Sự Tích Các Loài Hoa

Chương 37: Linh hồn Oa- Oa



Bỗng nhiên, mắt nàng công chúa Hoa Lan lấp lánh đầy nước mắt- Tôi nhớ quê hương quá- Nàng thổ lộ với nữ hoàng Hoa Hồng để tạ lỗi- Chúng tôi, những cây lan, là những đứa con của phương Nam khắc nghiệt. Các chị em của tôi nở hoa trong cái ẩm của vùng nhiệt đới từ khắp nơi trên thế giới tỏa hương thơm ngây ngất lên bầu trời. Tôi được sinh ra trên một hòn đảo xinh xắn, ở đó có hồ nước trong như pha lê và những dòng suối nhỏ thì có cây che bóng, nơi mà mỗi khi khát thì vương công Rimba- nữ hoàng của khu rừng và thủ lĩnh của đàn voi lại tới để uống nước. Tôi sắp kể cho bà nghe một câu chuyện thần thoại của hòn đảo này. Hãy thứ lỗi cho tôi, câu chuyện hơi buồn nhưng bởi vì chính tôi cũng đang buồn. Và Hoa Lan bắt đầu kể.

Ở bìa rừng rậm có một người nghèo góa vợ sống với một đứa con trai nhỏ tuổi tên là Yantho. Trước khi chết, vợ anh ta đã trăng trối lại:

– Đừng bao giờ bỏ quên con trai chúng ta. Em mong anh sẽ chú ý chăm sóc con. Hãy cầu nguyện các thần hộ mệnh và bảo vệ con khỏi lũ quỷ rừng. Ngày cả khi có chết đói, chàng cũng phải chia cho con hạt cơm cuối cùng. Đừng bao giờ quên những lời em nói.

Nói xong, bà ta trút hơi thở cuối cùng. Thế nhưng, người góa vợ không màng đến những lời dặn dò của vợ. Đó là người đàn ông độc ác và lười biếng luôn trốn việc, thích la cà ở các làng bên và say sưa rượu chè. Thế là nghèo đói nhanh chóng ghé thăm túp lều của anh ta. Nếu anh ta có xin được những người có lòng thương một nắm cơm, anh ta cũng ăn một mình mà không cho đứa con trai bất hạnh một hạt nào. Yantho đáng thương thường xuyên khóc vì đói. Mệt quá, cậu bé chạy lại bìa rừng, hai tay chắp trên trán cung kính cầu xin:

– Para Wanara, hỡi đàn khỉ tinh khôn, Yantho đáng thương, con trai của người đàn ông góa đang gọi các bạn đây. Hãy thả xuống dù chỉ là một quả phỉ thôi của rừng cây mênh mông trù phú của các bạn.

Đàn khỉ động lòng thương bởi lời cầu xin của cậu bé Yantho nên đã đồng ý. Nhưng đàn khỉ thường không ở yên một chỗ, chúng thường hay chơi đuổi bắt và kéo nhau vào sâu trong rừng. Những lúc đó, cậu bé Yantho nhợt nhạt đi vì sợ hãi gọi vong theo qua những đám dây leo chằng chịt.

– Harimau đáng kính, ông hổ tự do, nữ hoàng của bóng tối! Yantho đáng thương là con cháu của loài người đang bị bỏ đói kính cẩn cầu xin ngài một miếng nhỏ từ con mồi của ngài.

Ông hổ động lòng thương bở cậu bé gầy còm ốm yếu đã để lại dưới chân cậu con mồi vừa bắt được. Nhưng cũng có lúc tay thợ săn vằn vện này đi theo con đường mòn vào sâu trong rừng và Yantho cố gọi vài ngày nhưng vô ích và tay không trở về nhà. Bố cậu đối xử tệ bạc với cậu, ông ta vừa đánh vừa chửi rủa:

– Mày thật là vô tích sự, đồ lười biếng, không kiếm nổi một miếng ăn về cho bố mày.

Một hôm, người đàn ông góa ăn trộm được của ai đó một nắm gạo.

– Tại sao mình cứ phải chia cho thằng ngốc này hạt cơm cuối cùng nhỉ?- Ông ta nghĩ mông lung- Ta sẽ đưa nó vào sâu trong rừng và để nó ở đó cho ác thú.

