Chương 4
Đã lên thuyền giặc, còn muốn xuống, vậy thì khó.
Sư Vô Cữu không còn cách nào khác đành phải biến mắt mình thành màu đen, đi theo Chu Trường Dung đến cương vực phía đông Tu Chân giới tầng trời Hồng Trần.
Nguyên nhân là do tử khí tràn lan trên người Chu Trường Dung, ở nơi có nhiều người tụ tập thì sẽ tràn đầy sinh khí hơn, đối với sinh hoạt của hắn cũng càng có ích. Chu Trường Dung dốc sức sinh hoạt ở đây hai mươi năm, tại con phố phồn hoa nhất cũng có mấy cửa hàng mặt tiền, thu nhập cũng được chút ít, coi như là cũng có chút gia tài.
Chỉ là hôm nay, khi Chu Trường Dung đến trà lâu uống trà kiêm tìm hiểu tin tức, lại chọc không ít chú ý từ đám người bên ngoài.
“… Đây là thần tiên nhà ai, không biết có thu nhận thị thiếp hầu hạ hay không?”
“Suy nghĩ nhiều quá, cái bộ mặt này của ngươi, sợ là tự nguyện làm nha đầu cho người ta, người ta còn không cần.”
“Ta từng nghe nói người Hồ tộc là đẹp nhất, vốn dĩ cứ tưởng trước kia nhìn thấy mỹ nhân Hồ tộc đã là cực hạn, không ngờ là do ta kiến thức nông cạn.”
“Thật sự là lớn lên đẹp như thần tiên.”
…
Hai người Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu ngồi ở đại đường, trên bàn bày đầy các loại sơn hào hải vị. Giá một bàn thức ăn này, cũng đủ để mua nguyên tòa trà lâu. Mà một số thứ trong đó, không có cái nào là do Chu Trường Dung cùng Sư Vô Cữu bỏ tiền ra.
Tất cả đều là do những tu sĩ si mê sắc đẹp Sư Vô Cữu, từng kẻ từng kẻ đều đỏ mặt, cúi đầu, đem mấy món thức ăn có giá trị không nhỏ hướng đến bàn của hai người bọn họ đưa tới, sau đó thẹn thùng khôn xiết quay đầu bước đi, thuận tiện còn vứt ra vô số mị nhãn.
Thần sắc Chu Trường Dung nhìn như bình thường, nhưng trong lòng thì không khỏi hối hận.
Hắn quên nói cho yêu tu này là ngay cả dung mạo cũng phải che đi!
Ngay cả người có tâm tính như Chu Trường Dung, lúc mới gặp Sư Vô Cữu cũng không khỏi cảm thán thiên hạ này sao lại có mỹ nhân như vậy. Bây giờ ở trong phố xá sầm uất, Sư Vô Cữu đương nhiên càng là chiêu phong dẫn điệp. Đoạn đường đi từ nãy giờ, không biết đã có bao nhiêu tu sĩ dùng ánh mắt như đao vèo vèo phóng tới phía Chu Trường Dung.
May mắn là Sư Vô Cữu tuy đẹp, nhưng khí thế lại phi phàm.
Dung mạo của hắn là loại bễ nghễ chúng sinh không dính phàm trần, làm cho lòng người sinh ngưỡng mộ nhưng không dám sinh ra ý nghĩ khinh nhờn. Cho nên những tu sĩ nghe danh mà đến này, phần lớn đều là âm thầm lấy lòng, ở ngay chính diện thì ngay cả một câu cũng không dám nói.
Một căn trà lâu nho nhỏ bởi vì Sư Vô Cữu, mà đã kín hết chỗ.
Nhưng bản nhân Sư Vô Cữu lại không tự ý thức được, ngược lại đối với một bàn tu trân này còn chê lên chê xuống.
“Thịt thú này quá già, linh khí bị xói mòn.”
“Cái gì mà rượu cay xé ruột, còn không bằng nước rửa mặt trước kia của bản tọa!”
“Bộ dáng như vậy còn dám đưa tới? Nhân tộc bây giờ thật sự là càng lúc càng không ra gì.”
