Sủng Đồ Lên Trời, Vạn Vạn Tuế

Chương 46: Bảo nàng học quy củ?



Lúc này Mộc Khinh cũng từ xa bước đến nhìn nàng một cái, đầu tiên là ngớ người, sau đó hồi thần, tự trách bản thân thất lễ, vội vàng nói “Bữa tối đã chuẩn bị tốt, còn xin Công chúa chấp nhận một chút. ”

Liễu Nguyệt Phi cười nói “Có ăn là được rồi, bản cung cho tới bây giờ cũng không khắt khe. Về sau những ngày như thế này còn dài, Mộc đại nhân có thể dùng đồ cưới của bản cung để mọi người cải thiện bữa ăn một chút!”

Liễu Nguyệt Phi nói chính là số gà, thỏ cùng gạo, trứng. Nàng cũng không nghĩ mang những thứ đó đên Nam Tề, chẳng lẽ muốn mở một trại chăn nuôi sao?

Mộc Khinh tất nhiên cũng biết lời nàng là nói đến cái gì, gật đầu nói: “Đa tạ Công chúa!”

“Mộc đại nhân không cần khách khí, về sau còn có nhiều chuyện phải phiền Mộc đại nhân!” Liễu Nguyệt Phi khách khí nói, giáo dục ở hiện đại thật sự đã dạy nàng trở thành một người trong ngoài khác biệt.

“Công chúa lo lắng nhiều rồi.” Mộc Khinh lại chuẩn xác trả lời, nghĩ đến về sau nàng còn có chuyện gì phiền đến hắn, chuyện của nữ nhân, hắn cũng không muốn quản nhiều.

Liễu Nguyệt Phi cười nhẹ, Mộc Khinh này phản ứng thật đúng là mau. Nàng cũng không nói gì nữa, chỉ cáo từ với Mộc Khinh rồi đi tản bộ một hướng khác.

Lúc này Thanh Nhi đã bỏ mặt nạ xuống, khôi phục tướng mạo sẵn có, Liễu Nguyệt Phi thấy vậy có chút hâm mộ, nàng khi nào mới có thể không mang tấm da này nữa a, nhưng là trước mắt muốn đứng bên cạnh sư phụ cũng chỉ có thể chịu đựng.

“Hoàng Nhi đang làm cái gì?”

“Thiếu chủ gọi Hoàng Nhi đúng là gọi quen miệng luôn rồi nha, ha ha” Nghe vậy, Thanh Nhi đùa giỡn hai câu.

“Thế nào, muốn khôi phục tên cũ sao?” Liễu Nguyệt Phi hếch mặt. Hừ, nha đầu này cư nhiên dám đùa giỡn nàng.

“Vẫn là không cần, tên này có vẻ bình dị gần gũi hơn, tên lúc trước vừa nói ra mọi người đã chạy biến!” Thanh Nhi vội vàng nói, thấy thiếu chủ có vẻ tức giận, trong lòng nàng cũng biết là đang giả vờ.

“A, tiểu nha đầu lá gan lớn!” Liễu Nguyệt Phi bĩu môi, xem ra nha đầu này là bị Hoàng Nhi đanh đá kia làm hỏng rồi.

“Thiếu chủ, cô cũng đừng chế nhạo em, em là thấy cô có vẻ nhàm chán nên mới nói hai câu. Hoàng Nhi a, không vừa lòng thức ăn, đến Duy hành mua chút đồ ngon rồi.” Thanh Nhi vội vàng nói chỗ Hoàng Nhi đi, cũng biết rõ chính mình không phải đối thủ của thiếu chủ.

“A, nha đầu kia chạy đúng là lẹ!” Liễu Nguyệt Phi nhún vai, cùng Thanh Nhi trở lại xe ngựa, suy nghĩ xem lát nữa nên lừa đồ ăn từ tay Hoàng Nhi như thế nào!

~

Ngày thứ hai, đoàn xe sớm xuất phát, tốc độ cũng nhanh hơn so với hôm trước. Nếu cứ tiếp tục rề như vậy, nói không chừng đến không kịp kinh thành, để Ngạo Vương một mình ngày đại hôn!

Tất nhiên, Liễu Nguyệt Phi vẫn nằm trên giường ngủ, đoàn xe có đi hay không cũng không ảnh hưởng đến nàng. Công nghệ cao chính là thoải mái.

An Chiêu Hoa lúc này dẫn theo một ma ma bước lên xe ngựa, đến tìm Liễu Nguyệt Phi, biết nàng còn đang ngủ, lại nhìn đến xa hoa thoải mái trong xe, trong lòng tức giận không phải một chút. Dựa vào cái gì nàng có thể hưởng thụ đến như vậy?

“Lâm Tường Vi, ngươi đứng lên cho ta! Giờ này cư nhiên vẫn còn ngủ, không ra thể thống gì!”

Hoàng Nhi nhướn mày nhìn bộ dáng An Chiêu Hoa nổi trận lôi đình, thiếu chủ nhà nàng lúc rời giường tính tình rất xấu, An Chiêu Hoa sắp không hay ho rồi.

Quả nhiên, Liễu Nguyệt Phi đang ngủ mơ đột nhiên bị đánh thức, trong lòng cực độ không vừa ý dùng sức đá văng một cái gối đầu ra ngoài, vừa khéo đánh trúng chân An Chiêu Hoa khiến ả bị đau mà quỳ xuống.

(R: gối đầu hồi xưa xài là gối cây á).

