Chương 12:
“Ta và đệ đệ bởi vì đều có thiên phú luyện đan nên được sư phụ thu nhận. Lúc bắt đầu, ta tiến bộ nhanh hơn so với đệ đệ, cũng có thiên phú hơn. Dù vậy sư phụ vẫn yêu thích đệ đệ nhiều hơn một chút, người nói ta không đủ thận trọng, quá mức tùy tiện, không có ánh mắt nhìn người, sớm muộn cũng sẽ ngã đau. Vào lúc đó, ta chỉ cảm thấy người bất công, sao có thể nghe thấu lời khuyên của ông chứ?” Ứng Trúc Xuân giọng nói vô cùng hối hận, nhưng thời gian trôi qua, làm gì có thuốc làm lại?
“Ta thường xuyên đối nghịch với sư phụ, gây sự với đệ đệ, cuối cùng bởi vì quá mức kiêu căng mà bị hại chết, khi đó ta mới biết ai mới là người tốt với ta. Lúc đó ta hối hận thật rồi, ta thật sự rất hối hận!” Giọng nói Ứng Trúc Xuân càng ngày càng thê thảm, không biết là đang nói với Chu Trường Dung hay là nói với chính mình.
Đến lúc sắp chết, mới biết người bên cạnh mình là tốt hay xấu, cũng không phải là một chuyện may mắn. Có lẽ, ngơ ngơ ngác ngác chết đi thì càng tốt hơn.
“Ta muốn gặp lại họ một lần nữa, bù đắp cho họ, nhưng khi ta trùng sinh tới đây, lại phát hiện sư phụ đã sớm ngã xuống, đệ đệ phi thăng, còn ta thì trở thành một tiểu tử hầu hạ bé nhỏ tầm thường của Lâm gia. Ta có thể làm gì? Ta chỉ có thể nỗ lực thể hiện thiên phú luyện đan của mình, muốn giống như đệ đệ, tiếp tục làm vang danh dòng họ chúng ta!”
Bằng cách này, nếu đệ đệ ở tiên giới nhìn thấy ta chưa chết, cũng sẽ không cảm thấy mất mặt vì có một ca ca như hắn.
“Đệ đệ trước khi phi thăng, ở Xuân Đằng tiểu trấn để lại một đại hội luyện đan. Ta biết, tiếc nuối trong lòng hắn là gì. Nơi bọn ta sinh ra, có một loại yêu dây leo cấp thấp. Dây leo kia so với dây thừng còn cứng hơn, thường bị thôn dân trong vùng dùng làm gia cụ.” Nhắc tới quá khứ ấm áp trước đây, thái độ Ứng Trúc Xuân trở nên vô cùng ôn hòa.
Đối với một kẻ hấp hối sắp chết, quá vui quá buồn cũng sẽ làm cho hắn đến nhanh với cái chết hơn, mà bản thân hắn không để ý, Chu Trường Dung cũng không tiện nhắc nhở.
“Đệ ấy vẫn không quên cảm giác làm người phàm, trước khi phi thăng cũng không thể tìm được một truyền nhân để truyền thụ y bát. Lúc ta biết ở Xuân Đằng tiểu trấn có tồn tại một đại hội luyện đan, ta đã muốn dùng thân phận mới này hoàn thành tâm nguyện của đệ ấy. Ta biết nơi đệ đệ lưu lại truyền thừa, chúng ta vốn cùng một sư phụ, phương pháp luyện đan đệ ấy nghiên cứu, ta rất nhanh đã có thể hiểu được cũng luyện chế thành công đan dược. Vào lúc ấy, ta thật sự rất vui, ta cảm thấy cuối cùng ta cũng đã có thể hoàn thành một chút trách nhiệm của một người ca ca, không uổng công ta trọng sinh tới đây.”
Nhưng ai có thể nghĩ tới?
Chu Trường Dung dường như cũng đã có thể đoán được sự việc tiếp diễn sau đó.
Ứng Trúc Xuân thân là tiểu tử hầu hạ của Lâm gia, đột nhiên có một ngày bùng nổ thiên phú luyện đan, hơn nữa còn chiếm được truyền thừa năm đó Ứng Ngọc Xuân đại sư lưu lại. Mà thân là thiếu gia của Lâm gia Lâm Tiêu, lại chỉ là một người tu hành bình thường mà thôi.
Chuyện tiếp theo sau đó, kỳ thực cũng không khó đoán.
