Nó lúc này đang lái chiếc BMW màu đen khác của hai đứa và phóng như điên rời khỏi Noah, đám người đó vẫn tiếp tục đuổi theo.
– Chị…chuyện này là sao?
– Là con ả họ Lưu đó.
– Chẳng lẽ cô ta là người của ông ta?
Tuệ ngạc nhiên thì cô nhận ra máu ở cánh tay nó. Mặt Tuế tái đi.
– Tuyết, chị bị chảy máu kìa.
– Không sao, chị ổn.
– COI CHỪNG…..
Tuệ hét lên cũng là lúc chiếc xe đâm sầm vào cái cột đường, nó bị đưa tay
đỡ lấy người của Tuệ vì sợ cô em gái sẽ bị thương còn mình thì bị đập
đầu vào bánh lái. Tuệ nhanh chóng chạy khỏi xe và đỡ lấy nó ra. Bọn kia
vẫn đuổi theo, Tuệ phải dìu nó chốn vào một con ngõ.
– Chị ổn chứ?
– Chị ổn. Chạy về phía…
Nó chưa kịp nói thì nhóm người đó đuổi đến nơi, chúng đều có những tàu
lượn (giống siêu đạo chích kid đó ạ) bay trên bầu trời, một số thằng thì chạy bộ chặn đầu. Cả hai đứa nó định quay đầu nhưng hai đầu con hẻm đều bị chặn rồi. Nó ngay lập tức kéo Tuệ vào một ngã rẽ ở giữa nhưng ở phía trên chúng đã tấn công. Cả ba lối đều chết, nó quay lại nhìn bọn chúng
rồi đưa tay lên tập trung tinh thần.
– Chị định dùng nó sao?
– Yên lặng chút đi chị cần tập trung.
– Cẩn thận đấy Tiểu Tuyết.
Tuệ lo lắng nắm lấy tay còn lại của nó. Và ngay lúc đó nó hất tay một bức
tường xuất hiện chắn ngay con hẻm lại, phần đường chỗ bọn nó nhô lên và
cả hai đứa nhảy lên lan can phía tầng hai đằng sau chạy lên trên. Cả hai nhờ lối cửa sổ ở lan can chạy vào một khu cao tầng, Tuệ lo lắng đỡ lấy
nó khi nó vừa bị thương lại phải thực hiện cái chuyện ban nãy. Cái bọn
sát thủ kia ngạc nhiên và bàng hoàng, họ nghĩ nó có sức mạnh siêu nhiên
chăng?
– Tiểu Tuyết chị bị chảy máu nhiều quá.
–
Phải…phải chạy thôi……..Họ sẽ cho nổ bom, cần di chuyển dân ra khỏi thành phố. Phải làm ngay nếu không họ sẽ cùng chết với thành phố này.
– Vậy là chị định. KHÔNG ĐƯỢC, em không cho phép. Chị định bỏ em lại một mình sao?
– Tiểu Tuệ…..
Nó cầm tay cô bé rồi đôi mắt nó đã ngấn nước. Nó ôm lấy Tuệ.
– Chị xin lỗi nhưng chị phải làm vậy. Chết là cách giải thoát tốt nhất.
– Nhưng…..
Tuệ chưa kịp nói gì thì cô bé đã ngất lịm, nó cóng Tuệ cố chạy khỏi tòa nhà này. Bên ngoài Trang-cô gái tóc ngắn đó, đang lượn quanh tòa nhà và cô
ta đã ngắm được chỗ của nó và Tuệ. Ngay lập tức cô ta đã bắn một phát
đạn công phá lớn. Viên đạn xoáy tròn và xé không khí bay thẳng đến chỗ
nó đang cõng Tuệ chạy trên cầu thang bổ. Nó cảm nhận được và né, viên
đạn ngay sát má nó và rồi cắm vào tường. “Bùm…” một vụ nổ lớn xảy ra
và tòa nhà chịu thiệt hại không ít như đang sụp xuống hẳn vậy. Cô ta
dùng chiếc kính một bên mắt ấn nút gì đó trên đó và nhìn vào tòa nhà.
