Nó vẫn nằm trên lưng người đó, đôi mắt khép lại.
– Sao lại đến đây? Còn con bé thì sao? Lời thỉnh cầu duy nhất của con chẳng lẽ……???? SAO MẸ LẠI NHƯ VẬY CHỨ?
Nó hét lên, vâng người vừa cứu nó kia chính là mẹ nó Hàn Băng. Mẹ nó từng
là người đứng đầu Angel. Mẹ nó vẫn cõng đứa con ‘to xác’ của mình đi mà
không nói gì. Nó túm chặt hai ống tay áo của mẹ mình.
– Cả đời mẹ đã yêu thương con rồi. Mẹ không thể yêu thương Tuệ sao? Con bé sẽ ra
sao khi tỉnh dậy không có mẹ đây? Mình con là đủ rồi.
– Con ích
kỉ con biết chứ Tuyết? So với mẹ thì Tuệ cần con hơn nhiều, trong kí ức
của con bé luôn chỉ có duy nhất mình con. Con nghĩ ta có thể thay thế
người chị yêu quý vĩ đại trong lòng con bé là con sao?
– Con không biết nữa mẹ ơi.
Nó đã khóc, nó lại khóc. Mẹ nó vẫn tiếp tục đưa nó đi, nó lại hỏi.
– Vậy tại sao lúc đó mẹ không về tìm con. Đến bây giờ mẹ xuất hiện là sao?
– Mẹ chưa từng chết, vụ tai nạn đó người chết không phải mẹ. Con biết khi mẹ xuất hiện thì cả hai đứa càng gặp nguy hiểm, hơn thế Tuệ lại đang
nằm trong tay ba của hai đứa.
– Con phải làm sao đây? Con hận ông ta, con căm thù ông ta nhưng con không thể giết ông ấy.
Nó cảm thấy hỗn loạn lắm, mẹ nó mỉm cười.
– Con là đứa trẻ ngoan, vì vậy hãy để mẹ làm việc này còn con hãy quay về bảo vệ, chăm sóc cho Tiểu Tuệ.
– Cảm ơn mẹ, nhưng…..
Và nó đã bịt thuốc mê mẹ nó, nó nhanh chóng đỡ lấy mẹ mình rồi ngồi xuống đó. Lúc này nó cùng mẹ mình xuống đồi.
– Hãy đưa mẹ ta đến chỗ Tuệ. Ngăn cản họ đi.
– Chủ nhân người sẽ…
Người con gái đeo mặt lạ lúc trước lên tiếng, bên cạnh còn người con trai nữa. Người con gái giúp nó dìu mẹ nó vào trong xe.
– Còn Min và Bin nữa nên đừng lo. Chỉ cẩn đưa mẹ ta an toàn rời khỏi đây. Còn lại cứ để đó ta lo hết.
– Vâng…vậy người hãy cẩn thận chủ nhân.
– Cảm ơn hai người.
Nó gật đầu và họ rời đi, nó cầm lấy hộp cứu thương cô gái kia đưa cho rồi
nên xe (xe này lúc trước nó lấy từ mấy cái chỗ bán ô tô trong thành phố
để lại) Nó thực hiện việc lấy viên đạn ra khỏi mắt mình. Viên đạn đó đã
hủy hoại con mắt trái của nó. Nó đau lắm chứ khi lấy viên đạn ra thậm
chí nó còn không dùng thuốc giảm đau. Có lẽ với nó lỗi đau này không thể thấm được với nỗi đau hằn sâu trong nó. Băng lại con mắt nó phóng đến
học viện Noah.
— —
– Sun…
– Sao?
– Hãy kéo Len và Lin rời khỏi thành phố ngay đi.
Hắn nhìn Sun rồi lên tiếng ra lệnh. Sun nhìn hắn khẽ nhíu mày không thích.
– Cậu định ở lại đến cùng sao?
– Tôi sẽ đi tìm cô ấy. Tôi sẽ cùng cô ấy rời khỏi đây. Chính cậu là người hiểu rõ cuộc chiến này nhất mà. Cậu đã theo sát cô ấy suốt mấy năm nay.