“Ta trước đây đối với đệ đệ không tốt, cho nên khi nhìn thấy Lâm Tiêu, ta cảm thấy có thể bù đắp tiếc nuối trong quá khứ trên người hắn một chút.” Khắp khuôn mặt Ứng Trúc Xuân toàn là trào phúng, “Sư phụ nói rất đúng, ta có mắt không tròng, không có ánh mắt nhìn người. Vân Trung Quân đối với ta tình thâm chân thành, Tinh Dạ Hầu là hảo hữu tâm giao. Được ta coi là người thân, tình nhân, bạn bè, ba người, hợp tác với nhau, dành mấy năm cùng nhau xây dựng cho ta một nhà tù thập tử vô sinh. So sánh với đan dược ta thỉnh thoảng luyện chế cho bọn họ, bọn họ càng hi vọng bất cứ khi nào bọn họ muốn đan dược, ta đều phải luyện cho họ!”
“Thứ cho ta nói thẳng, ngươi có vẻ cũng không phải là người dễ dàng nghe lời như vậy.” Chu Trường Dung không nhịn được đánh gãy lời đối phương. Một người ngu một lần thì bình thường, ngu lần hai còn có thể thông cảm, nhưng cứ luôn ngu nhiều lần, thì thật không bình thường.
Bị nhốt ở trong này, đến cái chết Ứng Trúc Xuân còn không sợ, vậy thì sẽ ngoan ngoãn luyện thuốc cho bọn họ sao?
“Bọn họ rất thông minh, biết ta sẽ luyện chế đan dược có vấn đề cho bọn họ, trước đó sẽ đưa tới một ít linh thú yêu sủng làm thí nghiệm, đợi đến khi không còn vấn đề gì bọn họ mới ăn.” Ứng Trúc Xuân tiến lên hai bước, để Chu Trường Dung nhìn rõ xích khóa trên chân hắn.
“Nghe nói ở thời kỳ thượng cổ trong tay thánh nhân có một thần vật, có thể trói bất kì tiên nhân nào trên thiên hạ, gọi là Khốn Tiên Thằng. Xích khóa trên chân ta tuy rằng không phải Khốn Tiên Thằng, nhưng nó có thể phong ấn đôi chân của tu sĩ. Nếu để bọn phát hiện đan dược ta luyện chế là giả, bọn họ sẽ làm cho xích khóa này đâm sâu vào da thịt ta hai phần, đau đến tận cùng, hận không thể để hai chân đứt đoạn, chỉ đâm vào xương tủy.”
“Quả thật là pháp khí hiếm thấy.” Chu Trường Dung tỉ mỉ quan sát pháp khí, không nhịn được cảm thán.
Vật như vậy, chắc chắn ba người Lâm Tiêu bọn họ cũng khó có được trong một khoảng thời gian ngắn.
“Càng buồn cười hơn, chính là do ta tặng xích khóa này cho Vân Trung Quân phòng thân.” Ứng Trúc Xuân nở nụ cười, “Ngươi xem, có phải ta rất ngu không?”
Đã từng nghĩ rằng đối phương có thể vì ta buông xuống tất cả xiềng xích gia tộc, nhưng hóa ra tất cả chỉ là mồi nhử dụ ta cắn câu mà thôi.
Thật khờ.
Hắn bị nhốt ở đây cả ngày lẫn đêm, vẫn luôn tự hỏi mình rằng vì sao lại không phát hiện ra Vân Trung Quân chỉ là hư tình giả ý? Có lẽ lúc mới bắt đầu, Vân Trung Quân đối với hắn vẫn có một tia chân tình. Mà một chút ít chân tình này cũng không ngăn nổi du͙ƈ vọиɠ của bản thân người nọ.
Chu Trường Dung gật gật đầu rất tán thành.
Dầu gì cũng là người trọng sinh, sống thành bộ dáng này cũng làm cho lòng người thổn thức không thôi.
“Thiên phú của bọn họ đương nhiên không tệ.” Ứng Trúc Xuân thấy Chu Trường Dung gật đầu, quay đầu nói đến chuyện khác, “Ba người bọn họ tuy rằng không phải người kinh tài tuyệt diễm gì, nhưng khi đó có thể được ta xem thành người thân cận, đương nhiên bọn họ cũng không phải loại người phổ thông. Chỉ là con đường tu hành của bọn hắn, phải trải qua ít nhiều sinh tử, mới có thể đổi lấy một tia tu vi tiến bộ. Mà ăn đan dược của ta, lại có thể nhanh chóng tăng cao tu vi, được người đời tán dương, khiến cho những người đồng môn trong gia tộc nhìn mình với cặp mắt khác xưa. Dần dần, bọn họ không tiếp tục tu hành nữa, mà là bắt đầu thỉnh thoảng đến dò hỏi ta có hay không có đan dược gì mới.”
