Vinh quang thật là ngắn ngủi- Hoàng tử Hoa Nghệ Tây than thở, đầu chàng đội một vòng hoa oải hương với những vòng nhụy xoắn tít màu vàng- Thời xa xưa, những người Ả Rập trang điểm mí mắt, sơn móng tay bằng những sắc màu rực rỡ lấy từ những bông hoa nghệ tây của ta, các anh hùng cũng dùng hoa nghệ tây để nhuộm áo của họ. Đúng vậy, thế là ta cũng đã được biết đến sự vẻ vang… Nhưng ngày nay, đó chẳng là cái gì cả. Ngay sau đây tôi sẽ kể cho các bạn nghe một câu chuyện cổ tích Ả Rập.
Tôi biết một đất nước tuyệt đẹp với nhứng đền thờ màu trắng có những ngọn tháp vươn cao. Mặt trời luôn chói sáng nơi đây và bầu trời cao vô tận như một bông hoa quý không bao giờ tàn. Buổi tối, trong khí trời ấm áp, những ngôi sao tưởng như ở trong tầm tay. Vào giờ cầu nguyện, giọng của các thầy tu hăng say, vang xa, rất xa đến tận lòng người. Ở một nơi trong đất nước tươi đẹp này, có một ngôi làng nhỏ màu trằng nằm khép mình bên sườn núi. Ngày xưa, trong ngôi làng này có một ngôi nhà nhỏ có hai vợ chồng già sinh sống với nhau và luôn yêu thương nhau thắm thiết. Thế nhưng tình yêu của họ rất buồn cười. Họ rất cố chấp và ngoan cố như nhau. Vì thế lúc nào họ cũng cãi vã nhau và đánh nhau. Sau đây là một ví dụ:
– Bà nó ơi, hãy đóng cửa đằng sau lại!- Ông lão nói với bà lão.
– Tại sao lại cứ luôn luôn là tôi chứ? Ông hãy tử đóng cửa đi, chính ông đã mở nó ra kia mà- Bà lão đáp lại.
Ông lão nổi nóng:
– Tôi đã mở bao giờ chứ?
– Tôi biết rồi. Thậm chí ông cũng không thể mở nổi một cái cửa. Tôi đã phục vụ ông suốt cả cuộc đời rồi.- Bà lão kêu lên.
– Tôi thật là ngu ngốc- Ông lão vẫn tiếp tục- Cả cuộc đời của tôi, tôi đã phải làm việc vất vả vì bà, thế mà bà lại không mở giúp tôi cái cửa. Hãy đi đóng cửa ngay đi.
– Tôi đã mở ra, còn ông phải đóng vào chứ.- Bà lão gào lên.
– Đấy nhé, bà đã thú nhận là bà đã mở cái cửa ra nhé- Ông lão đắc chí.
– Nhưng tôi chẳng thú nhận gì cả.
– Có, bà đã thú nhận.
– Không, tôi không công nhận.
– Có, bà đã công nhận!
Và họ bắt đầu dùng chân tay. Đầu tiên, ông lão ném một chiếc giày vào bà lão, còn bà lão thì đổ hết một lọ mật lên đầu ông lão. Sau khi đánh nhau, họ lại giảng hòa. Và cứ như vậy, ngày nào cũng như ngày nào, từ sáng đến tối.
Một hôm, bà lão đề nghị:
– Hãy nghe tôi, ông lão của tôi. Suốt cả cuộc đời chúng ta chỉ cãi vã nhau và làm chò cười cho làng xóm. Ông hãy lại gần đây, lần này chúng ta sẽ hòa giải tất cả. Chúng ta lại mặc áo cưới và ăn mừng sự kiện này bằng một bữa tiệc như thời chúng ta còn trẻ.
Ông lão đồng ý, ông và bà cắt tiết một con gà trống, vặt lông và quay nó lên. Sau đó bà lão trang điểm mí mắt và móng tay bằng màu vàng nghệ, mặc lại áo cưới và đeo một chuỗi hoa nghệ lên cổ và giúp ông lão mặc quần áo. Sau khi chuẩn bị xong, họ sắp đặt bàn ăn, để con gà quay vào giữa bàn và cùng cười vui vẻ vào tiệc. Trước khi bắt đầu, đột nhiên ông lão nói:
– Hãy nghe tôi, bà lão của tôi. Trời đã tối và bà vẫn còn để cửa mở. Nếu những tên trộm đột nhập vào khi chúng ta đang ăn thì sao, bà hãy đóng cửa lại đi.
