Sư Sĩ Truyền Thuyết

Chương 64: Cơ thượng nhan



Gặp mặt ông Hứa, không nghi ngờ gì, làm người ta vui sướng, Diệp Trùng thế nào cũng không nghĩ tới vậy mà sẽ gặp ông Hứa bằng cách này. Cảnh sát tới sau đó lại là A Phi ngày đó đã tới tiệm của ông Tiền tìm Diệp Trùng, A Phi thấy dấu 2 ngón tay trên cổ gã trung niên, tìm một cái cớ rồi vội lôi gã trung niên đi, ngoan nào, ai mà biết tên đó lúc nào lại nổi điên lên, nếu như giữa đường mà phát điên, vậy thì chuyện vui của mình sẽ lớn đây!

Ở nhà ông Hứa, Tôn Tuyết Lâm và A Tú rất là thận trọng, ngược lại, Diệp Trùng và ông Hứa nói nói cười cười, thỉnh thoảng thảo luận một chút vấn đề học thuật, làm Diệp Trùng có cảm giác đang ở Cực quang.

Nhưng, vừa ra khỏi cửa, Diệp Trùng lại khôi phục vẻ thờ ơ thường ngày.

Hành tinh Lam Hải là một hành tinh có kinh tế và kỹ thuật khá phát triển, cư dân thường trú có 600 triệu, cuộc sống nơi đây rất cởi mở, vô cùng tự do. Thêm vào hoàn cảnh tự nhiên được thiên nhiên ưu đãi, cho nên hấp dẫn rất nhiều cư dân tới sống lâu dài.

Mà khu Kiệt Sa nơi Diệp Trùng ở chính là đứng đầu 3 khu lớn nhất của hành tinh Lam Hải, cũng là nơi phồn hoa nhất của hành tinh Lam Hải.

Khi Diệp Trùng trở về nhà ông Tiền, trời đã không còn sớm nữa, sau khi làm xong công việc, Diệp Trùng liền về phòng, hắn cho rằng cần thiết phải hiểu rõ xã hội này hơn nữa, nơi này có quá nhiều thứ hoàn toàn xa lạ với mình. Bây giờ mình chỉ có thể nhanh nhất hiểu rõ xã hội này mới có thể sinh tồn dễ dàng nơi này. Không cần bàn cãi, vị thầy giáo này đương nhiên chỉ có Mục.

Diệp Trùng trước hết hỏi: “Mục, chúng ta tiếp tục đề tài ban ngày hôm nay! Luật pháp ngươi nói hôm nay là chuyện thế nào?”

Mục nói: “Theo như tư liệu cho biết, rõ ràng nếu cho rằng luật pháp là quy định do cường giả đặt ra, thì có lẽ sẽ làm ngươi dễ hiểu hơn!”

Diệp Trùng hỏi: “Cường giả? Mạnh hơn ta?”

Mục tuy rằng giọng nói vẫn bình thường, nhưng hàm ý coi thường trong lời nói lộ ra không phải nghi ngờ: “Theo tư liệu cho biết, chênh lệch thực lực của các ngươi tuyệt đối làm cho các ngươi hoàn toàn không thể so sánh được!”

Diệp Trùng hỏi lại: “Nếu như hôm nay giết tên kia, ta sẽ thế nào?”

Mục nói: “Theo như điều 11 hình luật hành tinh Lam Hải, kẻ giết người sẽ bị xử hơn 40 năm tù, trường hợp nghiêm trọng bị xử tử hình!”

Diệp Trùng nhíu mày: “Ai là kẻ thực hiện?”

Mục nói: “Theo điều lệ quản lý an toàn hành tinh Lam Hải, tất cả cảnh sát, binh lính và các ban ngành an toàn đều có quyền lợi truy bắt, mà tất cả người dân đều có nghĩa vụ hỗ trợ truy bắt!”

Cũng may Diệp Trùng cũng tự biết mình, không có cuồng vọng đến mức cho rằng mình là thiên hạ đệ nhất, nhiều người như vậy, không dám nói là cao thủ, dù là người bình thường thì mình cũng tuyệt đối chỉ có thể bó tay chịu trói, Diệp Trùng bắt đầu có chút hiểu được được sự cường đại của cơ quan quyền lực (chính quyền)! Nhưng Diệp Trùng rất nhanh liền nghĩ tới then chốt của vấn đề: “Nếu như ta làm vô cùng kín kẽ?”

Mục nói: “Theo tư liệu cho biết, nếu bọn họ không cách nào có được chứng cứ ngươi giết người, sẽ không cách nào phán quyết tội ác của ngươi.”

– Chứng cứ?

– Những thứ có thể chứng minh ngươi phạm tội, người hoặc vật khác!

– Vậy chính là nói nếu thủ đoạn của ta đủ cao minh, bọn họ không cách nào có được chứng cứ, vậy ta sẽ có thể thoát ra ngoài quy định này?

– Trên ý nghĩa nào đó, cách nói của ngươi là chính xác, nhưng không thể không nhắc nhở ngươi, họ có khá nhiều thủ đoạn thực dụng nhưng cao minh, có xác suất khá cao tra ra hoạt động của ngươi.

– Ừ, vậy kỳ thực cũng chính là sự đọ sức giữa 2 bên rồi?

– Trên ý nghĩa nào đó, cách nói của ngươi là chính xác…

——————————–

Cơ Thượng Nhan vui vẻ ngâm nga một điệu hát, quang giáp giá trị kinh người dưới sự điều khiển của hắn khéo léo bay lượn. Cơ Thượng Nhan tuy rằng tên nghe dường như là tên con gái, song hắn lại là một gã đàn ông không hơn không kém. Chỉ là gương mặt thanh tú không rõ giới tính thường làm người ta hiểu lầm, dưới mái tóc màu trắng bạc, con ngươi màu lam trông có vẻ khá là yêu dị, khóe miệng khẽ cười, làm vô số cô gái điên đảo.