“Thì ra ngươi đã bắt đầu trả thù.” Chu Trường Dung thở dài một hơi.
Trước đây Chu Trường Dung nhìn thấy hai người Lâm Tiêu và Vân Trung Quân, cũng phát hiện tuy bọn họ tu vi cao, nhưng căn cơ lại không thâm sâu. Ban đầu Chu Trường Dung còn tưởng là bọn hắn còn trẻ tuổi nên mới như thế, bây giờ xem ra, là do đan dược.
“Một khi ta chết, bọn họ không ăn đan dược được nữa.” Ứng Trúc Xuân cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười hài lòng, “Những đan dược kia đều là đồ tốt, nhưng mà đồ dù có tốt như thế nào ăn nhiều cũng thành đồ tồi. Bọn họ ăn đan dược của ta, đã sớm quên mất phải tu hành bình thường như thế nào? Đáng tiếc, ta không thể xem được kết cục của bọn họ khi đó.”
“Nhìn dáng vẻ của ngươi, có vẻ như đã nói hết rồi, vậy thì bây giờ đến phiên ta nói.” Chu Trường Dung mở miệng nói.
Ứng Trúc Xuân tựa hồ từ lâu đã dự liệu được, “Nể tình ngươi là một thính giả tốt, ngươi muốn đan dược gì, ta sẽ tận lực thỏa mãn ngươi.”
Thiên hạ nhốn nháo, đều là vì lợi.
[Câu nói trong “Sử ký – Hoa Thực liệt truyện” của Tư Mã Thiên]
Hắn đã từng không hiểu thấu đạo lý này, nếu bây giờ còn không hiểu thì mắt mù mà tâm cũng mù.
“Ta không thiếu đan dược.” Chu Trường Dung khoát tay nói.
“Nhưng ta chỉ biết luyện đan.” Ứng Trúc Xuân cau mày nói.
“Ngươi vừa rồi nói nhiều như vậy, vậy mà còn chưa nhận ra người mà mình nợ nhiều nhất là ai sao, vẫn không muốn trả?” Chu Trường Dung nhắc nhở.
“Cái gì?”
“Đệ đệ ngươi, Ứng Ngọc Xuân.” Chu Trường Dung tốt bụng giải thích, “Kiếp trước ngươi không làm một ca ca tốt, phụ lòng đệ đệ ngươi rất nhiều. Khó khăn lắm mới được trọng sinh, không những giữ lấy truyền thừa đệ đệ ngươi lưu lại cho đệ tử tương lai, mà cuối cùng còn bị nhốt ở trong này. Nếu đệ đệ ngươi ở tiên giới nhìn thấy, sợ là cũng bị chọc tức đến mức muốn hạ phàm tìm người ca ca như ngươi đánh cho một trận.”
Ứng Trúc Xuân bị nói có chút xấu hổ, “Ta… Ta…”
Cái gì cũng không phản bác được.
“Phi thăng tiên giới đối với ta mà nói cũng không phải việc gì khó.” Chu Trường Dung cuối cùng cũng lộ đuôi cáo, sở dĩ hắn ở đây nghe Ứng Trúc Xuân nói một đống lời như vậy, đơn giản chỉ là muốn tìm ra nhược điểm của hắn, để cho đối phương cam tâm tình nguyện trở thành Quỷ Tinh Cửu Mệnh của mình mà thôi.
“Ngươi muốn gửi lời nhắn giúp ta?” Ứng Trúc Xuân nghe ra chút ý tứ.
“Cũng không phải.” Chu Trường Dung lắc đầu, “Ta có thể dẫn ngươi đi tiên giới. Dù ngươi có nhắn cho ta nhiều lời như thế nào cũng vô dụng, người đệ đệ ngươi muốn nghe nhất chính là ngươi. Có lời gì muốn nói, ngươi nói với hắn càng tốt hơn.”
“Phi thăng nào có dễ như vậy?” Ứng Trúc Xuân kinh ngạc nhìn Chu Trường Dung, giống như đang cười nhạo ý nghĩ kỳ lạ của hắn, “Người tu hành thì nhiều, nhưng có thể phi thăng cũng chỉ có lác đác mấy người. Hơn nữa, tiên giới còn là…”
“Tiên giới cùng lắm cũng chỉ là điểm xuất phát trong cửu thiên thập giới. Tiên giới, chính là tầng trời thứ 5, là nơi tập trung những người có khí vận thật sự của tầng trời Hồng Trần.” Chu Trường Dung nói thẳng ra những lời Ứng Trúc Xuân không dám nói.