…
Sư Vô Cữu lựa hơn nửa ngày, cuối cùng cũng chỉ đưa vào trong miệng hai ba đũa, nhìn qua còn vô cùng mất hứng. Ngược lại là mấy tên vụиɠ ŧяộʍ ẩn núp ở trong đám người “Tặng cho ngài” ngoài kia, bộ dáng ủ rũ, tựa hồ như đang tự trách mình vì sao không thể lấy ra thứ càng tốt hơn.
— Thì ra trong Tu Chân giới cũng có loại người M như vậy, hơn nữa số lượng còn không ít.
May mắn bọn họ nói chuyện bên ngoài nghe không được, nếu không hôm nay bọn họ muốn rời đi êm đềm cũng không được.
“Nhìn bản tọa làm gì?” Sư Vô Cữu phát hiện ánh mắt Chu Trường Dung, có chút nhíu mày, “Thế nào, bản tọa bắt bẻ chút cống phẩm đó đã làm phiền tới ngươi rồi?”
Chu Trường Dung có chút câm nín, Sư Vô Cữu xem những món ăn này thành cống phẩm cho hắn?
Dù nói như vậy cũng không sai mấy.
Chỉ là thấy Sư Vô Cữu lời lẽ tự nhiên như thế, nghĩ đến trước kia chắc là đã quá quen với chuyện này.
Dùng đạo lí của nhân tu để đánh giá yêu tu, dường như cũng không quá hợp lý.
Về phần vì sao không ở phòng riêng mà lại ở đại đường, Sư Vô Cữu cũng nói, “Chỉ có một mét vuông, sao xứng để bản tọa hạ mình? Không đi!”
Chu Trường Dung mặc dù dùng Sổ Sinh Tử bẫy được Sư Vô Cữu, nhưng đợi Sư Vô Cữu tỉnh táo trở lại, cũng không có bao nhiêu tức giận.
Trước kia thời điểm hắn còn ở trong Yêu tộc, ngẫu nhiên cũng có không ít mấy con sâu con kiến không có mắt leo lên đạo trường của hắn tới nghe giảng đạo, Sư Vô Cữu cũng không nghĩ đem bọn chúng cho đuổi đi.
Chu Trường Dung là Nhân tộc, cũng chỉ còn cỡ hai ba năm tuổi thọ, đợi tới lúc hắn chết rồi, không cần hắn tốn bao nhiêu sức cũng đã có Sổ Sinh Tử trong tay.
Đây chính là Đại Đạo Thánh Binh! Cho dù là lúc đỉnh cao nhất của hắn cũng không dễ mà chạm được vào bảo vật.
Lại nói, Vô Thường Đạo Tổ cai quản luân hồi sinh tử là người đứng đầu tầng trời Hoàng Tuyền, mặc dù đã sớm ngã xuống, nhưng đối với Sư Vô Cữu cũng có một chút lực chấn nhiếp. Cho đệ tử Đạo Tổ chút mặt mũi, không tính là mất mặt. Cho nên, Sư Vô Cữu rất nhanh đã yên tâm thoải mái rồi.
Bị đệ tử Đạo Tổ bẫy, cũng đỡ hơn là bị một tiểu nhân vô danh tiểu tốt đùa giỡn đến mất hết mặt mũi.
Hơn nữa, Yêu tộc cũng không giống Nhân tộc nói mà không giữ lời. Còn mệt cho nhân tộc nhỏ bé này lừa gạt hắn, sau khi tức giận Sư Vô Cữu cũng muốn âm thầm tán thưởng cho đối phương một tiếng thật bản lĩnh. Quan trọng nhất là, mặc dù mình bị lừa, nhưng mà chuyện mất mặt này mặc dù chỉ có hai người bọn họ biết, nhưng đối với thanh danh của hắn cũng có nhiều ít ảnh hưởng.
Chuyện khác Sư Vô Cữu thì có thể dễ dàng thương lượng, nhưng chuyện liên quan đến danh dự Yêu tộc của bọn hắn, hắn vẫn phải coi trọng mấy phần.