Quang giáp của Cơ Thượng Nhan là một quang giáp màu xanh xám, toàn thân xen kẽ màu lam và màu xám, vài bộ phận quan trọng màu vàng kim, thân giáp thanh thoát, màu lam u sầu, trầm muộn, nội liễm mà không nổi bật, chân máy màu xám làm cho quang giáp có thêm vài phần cảm giác vừa dày vừa nặng. Phần ngực quang giáp hơi lồi lên trước rõ ràng làm dày thêm quang giáp, tổng thể làm người ta cảm thấy trầm ổn mà không xốc nổi.

Kỹ thuật điều khiển quang giáp của Cơ Thượng Nhan khá là tinh xảo, linh hoạt len lỏi giữa các kiến trúc như rừng ở khu Kiệt Sa.

Lần này viếng thăm ông già Hứa, nếu như có thể thành công, vậy mình cũng lập được công lớn rồi. Nhưng, ông già Hứa dường như vô cùng cố chấp! Đây thật là làm khó người ta mà? Cơ Thượng Nhan phiền não dùng tay miết ấn đường, nhất thời mình cũng nghĩ không ra một phương pháp tốt nào, đại ca lần trước thất bại thảm hại, lần này lại quăng vấn đề khó này cho mình. Mặc kệ thế nào, nhất định phải nghĩ cách dỗ dành ông già Hứa. Một lần không được thì đi tới nhiều lần.

Ông Hứa hiện đang ở một mình, ông bạn năm ngoài đã chết, 2 người không hề có con nối dõi, bây giờ chỉ còn lại một mình ông, mỗi ngày đối diện căn phòng trống trơn, ông không tránh khỏi sinh ra vài phần cảm giác thổn thức. Dường như chỉ có vùi đầu nghiên cứu mới có thể làm cảm giác của ông tốt hơn một chút, không ngờ tới chính vì như vậy, mấy năm này ngược lại làm ông thu được đột phá quan trọng trong lĩnh vực của mình, nhưng bây giờ đã lớn tuổi rồi, rất nhiều ý tưởng lúc trẻ bây giờ cũng sớm phai lạt rồi.

Đột nhiên quang não báo ông có khách tới thăm, thông qua hình ảnh quang não truyền tới, người ông Hứa nhìn thấy là một chàng trai anh tuấn, mình dường như không hề quen biết, ông Hứa có chút hoài nghi.

Kết nối với máy liên lạc giữa khách và chủ nhà, ông Hứa hỏi: “Cậu tìm ai?” Một cái máy trước cửa nhà ông Hứa lập tức chiếu hình ảnh của ông Hứa lên trước cửa nhà ông Hứa.

Cơ Thượng Nhan nhìn thấy hình ảnh một ông già, theo tin tình báo, đây chắc là ông Hứa lần này mình phải thăm viếng. Cơ Thượng Nhan cung kính nói: “Ông chính là giáo sư Hứa rồi, tôi tên Cơ Thượng Nhan, từng nghe qua tọa đàm của ông, muốn xin ông chỉ bảo vài vấn đề về quang giáp!”

– Hử. Ông Hứa trầm ngâm hồi lâu, mỗi tháng đều có vài người tới tìm mình thảo luận một vài vấn đề học thuật, nhưng phần lớn hình như là người trung niên trở lên, người trẻ tuổi như vậy, ông Hứa vẫn là lần đầu gặp.

– Cơ Thượng Nhan? Ông Hứa đột nhiên nghĩ tới gì đó: “Ngươi họ Cơ?”

Cơ Thượng Nhan trong lòng máy động, thầm kêu không hay, nhưng vẫn không thể không mặt dày trả lời: “Vâng!”

– Ngươi là người họ Cơ? Sắc mặt ông Hứa khẽ biến đổi.

Cơ Thượng Nhan thầm kêu hỏng bét, liền trầm mặc không nói gì.

Ông Hứa hừ lạnh một tiếng: “Người họ Cơ các người nghĩ cũng đừng nghĩ nữa, không cần hao phí tâm tư nữa, ta sẽ không hợp tác với Cơ gia các người. Các người hãy sớm quăng ý nghĩ này đi!” Nói xong, ông Hứa mặc kệ Cơ Thượng Nhan, bộp một cái, đóng máy liên lạc giữa khách và chủ nhà, hình ảnh ông Hứa trước mặt Cơ Thượng Nhan cũng biến mất trong phúc chốc.

Xem ra lần trước đại ca triệt để đắc tội với ông Hứa rồi, điều làm người ta đau đầu nhất là bây giờ ông Hứa mang hiềm khích với đại ca nâng lên thành hiềm khích với nhà họ Cơ, muốn khuyên ông ta và họ Cơ hợp tác, cái này đã khó càng thêm khó rồi.

Nghĩ đi nghĩ lại, Cơ Thượng Nhan lấy ra máy liên lạc, kết nối xong liền nói với người trong đó: “Các người phải theo dõi tất cả hoạt động của lão già Hứa, mỗi ngày đều làm gì, đi đâu, qua lại với những ai, thân phận và địa chỉ của những người này đều phải kiểm tra thật kỹ, hiểu chưa? Không được buông lỏng chút nào! Ta muốn tình báo tường tận nhất, nhớ kỹ, là tường tận nhất!” Cơ Thượng Nhan bây giờ cũng nghĩ không ra phương pháp tốt hơn, chỉ có thể cho người theo dõi trước.

Tắt máy liên lạc, Cơ Thượng Nhan có chút rầu rĩ, cuối cùng phải dùng cách gì mới có thể làm ông Hứa gật đầu đây?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.