Diệp Khải xoay người bước đi, Diệp Vũ an vị ở tại đầu giường.
Cô theo bản năng muốn tìm kiếm di động của mình, nhưng mà, trong lúc đó tay lại lơ đãng đụng phải túi xách của Diệp Khải, túi xách của anh từ trên giường rơi xuống đất, Diệp Vũ gian nan đứng dậy, theo bản năng muốn xoay người xuống nhặt mấy tấm ảnh lên, thế nhưng tay cô lại đột nhiên dừng lại.
Người trên tấm ảnh kia không phải cô thì là ai?
Ở trong bóng tối đêm qua chính cô cả người đầm đìa mồ hôi nằm ở trong thùng gỗ kia, bốn phía, mấp máy gì đó khiến cho cô buồn nôn.
Cô hít sâu một hơi, từng chút từng chút đêm qua lúc này đều rành rành trước mắt, nhưng mà, càng làm cho cô nghi hoặc là…..
Diệp Khải làm sao có thể có mấy tấm ảnh này?
-“Diệp Vũ, ngày mai…..”
Đúng lúc này, Diệp Khải không biết khi nào thì đã từ trong phòng tắm đi ra, Diệp Vũ ngồi xổm trên mặt đất, vẻ mặt kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Diệp Khải.
-“Anh!” Cô nhẹ giọng, gọi anh.
Thế nhưng, vẻ mặt trong lúc đó lại mang theo vài phần do dự.
Anh vẫn là anh của cô sao? Việc này anh đã sớm biết rồi sao? Nghĩ như vậy, người trước mặt chính là ngẩn ra, lập tức liền giơ tay bắt lấy tay cô.
Diệp Vũ ngẩng đầu, nhìn anh, trong mắt đã có nước mắt dâng lên.
Diệp Khải nhìn cô chợt ngẩn ra, trong lúc nhất thời thế nhưng không biết phải giải thích như thế nào, ánh mắt hơi hơi ám ám, đối mặt ánh mắt nghi ngờ của Diệp Vũ, anh theo bản năng lui về sau hai bước.
Đây là biểu hiện chột dạ.
-“Diệp Vũ, sự tình không phải như em tưởng, em nghe anh nói……”
Anh đè thấp thanh âm, ánh mắt nhìn cô nhiều ra vài phần sợ hãi.
Chung quy là sự tình khó có thể giấu diếm, thế nhưng, không nghĩ tới sẽ mau bị vạch trần như vậy.
-“Nói cái gì?” Diệp Vũ đứng lên, nhìn chăm chú vào anh.
Diệp Khải dừng một chút, đối diện với cô, thế nhưng, còn không chờ anh mở miệng, Diệp Vũ cũng đã có chút hỏng mất,
-“Anh, anh là anh của em mà! Em cho rằng người thương tổn em là Diệp Tiêu, là Mạc Thiên Hằng, không nghĩ tới, lại là anh?”
Ngày hôm qua kết quả phát sinh cái gì, nhất định không có người khác biết, Diệp Khải có mấy tấm ảnh này, không thể nghi ngờ, anh chính là người bày ra hết thảy.
-“Diệp Vũ……”
Anh đè thấp giọng nói, thế nhưng giọng nói lại bị Diệp Vũ đánh gãy.
-“Diệp Khải, nhiều năm như vậy, uổng phí ở trong lòng em, anh luôn luôn là hình tượng anh trai cao cao lớn lớn, nhưng anh đã làm cái gì đối với em? Cái đứa nhỏ kia không chết đúng không? Sự tình lúc trước cũng chỉ có anh một mình anh biết, thế nhưng anh đã lừa gạt em, còn mang đứa nhỏ kia đi, anh là anh của em, chẳng lẽ anh cứ như vậy thương tổn em sao?”
Cô tê tâm kiệt lực gào thét, căn bản không đồng ý nghe, ôm lỗ tai liều mạng lắc đầu.
Diệp Khải dừng một chút, hai chân thật giống như cứng đơ, anh cũng có chút không kiên nhẫn, cau mày, gắt gao nhìn người trước mặt.
Còn không chờ anh mở miệng, Diệp Vũ lại tiếp tục mở miệng,
-“Diệp Khải, anh còn có chút lương tâm nào không? Cho nên, anh rất rõ ràng kết quả em sợ cái gì, chán ghét cái gì, cho nên……”
Cô dừng một chút, khó trách ngày hôm qua sẽ có xoài cùng rắn.
Nguyên Lai, đều là anh trai ruột của cô bày ra hết thảy, anh rất rõ ràng chính mình sợ hãi cái gì.
-“Diệp Vũ, em có cái tư cách gì nói anh?”
Đối mặt em gái cố tình gây sự, Diệp Khải cũng có chút nổi giận, hai mắt anh đỏ đậm, nơi cổ nổi lên gân xanh, nuốt nuốt nước miếng, hầu kết cao thấp lăn lộn, trong ánh mắt anh lộ ra vài phần chán ghét, còn không chờ Diệp Vũ mở miệng, cũng đã đoạt lời của cô nói,
-“Em cho là em tốt ở chỗ nào? Em luôn miệng nói em là em gái thân yêu nhất của anh, nhưng em lại nghĩ cách trèo lên giường nam nhân, người bên ngoài nói em như thế nào, em biết không? Người khác nhìn em như thế nào, nhìn Diệp gia chúng ta như thế nào, em có lo lắng qua không?”