Lần này Ứng Trúc Xuân đã thật sự kinh hãi đến biến sắc.
“Ngươi… Làm sao ngươi biết?” Bí mật liên quan tới tiên giới hẳn không có bao nhiêu người biết mới đúng. Dù cho là hắn, kiếp trước cũng chỉ được nghe sư phụ thỉnh thoảng nhắc tới. Sở dĩ bọn họ biết bí mật này là bởi vì tổ tiên bọn họ là đan tiên trong tiên giới thuộc tầng trời Hồng Trần, cho nên mới có thể biết được.
“Ta là quỷ tu.” Khí thế Chu Trường Dung liền biến đổi, sơn động rộng rãi ban đầu trong nháy mắt đã bị vô số âm khí bao phủ. Lò luyện đan ngày đêm không tắt cũng trở nên lạnh buốt.
Giờ đây âm khí nồng nặc, tử khí âm u, chỉ là ngọn lửa phàm trần, sao có thể không tắt?
“Chỉ cần ngươi đồng ý thề, sau khi ngươi chết sẽ làm việc cho ta, tự nguyện trở thành quỷ tinh. Đợi ngươi tu hành đại thành, mệnh huyền cửu chuyển, trở thành Quỷ Tinh Cửu Mệnh, tự nhiên sẽ có thân thể quỷ tiên!”
[mệnh huyền cửu chuyển: đại khái như là số mệnh khó đoán có thể thay đổi chín lần (cái này là mình đọc hiểu được như vậy, nếu sai thì mn cmt góp ý dùm mình nhen)]
Ánh sáng chói lọi–
Trong tay Chu Trường Dung đột nhiên xuất hiện một quyển sách nhìn không rõ đoán không ra lại làm cho linh hồn Ứng Trúc Xuân vì một quyển sách mà run rẩy.
Sách kia chưa làm gì, mà Ứng Trúc Xuân đã không tự chủ được ngã quỵ xuống đất, chỉ trong một tích tắt, hắn đột nhiên nhớ lại tất cả mọi chuyện từng xảy ra ở cả kiếp trước lẫn kiếp này.
“Đồ nhi, mệnh cách ngươi thật quái lạ, tựa như có hai số mệnh?”
“Ca, chúng ta cùng nhau nỗ lực tu hành, trở thành đan tiên đi.”
“… Ta không ép ngươi, là ngươi ép ta! Chỉ là một hạ nhân, dựa vào cái gì muốn ta châm trà rót rượu cho ngươi?”
“A Trúc, nếu ngươi yêu ta, không nên rời xa ta, mỗi ngày mỗi năm đều phải luyện đan ở bên cạnh ta mới đúng!”
“Nếu ngươi xem ta là bằng hữu tốt nhất của ngươi, vì sao ngươi lại lấy đan dược ngươi luyện chế đem cho người khác ở sau lưng ta?”
…
Những chuyện trước đây hắn không nhớ rõ, đồ vật không nhớ ra, toàn bộ đều được nhắc lại ở trong đầu.
Không sót cái nào.
Cuối cùng, những hình ảnh này đều tan dần trôi đi như những đám mây, còn lưu lại ở trong đầu hắn chỉ có hình ảnh hắn và đệ đệ bái sư môn trước đây cùng nói với nhau những câu động viên, khích lệ.
“Chúng ta nhất định phải trở thành đệ nhất huynh đệ đan tiên. Từ xưa đến nay, chưa từng có truyền thuyết hai huynh đệ đều là đan tiên, hai nhiều hơn một, chúng ta chắc chắn không thể đấu lại mấy vị đan tiên lợi hại thành công vang dội, nhưng chúng ta có số lượng. Trời cao ban cho hai huynh đệ chúng ta thiên phú luyện đan, chính là muốn chúng ta tạo ra truyền thuyết mới.”
“Đại ca, ngươi nói đúng.”
“Tốt, tốt! Có chí khí.” Sư phụ nhìn hai huynh đệ, rất vui sướng, “Hai huynh đệ các ngươi hợp lực, một ngày nào đó nhất định sẽ danh chấn cửu thiên thập địa, trở thành đan tiên nổi danh nhất tầng trời Hồng Trần!”
Vốn đã sớm quên đi mấy câu nói đùa lúc đó, bây giờ xuất hiện ở trong đầu hắn, có muốn quên cũng không được.
Đây mới là điều ta muốn.
Đây mới là nguyện vọng của ta!
