Sư Sĩ Truyền Thuyết

Chương 96: Sống sót



Động cơ của Samuel tổng cộng có 3 chỗ, trong đó động cơ chủ lực nằm ở dưới bụng, còn 2 động cơ hỗ trợ lại nằm ở cạnh ngoài 2 đùi. Đây chính là đặc trưng vô cùng rõ ràng của quang giáp phong cách Samuel!

Không thể không nói, dù cho Lam Sương có lợi hại hơn, thương pháp Mục dạy cho Diệp Trùng có khoa học hơn nữa, Diệp Trùng cũng có đôi chút cảm giác không thuận tay, không hề giống như đao từ trường, thúc diễm đao, mấy thứ đó dùng rất thuận tay. Giống như mình trời sinh thích hợp với vật lộn vậy.

Diệp Trùng lại không chịu dễ dàng bỏ sở trường của Lam Sương mà không dùng! Tính năng của Lam Sương trong lúc chiến đấu giải quyết 6 người vừa rồi đã thể hiện ra đầy đủ, còn quang giáp của Huck, Lam Sương cũng có thể gây ra tổn hại! Đối với những vũ khí khác trên Sương chi Vịnh Thán Điệu, Diệp Trùng không hề cho rằng chúng có thể có tác dụng gì.

Diệp Trùng cắn răng, dũng cảm lao tới, Sương chi Vịnh Thán Điệu giống như 1 con chim xanh bị gãy cánh, bước đi loạng choạng!

Khải do Huck điều khiển giẫm mạnh lên mặt đất, giống như lò xo bị nén mạnh, cả thân hình cong gập lại.

Đột nhiên, tất cả năng lượng cái lò xo này tích lũy bỗng bạo phát, Khải giống một viên pháo bắn ra, ầm ầm lao tới Diệp Trùng.

Quá nhanh! Hơn nữa thời cơ mà Huck lựa chọn cũng chính xác vô cùng! Hắn vừa vặn tranh thủ khoảnh khắc Diệp Trùng thu hồi Lam Sương mà lao tới, chỉ cần đối phương bị mình tới gần, vậy thắng lợi sẽ không còn xa nữa!

Diệp Trùng khó chịu đến gần như sắp thổ huyết! Huck nắm bắt thời cơ làm hắn cảm thấy không thoải mái chút nào!

Một cánh xếp của Sương chi Vịnh Thán Điệu đã bị gãy, ít nhiều cũng có chút ảnh hưởng sự cân bằng, hơn nữa, điều này cũng làm cho sự vận hành khí động lực của nó trở nên càng thêm không theo quy tắc nào, rất khó khống chế! Đây cũng là lý do tại sao Diệp Trùng không thích quang giáp có gắn thêm cánh!

Mồ hôi trên trán Diệp Trùng ròng ròng đổ xuống. Tốc độ của 2 tay đã được hắn phát huy đến cao nhất!

Tay phải Sương chi Vịnh Thán Điệu của Diệp Trùng nắm lấy Lam Sương cũng mạnh mẽ kéo lại, muốn kéo dãn khoảng cách giữa 2 người! Khá lớn thao tác của Diệp Trùng hao phí để khống chế sự cân bằng của quang giáp, động cơ hỗ trợ liên tục có những điều chỉnh cực nhỏ.

Mặc dù Diệp Trùng muốn kéo giãn khoảng cách giữa 2 người, nhưng Huck lúc này đã hoàn toàn bộc phát lửa giận rồi! Mãi cho tới vừa rồi, trong đầu hắn vẫn nhớ như in mệnh lệnh phải mang Diệp Trùng hoàn chỉnh trở về của Hắc giác, nhưng sự tổn hại mà Diệp Trùng gây ra cho Khải đã làm Huck triệt để tức giận!

Chỉ cần không chết tại chỗ, với trình độ y học hiện nay, muốn làm một người hoàn chỉnh vẫn không là vấn đề lớn gì! Huck hoàn toàn quăng sự đắn đo sang một bên, hắn quyết dạy cho tên tiểu tử trước mặt này “một bài học”!

Lúc này hoàn toàn thể hiện ra trình độ cao siêu của giáo quan Huck, Khải tuy rằng bị thương, nhưng nhờ thao tác linh hoạt của Huck mà giống như một vật sống có sinh mệnh! Diệp Trùng hoàn toàn bị áp chế!

Nhìn thấy thanh trường thương kiểu cổ trong mắt Huck càng lúc càng chậm, hắn cười lạnh không thôi, nếu như không phải vẫn còn chút cố kỵ với thanh trường thương kiểu cổ siêu mạnh này, tên nhóc trước mặt đã tiêu lâu rồi! Nhà họ Cơ lại có thể tạo ra vũ khí cao cỡ này, điều này từng làm Huck rất kinh ngạc, xem ra khi trở về báo cáo, nhất định phải nhắc đến thật kỹ!