Anh giận không thể nghỉ.
Diệp Vũ mím môi, bị anh nói như vậy, lập tức dừng lại.
-“Từ khi em bắt đầu xuất đạo, đầu tiên là câu dẫn Mạc Thiên Hằng, sau đó trèo lên giường Tôn Hạo, cha không thể không cùng Tôn gia đám hỏi, lại sau đó, thế nhưng em vì một lần phỏng vấn, câu dẫn Hứa Phàm!”
Giọng anh lạnh lẽo, nghe như thế, cả trái tim Diệp Vũ, giống như đá chìm đáy biển.
Nước mắt, lại một lần cuồn cuộn không ngừng mà rơi xuống,
-“Diệp Khải, anh là anh của em, thì ra, ở trong lòng anh em là người như thế?”
-“Diệp Vũ, em cho là em là loại người nào? Anh thế nào phải thu gom râu ria, quan trọng là em năm lần bảy lượt làm như vậy, biết rõ Mạc Thiên Hằng là người không thể đắc tội, em lại không biết hối cải, vài lần cùng Diệp Tiêu đối đầu, em cho là việc này là anh…..
anh của em một tay bày ra thật sao?”
Anh hít sâu một hơi, thật là khó thở,
-“Anh đây hiện tại nói cho em biết, hết thảy tất cả đều là em gieo gió gặt bão!”
Giọng anh trầm thấp hùng hậu, thế nhưng lại mang theo nồng đậm lửa giận.
-“Em gieo gió gặt bão? Diệp Khải, anh dám nói, sự tình Diệp Tiêu, anh không có trách nhiệm sao? Vì sao cô ta bị đuổi ra khỏi Diệp gia? Anh nói em một lần lại một lần không biết tốt xấu trêu chọc cô ta, anh dám nói anh không có thương tổn qua cô ta sao?”
Diệp Vũ trái lại tự nói xong, thế nhưng, rốt cuộc Diệp Khải lại lựa chọn trầm mặc.
-“Là, là anh gieo gió gặt bão, nhưng người Mạc tổng sẽ đối phó là em, em còn không biết sao?”
Anh tức giận liếc nhìn Diệp Vũ, ánh mắt thanh lãnh kia, giống như một thanh lợi kiếm cắm vào ngực cô.
Không cần anh nói, Diệp Vũ cũng biết, người Mạc Thiên Hằng sẽ đối phó là cô, bởi vì ngày hôm qua, cũng đã xác minh hết thảy.
-“Diệp Khải, từ nay về sau, tôi cùng anh, không còn liên quan!”
Sau một lúc lâu, cô che miệng, nức nở nói, ánh mắt nơi đáy mắt kia tràn đầy thất vọng, thời điểm cô xoay người, Diệp Khải cũng chợt ngẩn ra.
Anh làm sao nghĩ đến Diệp Vũ sẽ nói ra lời như vậy?
Dĩ vãng, hai anh em cãi nhau đều chính là qua một ngày thì tốt rồi, thế nhưng hiện tại xem ra, tình cảm anh em giữa anh và Diệp Vũ, xem như đến đây là kết thúc.
Diệp Vũ vội vàng chạy xuống lầu, bên ngoài, không biết khi nào thì đã nổi lên mưa to, khí lực cả người thật giống như bị rút cạn, cô không có cách nào, chỉ có thể tìm một gốc cây đại thụ tránh mưa, thế nhưng vào lúc này, lại nhìn thấy một thân ảnh đi vào khách sạn bên cạnh, Diệp Vũ nao nao, đó là Diệp Tiêu?
Cô không có che dù, cả người đều bị ướt hết.
Thế nhưng tại lúc này, ven đường lại có một chiếc xe ngừng lại, cửa xe mở ra, có thể nhìn thấy, Mạc Thiên Hằng đang ngồi ở bên trong xe, Tiêu Hạo từ trên xe bước dưới, cầm một bộ quần áo sạch sẽ, là quần áo phụ nữ, gói ở trong gói to trong suốt, màu đỏ thẫm, xuyên qua túi xách đó có thể thấy là chất lượng xa xỉ.
Hiển nhiên là cho Diệp Tiêu, Diệp Vũ càng nghĩ càng giận, dứt khoát liền ngồi xổm ven đường, cũng không biết kết quả là nước mắt hay là nước mưa, làm ướt quần áo của cô.
Tiêu Hạo đuổi theo Diệp Tiêu vào khách sạn, rõ ràng phải đi đưa quần áo, Mạc Thiên Hằng vẫn như trước nặng nề tựa lưng vào ghế dựa trên xe đang đùa di động, Diệp Vũ giống như là điên rồi, vọt tới hướng bên kia, ai biết……