“Ngươi không cảm thấy bị người nhìn chằm chằm như vậy sẽ ăn không ngon à?” Chu Trường Dung nhìn thấy những người xung quanh này hận không thể trực tiếp nằm úp sấp ở dưới chân Sư Vô Cữu hầu hạ hắn ăn cơm, nhịn không được hỏi một câu.
“Cùng lắm cũng chỉ có một trăm người?” Sư Vô Cữu nghi hoặc nói, “Trước kia bản tọa dùng bữa, ít nhất là trên vạn người hầu hạ. Kể cả hoàng đế nhân tộc nếu muốn dâng lễ vật cho bản tọa, ít nhất cũng phải tắm rửa sạch sẽ, đốt hương, chép thơ, gọi tên bản tọa ngàn vạn lần, mới được bản tọa nhìn nhiều một chút. Chỉ là bây giờ đám người lãng quên thanh danh bản tọa, chỉ có thể chấp nhận một chút như vậy.”
Nói xong, Sư Vô Cữu lại liếc nhìn Chu Trường Dung, cười nhạt nói, “Còn nữa, Sổ Sinh Tử bị ta bắt gặp, bản tọa tự nhận thấy khí vận của mình hơn người. Bây giờ vì chuyện này để nhân tộc nhìn thấy chân dung bản tọa cũng không sao, cứ xem như bản tọa vui cùng dân, cứu vớt chúng sinh.”
Sư Vô Cữu xem Sổ Sinh Tử như vật sở hữu của mình, trong lời nói căn bản không hề đem chủ nhân chân chính là Chu Trường Dung để vào mắt.
Chu Trường Dung cảm thấy nếu có một ngày mình chết đi, chỉ sợ không phải do tử khí trên người, mà là bị Sư Vô Cữu làm cho tức chết.
Quả nhiên mọi thứ có lợi thì sẽ có hại.
“Chỉ là khoa trương như vậy, bất lợi cho chúng ta làm việc.” Chu Trường Dung không khỏi thở dài nói.
Hắn bình thường đã có thói quen điệu thấp, nhưng mang theo Sư Vô Cữu bên người, muốn điệu thấp là tuyệt đối không thể. Về sau còn có bao nhiêu phiền phức, cũng có thể đoán trước được.
“Có bản tọa ở đây, tốn chút công phu giúp ngươi hủy đi một phương thế giới hạ hỏa cũng không phải việc gì khó.” Sư Vô Cữu hoàn toàn không cách nào lý giải tâm tư trong lòng Chu Trường Dung, thổi thổi nước trong chén trà, bình chân như vại nói, “Ngươi không phải muốn tìm người có mệnh cách đặc thù, luyện chế quỷ tinh cửu mệnh sao?”
Biết được Sổ Sinh Tử nằm trong tay Chu Trường Dung, Sư Vô Cữu cũng không vội vã.
Vô thường Đạo Tổ ngã xuống, ngôi vị Đạo Tổ trở thành chỗ trống, không ít thần tiên, yêu quái nửa bước thành thánh muốn chuyển sang con đường quỷ tu, nhưng đáng tiếc đạo thống thiếu thốn, khó có thể tiến nhanh. Sư Vô Cữu cũng từng nghiên cứu qua một chút, đối với con đường quỷ tu cũng coi như có biết sơ qua.
Trong đó quỷ tinh cửu mệnh cũng là một trong số đó.
Con số lớn nhất của thiên đạo là cửu, vì thế quỷ tinh cửu mệnh cũng là một trong những quỷ bộc cường đại nhất, có thể thống lĩnh quỷ bộc quỷ binh. Muốn luyện chế quỷ tinh cửu mệnh, khó càng thêm khó.
Trước tiên người luyện chế cần phải tìm được một người có mệnh cách đặc thù, trước khi khí số người kia sắp hết phải thu phục hắn, luyện thành quỷ. Tiếp đó là tìm tài nguyên cùng công pháp dành cho quỷ tu, khiến tu vi hắn không ngừng tăng lên, cuối cùng là luyện hóa tinh thần và thể xác gia tăng tuổi thọ. Quỷ tinh cửu mệnh có thể thành năm mệnh, đã là thành công bước đầu, sau khi đạt được cửu mệnh, thì dù có là cấp bậc Đại La Kim Tiên cũng phải trong nháy mắt sử dụng hết toàn lực gϊếŧ chết quỷ bộc chín lần, mới có thể tiêu diệt hắn triệt để. Có thể nói, quỷ tinh cửu mệnh là đồ vật mà vô số quỷ tu tâm tâm niệm niệm muốn có được.