Khải tuy rằng bắt chước phong cách Samuel kinh điển ngày xưa, nhưng vẫn từng được mấy đại sư đó trong Hắc giác cải tạo và ưu hóa, có thể nói, Khải ngoại trừ ngoài hình và một số vị trí sắp xếp linh kiện chủ yếu vẫn giống với quang giáp phong cách Samuel lúc trước ra, bên trong, đã hoàn toàn là một loại quang giáp khác! Những cải tạo và ưu hóa này, toàn là vì để phối hợp với năng lực cận chiến tay không siêu mạnh của Huck.

Sương chi Vịnh Thán Điệu bị Khải tiếp cận lập tức rơi vào tình cảnh nguy hiểm!

Lam Sương mà Diệp Trùng ỷ vào là vũ khí cứng rắn đột nhiên biến thành thứ làm Diệp Trùng bó tay bó chân.

Huck khẽ xì một tiếng, kỹ xảo cận chiến của Diệp Trùng liên tục lảo đảo. Nhìn thấy Diệp Trùng tay chân luống cuống, trong lòng Huck không khỏi hơi vui sướng, nhưng vẫn tập trung tinh thần chờ đợi như cũ, chỉ thấy tay trái của Khải hơi mở ra, giống như là biểu diễn, Lam Sương của Sương chi Vịnh Thán Điệu giống như kiếm trở về vỏ, chui vào khe hở giữa tay trái và dưới sườn của Khải. Huck không cho Diệp Trùng cơ hội nào, bộp, tay trái của Khải kẹp chặt lấy Lam Sương, đồng thời, tay phải không chút hoa hòe ầm ầm đánh về phía Sương chi Vịnh Thán Điệu.

Gai nắm tay đen bóng lóe lên một tia hắc mang!

Môt quyền này né cũng không né được, cho dù với tốc độ tay siêu cấp của Diệp Trùng, cũng không thể dưới tình huống như vậy mà né được 1 quyền này, dẫu sao phạm vi công kích của nó gần như bao hàm tuyệt đại bộ phận quang giáp của Diệp Trùng, động cơ mở tối đa cũng căn bản không thể né tránh một quyền này!

Dường như Diệp Trùng đã thua không còn nghi ngờ!

Bỗng, không có dấu hiệu nào, trước mặt lóe lên một tia sáng trắng! Đột nhiên gặp phải kích thích, mắt Huck không khỏi nheo lại, mà ngay sau đó, Huck cảm nhận được cảm giác đánh trúng từ đầu nắm tay của Khải truyền lại! Còn có kèm theo tiếng cảnh báo điên cuồng do quang não của mình truyền lại!

Ầm, lập tức một tiếng động lớn vang lên!

Khi Huck bình tĩnh lại, cảnh tượng trước mặt trở lại bình thường, điều hắn nhìn thấy chỉ là một cái lỗ lớn ở trên bức tường đối diện, còn mục tiêu của mình thì đã sớm không còn tông tích!

Thấy tiếng cảnh báo trong buồng lái điên cuồng vang lên không ngừng, Huck vẫn không hiểu vừa rồi rốt cuộc là chuyện gì! Khải thế nào cũng không khởi động được! Quang não nhắc nhở nói: “Động cơ chính bị hư hỏng nghiêm trọng, đang kiểm tra, không thể hành động!”

Diệp Trùng lúc này giống như chó nhà có tang, chạy trối chết!

Nhìn Sương chi Vịnh Thán Điệu tả tơi, Diệp Trùng cười khổ không thôi! Vốn Sương chi Vịnh Thán Điệu đã từng được Diệp Trùng cải tạo qua một phen, đã mất đi vẻ ngoài rực rỡ, tướng mạo trở nên khó coi, bây giờ xem ra đã có thể cho vô trạm phế liệu rồi!

Một quyền cuối cùng đó của Huck không có chút lệch lạc nào, giáp của Sương chi Vịnh Thán Điệu so với nắm đấm gai của của Khải giống như giáp của quang giáp Hắc giác gặp phải Lam Sương, không đáng là gì! Nếu như không phải Huck không muốn lấy tính mạng của hắn, một quyền này không đánh trúng buồng lái, nếu không, Diệp Trùng dù có thêm mấy cái mạng e là cũng xong đời rồi!

Nghĩ tới mình vẫn còn sống, tâm trạng Diệp Trùng không khỏi hớn hở, mà nghĩ tới đòn cuối cùng của mình, trên gương mặt lạnh lùng của Diệp Trùng cũng không khỏi lộ ra vài phần tươi cười!

Diệp Trùng từ sau khi quyết định bỏ trốn, liền xông tới động cơ quang giáp của Huck! Quang giáp phong cách Samuel vô luận cải tạo thế nào, vị trí động cơ của nó cũng không thể có thay đổi gì. Tinh thông cải tạo quang giáp, Diệp Trùng ngay từ đầu đã nghĩ tới vấn đề này!

