Tụi nó đang nhàn nhạ ngồi dưới một chiếc ô lớn, nhấm nháp ly nước cam.
Tụi hắn ngồi kế bên, vừa ngắm tụi nó, vừa liếc mắt cảnh cáo những tên “sói già” đang nhìn tụi nó một cách thèm thuồng. Thiệt là….tụi hắn chỉ muốn lao đến móc mắt mấy tên ấy ra thôi.
Tụi nó thì vẫn chẳng mảy may quan tâm.
Bỗng từ đâu, ả Tuyết và ả Hồng chạy đến, bám dính lấy bọn hắn.
-anh chờ em à?- ả Tuyết nói.
-tôi chẳng chờ ai cả- hắn trả lời làm ả Tuyết cụt hứng.
-anh Thiên! Sao anh lại đi với mấy con nhỏ nhà nghèo xơ xác lại còn ko biết thân phận này vậy- ả Hồng hỏi (bị một lần còn chưa tởn hả con)
-đúng vậy đó! Anh Nam này, chắc anh cũng chỉ quan với bọn nó 1 hay 2 bữa thôi đúng ko?- Tuyết nói tiếp.
Hắn khẽ liếc về phía cô, hi vọng cô đ ừng hiểu lầm. Khi thấy cô vẫn nhàn nhã uóng nước, ko để tâm đến xung quanh thì thở phào nhẹ nhõm.
-chướng mắt!- nhỏ khẽ thốt lên. Đây là lần đ ầu tiên nhỏ lạnh lùng như vậy. Khi thấy ả Hồng, cô lại nhớ về chuyện ả khiến chị cô giận hôm trước, cô cảm thấy khó chịu.
-hứ! Mày còn chướng mắt hơn- ả Hồng ko chịu thua, cãi lại.
-Chị ơi! Hay chúng ta về đi, ở đây chó sủa lắm quá. Mang tiếng là khu du lịch nổi tiếng mà lại có chó dại sủa.- nhỏ đá đểu.
Như hiểu ý, cô TL:
-ko cần đâu em à! Chúng ta cần gì phải nhường chỗ cho lũ chó hoang ko biết thân phận, tí nữa chúng sẽ tự khắc đi thôi!
Hắn sững sờ, lần đầu thấy cô nói nhiều đến thế.
Thiên cố nhịn cười. Hải B của anh cũng giỏi thiệt! (Nhỏ là của anh bao giờ?)
-bọn…bọn mày….đồ ko biết thân phận.- ả Hồng nói như thét.
-ơ….chúng tôi vẫn biết mà!- nhỏ nói.
-thế thì im đi- ả Tuyết chen vô.
-sao lại im? Chúng tôi biết chúng tôi cao quý hơn cái loại chó dại như cô mà.- nhỏ.
-anh! Nó chửi em kìa!- Hồng ko nói đc, quay sang nũng nịu với Thiên.
-im đi! Cô nói lắm thế?- Thiên bực mình.
-bọn mày cứ đợi đấy! -Hồng nói rồi chạy đi chứ ở lại thêm chút nữa chắc tự sát vì mất mặt luôn quá.
-anh….tụi nó trọc giận em gái am kìa!-giờ đến ả Tuyết nũng nịu và số phận của ả y hệt cô em mình, ko khác.
Sau khi về phòng, buổi chiều, cả lớp đi tham quan thắng cảnh ở nhiều nơi.
Tối, cả lớp mệt mỏi trở về phòng.
-cốc…cốc…cốc….-cửa phòng 505 vang lên tiếng gõ cửa.
Hắn hiện tại đang tắm trong nhà vs.
Nó ra mở cửa.
Bên ngoài là Khánh. Khánh ngó nghiêng một lúc, thấy ko có ai, anh mới nói:
-cô chủ! 12h đêm nay.
-rồi!- cô nói rồi đóng sập cửa phòng, ko để Khánh kịp ú ớ thêm câu nào.
Một lúc sau, hắn bước ra, hỏi:
-vừa nãy là ai vậy?
-ko ai
Hắn cũng thôi ko nói gì nữa.
Cả hai nhanh chóng leo lên giường rồi chìm vào giấc ngủ.