– Bây giờ trò chơi mới chính thức bắt đầu đúng không Sam, Violet? Các cậu còn nhớ quy luật khi ai đó từ bỏ game không lí do chứ?
– Người đó phải chết.
Sam và Violet đồng thanh. Họ nghe thấy tiếng nó cười từ cái máy chơi game đó.
– Phải rồi, tôi sắp nhận cái án tử hình nhưng đồng thời game sẽ tái sử
dụng lại….Đến lúc đó chính các người đã trở thành một phần của game
mới. Trước đó, các người đã nhầm một việc rồi, ngay từ đầu chúng ta đã
bỏ qua một thứ quan trọng đó là….Ố ồ…
Nó đang nói bỗng dưng
lại làm họ ngạc nhiên. Mandy ôm cái máy tính mini của mình cùng cái ô ra phía cửa rồi đứng đó nhìn làm họ ngạc nhiên. Họ mở hẳn rèm ra và thấy
được nó đang đứng ở tòa nhà cao tầng đối diện, nó đang nhìn về phía họ.
Từ máy chơi game là bao nhiêu tiếng ‘huỳnh huỵch’ từ bước chân dồn dập
của nhiều người.
– Thôi chết, mức án đến sớm hơn tôi tưởng tượng. Vậy hẹn gặp hai cậu ở đầu hành trình mới. À mà khoan, ba nè máy game
mới ba gửi cho con chán phèo. Con sẽ lấy lại nó. Giờ thì bái bai mọi
người nhé.
Và cái máy chơi game bị ngắt nguồn tự động. Có lẽ nó
đã căn cho hết bin đúng giờ. Boss bỗng nở nụ cười mà không ai để ý tới.
“Con luôn thích thú với game mà, ta chỉ giúp con một chút thôi con gái.” Họ nhìn lên phía tòa nhà đối diện và nó đang đứng trên lan can quay đầu với họ nhìn về hướng cửa của sân thượng tòa nhà đó. Ngay sau đó nó tự
động ngã xuống, một loạt người chạy đứng nhìn ở lan can chỗ nó ngã
xuống. Họ thấy một tàu lượn xuất hiện và nó lại bay lượn trên bầu trời
như kiểu lúc nó ở thành phố nhân tạo Aurora. Nhưng lúc đó hàng loạt tàu
lượn kiểu đó đã từ chiếc máy bay lao xuống để bắt nó. Một cuộc chiến
trên không diễn ra, nhóm người đang rượt đuổi nó còn nó thì vườn chơi
với họ.
– Sam…đừng mà…..Cậu định phá luật sao?
Violet
đã khóc, cô bé van lài cô bạn thân đồng thời là chị em họ chưa từng tách rời kia. Mọi người chú ý đến hai cô gái đứng ở phía trên ngay cạnh
Mandy.
– Violet….
Sam gạt tay Violet ra, giọng nói của cô đã khác.
– Với tớ Noah rất rất quan trọng và tớ yêu quý mọi người nhưng…….
Sam quay lại nhìn mọi người, nước mắt cô đã lăn dài trên má. Violet đã ngỡ
ngàng và đôi tay buông thõng xuống kiểu không quan tâm tới mọi chuyện
nữa. Sam tiếp tục lên tiếng.
– ….Snow còn quan trọng hơn nhiều. Snow không còn thì Big Big Funny chẳng còn baats kì ý nghĩa gì cả. Suốt cuộc đời tớ đã luôn chạy theo bóng hình ấy chỉ để một lần chiến thắng.
Violet….Snow thực sự rất…..rất quan trọng…. …..vì….
Sam đã nhảy khỏi cái tầng 20 ở nhà hàng Trung Quốc này. Mọi người ngạc
nhiên chưa kịp phản ứng nhưng Violet đã dang tay ra ngăn họ lại, cô lên
tiếng.
– Mandy tính tọa độ điểm đến rồi đưa mọi người tới chỗ đó…
Nói rồi Violet cũng nhảy xuống và cùng những người kia đánh nhau trên không.
— —— ——
Tại vùng đất trống ngoại ô thành phố, khi Sam vừa đáp xuống, cô ngạc nhiên nhìn nó bây giờ.
– Cơn….cơn ác mộng…. …..