Nghĩ vậy, ông bố nói với Yantho là họ sẽ đi vào rừng nhặt củi khô để đem ra chợ bán. Cậu bé đi theo và không nghi ngờ gì cả. Đến trước một lùm cây, họ phải dừng lại vì dây leo chằng chịt. Cậu bé chắp hai tay cung kính lên trán và gọi:

– Para Wanara, hỡi đàn khỉ, tôi là Yantho đây, con trai của con người đang gọi các bạn đấy. Tôi đi nhặt củi cùng cha tôi. Xin hãy mở đường cho chúng tôi vào trong rừng.

Sau lời kêu gọi của cậu bé, thật kỳ lạ tất cả các dây leo dãn ra. Một lát sau, những bụi rậm gai góc lại chặn đường hai cha con cậu bé. Thế là Yantho lại gọi:

– Ông hổ Harimau đáng kính, nữ hoàng của bóng tối. Tôi là Yantho đáng thương, con cháu của loài người, cầu xin ông hãy mở đường cho chúng tôi.

Trong chốc lát, bụi cây đầy gai lùi ra xa và con đường của ông hổ dẫn người đàn ông góa và cậu con trai vào tận giữa rừng tối tăm. Người cha dừng lại giữa chỗ rừng vắng. Ông ta nhóm lửa và đổ một nắm gạo vào trong nồi nước.

– Trước khi làm việc, chúng ta hãy nghỉ ngơi và ăn uống một chút.- Ông ta nói với con trai. Thế nhưng khi cơm vừa chín, ông ta ăn một mình và chỉ để dính lại đáy nồi một hạt cơm cuối cùng.

– Hãy đợi tao ở đây- Ông ta ra lệnh cho con trai- Tao sẽ đi đánh dấu những chỗ có nhiều củi khô và rễ cây nhất. Khi tao trở về chúng ta sẽ chia nhau hạt cơm cuối cùng này đúng như lời trăng trối cuối cùng của mẹ mày.

Nói rồi ông ta biến mất trong rừng. Yantho co rúm lại bên cạnh đống lửa. Cậu bé phát khóc vì đói. Nhưng cậu cũng không dám gặm một mẩu nhỏ đầu hạt cơm vì sợ cha cậu tức giận. Vừa cho củi khô vào lửa rồi lại cào tro nguội ra, tay cậu trở nên lem luốc. Sau đó cậu lại lấy tay lau nước mắt làm khuôn mặt cậu đen nhẻm đi, chỉ còn đôi mắt lấp lánh như đá quý. Yantho đợi bố rất lâu nhưng vô ích. Bất chợt, trong đêm đen, cậu bé bất hạnh nhìn thấy những đôi mắt rừng rực của ác thú sáng chói lên trong bóng tối và nghe thấy ở sau lưng những tiếng rít của những con rắn có nọc độc và những bước chân rón rén của động vật ăn thịt hoạt động về đêm. Những quái vật rừng đã thức dậy khi đêm xuống.

– Oa, oa!- Cậu con trai khóc lóc- Bố ơi, hãy trở lại đi, oa oa.

Nhưng bố cậu không trả lời, Yantho liền dồn hết can đảm đi tìm. Trong khi đó người đàn ông độc ác đang tìm đường về nhà, nhưng đêm tối cuối cùng cũng giữ lại được ông ta. Bất hạnh thay, những lùm cây gai góc lại chắn đường ông ta.

– Hỡi ông hổ Harimau, hãy mở đường cho tôi- Người cha xấu xa gọi- Tôi đã để lại cho ông một món mồi ngon trong rừng rậm.

Một tiếng thú gầm đáp lại lời ông trong bóng tối.

– Hãy quay lại đón con trai ngươi, người đàn ông nham hiểm.

Nhưng cha của Yantho vẫn không lùi bước.

– Para Warana, hỡi đàn khỉ, hãy đưa ta ra khỏi rừng rậm tăm tối. Ta chính là cha của cậu bé Yantho đang cầu xin các bạn đây.