Bà lão nhảy lên:
– Lại là tôi phải đóng cửa? Ông hãy tự ra mà đóng cửa, ông lão lười biếng ạ.
– Ai là kẻ lười biếng, bà thì hơn gì?- Ông lão nổi khùng lên và đấm tay xuống mặt bàn- Cửa phải được đóng vào ngay lập tức.
– Nó sẽ khép lại khi mà ông đóng nó vào!- Bà lão cãi lại và chuẩn bị lao vào đánh ông lão- Tôi sẽ không phục vụ ông suốt cả cuộc đời được.
Uất lên vì tức giận ông lão vừa nói vừa cố kiềm chế lại:
– Cãi nhau thế này không đưa chúng ta đến đâu cả. Bà cũng chẳng biết cái gì. Từ lúc này trở đi chúng ta sẽ im lặng. Ai nói trước hoặc chẳng may động đậy sẽ phải ra đóng cửa. Được chứ?
Bà lão đồng ý. Từ đó trở đi, hai ông bà đứng yên, không cả mở miệng trước một bữa tiệc ngon như vậy. Thời gian trôi đi, không ai nhúc nhích. Một người hành khất già đi qua. Ông ta nhìn thấy cửa mở và ngửi thấy mùi thơm ngon của chú gà quay.
– Hãy bố thí cho kẻ đáng thương bất hạnh đang đói bụng, Thượng Đế sẽ phù hộ cho ông bà.- Ông ta gọi với vào trong nhà nhưng không có ai đáp lại. Người ăn mày thu hết can đảm bước vào nhà. Cái gì thế này? Hai người ngồi trên bàn ăn nhưng không nói, không cử động.
– Trời ơi! Họ bị sao thế này?- Ông lão đáng thương ngạc nhiên và ông ta véo mũi bà lão cho đến khi những giọt nước mắt trào ra. Thế nhưng bà lão vẫn không nói một lời nào. Ông lão ăn mày kéo tai ông lão, nhưng ông lão cũng không nói gì dù đau đớn tột cùng. Không đắn đo, kẻ lang thang đói bụng ngồi vào bàn và ăn một cách ngon lành. Hai vợ chồng già ngồi nhịn đói và không nói một lời nào. Một lát sau, con gà trống chỉ còn lại là những cái xương. Lão ăn mày lau miệng bóng mỡ sau đó xâu những chiếc xương thành một chuỗi và nghịch ngợm đeo vào cổ ông lão. Ông lão vẫn không phản ứng gì. Lão ăn mày cười vang và tiếp tục lên đường.
Một lát sau, một tên trộm vào trong ngôi nhà mở toang cửa, hắn thấy hai hình người ngồi trên bàn nhưng không động đậy- Chẳng nhẽ đấy là người bằng gỗ?- Tên trộm ngạc nhiên. Nó kéo tóc ông lão nhưng ông lão vẫn không nói gì. Nó cù vào dưới cằm bà lão, bà lão vẫn im lặng. Thật là thuận lợi cho tên kẻ cắp của chúng ta. Nó nhét đầy túi tất cả những gì mà nó thích, lấy hết đến những đồng tiền cuối cùng mà nó có thể nhìn thấy và sau đó biến mất như một làn khói. Hai vợ chồng lão già phát khóc lên vì bực mình nhưng cũng không nhúc nhích. Bất chợt, một con chó hoang đi vào trong phòng. Đó là một con vật đói và hung dữ, một con quỷ thực sự. Nó ngửi thấy mùi của những chiếc xương và nhảy lên cổ ông lão.
– Xin Thượng Đế hãy thương con! Con quái vật này sẽ cắn đứt cổ ông ấy mất- Bà lão nói. Bà nắm lấy cái chảo và đập thật mạnh vào con chó.- Cút ngay, đồ súc vật bẩn thỉu- Bà gào lên.
Ông lão vặn mình sung sướng.
– Tôi đã thắng rồi, bà lão ơi. Bà hãy đóng cửa vào đi.
Bà lão đóng cửa lại và ngay lập tức họ lại cãi nhau. Sau đó họ đi ngủ với cái bụng trống rỗng. Đó là kết quả của sự cố chấp.