Hắn nhìn Sun, ánh mắt hơi trùng xuống. Sun nhìn hắn rồi kehx mỉm cười.
– Tôi hiểu rồi, vậy hãy cẩn thận. Tôi sẽ đưa Len và Lin đến chỗ Tuệ. Cậu hãy cẩn thận, đưa con bé an toàn trở về.
– Ừ.
Nói rồi hắn phóng xe đi luôn. Tại học viện Noah, nó nhanh chóng chạy xuống
tầng hầm của Noah, nơi đây tuy là tầng hầm nhưng rất rộng (bằng một căn
phòng lớn) được thắp nhiều đèn huỳnh quang sáng như ban ngày. Nó tiến
đến cột trụ to đùng đặt ở giữa căn phòng.
– Biết ngay mày ở đây mà. Đó là lí do mà học viện không bị hủy hoại như các tòa nhà cao tầng. Và đây cũng là…
– Lí do mà Noah được xây dựng.
Ba nó xuất hiện, ông cầm súng hướng về phía nó. Nó quay lại nhìn ba mình và dường như nó đoán trước ông ta cũng sẽ đến đây.
– Xin lỗi nhưng tôi không có ý định giao cả thành phố cho ông đâu.
– Đứa con ngu ngốc, dù ngươi không đưa nó ra thì ta cũng sẽ giết ngươi để lấy nó.
– Nếu vậy thì ông cứ việc đi.
Nó nhìn ông ta cười nửa miệng thách thức, ông ta đã lên lòng súng và rồi chuẩn bị bóp cò.
“Đoàng…đoàng…” hai phát súng vang lên, một viên là dành cho nó ngay trúng bụng bên
trái còn một viên ngay trúng lưng của ông ta. Nó ngạc nhiên và ông ta
định bắn tiếp thì mặt sàn kim loại nhô lên thành bức tường nhốt ông ta
lại. Nó tắt nụ cười và dần dần ngã xuống thì hắn ngay lập tức chạy đến
đỡ lấy nó.
– Tuyết….
Hắn lo lắng nhìn nó, nó đang chảy rất nhiều máu, mỉm cười nhìn hắn.
– Wind…sao anh lại….sao không rời?
– Em đừng nói gì cả. Em bây giờ không được phép ngủ. Ta không cho phép em ngủ. Em mà ngủ ta sẽ giết chết hết những kẻ liên quan, ta sẽ giết Tăng
Nhật Tuệ, giết mẹ em, bác em, giết hết…..
Hắn sợ hãi, hắn sợ
người con gái này sẽ biến mất khỏi thế giới này. Lần đầu tiên hắn cảm
thấy sợ hãi đến vậy. Bàn tay đầy máu của nó khẽ đưa lên định chạm vào
mặt hắn, hắn nắm lấy bàn tay đó. Ấm áp làm sao.
– Đừng vậy mà….em xin lỗi…. …..Em nghĩ mình…mệt mỏi lắm Wind à?
– Không…đừng gọi vậy, hãy gọi tên của ta. Xin em….
– Phong…em mệt mỏi lắm…anh rời khỏi đây đi….chỉ còn chưa đến…10 phút nữa…….Thành phố sẽ chìm…. ……..
– Em đừng nói gì cả, xin em, đừng nói gì hết. Ta sẽ đưa em rời khỏi đây vì vậy xin em đừng ngủ lúc này.
Và hắn nhanh chóng bế xốc nó lên rồi chạy khỏi tầng hầm này. Tăng Nhật
Minh vẫn nằm đó và máu chảy rất nhiều. Nó nhắm mắt lại làm hắn lo lắng
gọi nó không ngớt. Nó đang cố gắng dùng chút sức lực để tập trung cảm
nhận. Cả thành phố Aurora đang sụp đổ và học viện Noah cũng đang đổ sập
xuống. Tầng hầm đó cũng không ngoại lệ. Hắn nhanh chóng đặt nó vào xe
thắt dây an toàn vào.