Cũng vì thế, trong một khoảng thời gian dài quỷ tu đã từng rối loạn vô cùng. Một hài nhi có mệnh cách đặc thù vừa ra đời, thì có mười quỷ tu nghe tiếng mà tới, lén lút trông coi ở phụ cận gần nhà hài nhi, đợi đến mấy chục năm, trăm năm sau thì đi thu phục.
Rất rõ ràng, Chu Trường Dung cũng muốn đi theo đường này.
Chỉ là uy lực Sổ Sinh Tử quá lớn, hắn muốn tìm được người có mệnh cách đặc thù sợ là trong ngàn vạn người mới có một người đạt yêu cầu, người bình thường có khí vận cực đại hắn còn thấy chướng mắt.
“Người có mệnh cách đặc thù thông thường vận mệnh sẽ có rất nhiều thăng trầm, kỳ ngộ liên tục, làm sao có thể tìm được dễ dàng?” Chu Trường Dung có chút thở dài, cũng không kinh ngạc vì sao Sư Vô Cữu lại biết được suy nghĩ của hắn, tốt xấu gì người ta cũng đã sống nhiều năm như vậy, dù là rùa con thì cũng đã biến thành tinh, nếu không am hiểu thế sự, hắn còn hoài nghi đối phương là có phải đang cố ý giả ngu hay không? Liên quan tới ứng cử viên quỷ tinh cửu mệnh, hắn đã tìm mười mấy hai mươi năm, cũng đã gặp không ít người có mệnh cách đặc thù, chỉ là dùng để làm quỷ tinh cửu mệnh đầu tiên của hắn, thì còn chưa đủ tư cách.
“Những người có mệnh cách kì lạ thường là cùng với người có khí vận may mắn có liên quan, không có gì đặc biệt, chỉ là hấp dẫn lẫn nhau mà thôi.” Sư Vô Cữu bình tĩnh trả lời, “Chỉ cần tìm được người có khí vận thịnh vượng, sau đó dùng Thuật Vọng Khí nhìn qua là có thể biết được tất cả.”
“Các hạ còn biết Thuật Vọng Khí?” Chu Trường Dung có chút kinh ngạc.
Bởi vì Sư Vô Cữu nhìn qua không giống như có bản lĩnh như vậy.
Sư Vô Cữu từ sắc mặt khiếp sợ của Chu Trường Dung đã biết rõ suy nghĩ của hắn, không khỏi mài răng, “Nhân tộc các ngươi huyết thống pha tạp, không phải là đồ đệ Thánh Nhân thì là huyết mạch hậu duệ Đạo Tổ, không giống yêu tộc chúng ta, xem móng vuốt xem vảy xem lông vũ là có thể phân biệt được chủng tộc. Nếu không học một chút Thuật Vọng Khí, chẳng phải sẽ bị nhân tộc các ngươi chơi đùa?”
Dòng dõi Yêu tộc thưa thớt, cũng không thể để nhân tộc tùy ý hao tổn.
Cho nên nhất định phải học Thuật Vọng Khí, khi học xong mới có thể biết người nào dễ chọc người nào không dễ chọc, sẽ không ngu si bị một nhân tu lừa gạt xem như linh sủng hoặc là trực tiếp lấy đi yêu đan!
“Xin hỏi khí vận tại hạ như thế nào?” Chu Trường Dung không khỏi hiếu kì.
“Sổ Sinh Tử cũng không phải vật mà người nào cũng có thể cầm.” Sư Vô Cữu không cần nhìn cũng biết khí vận Chu Trường Dung rộng lớn vô cùng, nói không chừng còn có thể một tay che nửa trời.
“Nếu vậy…”
“Ngậm miệng!” Sư Vô Cữu không muốn tiếp tục đi sâu vào vấn đề.