Diệp Trùng lúc trước, khi cải tạo Sương chi Vịnh Thán Điệu, cán kiếm của kiếm laser không phát ra laser được Diệp Trùng cải tạo để ở tay phải của Sương chi Vịnh Thán Điệu, hơn nữa giấu giếm cực tốt, từ bên ngoài tuyệt đối không nhìn ra điểm lạ nào! Một chiêu này có thể nói là âm hiểm tới cùng cực! Diệp Trùng sở dĩ có thể nhịn không dùng tới một chiêu sát thủ này, chính là vì không dám khẳng định kiếm laser có thể tạo ra sự tổn hại trí mạng với quang giáp của Hắc giác hay không, bây giờ xem ra, hình như hiệu quả cũng không tồi! Tuy rằng không biết quang giáp của Huck rốt cuộc bị thương nghiêm trọng thế nào, nhưng từ việc hắn không đuổi theo mà xét, chắc là động cơ bị thương không nhẹ! Diệp Trùng thầm đoán trong lòng!

Khoảnh khắc vừa rồi, buông tay thả thương ra, bật kiếm laser lên, vung tay đâm lên, một loạt động tác này chỉ một hơi thở là xong, nhanh tới kinh người! Điều này toàn bộ là nhờ tốc độ tay kinh người của Diệp Trùng! Mà ánh sáng trắng đột nhiên lóe lên trong mắt Huck đó, chính là ánh sáng sau khi kiếm laser bật lên!

Nhưng nghĩ tới Sương chi Vịnh Thán Điệu đã bị hư hại đến mức này, Lam Sương cũng ở trong tay kẻ địch, bản thân có thể hay không chạy thoát sự truy đuổi của Hắc giác, thật là làm người ta lo lắng! Trông Hắc giác phái ra nhiều người như vậy tới bắt mình, nghĩ lại chắc là thề không bỏ qua rồi!

Mục đột nhiên mở miệng: “Diệp tử, vừa rồi phát huy cũng không tồi!”

Diệp Trùng cười khổ nói: “Vẫn không tồi? Ta cũng xém chút là bị bắt rồi!”

Mục bình tĩnh nói: “Xác suất ngươi thắng chỉ có 1%, nhưng xác suất ngươi chạy thoát lại có 33%, ngươi vẫn là nắm bắt được xác suất 33% này!”

Diệp Trùng bĩu môi nói: “Mục, nếu như vừa rồi ngươi ra tay, vậy tên đó quả thật không là gì, vừa rồi nguy hiểm như vậy, Mục, ngươi vậy mà cũng không ra tay?”

Mục nói: “Cách nói của ngươi chính xác, nhưng chỉ có khi xác suất sống sót của ngươi dưới 15%, ta mới giúp ngươi!”

Diệp Trùng buồn bực nói: “Tại sao vậy?”

Mục nói: “Theo tư liệu cho biết, loại tình huống này dễ kích thích tiềm lực bên trông của con người nhất, một sư sĩ tất nhiên phải trải qua vô số lần loại tình huống này, mới có thể trở thành sư sĩ chân chính! Ngươi dù sao cũng là người sở hữu ta và Thương, cuối cùng phải trở thành sư sĩ mạnh nhất!” Giọng nói của Mục lạnh nhạt không chút lên xuống, giống như đang kể lại một việc không thể bình thường hơn nữa, mà trong giọng nói ngấm ngầm lộ ra một phần nào đó ngạo khí, lại làm cho Diệp Trùng lườm quít một cái.

Nếu như là người bình thường, tất sẽ cho rằng Mục máu lạnh vô tình, nhưng Diệp Trùng lại cho rằng vô cùng bình thường, tính mạng của mình, không phải do chính mình nắm lấy sao? Trên hành tinh rác, đã sớm hình thành thói quen của Diệp Trùng, vĩnh viễn nhờ vào chính mình để nắm lấy vận mạng của mình. Tuy rằng Mục có thể coi như là huynh đệ của mình, Diệp Trùng cũng vô cùng tin cậy Mục, nhưng Diệp Trùng lại cho rằng Mục không có nghĩa vụ bảo đảm an toàn cho mình, Mục ra tay, Diệp Trùng tự nhiên sẽ cảm ơn, nhưng Mục không ra tay, Diệp Trùng cũng tuyệt không oán trách. Hơn nữa, hắn nào không hiểu Mục thật ra cũng là vì muốn tốt cho mình! Chỉ có trải qua loại chiến đấu sinh tử thế này, thực lực của mình mới có thể được tăng lên thật sự!

Đối với Diệp Trùng, hắn cho rằng thứ đáng tin tưởng nhất, vĩnh viễn chính là thực lực của mình!

Mục tiếp tục nói: “Ta vừa rồi có ghi lại dữ liệu của đối phương, phương thức chiến đấu của hắn thật sự vô cùng thú vị, kết quả cuối cùng phải đợi sau khi phân tích dữ liệu mới có thể có được!

Đã từng lĩnh hội sâu sắc, Diệp Trùng gật đầu đồng ý nói: “Không sai, không chỉ thú vị, mà còn vô cùng lợi hại! Nhưng nè Mục, bây giờ rời khỏi hành tinh Lam Hải mới là điều chúng ta nên ưu tiên suy nghĩ nhất chứ!”

Mục đồng ý nói: “Chúng ta cần một tàu vũ trụ!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.