– Shit! Con khốn đó còn sống. Sao nó có thể thoát khỏi vụ nổ ở cự li gần vậy chứ? Cả vừa nãy nữa. Chẳng lẽ…. …????
Trang ngạc nhiên vô cùng, cô ta lượn khỏi đó không thì sẽ nguy mất vì cảnh
sát với cả bọn hắn đang đến. Cả tòa nhà lớn sụp đổ nhanh chóng và cảnh
sát thì không biết nguyên do. Bỗng trong màn đêm yên tĩnh này, cả thành
phố có tiếng kêu báo động đỏ khẩn cấp.
– Yêu cầu toàn bộ rời khỏi thành phố. Yêu cầu rời khỏi thành phố. Thành phố sẽ tu sửa lại trong
vài tiếng nữa. Yêu cầu rời khỏi thành phố. Yêu cầu cư dân Aurora rời
khỏi thành phố.
Tiếng báo động inh ỏi khiến ọi người loạn cả lên
và họ nhận ra giọng nói đó là của…nó. Họ ngay lập tức chạy đến phòng
phát thanh của thành phố nhưng trống không, không một bóng người hay còn vết tích vương lại của ai đó. Trong khi đó tại một con hẻm tối, nó đang ngồi dựa lưng vào tường đặt Tuệ nhẹ nhàng ngồi xuống đó. Nó thở gấp
gáp, máu từ tay cứ túa ra, nó xé mảng áo để băng bó lại.
– Chỉ còn cách này, thành phố Aurora này sẽ ra đi cùng với ông. Sau vài tiếng nữa thôi, mọi thứ sẽ kết thúc.
Nhìn cảnh tượng hỗn loạn này từ phía trên cao, Tăng Nhật Minh nở nụ cười nửa miệng, khen thay cho con gái mình. Trang đi vào phòng, cô nhìn ông.
– Cô ta vẫn sống và đang trốn ở đâu đó.
– Đợi dân di rời chúng ta sẽ tìm và diệt con bé.
Lời nói lạnh lùng vang lên. Trang hơi ngạc nhiên một chút, cô không hiểu
giữa ba con nhà này hận thù nhau thế nào mà đến lỗi muốn giết nhau. Nói
thẳng ra cô không quan tâm vì mục tiêu của cô là giết nó chấm hết. “Chắc chắn cô ta đã nhìn thấy nó, nhìn thấy người đó. Thì ra là vậy thế nên
cô ta mới hoảng hốt và ngừng lại như vậy. Nhưng mà cô ta sẽ không thể có được, tôi tuyệt đối không để cô và em gái cô có được đâu Hàn Tuyết.”
Trang cười nham hiểm rồi rời khỏi phòng.
Trong con hẻm, nó đang cố đứng dậy rồi dựa vào tình hình hỗn loạn này đưa Tuệ về biệt thự của bác Hàn.
– Tiểu Tuyết, cháu…
– Hãy mang Tuệ đi theo, hãy đem con bé rời khỏi đây. Việc còn lại để cháu lo.
– Cháu định…
– Đây là chuyện riêng giữa cháu và ông ta. Vì vậy hãy để cháu với ông ta giải quyết. Mang con bé đi đi.
– Hãy cẩn thận, đừng lún sâu vào rồi bỏ mạng.
Bác Hàn dặn dò rồi đưa Tuệ cùng rời thành phố này. Nó nhìn theo chiếc xe mất hút, đôi mắt nó buồn bã.
– Xin hãy bảo vệ cho Tiểu Tuyết. Hãy yêu thương con bé vì cả đời mẹ đã
yêu thương con rồi. Hãy cho con bé biết đến tình thương, hơi ấm của một
người mẹ. Giúp con nhé….mẹ.
Những lời nói kì lạ của nó là sao? Thành phố này sẽ lụi tàn và Trang sẽ làm gì nó?