Sủng Ái Vô Biên Thế Tử Xinh Đẹp

Chương 5: Thân phận của Tư



Nhiếp chính vương thích mỹ thiếu niên, một khi thân nữ nhi bại lộ bất quá cuối cùng là một cái chết. Ngay lúc Ninh Sở quyết định, chuyển qua bình phong, hắn bỗng nhiên nhẹ nhàng nói một câu: “Bất quá hầu hạ bản vương dùng bữa, tại sao lại một bộ dạng thấy chết không sờn?”

Chỉ là… Dùng bữa? Thần kinh khẩn trương của Ninh Sở lập tức buông lỏng xuống, nhẹ nhẹ thở phào một cái, cứng ngắc đuổi kịp cước bộ của hắn. Thở phào nhẹ nhõm đồng thời cũng ảo não.

Từ khi gặp hắn, tựu tựa hồ rơi vào lòng bàn tay của hắn, theo hắn bước đi. Nàng mất tỉnh táo, trở nên không như chính mình.

Ninh Sở âm thầm tỉnh lại, lần nữa đối mặt Sở Phong Bạch, đã là thản nhiên. Vô luận như thế nào, ít nhất trước mắt hắn không có ý muốn giết mình, chỉ có thể yên lặng theo dõi kỳ biến.

“Đến.” Sở Phong Bạch nghiêng người dựa ở trên giường, một tay chi di, một tay tùy ý khoác lên đầu gối, tư thái thanh tao lịch sự, bạch y như tuyết, nhẹ nhàng mù mịt, như trên đám mây.

Nếu như xem nhẹ hắn không có mặc quần lót mà nói, quả nhiên là cảnh đẹp ý vui.

Trên giường có một cái bàn nhỏ, mặt bàn bày biện thức ăn tinh xảo, hắn chỉ chỉ vị trí bên cạnh: “Ngồi xuống, thử món ăn cho bản vương.”

Đây là muốn dùng nàng thử độc? Ninh Sở không sao cả ngồi vào bên cạnh hắn, mùi thuốc nhàn nhạt thấm vào chóp mũi, tâm tình táo bạo đã trở nên trấn định.

Nếu muốn giết nàng, không cần hạ độc. Mà khả năng của Sở Phong Bạch, muốn hại hắn bằng độc tầm thường, chỉ sợ cũng không thể.

Thành thật mà nói, buổi trưa đến bây giờ, nàng chưa ăn cơm uống nước nên đã cực đói. Lúc này cầm chiếc đũa lên mỗi món ăn vài miếng. Để đũa xuống, vẻ mặt không khỏi trở nên vài phần hoảng hốt.

Hương vị ngon ra ngoài dự đoán. Tựa hồ nàng đã cực kỳ lâu không có hưởng qua mỹ vị như thế. Kiếp trước nàng tựa hồ không có vị giác? Không biết là thiên sinh (bẩm sinh) hay là hậu thiên tạo thành.

“Hương vị như thế nào?” Sở Phong Bạch thu hồi ánh mắt như có điều suy nghĩ, nghiêng người ở bên tai nàng nhẹ hỏi, Ninh Sở quay đầu, khuôn mặt lịch sự tao nhã của hắn gần trong gang tấc, mi thanh mục tú, mắt như xuân giang, phong lưu hàm súc, ưu nhã thiên sinh.

Tim đập đột nhiên mất khống chế, Ninh Sở vội vàng kéo khoảng cách ra, e sợ mình mất khống chế. Bản tôn (thân thể nguyên bản) công pháp tà dị, nàng còn chưa từng quên chuyện lần trước mất khống chế cường nam nhân. Tiểu thân thể trước mắt mà làm ra chuyện cầm thú kia, khẩu vị quả thực quá nặng.

“Rất tốt.” Ninh Sở gật đầu, rất là thành khẩn. Dù sao hương vị cùng màu sắc nàng đều thích.

“Phải không?” Sở Phong Bạch hơi chống cánh tay, khuynh thân lại gần, ánh mắt khóa định nàng, như muốn xem thấu nàng, đôi mắt như thâm uyên chảy xuôi một tia triền miên cùng ôn nhu như mưa xuân tháng ba “Thích thì ăn nhiều một chút.”

Nhìn ôn nhu chăm chú, thái độ mập mờ, quỷ dị không hiểu hiện tại làm cho người khác bất an, chẳng lẽ hắn thực sự là vừa ý mình?

Ninh Sở đứng lên, dường như cung kính nói: “Vương gia, thảo dân còn có vị huynh đệ cũng cùng nhau bị đem vào, kính xin vương gia phái người chiếu khán một hai.” Nàng đi ra đã lâu, Tư ở chỗ đó không biết ra sao.