Bất chợt, một ánh sáng chói lóa trong bóng tối và vua của loài khỉ xuất hiện trước mặt người đàn ông đang khiếp đảm. Nó ngồi trên một đống kim cương và ta cầm một quả dừa:

– Hãy đi theo quả dừa này- Nó nói và ném quả dừa dưới chân người đàn ông. Quả dừa bắt đầu lăn và mở đường cho ông ta qua các bụi cây gai góc. Tuy nhiên nó không đưa người đàn ông nham hiểm ra khỏi rừng mà đưa ông ta quay trở lại nơi mà ông ta đã chạy trốn. Một lát sau, người đàn ông góa nhận ra lửa đang tắt dần, và bên cạnh đó là cái bát với hạt cơm cuối cùng đang sáng lên.

Người cha đưa tay ra vồ lấy hạt cơm thì cùng lúc đó có một con vật lạ đi ra từ trong bóng tối của rừng rậm. Đôi mắt sáng lấp lánh như hai viên đá quý trên khuôn mặt đen nhẻm, từ đôi môi nó thốt lên lời oán thán:

– Oa, oa- Con ma nhỏ rên lên- Oa, oa.

Người đàn ông bị nghẹn lại với hạt cơm.

– Một con quỷ- Ông ta kêu lên và tìm đường chạy trốn. Lúc này, những bông hoa lan sáng rực lên ở trên các cây cao như những ngôi sao lấp lánh. Từ bông hoa lan đẹp nhất hiện ra gương mặt mẹ Yantho:

– Anh đã không giữ lời hứa. Anh đã không bảo vệ con trai khỏi bất hạnh, thậm chí anh đã không chia cho nó đến hạt cơm cuối cùng. Để trừng phạt anh, ta sẽ bỏ mặc anh trong rừng rậm. Từ giờ trở đi, anh sẽ biến thành con quỷ mang lốt động vật. Anh sẽ vừa đi lang thang trong rừng rậm vừa rên rỉ và sẽ không có ai động lòng thương chia cho anh hạt cơm cuối cùng.

Người đàn ông cảm thấy cơ thể mình bắt đầu bị phủ một lớp lông dày và những cái vuốt sắc nhọn đâm ra từ các đầu ngón tay, ngón chân. Mắt nó phát ra những ánh sáng xanh.

– Oa, oa! Kẻ bất hạnh vừa rên rỉ vừa đi vào trong rừng.

– Oa, oa- Linh hồn nhỏ cũng đồng thanh khóc, đó không phải ai khác mà chính là cậu bé Yantho đáng thương. Khuôn mặt mẹ cậu bé nghiên về phía cậu:

– Con hãy hái bông hoa lan của mẹ, nó sẽ đưa con về nhà an toàn- Giọng người mẹ giục giã cậu.

Cậu bé Yantho nghe lời mẹ và bông hoa rực rỡ sáng dẫn cậu bé xuyên qua những con đường tối của khu rừng về đến tận túp lều băng thân cọ. Hoa lan không bao giờ tàn thường làm hiện lên khuôn mặt thân thương của mẹ cậu bé mỗi khi cậu gặp khó khăn. Bông hoa hát cho cậu nghe những bài hát yên bình và vuốt ve cậu bằng hương thơm mát.

Từ đó trở đi, có một con quỷ vừa đi lại trong rừng vừa rên rỉ. Người ta nghe thấy những tiếng rên rỉ xé ruột phát ra từ các bụi rậm trong những đêm không có trăng.

– Oa, oa! Oa,oa!- Người cha bị bỏ bùa phép vừa tìm đường về nhà một cách vô ích vừa khóc. Mỗi khi nghe tiếng ông ta, dân làng sợ hãi ngồi sát vào bên nhau quanh những chiếc đèn dầu nhỏ để lầm rầm cầu xin thần linh bảo vệ đất nước họ. Thế là cậu bé Yantho tốt bụng đi đến bìa rừng, tay chỉ cầm một hạt cơm nhỏ để chia nó cho cha cậu nhưng cậu không tìm thấy ông ta.

Một ngày nào đó, có thể cậu sẽ gặp lại ông ta nếu như Para Wanara vua của bày khỉ hay ông hổ Harimau đáng kính thương hại người đàn ông đáng thương và đưa ông ta ra khỏi bóng tối của rừng rậm. Con trai Yantho của ông ta đã tha thứ cho ông ta từ lâu và tiếp tục khóc thương cho số phận đáng buồn của ông ta.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.