Lý Hiên và Diệp Thanh Tuyết đi thẳng vào tòa nhà, nghe thấy tiếng động, rất nhiều bảo vệ đều đang chạy tới đây.
Đối với những bảo vệ này, Diệp Thanh Tuyết ra tay quyết đoán, đôi chân đẹp như một chiếc roi quất đánh túi bụi.
Những nhân viên an ninh đó còn chưa kịp đến gần đã bị đá bay.
Giờ phút này, Diệp Thanh Tuyết như một nữ hiệp vô song thời cổ đại, sạch sẽ gọn gàng.
Sau khi đánh cả toán bảo vệ la liệt trên đất, bà ấy còn không quên nhìn Lý Hiên với ánh mắt đắc ý.
Lý Hiên chỉ hơi mỉm cười.
Bởi vì thang máy cần vân tay mới có thể khởi động nên hai người leo cầu thang đi lên trên.
Văn phòng của Trần Thiên Bảo ở tầng ba mươi.
Khi hai người Lý Hiên đặt chân lên cửa tầng ba mươi, Diệp Thanh Tuyết không gì cản nổi suốt cả chặng đường nhíu mày.
Lúc này, họ đang bị một cánh cửa sắt dày cản đường.
Đây là rào cản cuối cùng để vào được văn phòng của Trần Thiên Bảo.
“Đây là cửa sắt hợp kim, Trần Thiên Bảo chế tạo cái này dựa theo tiêu chuẩn kho bạc của ngân hàng, dày hai mươi centimet, dì đã từng nhìn thấy cái tương tự, cần phải xác minh dấu vân tay và mống mắt mới có thể vào.”
Diệp Thanh Tuyết thở phì phò nhìn cánh cửa sắt.
Mặc dù là cường giả cảnh giới Tông Sư, nhưng bà ấy cũng bó tay trước cánh cửa sắt này.
“Hay là chúng ta leo lên trên từ cửa sổ bên ngoài đi, dễ hơn việc phá cửa sắt này nhiều.”
Diệp Thanh Tuyết nói.
Chỉ là bà ấy nhìn Lý Hiên rồi lại lắc đầu: “Không được, dì có thể leo lên nhưng cháu lại không leo được.”
“Giết cái kẻ phản bội này sao có thể không để cho cháu tự ra tay được.”
Lý Hiên hơi mỉm cười cháu đi.”
‘Chỉ là một cánh cửa sắt cỏn con mà thôi, giao cho.
“Cái gì?”
Diệp Thanh Tuyết thấy Lý Hiên nói vậy liền sửng sốt, dường như vẫn chưa kịp. phản ứng lại.
Mà lúc này, Lý Hiên đã không chút do dự nâng chân lên đá vào cửa sắt. Lực lượng kh ủng bố nổ tung dưới chân hắn. “Âm”
Cánh cửa sắt trong phút chốc bị đá thành từng mảnh, vô số mảnh sắt bay tứ tung.
Cùng lúc đó, một tiếng hét thảm thiết từ hành lang truyền đến. Rõ ràng đăng sau cánh cửa sắt đã tụ tập rất nhiều nhân viên an ninh. Vốn dĩ với thực lực của Lý Hiên căn bản không cần động chân, có điều cả
chặng đường này dường như hắn đã bị lây nhiễm bạo lực từ người dì này, thế nên Lý Hiên cũng cảm thấy cách này mới là vui sướng nhất
Mà giờ phút này, Diệp Thanh Tuyết sững sờ, miệng há to, đôi môi đỏ mọng quyến rũ đủ để nhét một quả trứng gà.
Bà ấy trợn mắt há hốc mồm nhìn Lý Hiên như thể đang nhìn một món bảo bối quý hiếm lắm.
“Hiên Nhi, cháu cháu cháu…” Không đợi bà ấy nói xong, Lý Hiên đã cất bước tiến vào trong hành lang.