Hoàng Nhi nhìn một màn này mà nghẹn cười. An Chiêu Hoa, tự làm tự chịu!

“Lâm Tường Vi, ngươi cư nhiên dám đánh ta?” An Chiêu Hoa cố gắng đứng dậy, đau đớn so ra còn kém hơn tức giận. Từ nhỏ đến lớn, ai dám đối với ả như vậy? Ả thế nào cũng phải lột da Lâm Tường Vi, xem nàng còn dám ngang ngược nữa hay không!

“Lí ma ma, Lâm trắc phi liền giao cho ngươi, dạy nàng quy củ cho tốt, đây chính là Hoàng hậu phân phó!” An Chiêu Hoa cố ý lớn tiếng nói với Lí ma ma, cũng chính là nói với mọi người bên ngoài. Này là người Hoàng hậu Nam Tề phái tới, ai dám không nghe?

Lí ma ma nghe vậy, dùng giọng nói loa công suất lớn vô cùng giống Dung ma ma* trả lời: “Nữ tì biết được!”

(R: Dung ma ma: nhân vật trong Hoàn châu Công chúa, nổi tiếng độc ác. Này chắc mọi người cũng không lạ

).

Nói xong, liền nâng lên bắp chân trọng lượng không nhỏ đi đến Liễu Nguyệt Phi, mỗi bước đi đều làm sàn gỗ phát ra tiếng kêu bình bịch, chuẩn bị nắm lỗ tai Liễu Nguyệt Phi kéo lên. Ai ngờ Liễu Nguyệt Phi bạo phát lúc rời giường thấy người đến là một kẻ xa lạ, không suy nghĩ đã một cước đá văng bà ta ra.

Nhất thời, bên trong xe ngựa vang lên một tiếng kêu ai oán “A……”

Ầm ỹ như vậy, Liễu Nguyệt Phi cũng không ngủ được nữa, trực tiếp ngồi dậy nhìn Lí ma ma đang đứng lên, mắt lạnh hỏi “Ngươi là ai?”

Lí ma ma thấy ánh mắt dọa người của Liễu Nguyệt Phi liền dại ra, không dám nhiều lời nữa.

An Chiêu Hoa thấy vậy, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, đương nhiên ả không thấy được ánh mắt như muốn ăn thịt người của Liễu Nguyệt Phi, đắc ý nói “Hoàng hậu nương nương phái Lí ma ma tới dạy ngươi quy củ, ta nhắc nhở ngươi, sau lưng Lí ma ma là có Hoàng hậu nương nương làm chỗ dựa nha.”

Ả cho rằng như vậy có thể dọa được Liễu Nguyệt Phi, nhưng ai ngờ Liễu Nguyệt Phi một chút cũng không nghe lọt tai.

Nàng híp mắt đánh giá Lí ma ma trước mặt, dạy quy củ sao?

Lí ma ma bản thân đã có chút sợ hãi, nhưng khi nghe được lời An Chiêu Hoa nói, lá gan cũng lớn lên, sau lưng bà ta là Hoàng hậu nương nương, Lâm tường Vi thân chỉ là một Trắc phi của Ngạo Vương, có thể làm gì được?

Thấy Lí ma ma khôi phục sắc mặt, Liễu Nguyệt Phi cũng biết ả nghĩ gì, trong lòng hừ lạnh, quy củ?

“Hoàng Nhi, mang chút nước đến, bản cung muốn rửa mặt, Thanh Nhi tới hầu hạ bản cung mặc quần áo.” Liễu Nguyệt Phi chậm rãi đứng lên, một chút cũng không để Lí ma ma vào mắt.

Lí ma ma sao có thể chịu được bị người khác làm lơ như vậy? Trước giờ ả đã dạy hậu cung tần phi nhiều đến không đếm được, ai không phải bị ả trị thành dễ bảo? Lâm Tường Vi này chính là nhuệ khí quá lớn, nên diệt một chút, bằng không về sau được sủng ái còn ra gì?

“Trắc phi hẳn là chính mình tự mặc, về sau còn hầu hạ Vương gia thay quần áo!” Loa công suất lớn của Lí ma ma lại mở lên, nghiêm trang nói.

Liễu Nguyệt Phi liếc mắt nhìn ả một cái, thật đúng là giống Dung ma ma, cho tới bây giờ đều là sư phụ mặc quần áo cho nàng thôi. Lúc này trong mắt nàng hiện lên tia sáng giảo hoạt, nhìn Lí ma ma, đùa giỡn nói “Hầu hạ Vương gia mặc quần áo vậy cũng phải mặc nam trang mới được a. Bản cung hiện tại mặc là nữ trang, muốn rèn luyện cũng không có cách, chẳng lẽ Lí ma ma muốn tìm một nam nhân đến cho bản cung hầu hạ?”

“Làm càn.”

“Lớn mật!”

Lí ma ma cùng An Chiêu Hoa đồng thanh nói, Liễu Nguyệt Phi nhìn hai người, cười nhẹ “A, hai vị thật đúng là trăm miệng một lời!”

An Chiêu Hoa lúc này trên mặt ửng đỏ nói: “Không biết nhục nhã!”

Lí ma ma lại tiếp “Không có một chút ra dáng!”

Nghe vậy, nụ cười nhẹ của Liễu Nguyệt Phi đột nhiên biến mất, ánh mắt sắc bén bắn về phía hai người, nói: “Bản cung đường đường đệ nhất Công chúa Bắc Sát, Quận chúa cùng ma ma mắng như vậy không sợ trở thành tội nhân khiến hai nước chiến loạn sao?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.