mạn Nhi bị Liễu Nguyệt Phi gọi đi, trong lòng cực kì vui vẻ. Xem ra Liễu Nguyệt Phi không định buông tha nàng ta rồi! Bất quá cũng là Tô Mạn Nhi tự làm tự chịu, ai bảo nàng ta cư nhiên biết chỗ Hoàng thượng sẽ đi. Đột nhiên Quách Như Sương nhìn về phía khóm hoa cúc trong ngự hoa viên, sau đó cũng học theo Tô Mạn Nhi, bắt đầu nhảy múa.

Sau núi giả, Tô Mạn Nhi đỏ mắt nhìn Quách Như Sương. Cư nhiên bị loại tiểu nhân này ám toán, thật sự là quá vũ nhục nàng!

Thanh Nhi cũng không để sự phẫn nộ của Tô Mạn Nhi vào mắt, chỉ nhàn nhạt nói: “Đi thôi, nên đi quét dọn rồi!”

~

Trong ngự thư phòng, Hoa Khanh Trần buồn bực đọc sách. Hôm nay bị Liễu Nguyệt Phi đột nhiên tuyên cáo không cho đến ngự hoa viên, nếu không nàng liền giận, khiến hắn chỉ có thể ở trong ngự thư phòng giết thời gian.

Đột nhiên ngoài cửa truyền đến thông báo, nói là Đông Phương Ngưng Tử cầu kiến. Hoa Khanh Trần đột nhiên nhớ đến chuyện tứ hôn, vừa vặn hắn cũng đang nhàm chán nên để Đông Phương Ngưng Tử vào.

Ai ngờ Đông Phương Ngưng Tử lại là một bộ dáng vội vã, không hành lễ đã sốt ruột nói với Hoa Khanh Trần: “Hoàng thượng, Mộc Khinh đột nhiên mất tích!”

Hoa Khanh Trần nghe vậy, nhất thời từ long ỷ đứng bật dậy. Đại điển phong Hậu đại xá thiên hạ, miễn triều ba ngày, cho nên hắn tất nhiên không biết chuyện Mộc Khinh mất tích! Cũng không quan tâm bộ dáng không có quy củ của Đông Phương Ngưng Tử vừa rồi, Hoa Khanh Trần vội đáp “Nói rõ ràng!”

Đông Phương Ngưng Tử nghe vậy, trên mặt nghiêm trọng hẳn lên, căn bản không có vẻ vui mừng khi được tứ hôn, giải thích mới Hoa Khanh Trần: “Ngày Hoàng thượng đăng cơ, Mộc Khinh đến Ngạo vương phủ đón Triệu Nhu Nhi về, Triệu Nhu Nhi lại đột nhiên hộc máu. Mộc Khinh mang nàng về Mộc phủ, không biết tại sao đến tối hai người đều mất tích!”

Hoa Khanh Trần kinh hãi, lớn tiếng hỏi: “Vậy là mọi chuyện đã xảy ra từ tối hôm kia. Tại sao bây giờ mới nói cho trẫm?”

Đông Phương Ngưng Tử không dám nhìn thẳng Hoa Khanh Trần, đáp: “Vi thần cho rằng Mộc Khinh chỉ ra ngoài thôi, dù sao trong phòng không có dấu hiệu tranh chấp, hơn nữa võ công của Mộc Khinh cũng rất cao. Nhưng đã ba ngày trôi qua mà vẫn không có tin tức gì, cho nên thần mới đến bẩm báo với Hoàng thượng!”

Ba ngày đã vượt qua dự tính, trong lòng hắn vô cùng lo lắng không biết Mộc Khinh đã xảy ra chuyện gì, hơn nữa Lâm Bình Chi thoát đi, cộng thêm Vũ Ảnh bên người y, hiện tại bọn họ không thể không đề phòng!

Sắc mặt Hoa Khanh Trần trở nên xanh mét, toàn thân tản ra hơi thở lạnh như băng. Tuy hắn là quân, Mộc Khinh là thần, nhưng hắn vẫn luôn xem Mộc Khinh là huynh đệ tốt, tất nhiên không muốn nhìn đến tin tức xấu của Mộc Khinh!

Trong mắt Hoa Khanh Trần đột nhiên bắn ra tia sắc bén tuyên cáo tức giận của hắn. Đông Phương Ngưng Tử lúc này mới đến bẩm báo, tất nhiên là đã xảy ra chuyện!

“Truyền lệnh xuống, xuất động cấm vệ quân toàn thành tìm kiếm Mộc Khinh. Không được buông tha bất kì điểm khả nghi nào. Đăng hoàng bảng trên cả nước, người nào tìm được Mộc Khinh, thưởng vạn lượng hoàng kim!”

Hoa Khanh Trần bình tĩnh hạ lệnh, nhưng khiến hắn không rõ là Mộc Khinh đã xảy ra chuyện gì? Nếu thật là Lâm Bình Chi, vậy vì sao Lâm Bình Chi phải làm vậy?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.