Chẳng phải là hắn vừa mới ra quan tài, thấy Chu Trường Dung âm u tràn đầy tử khí, không còn sống bao lâu nên mới quên thi triển Thuật Vọng Khí hay sao?
Đã thế, Sổ Sinh Tử biến mất nhiều năm như vậy, ai mà có thể nghĩ tới nó lại xuất hiện ở một nơi nào đó của tầng trời Hồng Trần hơn nữa còn là ở trong tay một tên sắp chết yểu chứ?
Chu Trường Dung đè ép khóe miệng đang nhếch lên, nói chút rồi thôi.
Hắn chỉ là muốn thử dò xét ranh giới cuối cùng của Sư Vô Cữu một chút mà thôi.
Cũng may hắn khí vận không tệ, Sư Vô Cữu cũng không phải loại người lòng dạ hẹp hòi. Nghĩ đến sau này, có thể cũng sẽ không quá gian nan.
“Nhưng muốn tìm người khí vận thịnh vượng cũng cần có thời gian.” Chu Trường Dung nói sang chuyện khác, “Người tu thì nhiều, hằng hà sa số, muốn tìm người khí vận thịnh vượng, không khác gì mò kim đáy biển.”
“Chuyện này có gì khó?” Sư Vô Cữu búng tay một cái, trong nháy mắt, ngăn cách bao trùm hắn cùng Chu Trường cứ thế biến mất, giọng nói của hắn cũng có thể truyền ra bên ngoài.
“Ta mới tới nơi đây, muốn kiến thức một chút người ưu tú tuấn kiệt của thế giới này, tốt nhất là tuổi còn nhỏ tu vi cao siêu mọi thứ đều không tầm thường, không biết chỗ các ngươi có người nào xuất sắc như vậy?” Sư Vô Cữu nhắm ngay đám người lít nha lít nhít xung quanh, mở miệng dò hỏi.
“Có có có!”
“Người vừa trẻ tuổi vừa tuấn kiệt lại ưu tú nhất ở chỗ chúng tôi ngoài Phi Lâm Tiêu ra thì không còn ai.”
“Nói bậy, ta thì lại cảm thấy Tinh Dạ Hầu còn hơn một bậc.”
“Vân Trung Quân cũng không tệ.”
…
Đám người tranh nhau trả lời nghi vấn của Sư Vô Cữu, hận không thể làm cho vị thần tiên này liếc nhìn chính mình nhiều hơn một chút. Bọn hắn tranh luận tới lui, cuối cùng Phi Lâm Tiêu, Tinh Dạ Hầu và Vân Trung Quân là ba người có tiếng hô cao nhất. Nghe những người này giới thiệu, tuổi tác ba người này đều không hơn trăm, là thiên tài số một số hai trong Tu Chân giới.
Tầng trời Hồng Trần có thể xưng là đại bản doanh của người tu hành, đại khái có thể phân thành ba khu Thế Gian giới, Tu Chân giới và Tiên giới, phần lớn tu sĩ chỉ biết Tiên giới, không biết đến cửu thiên thập giới. Thật sự không biết là “Tiên giới” trong miệng những tu sĩ này cũng chỉ là tầng trời thứ 5, nơi xuất phát điểm đến cửu thiên thập giới mà thôi.
Bởi vì tầng trời Hồng Trần độc chiếm hơn một nửa tầng trời thứ 9, còn lại mấy tầng trời khác dù là thần tiên cũng sẽ không tuỳ tiện đi tới. Tương tự, nơi này cũng là nơi có cạnh tranh kịch liệt nhất. Tựa như là trong Tu Chân giới ở phía đông cương vực tầng trời Hồng Trần, ba người này là ưu tú nhất. Còn nếu như ba người này vẫn không được, thì đi phía tây, phía nam, phía bắc cương vực rồi cũng sẽ tìm được thôi.
Chu Trường Dung nhất thời có chút ngây người.
Giống như không nghĩ tới Sư Vô Cữu sẽ hành động như thế, nhưng nghĩ kĩ lại, hình như lại rất phù hợp với cá tính Sư Vô Cữu.