– Tuyết…..xin em đừng ngủ, anh sẽ đưa em đi chữa trị.
– Em…hãy để em ngủ một chút thôi. Em thực sự…thực sự rất mệt.
Hắn nhanh chóng phóng đi với tốc độ ánh sáng. Cái bảng điểm giờ trên cao
kia vẫn đang chạy, nó đang giảm dần, chỉ còn chưa đầy 5 phút nữa cả
thành phố lớn này sẽ sụp đổ mãi mãi. Hắn nhanh hơn nữa, phải rời khỏi
thành phố này. Và cuối cùng thì 0:00:00 chiếc đồng hồ đã điểm, ánh sáng
thành phố bỗng tắt phụt và cả đống đổ vỡ đang chìm xuống biển. Cầu phía
trước, chiếc xe lao qua đó và không kịp lên cầu. Hắn nhanh chóng mở dây
an toàn ôm nó lao ra khỏi xe. Chiếc xe, thành phố và cả nó với hắn đang
rơi xuống biển. Nó cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng của mình để thực
hiện. Bốn tấm kim loại màu xám phẳng lì xuất hiện thành một cái hộp kín
chứa hai đứa bên trong. Chiếc hộp rơi xuống biển, hắn vẫn ôm nó vào lòng và rồi chấn động lớn khiến mặt biển động. Sau hơn một phút chiếc hộp
kim loại nổi lên, một cánh bị hất bay để không khí vào. Hắn vẫn ôm nó.
“Không thể nào…chẳng lẽ…. ….???” Nó nghĩ rồi ngất lịm luôn, ba
cạnh còn lại cũng đang từ từ hạ xuống nhưng ngay lúc đó hắn và nó đã
được cứu lên một chiếc thuyền. Hắn nhìn hai người vừa xuất hiện kia.
Không ai khác chính là Min và Bin, họ nhanh chóng đưa nó vào trong để
cấp cứu ngay trên thuyền. Hắn phải ngồi ngoài chờ.
– Chủ nhân bị thương quá nặng rồi.
– Mất máu quá nhiều.
Bin nhìn Min rồi nhanh chóng lấy mấy túi máu truyền cho nó. Họ nhanh chóng
lấy viên đạn ra rồi cố gắng chữa trị cho nó nhiều nhất có thể. Màn đêm
đang dần dần trôi, những ngôi sao biến mất và thay vào đó ánh dương đang chuẩn bị xuất hiện. Hắn sợ hãi, hắn không muốn mất đi người con gái
này.
Sáng hôm sau, nó được chuyển vào phòng bệnh trên đất liền, cánh cửa chợt mở ra.
– Chủ nhân…
Bốn người Min, Bin và hai người đeo mặt lạ lúc trước đồng loạt nhỏ nhẹ cúi chào nó.
– Nhỏ tiếng thôi không anh ấy tỉnh giấc. Có lẽ anh ấy đã mệt lắm rồi.
Nó nằm trên giường nhìn bốn người kia lên tiếng. Họ nhìn nó lo lắng.
– Tín hiệu vẫn….
– Ta biết, khối trụ đó chưa ngừng hoạt động, nó vẫn chưa bị phá hủy. Có
lẽ cả thành phố lúc này đang nằm dưới đáy biển và ông ta cũng…
– Tiểu thư và phu nhân với giám đốc đang ở nhà Lâm gia. Có cần???
Người con trai đeo mặt lạ lên tiếng. (tiểu thư là chỉ Tuệ, phu nhân là mẹ nó, giám đốc là bác nó đấy)
– Cứ để họ ở đó đi. Khi ta bình phục chúng ta sẽ đến biệt thự sống. Chúng ta phải dấu ta đi vì nếu còn tín hiệu có nghĩa ta vẫn sẽ bị truy lùng.
Nó nhìn họ thì cả bốn cúi đầu rồi lặng lẽ rời khỏi phòng.