Ứng Trúc Xuân phục hồi tinh thần, phát hiện thời gian trôi qua nãy giờ chỉ bằng cái chớp mắt.
Tay Chu Trường Dung cũng chỉ vừa mới lật một trang sách mà thôi.
Ứng Trúc Xuân nhìn chòng chọc vào Chu Trường Dung, sách trên tay hắn, dĩ nhiên đã sáng tỏ.
Sổ Sinh Tử!
Dù cho hắn xưa nay chưa từng nghe nói đến vật như vậy, cũng chưa từng gặp qua thần vật bao giờ, nhưng trong đầu hắn, một cách tự nhiên đã biết tên gọi, biết được sự lợi hại của nó như thế nào.
Đại đạo thánh binh, sinh ra vì thiên đạo.
Phàm là người chịu sự chi phối của thiên đạo, thấy vật (thánh binh) đều phải tỉnh ngộ.
Ta còn có thể gặp lại đệ đệ? Còn có thể nói với hắn một câu “Xin lỗi”?
Ta còn có thể trở thành đan tiên, theo đuổi lý tưởng bản thân đã từng từ bỏ, còn có thể bước đi trên thế giới này một lần nữa?
Trời không tuyệt đường người, ngay lúc này, hắn đã nhìn thấy hy vọng mới.
Đời này, hắn sẽ không gặp lại lần thứ hai.
Vẻ âm u suy sụp trong mắt Ứng Trúc Xuân đã biến mất, cả người tràn đầy khát vọng sống.
“Ta… Ta nguyện ý trở thành quỷ tinh.”
Chỉ vài chữ đơn giản như vậy.
Mà danh tự “Ứng Trúc Xuân” bên trong Sổ Sinh Tử nằm trên tay Chu Trường Dung đã bị hắn đánh dấu ấn ký.
Đọc lời thề trước mặt đại đạo thánh, dù là Sư Vô Cữu cũng không thể chống lại, huống chi chỉ là một Ứng Trúc Xuân?
“Tốt.” Chu Trường Dung đóng Sổ Sinh Tử lại, đặt nó vào sâu bên trong đan điền, duỗi tay kéo Ứng Trúc Xuân đang ngã người dưới mặt đất lên.
Ứng Trúc Xuân bây giờ mới phát hiện hai tay mình toàn là mồ hôi, tứ chi vô lực, chỉ có thể miễn cưỡng đứng thẳng.
“Còn hai tháng cuối cùng, ngươi không định giáo huấn bọn người Lâm Tiêu, để cho bọn họ ăn thiệt thòi một chút hay sao? Nếu ngươi đã là quỷ hầu của ta, sao có thể uất ức như vậy, phải ăn miếng trả miếng.”
Sau khi lừa người vào tay, Chu Trường Dung cũng thay đổi bộ dáng hiểu chuyện trước đây, trực tiếp lộ ra bản tính hung bạo.
Nếu Sư Vô Cữu ở đây, tám phần mười cũng sẽ nổi giận chửi ầm lên.
Lúc trước cũng lừa hắn như thế, tên lừa đảo chết tiệt này.
Bộ dạng trước cung kính sau ngạo mạn hắn dùng đã quen.
Có ân phải đền có cừu tất báo, nguyên tắc làm người từ trước đến giờ của Chu Trường Dung.
Mà bao che khuyết điểm, cũng là sở thích của hắn.
“Chủ nhân bằng lòng giúp ta?” Ứng Trúc Xuân nếu đã nhận Chu Trường Dung làm chủ, thái độ cũng trở nên khiêm tốn hơn rất nhiều.
“Còn cần ta giúp làm gì?” Chu Trường Dung có chút tiếc nuối rèn sắt không thành thép, “Nếu ta là ngươi, ba người kia sao còn có thể sống đến bây giờ? Ngươi nắm trong tay không chỉ là thiên phú luyện đan không ai sánh kịp, mà còn có ký ức hai đời, sao có thể để cho mình lưu lạc đến vậy chứ!”
[rèn sắt không thành thép: ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn]
Ứng Trúc Xuân khiêm tốn thỉnh giáo, “Xin chủ nhân nói rõ.”
“Ngươi có từng nghe qua câu chuyện ‘Nhị đào sát tam sĩ’?”
[Nhị đào sát tam sĩ: hai trái đào gϊếŧ ba dũng sĩ nghĩa là dùng 2 trái đào để gϊếŧ 3 dũng sĩ ví với việc mượn dao gϊếŧ người.]
Tác giả có lời muốn nói:
Sư Vô Cữu lúc này: Ách xì– Ách xì– là tên nào nhắc bản tọa?