“Ngươi tên gì?” Hắn không đáp hỏi ngược lại.

“A Tầm.” Ngọc Sanh từng nói, hắn tìm tìm kiếm kiếm, chỉ vì gặp nàng. Cho nên, hắn vì nàng lấy chữ “Tầm”.

“A Tầm.” Một chữ bình thản ở trong môi răng hắn nhẹ quấn, lại không hiểu thêm một phần triền miên ý tứ hàm xúc. Sở Phong Bạch đứng lên, động tác chậm rãi ưu nhã, cao lớn vững chãi, tư thái như trúc. So sánh, nàng khó khăn lắm đến phía dưới eo của hắn, rất có cảm giác áp bách.

“Yên tâm, huynh đệ của ngươi rất tốt. Ngươi vừa nghĩ đến hắn, bản vương liền dẫn ngươi đi gặp.” Sở Phong Bạch đưa tay nhẹ nhàng phất qua tóc nàng, mang ra một trận mùi thuốc, ánh mắt của hắn tỏ ra ý tứ sâu xa.

Hắn mặc một áo khoác thêu hoa văn lá trúc màu trắng, dây cột tóc cùng màu rộng khoảng hai ngón tay tùy ý đem đầu tóc buộc ở sau ót, mang nàng đi ra cửa phòng. Gió đêm hơi lạnh, hắn nhàn nhã lững thững đi ở trước, ống tay áo màu trắng theo gió lắc nhẹ, phong tao sạch sẽ. Mang theo nàng, qua hành lang trong viện, đi vào một đình viện tinh xảo.

Hoa và cây cảnh vắng lặng, bóng trăng chằng chịt.

Có người ở dưới ánh trăng khẽ động, hắn đi lên phía trước, ôn hòa có lễ cười nói: “Điện hạ đợi lâu.”

“Nhiếp chính vương.” Thanh âm quen thuộc làm cho Ninh Sở sinh sinh (lập tức) ngừng bước chân, nàng giấu mình trong bóng cây, cố gắng thấy rõ người đối diện Sở Phong Bạch.

Áo bào màu đen thêu hoa văn kim tuyến trên tay áo, thiếu niên khoác áo khoác hồng hồ (ly), dáng người thanh tú, dung quang toả sáng, giống như một gốc ngọn lan, không hề chật vật như lúc quen biết.

Tư, là hoàng tử? ! Tin tức đột nhiên xuất hiện, làm cho Ninh Sở có chút không biết theo ai. Thiếu niên như con thỏ nhu nhược vô hại, mọi chuyện thích ỷ lại nàng, lại tôn quý như thế.

Xuất thân hoàng gia, thật sự vô hại sao?

“Người bản điện muốn đâu?” Giản Thiếu Tư vẫn đơ khuôn mặt, ngồi yên nhìn chằm chằm Sở Phong Bạch, trong ánh mắt sắc bén khó nén vô cùng lo lắng.

Hắn vốn không muốn bại lộ thân phận, nhưng, A Tầm đi ra ngoài thật lâu không về, không có phương pháp khác.

“A ~” Sở Phong Bạch khẽ cười “A Tầm, còn không ra.” Nói, xoay người đưa cánh tay đem Ninh Sở ẩn thân trong bóng cây kéo ra phía trước.

“A Tầm!” Đột ngột gặp nhau, làm cho Giản Thiếu Tư không có bất kỳ chuẩn bị lập tức có chút luống cuống tay chân, vẻ mặt Ninh Sở nhàn nhạt, không chớp mắt nhìn hắn chằm chằm, tựa tiếu phi tiếu mà nói: “Gặp qua hoàng tử điện hạ.”

“A Tầm, ngươi hãy nghe ta nói!” Giản Thiếu Tư theo thói quen kéo lấy ống tay áo của nàng vội vã muốn giải thích, Ninh Sở khoát tay ngừng hắn lại: “Không cần nhiều lời, ta đều hiểu. Đổi lại là ta, cũng sẽ chọn lựa giấu giếm.” Dù sao hai người chỉ là bình thủy tương phùng, hơn nữa thời gian địa điểm quen biết cũng vi diệu.

“Vậy ngươi còn tức giận.” Giản Thiếu Tư dứt khoát ôm lấy một cánh tay của nàng, cúi đầu đáng thương nhìn nàng.

Ninh Sở chẳng nói đúng sai xé hạ khóe miệng, lý trí là một chuyện, tình cảm lại là một chuyện, cảm giác bị người lừa gạt lúc nào cũng không tốt.