Sam mấp máy vài từ và ngồi khuỵu xuống đó. Violet tới ngay sau đó và cô
không giữ nổi bình tĩnh giống Sam. Trong khoảnh khắc đó sáu mắt giao
nhau không khí thì như ngưng lại với họ, cái quá khứ ấy lại bắt đầu diện về trước mắt.
/…/
– Sao vậy Sam????
– Cậu biết
sao không Violet? Từ ngày đó tới giờ tớ đã luôn theo đuổi một hình bóng. Và tớ muốn vượt qua người đó, tớ đã rất kính trọng người đó…
– Hả? Sam cậu đang yêu thầm ai đó hả?
Violet thoáng ngạc nhiên và huých nhẹ vào vai Sam, cô nở nụ cười ma ranh. [Lúc này cả hai cô gái đều là những đứa nhóc tì] Sam quay ra phản bác ngay.
– Không phải. Người đó là nữ giới mà.
– Vậy cậu bị…
– Khùng à.
Sam cốc nhẹ vào đầu Violet, cô bé lại ngồi tay chống cằm, cái mặt thì trông nản hết mức nhìn ra bên ngoài.
– Tớ đã tham gia Big Big Funny cùng với người đó. Tớ muốn thắng trò chơi này.
– Tớ tham gia cùng nhé?
– Ừ…
/…/
Và nước mắt của Violet đã rơi ngay tại thời điểm này. Cô ôm Sam vào lòng
mình, ôm thật chặt như sợ mất đi vậy. Còn Sam thì như chết lặng.
/…/
– Con nhóc chết tiệt.
– Á…
Tiếng hét của một cô bé tóc vàng vang lên nhưng cô bé không cảm thấy mình bị
đánh sau đó. Khi mở mắt ra cô bé thấy một cô gái tầm hơn mình hai tuổi
với mái tóc màu nâu đỏ rất đẹp.
– Này nhóc con…
– Sao chị lại cứu em vậy?
Sam-cô bé tóc vàng đó, nhìn cô gái vừa cứu mình không ai khác chính là nó. Nó
nhìn Sam và ngồi xổm xuống cho dễ tầm nói chuyện với Sam.
– Cứu người cũng cần lí do sao?
– Cái gì chẳng có lí do của nó.
Sam bữu môi phản bác. Nó cốc nhẹ vào đầu Sam và nở nụ cười nhạt, sau đó thì rá chiều suy nghĩ sâu xa.
– Xem nào…Ờ thì tại nhóc cản trở trò chơi của ta. Ta định giết nhóc nhưng tự dưng bọn này xông vào cản đường vậy là giết luôn.
– Lí do củ chuối.
Sam nhìn nó với khuôn mặt không biết tả sao nữa. Nó thì chẳng bận tâm, cứu
người lại gặp phải rắc rối không đáng có này. Khi thấy nó định đi thì
Sam túm lấy chân nó và ôm chặt.
– Vậy….cho em tham trò chơi đó của chị đi. Em đang chán lắm, lúc nào cũng ở một mình.
– Nhóc thực sự muốn chơi sao?
– Ừm.
Sam gật đầu chắc lịch rồi buông nó ra. Nó quay lại nhìn cô bé, tay xoa cằm suy nghĩ.
– Vậy đoán thử trò cơi tên gì đi. Đoán trúng cho chơi, gợi ý nhé nó trái ngược với tâm trạng của nhóc hiện tại.
– Vui vẻ sao?
Sam thắc mắc, nó mỉm cười vỗ bộp phát vai Sam làm cho cô bé mặt nhăn nhó.
– Đúng vậy. Nó tên là Big Big Funny, Nói thế nào nhỉ? Luật chơi không thể để ai biết được nên……Chúng ta sẽ cùng xem rồi hủy nó nhé?
– Nếu cho bạn chơi chung thì sao? Và nếu em thắng sẽ được gì?
– Rủ bạn chơi cùng cũng được. Còn về phần thưởng thì nói sao đây nhỉ? Thực sự chưa bao giờ ta nghĩ đến phần thưởng.
Nó lại suy nghĩ rồi bỗng chốc quay qua Sam.
– Nhóc cứ xem đi để ta suy nghĩ phần thưởng.
– Ừm.