“Có thể dẫn người đến không?” Sư Vô Cữu lại vênh váo tự đắc đề yêu cầu, phảng phất như người đang há miệng xin giúp đỡ không phải là hắn, mà là người khác muốn chạy theo lấy lòng hắn vậy.
Nhưng đáng ngạc nhiên là rất nhiều người lại thích xem bộ dạng này của hắn.
Cuối cùng, những tu sĩ vây xem này xém chút nữa ra tay đánh nhau, thì có một tu sĩ trẻ tuổi ăn mặc không hề tầm thường chiếm vị trí đầu, ngượng ngùng đi tới trước mặt Sư Vô Cữu, lạy dài đến cùng, “Tại hạ Tô Nhân Phượng, bái kiến đạo hữu.”
Sư Vô Cữu đánh giá đối phương một chút, có chút ghét bỏ, “Ngươi có thể dẫn đến?”
“Không dám.” Tô Nhân Phượng thái độ ôn nhu vô cùng, chắc hẳn lúc đối mặt với cha mẹ ruột cũng không có vẻ “Hiếu thuận quan tâm” đến như vậy, “Tại hạ bất tài chính là sư đệ đồng môn với Lâm Tiêu. Vân Trung Quân là đệ đệ con dâu của cô cô nhà ta, Tinh Dạ Hầu cùng nhà ta có mối quan hệ mấy đời.”
Có thể cùng ba tên ưu tú nhất cương vực phía đông dính líu quan hệ, có thể thấy được Tô Nhân Phượng này cũng đã là nhân trung tuấn kiệt rồi.
Mới vừa rồi hắn cũng nghe thấy quần chúng vây xem nói ra cái tên này.
Chu Trường Dung yên lặng uống một ngụm trà.
Hơi ngạc nhiên.
“Vậy mong dẫn đường.” Sư Vô Cữu đối với lời Tô Nhân Phượng nói cũng coi như hài lòng, có thể tìm cùng lúc một lần so với phân ra tìm ba lần thì càng tốt.
“Mời đi bên này.” Tô Nhân Phượng vội vàng chắp tay nói.
“Còn không đi?” Sư Vô Cữu gõ gõ bàn, khinh thường nhìn Chu Trường Dung.
Giống như là đang nói đây chỉ là việc nhỏ dễ như trở bàn tay, cần phiền não chỗ nào?
Hắn chỉ cần vung cánh tay hô lên, chỉ sợ là rất nhiều, rất nhiều người nguyện ý dâng mạng lên cho hắn rồi.
Chu Trường Dung nghĩ, hắn đại khái hiểu tính tình này của Sư Vô Cữu được nuôi lớn như thế nào rồi.
Tác giả có lời muốn nói: sớm giải đáp cho mọi người một vấn đề, sở dĩ gọi quỷ tu chính là tu luyện về linh hồn, cho nên muốn làm quỷ tu trước hết phải là người có thể ma bẩm sinh mới được.
Bởi vì Chu Trường Dung trời sinh mệnh cách cổ quái, tử khí so với quỷ bình thường còn lợi hại hơn, cộng thêm hắn là nhân vật chính (chủ yếu bởi vì là cái này) cho nên hắn cũng có thể lấy thân thể nhân loại tu hành quỷ đạo, hắn cũng không tu được cái khác.
Nhưng vì Chu Trường Dung từ nhỏ đến lớn đều đứng trước nguy hiểm tử vong, cho nên hắn rất ghét chuyện bản thân “Tử vong”, mà nếu muốn trở thành quỷ tu chân chính thì nhất định phải chết một lần, hắn rất ghét điểm này. Nếu nói cho hắn “Ngươi có thể sống sót nếu biến thành quỷ tu trở thành một con quỷ vậy thì có thể sống rồi”, giống như đối với người có chứng sợ độ cao nói “Nhảy từ trên cao xuống một lần là có thể trị bệnh sợ độ cao”, Chu Trường Dung sẽ cảm thấy người đó có bệnh. Hắn tu hành quỷ đạo chính là vì muốn sống lâu dài, ngươi xúi hắn chết một lần trước khi làm quỷ đương nhiên hắn sẽ vô cùng không vui.