Mấy ngày này, nàng đối hắn che chở khoan dung, giờ phút này lại lạnh nhạt như vậy, Giản Thiếu Tư rất là lo sợ không yên, hắn vốn định tìm một cơ hội thẳng thắn với nàng, hiện thời hết thảy đều bị người phá hư. Nghĩ đến đây, chuyển con mắt căm tức nhìn Sở Phong Bạch: “Bản điện có chuyện muốn nói cùng A Tầm, kính xin nhiếp chính vương tránh đi!”

Nếu không phải Sở Phong Bạch ở giữa cản trở, há sẽ tạo thành cục diện hiện thời.

“Như thế, bản vương sẽ không quấy rầy rồi.” Đối mặt lửa giận của hắn, Sở Phong Bạch không coi ra gì, nước chảy mây trôi cười một tiếng, sâu sắc nhìn Ninh Sở một cái, mới cất bước rời đi.

Sở Phong Bạch đi rồi, triền công của Giản Thiếu Tư mới có đất dụng võ. Ninh Sở bị bộ dáng tội nghiệp của hắn lấy làm dở khóc dở cười, sau cùng, chỉ đành phải thở dài nói: “Ta không tức giận. Chỉ hỏi ngươi một câu, đêm đó là ngươi cố ý?”

Giản Thiếu Tư đỏ mặt gật đầu nhỏ giọng nói: “A Tầm, xin lỗi. Ta không phải cố ý lừa ngươi. Ta vụng trộm chạy ra ngoài là vì vào trong quân tìm hoàng huynh, không nghĩ trên đường gây ra rủi ro. Ta mặc dù không có nội lực, nhưng trời sinh thính lực tốt, đêm đó ta là cố ý dẫn quân nhân kia chú ý, muốn mượn bọn họ dẫn ta đi vào trong quân trước, không nghĩ… Rơi vào tay Sở Phong Bạch.”

E sợ làm nàng tức giận, Giản Thiếu Tư một hơi đem tiền căn hậu quả nói ra, chợt căng thẳng hề hề nhìn nàng nói: “A Tầm, chuyện chính là như vậy, ta thật sự không có lừa ngươi.”

Ninh Sở gật gật đầu: “Ngươi đã an toàn, cũng nên thực hiện hứa hẹn, giao thù lao cho ta, để cho ta rời đi.”

“A Tầm, ngươi phải đi?” Giản Thiếu Tư quá sợ hãi.

“Tự nhiên.” Ninh Sở trả lời đương nhiên, nàng cũng không muốn dính đến chuyện hoàng gia.

“Không cần đi, lưu lại!”

Ninh Sở lắc đầu, đã quyết định đi.

Nghĩ giữ lại, lại không thể nào vào tay, Giản Thiếu Tư gấp đến độ mặt đỏ tới mang tai, vô ý thức bật thốt lên: “Nhiếp chính vương sẽ không để cho ngươi đi!” Lời ra khỏi miệng, ngay cả hắn đều bị sợ hết hồn. Thấy ánh mắt Ninh Sở nhìn lại, căng thẳng thiếu chút nữa ngay cả lời nói đều nói không rõ: “Ta, ta nhìn ra, hắn, hắn đối với ngươi có hứng thú.”

Nhiếp chính vương được xưng tụng giảo hoạt như hồ, hung tàn như lang, xem sinh mệnh như con kiến hôi, thái độ đối với A Tầm nhưng là có chút vi diệu. Hắn có thể cảm giác được.

Ninh Sở trầm mặc, nàng vừa rồi không nghĩ tới cái này. Thái độ Sở Phong Bạch đối với nàng quả thực quỷ dị, chỉ sợ sẽ không dễ dàng thả nàng rời đi.

Tin đồn hắn hảo nam phong, sẽ không phải là cảm thấy hứng thú đối với nàng đi?

Thấy nàng hình như có dao động, Giản Thiếu Tư gấp rút lại bỏ thêm cây đuốc: “Nhiếp chính vương yêu thích nuôi nhốt luyến đồng, tính tình hỉ nộ vô thường, rất là đáng sợ. A Tầm, không bằng ngươi tạm thời lưu lại bên cạnh ta, đợi khi tìm được hoàng huynh, lại làm cho hắn nghĩ cách đưa ngươi an toàn rời đi, như thế nào?”

Cân nhắc hết lần này đến lần khác, Ninh Sở lựa chọn tạm thời lưu lại. Chỉ là lấy thân phận gì lưu lại?

Đề cập cái này, Giản Thiếu Tư suy nghĩ hồi lâu, mới ấp a ấp úng nói: “Không, không bằng A Tầm, làm, làm nội thị bên người ta đi…”

Ninh Sở lập tức mặt mũi tràn đầy hắc tuyến: “Ngươi để cho ta làm thái giám? !”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.